Từng tiếng xé gió bay tới, vài người mặt đồ đen cầm kiếm chặt đức dây thừng treo bọn người Chung Vũ, sau đó ôm bọn hắn phá không lao đi.
Chỉ trong nháy mắt đã không còn bóng dáng nữa, mọi người xung quanh cũng tản ra rời đi người cũng đã bị người khác cứu đi, còn đứng ở đây làm gì ai làm việc náy công việc cứ tiếp tục như thường lệ, chỉ có điều chuyện của bọn người Chung Vũ đã lan truyền khắp cả Bách Hoa thành ai ai cũng biết.
Đùng
Một tiếng đập bàn vang lên, một người nam nhân trung niên tức giận run rẩy cả người, người là Phi Vũ gia chủ Phi gia và là phụ thân của Phi Lâm, Phi Vũ cả đời chỉ có một người có một người con là Phi Lâm, bây giờ hắn bị người khác hãm hại đến mức nhục nhã tự tử.
Người làm phụ thân như hắn sao có thể chịu nổi, hắn nhìn một tộc đệ bên cạch hỏi " Phi Ân đệ có biết là ai làm chuyện này hay không ".
Phi Ân lên tiếng nói " Gia chủ là do một thiếu niên tên là Tuyết Phong làm ".
Phi Vũ sắc mặc lạnh lùng sát khí nổi lên nói " Tra cho ta hắn đang ở đâu,ta muốn đích thân báo thù ".
Chuyện này tại Chung gia hay Lại Tự thế gia,Hữu gia đều như nhau những gia tộc này đều xào xáo náo loạn hết cả lên, tất cả thành viên trong gia tộc ai ai đều tức giận nhao nhao đồi đi báo thù, còn Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y bây giờ thì sắc mặt lúc đỏ lúc xanh,ngọn lữa trong lòng đang bùng nổ hận không thể ngay lập tức chém giết Tuyết Phong.
Tại Từ gia,Từ Vân Nguyên nghe được tin tức thì cười phá lên run rẩy cả người nói " Ta biết ngay tên nhóc này sẽ không có ý tốt, ngày đó lén lén lúc lúc hóa ra là làm chuyện này hahaha".
Tại Hàn Văn Lâu, Trúc lão nghe tin thì cũng mĩm cười nói " Tiểu Phong tử là người không nhịn được thù hận, vừa có cơ hội sẽ trả thù ngay sẽ không nhẹ tay, bây giờ thì có chuyện lớn rồi e là mấy gia tộc này không nhịn được cơn giận mà ra tay với tiểu Phong tử a ".
Trong Bách Hoa thành đang xào xáo chuyện của bọn người Chung Vũ, còn Tuyết Phong thì đang nằm trên một nhánh cây cao,vừa hóng gió vừa ăn trái cây, nhâm nhi từng chút một.
Ực ực
Ăn xong hắn nhắm mắt ngủ, sau khi trả thù bọn người Chung Vũ xong hắn đã rời khỏi thành, bây giờ hắn cách Bách Hoa thành khác là xa, nếu hắn còn Bách Hoa thành sẽ bị mấy gia tộc kia chém chết a.
Ngủ một giấc tới mặt trời lặn, Tuyết Phong mới tỉnh dậy thả người nhảy xuống thân cây, sau đó phi đi với tốc độ nhanh hắn trở về Thôn Cổ Ly, đi được nữa canh giờ thì cũng đã tới thôn Cổ Ly.
Đi vào thôn hắn đi gặp trưởng thôn, Cổ Phan trưởng thôn thôn Cổ Ly, Cổ Phan tuổi tác chỉ tầm trung niên mà thôi, sức lực còn cường tráng lắm.
Lúc Tuyết Phong đi tới thì gặp Cổ Phan đang Luyện khí, từng búa đập xuống tiếng leng keng vang vọng ra,cứ thế lập lại không ngừng, Tuyết Phong đứng chờ ở bên ngoài lặng im nhìn Cổ Phan Luyện khí, chế tạo binh khí.
Hơn một canh giờ trôi qua, Cổ Phan cuối cùng cũng luyện xong là một thanh đao, phần lưỡi đao dài ba thước phần ngang nhỏ nữa tấc mà thôi, phần tay cầm dài thước rưỡi trong có vẽ khá sơ sài thô thiển, đây chính là thanh đao lần trước hắn nhờ Cổ Phan luyện cho hắn, tuy có chút sơ sài nhưng không sao từ tùchau chuốt nhiều hơn.
Cổ Phan ngắm nhìn cây đao trên tay khá là vừa ý trên mỗi kiện vũ khí hoa văn đại đạo,nhưng mà những hoa văn đại kia là do chủ nhân khi tu luyện dùng đại đạo của mình chau chuốt và hàm dưỡng, lâu ngày nhận đại đạo của chủ nhân nên vũ khí đó sẽ hiện hoa văn đại đạo của chủ nhân mình, khi chiến đấu vũ khí có thể dễ dàng cộng minh với đại đạo của chủ nhân sẽ phát ra lực lượng đại đạo càng mạnh.
