• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Phong cùng tiểu Ô Quy đi xuống núi, không nhanh không chậm, thực lực tăng cao nên khi đi xuống, cũng không quá nhiều sức và thời gian.

Tuyết Phong vừa đi vừa nhìn xung quanh, bây giờ muốn lấp cái bụng đói của hắn và tiểu Ô Quy, chắc phải tìm một con yêu thú to lớn, như vậy mới no được.

Vừa đi xuống núi không xa, Tuyết Phong thấy phía trước có một thôn làng, chậm rãi đi tới thôn làng đó, Lâm thôn là tên của thôn này, Tuyết Phong bước vào trong thôn, nhưng điều kì lạ là không có một bóng người, nhà cửa đều đóng chặt.

Tuyết Phong lấy làm lạ, giữa ban ngày mà không thấy ai, đây là xảy ra chuyện gì sao, tò mò hắn đi lại trong thôn để tìm hiểu, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, thế thì người dân trong thôn đâu.

Tuyết Phong đi đại tới một ngôi nhà gần đó, đi tới gõ cửa hỏi thăm thử, cũng không biết là có ai ở trong nhà không.

Tuyết Phong kêu lên " Có ai ở nhà không ".

két

Tiếng mở cửa từ từ truyền ra, từ bên trong ló ra đầu một ông lão, vừa ló ra liền nhìn ngó xung quanh, xong phất tay với Tuyết Phong, hiểu ý Tuyết Phong đi theo vào.

Vừa đi vào, hắn thấy ông lão thở ra một hơi, như là sợ có điều xảy ra tâm thần không yên, nhưng không có chuyện gì xảy ra nên lão yên thở ra nhẹ nhõm.

Tuyết Phong thấy lạ nên hỏi " Lão này, trong thôn có chuyện gì sao ".

Ông lão quay sang nhìn hắn, rồi nói " Lão tên Lâm Kì, cứ gọi là lão Lì là được, đúng là trong thôn xảy ra không ít chuyện, người trong thôn sợ hãi, không ai dám đi ra ngoài ".

Tuyết Phong nghe vậy thì nhíu mày, hỏi tiếp " Là chuyện gì xảy ra, mà làm cho mọi người sợ hãi vậy ".

Kì lão nhẹ giọng nói " Là do một con Hầu tử gây ra, tự xưng là Hầu Vương ở Ly Nam Sơn, gọi là Ly Hầu, hắn tới thôn chúng ta lấy đi lương thực, đó là lương thực mà cả thôn chúng ta tích góp cả năm trời, hắn còn muốn chúng ta giao ra vài thiếu nữ để hầu hạ cho hắn, hôm nay hắn sẽ tới dẫn đi, bởi vậy cả thôn chúng ta không dám ra ngoài ".

Tuyết Phong gật đầu hiểu ra, hóa ra là một con khỉ hoành hành, hắn mĩm cười quay sang nhìn tiểu Ô Quy trên vai nói " Muốn ăn thịt khỉ không ".

Tiểu Ô Quy chép miệng nói " Chưa từng ăn, cũng muốn thử một lần ".

Aa

Tiểu Ô Quy vừa lên tiếng, Kì lão nhìn qua, thì hoảng sợ la lên, lão chạy về phía một góc, ánh mắt run rẩy nhìn tiểu Ô Quy, lão nói " Con rùa biết nói chuyện ".

Tuyết Phong giơ tay giải thích, không nói chắc dọa lão sợ mà chết, hắn nói " Kì lão đừng sợ, nó la thú cưng của ta, rất ngoan không làm hại người ".

Tiểu Ô Quy nhìn lão nói " Yên tâm đi, tiểu Quy ta không thích ăn thịt người ".

Kì lão nghe Tuyết Phong giải thích, thì trong lòng cũng đỡ sợ hơn, nhưng lão vẫn còn run run khi nhìn tiểu Ô Quy, nói gì yêu thú biết nói chuyện, có con nào mà hiền đâu, ấn tượng của lão với yêu thú quả thật không tốt, lão nghĩ yêu thù là những con vật hung tàn, chỉ thích ăn thịt.

Tuyết Phong cười khổ, đói với người phàm, yêu thú là một nổi sợ hãi, suy nghĩ một lát hắn nói " Vô tình đi ngang, thế ta sẽ giúp thôn đuổi con khỉ này đi ".

Kì lão nghe vậy thì vui mừng, hai mắt lão sáng lên " Thiếu niên, ngươi là người tu tiên sao, nếu có thể ra tay giúp đỡ, lão thay người trong thôn cảm tạ, mong là thiếu niên ngươi thành công đuổi con khỉ kia đi ".

Tuyết Phong gật đầu, hắn đi ra khỏi nhà của Kì lão, hắn đi tới trước cửa thôn ngồi chờ hầu tử tới, dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt, khoảng hơn một canh giờ thì xung quanh gió thổi mạnh lên, bụi bay mù mịt như là sấp có giông bão, Tuyết Phong mở mắt ra nhìn.

