Ở trong bệnh viện được vài ngày, cô cũng được về nhà ở cử,trong thời gian ở cử hai mẹ đều đến phụ cô chăm sóc hai nhóc,rồi giúp cô mọi chuyện trong thời gian ở cử.Cô bế con trên tay cho con ti sữa nhìn môi con chúm chím thấy mà ghét lam sao,cô chạm nhẹ vào má con rồi cho con tiếp tục ti sữa, anh lúc này đi làm về liền chạy lên lầu,mở cửa vào phòng thấy con đang ti sữa anh liền đi lại xem, cô thấy anh cứ nhìn chằm chằm như vậy không thấy quen lại còn ngại, cô xoay lưng lại phía anh,thấy cô ngại ngùng như vậy anh lên tiếng trêu cô.
- - Có gì đâu mà phải che,dù sao anh cũng thấy hết rồi.
- - Anh im đi,ra ngoài đi em cho con ti sữa.
- - Không anh muốn ở đây nhìn con ti sữa.
- - Anh..tên biến thái.
- - Ừm,chút nữa em sẽ biết biến thái là như thế nào, bây giờ cho con ti đi.
Cô mặc kệ anh, cô vẫn để con ti sữa đến khi con không ti nữa, cô liền bế con lại cái nôi đặt xuống cho con ngủ,bé mới ti được một bên còn một bên thì căng đến nhức,lần này cô mang thai sữa nhiều hơn lúc mang thai hai nhóc,bây giờ căng ra cô rất khó chịu, cô liền lấy cái ly để lấy sữa ra cho đỡ căng, anh thấy cô định làm gì đó thì hỏi.
- - Em làm gì vậy?
- - Em định lấy sữa ra con ti không hết nên ngực căng ra rất khó chịu.
Anh nghe cô nói như vậy liền nhếch môi lên gian tà đi lại chỗ cô, lấy cái ly lại dẹp đi,cô khó hiểu nhìn anh.
- - Anh làm gì vậy?
- - Không phải em nói ngực căng khó chịu sao?
- - Thì đúng là vậy nên em mới lấy sữa ra.
- - Khỏi cần lấy để anh giúp em,lấy ra rồi bỏ phí lắm.
- - Không được.
- - Vậy em muốn ngực căng ra sao?
- - Tất nhiên là không rồi, nhưng ai biết anh có làm bậy hay không?
- - Anh biết em còn ở cử nên không làm bậy đâu yên tâm.
- - Thật không.
- - Thật.
- - Vậy..anh làm đi.
Nghe cô nói như vậy anh liền vui vẻ ngồi xuống,kéo dây áo cô xuống, rồi ngậm lấy nụ hoa của cô,cô nhạy cảm mà rung người, sinh con ra cơ thể cô trở nên nhảy cảm hơn lúc trước, anh ngậm lấy nụ hoa mà hút lấy sữa ra,anh ngậm nụ hoa như một đứa con nít muốn uống sữa mẹ vậy, rất háo sữa anh ngậm hết bên này rồi đến bên kia,cô thấy không còn căng nữa liền lên tiếng.
- - Dừng lại được rồi.
- - Nhưng anh vẫn chưa thấy được.
- - Anh đừng cố mà lấn nước mau dừng lại nếu không em nói mẹ đó.
- - Được rồi dừng, suốt ngày em chỉ lấy mẹ ra hù anh thôi.
- - Ai kêu anh làm càng,anh chưa ra sofa ngủ là hên rồi đấy.
- - Được rồi em nghỉ ngơi đi,anh đi tắm đây.
Việc anh hay nói cô hay lấy mẹ ra hù anh là lý do, anh luôn bám theo cô chỉ vì muốn nếm thử mùi vị của sữa, từ lúc mang thai hai nhóc đến sinh anh có bao giờ thử,toàn bị hai nhóc giành nên làm gì anh thử được, nên ngậm ngùi bỏ qua luôn đến khi bé gái ra đời,sữa của cô nhiều hơn nên một mình bé không thể ti hết nên cô hay lấy sữa ra cho đỡ nhức,rồi nhanh cơ hội đó cuối cùng anh cũng thử được, thử rồi càng lấn nước hơn, cô không cho anh nằng nặc ôm cô không thôi,đúng lúc mẹ anh đi vào cô liền nói ra, thế là anh bị mẹ mắng một trận cô thì hả hê,chuyện ba cứ giành sữa với con được mẹ biết khiến cô cũng hơi ngại nên là kì quặc, còn anh thì khác ai biết kệ họ không quan tâm.
Cô sinh bé gái ra, hai anh em Tử Thiên và Tử Nghị liền không còn bám lấy cô thường nữa, dường như hai bé cũng trở nên hiểu chuyện một chút dù mới một tuổi mấy gần hai tuổi, khi biết có em hai nhóc luôn được hai bà bế lại ngắm nhìn em rồi còn nhìn nhau cười, cô nhìn mình bây giờ đã trở thành bà mẹ ba con,cũng không nghĩ là cô lại sinh ra ba đứa con vừa đáng yêu dễ thương như vậy? Có được người chồng yêu thương, chăm sóc cô hết mực như vậy, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc và may mắn có anh ở bên cạnh.
Đến tối gia đình năm người đang quay quần bên nhau, ba ba con thì cùng nhau đang chơi dưới nhà, còn cô và bé gái thì ở phòng khách nhìn baba con chơi đùa, bé gái không biết chuyện gì nhưng nghe tiếng cười của hai anh và ba liền cười theo,cô cũng nở nụ cười nhìn con.Cuộc sống bây giờ cô chỉ mong nó được như vậy mãi mãi, ngày ngày đều nghe tiếng cười của các con,hạnh phúc bên nhau cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, cuộc đời ai cũng mong muốn có được cuộc sống bình yên hạnh phúc, cùng con cái chung sống chỉ muốn mỗi buổi tối cùng nhau ăn tối rồi trò chuyện với nhau, bởi lẽ cuộc sống là như vậy nó có nhiều điều phi thường hơn mình nghĩ, hãy trân trọng những thứ mình có, đừng để vụt mất thì mới biết quý trọng.