Tuyết Phong đi tới gần nhìn thanh đao, Cổ Phan đưa thanh đao cho Tuyết Phong, ngắm nhìn thật kỹ thanh đao được dùng thiếc kim hơi tốt để luyện chế, Tuyết Phong không có đại gia nghiệp đại để có thiếc kim hay thần kim chất lượng tốt để luyện chế.
Cổ Phan nhìn Tuyết Phong nói " Đã nghỉ ra cho nó một cái tên chưa ".
Tuyết Phong lắc đầu nói " Con vẫn chưa nghĩ ra, hay là tạm thời gọi nó là Phong Đao đi ".
Cổ Phan nghe vậy thì gật đầu nói " Củng được chờ khi có thể nghĩ ra rồi đặt sau cũng được, tiểu Phong thời gian qua con gặp chuyện gì rắc rối hay sao mà không chịu trở về thôn, mọi người trong thôn đều lo lắng cho con đấy ".
Tuyết Phong nghe vậy cười cười nói " Đúng là con có gặp chút chuyện rắc rối nhưng con đã giải quyết rồi, Cổ thúc thúc không cần lo lắng *.
Cổ Phan nhìn Tuyết Phong hồi lâu, mỗi lần Tuyết Phong rời rồi quay về thôn,hắn luôn cảm thấy Tuyết Phong trưởng thành và chính chắn hơn nhiều, càng nghĩ thi càng xót Tuyết Phong rất thông minh không muốn thành gánh nặng của người khác,cho nên thời gian qua Tuyết Phong luôn tự lo liệu hết thảy, không cần hắn lo lắng quá nhiều.
Cổ Phan mĩm cười hòa ái trong ánh mắt chứa đầy sự yêu thương,hắn nhìn Tuyết Phong nói " Đi đi mấy tên nhóc trong thôn luôn chờ con trở về đấy, đi gặp bọn nó đi ".
Tuyết Phong gật đầu nói " Vậy thì con đi trước,Cổ thúc thúc nghỉ ngơi đi ".
Cổ Phan gật đầu nhìn theo hướng Tuyết Phong rời đi,thở dài hắn cũng muốn giúp nhiều chuyện cho Tuyết Phong nhưng hắn không làm được gì cả.
Tuyết Phong đi vào trong thôn, từ xa có ba bốn tên nhóc tầm trạc tuổi như hắn chạy tới, người vẫn chưa tới nhưng tiếng nói đã vọng tới.
- " Tiểu Phong ngươi cuối cùng cũng chịu trở về rồi, nào cùng bọn ta đi săn thú thôi ".
- " Đúng đấy tiểu Phong, ta vừa phát hiện vài con thú rất to đấy, đi mau lên kẻo để bọn nó rời đi ".
Mấy tên nhóc này vây quanh Tuyết Phong, mồm năm miệng mười tranh nhau nói, nhưng mà Tuyết Phong lắc đầu cự tuyệt,hắn nói " Cổ Lục, Cổ Ngũ, Cổ Thất các ngươi cứ đi chơi ta phải đi tu luyện, ta muốn mạnh lên phải thật là mạnh lên, như vậy thì không ai có thể ức hiếp ta được hết ".
Cổ Ngũ tên nhóc đứng bên phải Tuyết Phong, khoát tay lên vai hắn lo lắng hỏi " Tiểu Phong ngươi bị người ức hiếp sao, la ai a nói đi bọn ta giúp ngươi đem bọn hắn thành đầu heo ".
Cổ Lục và Cổ Thất cũng lên tiếng nói " Đúng đấy tiểu Phong là ai ngươi nói đi bọn ta giúp ngươi ".
Ba người Cổ ngũ,Cổ Lục và Cổ Thất làm cho trong lòng Tuyết Phong cảm thấy ấm ám, hắn khoát vai bọn họ nói " Cảm ơn các ngươi nhưng mà không cần quan tâm tới,ta đã đem mấy tên đó cho xử hết rồi hahaha ".
Nghe được Tuyết Phong nói bọn họ an tâm thả lỏng Cổ Ngũ nói " Vậy thì ta đi tu luyện cùng ngươi, ba anh em bọn muốn mạnh lên sau này ai dám ăn hiếp tiểu Phong,ba anh em bọn ta sẽ đêm tên đó đánh thành đầu heo".
Cổ Ngũ nói xong thì Cổ Lục cùng Cổ Thất cũng đồng thanh nói " Đúng ai ăn hiếp tiểu Phong bọn ta đem hắn đánh thành đầu heo".
Tuyết Phong cười to vỗ vai bọn hắn nói " Vậy thì tu luyện đi,xong chúng ta lại đi săn thú ".
- " Được ".
Tuyết Phong và ba anh em Ngũ Lục Thất dắt tay nhau đi lên ngọn núi phía sau thôn, mỗi người tu luyện bí kỹ khác nhau, Tuyết Phong đu luyện đao pháp do Vân khê đã đưa.
Tuyết Phong dựa theo tâm pháp bên trong đao kỹ mà đánh, tay cầm Phong Đao đánh ra từng đao nhẹ nhàng, mang theo một loại ý vận khó tả, cứ tập luyện mấy lần mỗi lần đánh từng đường đao kĩ cũng không có tiến triển gì máy,nhưng hắn không nản vẫn cứ tiếp tục.
Cho tới lúc Tuyết Phong đang bất đầu đánh tiếp một lần nữa thì thanh Phong Đao truyền ra từng đợt đao khí mỏng manh, có nghĩa là Tuyết Phong đã tu luyện đao kỹ có tiến triển, quá vui mừng Tuyết Phong tiếp tục đánh tiếp, sau vài lần đao khí đã mạnh hơn rõ ràng hơn.
Dù là người có thiên phú tốt tu luyện vài lần là có thành tựu nhưng không bằng một người thiên chùy bách luyện, luyện đao kỹ có tiến triển nhiều phong dừng lại tiếp tục đánh, sau hồn một canh giờ trôi qua từng đường đao Tuyết Phong đánh ra đao khí cuồn cuộn kéo dài không dứt, khí lãng tiết ra càn quét xung quanh đao khí chém đứt hết thảy ngăn cản phía trước cây cối ngã um tùm, vết đao cắt ngọt lịm sắt bén vô cùng.
Tuyết Phong giơ thanh Phong Đao lên nhìn rồi nói " Tu luyện bộ đao kỹ xem như đã nhập môn,còn có vài thiên nữa xem ra phải cố gắng thật nhiều rồi ".
Bên kia ba anh em họ Cổ cũng say sưa tu luyện, không ai phiền tới ai mạnh ai náy tu luyện, Tuyết Phong tạm dừng tu luyện đao kỹ hắn ngồi khoanh chân, thôn nạp thiên địa tinh khí tu luyện củng cố đạo cơ.
Thời gian một đêm trôi qua, trời lại bắt đầu sáng ánh mặt trời đã lên, Tuyết Phong dừng lại việc thôn nạp tinh khí lại bắt đầu tu luyện đao kỹ, từng đường đao Tuyết Phong đánh ra đã thành thục hơn rất nhiều, tuy nhẹ nhàng nhưng hữu lực từng đao đánh ra nhìn qua nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại bá đạo mà nặng nề ai xem thường một đao này sẽ bị ăn thua thiệt ngay.
Tu luyện không thời gian mặt trời đã lên tới đỉnh, từng tiếng ọt ọt vang lên bụng Tuyết Phong và ba anh em họ Cổ đã đói tới cồn cào, Tuyết Phong nhìn bọn họ nói " Hay là chúng ta đi săn thú lấy thịt nướng ăn đi ".
Ba anh em họ Cổ gật đầu đồng ý,bọn họ đang đói bụng lại nói tới săn thú nướng thịt làm bọn họ chảy nước miếng, vội nuốt một ngụm nước miếng bốn người Tuyết Phong phi thắng xuống núi.
Tại cách ngọn núi này khoảng năm dặm đường, ở đây có nhiều dã thú sinh sống nhưng rất ít yêu thú, bốn người Tuyết Phong rất nhanh đã chạy tới cơn đói bụng làm bọn hắn không thể chậm trễ hơn chút nào nữa.
Tuyết Phong cầm đao chém thẳng về một con sư tử đằng xa, con sư tử này chỉ là dã thú làm sao chống đỡ được Tuyết Phong chứ, trông nháy mắt nó bị một đao chém đứt đầu, đối với sư tử Tuyết Phong vẫn còn rất cay cú, hắn vẫn không quên được lần đụng độ với con Cuồng Huyết Sư Tử kia, nên khi tới đây vừa thấy sư tử hắn liền ra tay không khoan nhượng.
Ba anh em họ Cổ vội chạy tới ôm con sư tử này chạy đi, đi kím nguồn nước làm sạch con sư tử con Tuyết Phong thì đi kím củi để đốt than nướng thịt, chẳng mấy chóc thịt sư tử đã làm xong Tuyết Phong cũng đã đốt than đỏ hực.
Bốn người lao đầu vào nướng, thời gian uống cạn chén trà thì mùi thịt truyền vào trong mủi, thơm phức khó cưỡng lại được bốn người mỏi người xé một bệ thịt ăn lia lịa ngấu nghiến.
Không bao lâu thì cả một con sư tử đã bị bốn người nuốt vào trong bụng, nhưng Cổ Thất lại nói " Vẫn còn chưa no lắm, ta muốn ăn nữa".
Tuyết Phong nghe vậy thì nói " Vậy thì đi kím thêm một con sư tử nữa,ăn cho thật no nê một bữa ".
- " Được".
Ba anh em họ Cổ đồng thanh nói, bốn người lao đi được một lác thì gặp con mồi là một con báo đen.
Cổ Ngũ chép chép miệng nói " Chính là mày, con báo kia tao cần mày làm diệu cơn đói bụng của tao ".
Cổ Lục hét lớn " Giết a".
.