Hắn mĩm cười nói " Tới rồi ".

Tuyết Phong đứng dậy nhìn ra xa, từ trên trời có một bóng hình to lớn đang lao xuống.

Đùng

Bóng dáng to lớn kia va chạm với mặt đất, tạo ra một tiếng nổ to, cú va chạm tạo thành một cái hố thật to, một con khỉ to lớn nhảy lên khỏi hố. chắc đây là Ly Hầu mà Kì lão đã nói.

Ly Hầu vừa nhảy lên, thì thấy Tuyết Phong đang đứng cách đó không xa, trợn mắt lên ồn ồn nói " Chẳng phải ta bảo là thiếu nữ xinh đẹp sao, tại sao lại đưa ra một tên nhóc con này chứ, cả Lâm thôn các ngươi muốn chết sao".

Hống

- " Hahahha ".

Tiểu Ô Quy ngã ngửa trên đất cười to, con Tuyết Phong đen mặt lại, hắn tới đây để giết con Ly Hầu này, đem nướng ăn cho đỡ đói, nào ngờ lại bị nó xem là vật phẩm, tưởng hắn đứng đây chờ để đi hầu hạ sao.

Tuyết Phong tức giận, cầm lên tiểu Ô Quy, hắn không nói nhiều, ném tiểu Ô Quy về phía Ly Hầu, một cú ném thật mạnh, tốc độ bay vô cùng nhanh.

Aaaaa

Tiểu Ô Quy la hoảng lên, bốn chân đạp liên hồi muốn dừng lại, nhưng lực lượng của Tuyết Phong quá mạnh, không thể nào dừng lại, nó sợ hãi nói " Chủ nhân, sao ngươi ác độc quá vậy ".

Tuyết Phong hừ hừ nói " Muốn được ăn thịt thì phải ra sức, không nên chờ ta làm không cho ngươi ăn ".

Hống

Ly Hầu thấy Tuyết Phong ném một con rùa nhỏ tới, tưởng là Tuyết Phong khinh thường hắn, tức giận gầm lên vươn tay lên đấm tới, hắn muốn đấm nát con rùa nhỏ này, sao đó sẽ đem Tuyết Phong bóp chết, nhưng nó quá xem thường tiểu Ô Quy rồi.

Bóp

Răng rắc

Nắm đấm của Ly Hầu cùng tiểu Ô Quy va chạm, sau đó là tiếng xương cố vỡ nát truyền ra, lực va chạm đã đánh nát cánh tay của Ly Hầu.

Aaaaa

Ly Hầu đau đớn ngả nhào xuống đất, điên cuồng giãy giụa, cả cánh tay bị đánh nát, tạo thành thương tổn vô cùng lớn với Ly Hầu, đau đớn gào rú liên tục, tiếng gào rú vang vọng cả bầu trời, Tuyết Phong nhanh chân chạy tới, cầm lấy thanh Phong đao chém xuống, chém đứt cổ Ly Hầu, đem nó chém giết.

Một kích giết chết, không quá khó khăn, Ly Hầu chết không nhắm mắt, nó quá khinh địch, cũng không ngờ sẽ chạm trán Tuyết Phong, nó muốn tới Lâm thôn để dẫn đi những thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nào ngờ lại bỏ mạng nơi đây, Ly Hầu quá xui xẻo.

Thực lực của Ly Hầu là tam giai sơ kỳ, hắn vừa mới đột phá tới, thực lực đúng là rất mạnh, nhưng so với Tuyết Phong vẫn chưa đủ, cho nên hắn mới bị giết chết.

Tuyết Phong nắm chân Ly Hầu lôi đi, rời đi Lâm thôn, sau khi Tuyết Phong rời đi thật lâu, không còn động tĩnh gì phát ra, người dân trong thôn tò mó bước ra, thấy phía xa cổng thôn không còn ai, lúc này bọn họ mới có can đảm đi ra nhìn.

Kì lão cũng đi tới, thần sắc vui mừng lão nói " Là vị đại hiệp thiếu niên kia cứu thôn chúng ta, cả Lâm thôn được giải thoát rồi ".

Lâm Xuân trưởng thôn Lâm thôn, đứng kế bên nghe vậy thì nhíu mày, vội hỏi " Lão kì, đại hiệp thiếu niên nào, là ai đã cứu thôn chúng ta ".

Kì lão vỗ đầu một cái, tức giận nói " Ta quên hỏi tên của thiếu niên đại hiệp đó, âyda sao ta lại quên chuyện này, bây giờ người đã rời đi, biết đâu mà tìm ".

Lâm Xuân tác một cái vào đầu Kì lão, trách mắng nói " Ngươi luôn hậu đậu, có chuyện này mà không nhớ ".

- " Ta không nhớ thật mà ".

Lâm Xuân nhìn ra xa, rồi nhìn qua mọi người nói " Thôn ta được một vị đại hiệp cứu giúp, chúng ta phải biết ơn vị đại hiệp đó, ta nghĩ sẽ đắp một bức tượng cho vị đại hiệp đó, để tỏ lòng biết ơn của chúng ta, còn ngươi Kì lão, nhiệm vụ của ngươi là phải vẽ lại gương mặt và vóc dáng của vị đại hiệp đó ".

- " Được ".

Cả Lâm thôn nháo nhào phân công, mỗi người một việc, phụ trợ nhau đắp lên một tượng đất, Kì lão đã vẽ ra gương mặt của Tuyết Phong, sau đó khắc lên tượng đất, một bức tượng đất với vóc dáng y hệt Tuyết Phong, được người dân Lâm thôn đặt ở trước cửa thôn.

Tuy Tuyết Phong chỉ thuận tay giúp đỡ, cũng không làm gì quá nhiều, nhưng cả Lâm thôn toàn là người phàm, nếu Tuyết Phong không giết Ly Hầu, thì sợ là cả Lâm thôn thành thức ăn của Ly Hầu, nên là bọn họ cảm kích tạo ra bức tượng để tưởng nhớ công ơn này, không có Tuyết Phong sợ là Lâm thôn khó mà an toàn.

Cách Lâm thôn khoảng ba dặm, Tuyết Phong đã xử lý xong thịt Ly Hầu, tiểu Ô Quy ở bên thổi lửa, thịt Ly Hầu được đặt lên nướng, cũng không bao lâu mùi thịt nướng truyền ra, mùi thịt chín thơm phức.

Tuyết Phong và tiểu Ô Quy nuốt nước miếng, chờ lấy thịt chín mà châm tâm bọn họ rạo rực, chỉ chờ giây phút thịt chín đều, là bọn họ không thèm nhịn tiếp nửa.

Cả hai cuốn cuồn ăn thịt, nhai nuốt không để ý tới thịt còn nóng mà phỏng miệng, ăn uống điên cuồng, chỉ trong một nén nhang, thịt Ly Hầu đã bị ăn sạch.

Ăn no nê, Tuyết Phong và tiểu Ô Quy ngả ngửa ra, nằm dài xuống đất, ợ lên một tiếng thật to, tiểu Ô Quy cảm thán " Đã lâu rồi, mới được ăn ngon như vậy ".

Tuyết Phong đồng tình, đã hơn nữa năm nhịn đói, quả thật là rất đói, hôm nay ăn thật ngon mà no, làm hắn vô cùng thỏa mãn, nắm nghĩ được một lúc, hắn mới đứng dậy nhin tiểu Ô Quy nói " Chúng ta đi thôi ".

Tiểu Ô Quy nhảy lên vai của Tuyết Phong, cả hai cung rời đi, thẳng hướng Phiêu Miễu Linh Sơn bay đi, tiếp tục báo thù, ngày nào chưa giết sạch đám người Phiêu Miễu Linh Sơn, hắn sẽ không bỏ qua.

Khoảng hai ngày đường, Tuyết Phong cũng đã đi tới địa bàn của Phiêu Miễu Linh Sơn, hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nói " Ta lại tới, hôm nay lại huyết sát thêm một phân đà ".


Lâu Phỉ Phân Đà, phân đà gần với Tích Sát Phân Đà, hắn lựa chọn Lâu Phỉ Phân Đà để ra tay, tại Lâu Phỉ Phân Đà này, cũng không khác gì với bên Tích Sát Phân Đà là mấy


Cũng là những tên nghiện rượu, với cờ bạc mà thôi, Tuyết Phong đứng từa xa quan xác, phải nắm bắt thời cơ để ra tay, hắn sợ lần trước ra tay, lần này bọn chúng có bố trí, nếu cứ thế xong vào e là sẽ gặp nguy hiểm.


Nhưng mà theo hắn cảm nhận, bên trong Lâu Phỉ Phân Đà, cũng không có quá nhiều khí tức mạnh mẽ, cao lắm là Khai Mệnh cảnh mà thôi, còn Lâu Phỉ Đà Chủ hắn không cảm nhận được.


Tuyết Phong suy đoán " Không lẽ, hắn im lặng để chờ ta xuất hiện sao, không được phải tính thật ky nếu không sẽ nguy hiểm vô cùng ".


Tuyết Phong thấy phía xa, có một tên đệ tử Lâu Phỉ Phân Đà, hắn đang đi một mình, chợt có một ý nghĩ, giả dạng lẫn vào bên trong điều tra, nếu an toàn sẽ lập tức ra tay.


Phốc


Tuyết Phong ra tay nhanh gọn, đem tên đệ tử kia đánh chết, lột đồ của tên này mặc lên người, sau đó lấy bùn đất bôi lên mặt, đề phòng lỡ có người nhìn ra hắn, xong xui thản nhiên đi vào trong Lâu Phỉ Phân Đà, những tên gác cổng phân đà, cũng không nghi ngờ gì, để cho hắn đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK