Mục lục
Sổ Tay Chấp Pháp Giả - Đào Cô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Tống Lam thấy Lục Tương ra tay đánh người.

Từ trên cao hơn 20 mét rơi thẳng xuống, nương theo quán tính, cùi trỏ trực tiếp nện thẳng vào đầu tráng hán cao hơn hai mét kia vào trong nền đất xi măng.

Tiếng va chạm của vật nặng rơi xuống đất khiến da đầu Tống Lam tê dại, hắn cảm thấy nếu bị người khác đánh vào gáy như thế này, thì nhất định mình sẽ trực tiếp đến thế giới khác để đầu thai.

Sau khi quật ngã tráng hán, Lục Tương nhẹ nhàng lật sang bên phải, ổn định thân hình, khi nhận thấy Tống Lam chỉ là ngã một cái tay rách chút da, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đang muốn đi về phía Tống Lam, lại đột nhiên nhớ ra cái gì.

Trong đã vài lần nhắc rằng từ xưa đến nay anh hùng cứu mỹ nhân đều là đề tài được vô số người say sưa bàn tán, mặc dù dường như có một số vấn đề trong việc phân phối vai trò tại thời điểm này, nhưng hoàn cảnh lúc này lại không thể không phù hợp với cảnh tượng trong sách.

Lục Tương cứng rắn dừng bước, nhớ lại đủ loại chi tiết trong sách viết về việc anh hùng cứu mỹ nhân.

Bí quyết là phải đẹp trai.

Cứu người trong lúc nguy nan, đồng thời còn phải lưu lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương, sau mười mấy năm thậm chí mấy chục năm, đối phương vẫn có thể nhớ lại rõ ràng tất cả những gì đã xảy ra vào ngày đó, vào thời khắc đó.

Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của người qua đường, tay phải Lục Tương nhẹ nhàng vén tóc mái có chút hỗn độn trên trán, sau đó tiêu sái buộc mái tóc đuôi ngựa dài lên, khóe miệng hơi nhếch lên, hai lông mày lộ rõ anh khí, dưới sự tẩy lễ của ánh mặt trời buổi sáng sớm, trông cô tựa như nữ võ thần quân lâm chiến trường.

Trong không còn âm thanh nào trong đám người nữa, thời gian dường như cũng dừng lại ở giờ khắc này.

Tống Lam đang ngã trên mặt đất còn chưa kịp đứng lên cũng toát ra ánh mắt kinh ngạc giống như những người qua đường kia.

Lục Tương, cô ấy......

Gần đây thật kỳ lạ!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, người qua đường cũng dần dần lấy lại tinh thần, hiện tại không khí đã lặng lẽ chuyển từ kinh diễm ban đầu sang có chút cứng ngắc.

Mặc dù sắc mặt Lục Tương không chút biến hóa, nhưng trong lòng đã lo lắng không thôi.

Trong không phải nói khi anh hùng xuất hiện, người ta sẽ cảm động rồi lao vào vòng tay của anh hùng sao?

Nhưng trong sách lại không hề đề cập đến việc phải làm gì nếu đối phương bị ngã trong lúc cứu viện nha.

Phải đi đỡ Tống Lam sao?

Hay là chờ anh ấy tự mình đứng lên?

Đúng vào lúc này, Baal giờ đang cắm nửa cái đầu vào trong xi măng tựa hồ cảm nhận được bầu không khí xấu hổ này, theo bản năng gã cảm thấy mình nên làm gì đó.



Mặt đất rung chuyển, thân ảnh khổng lồ đứng dậy thành công thu hút sự chú ý của mọi người trở lại với gã lần nữa, trước đây gã đi tới đâu trong quận 17, đều có thể nhận được ánh mắt kính sợ của người xung quanh.

Tiền thưởng kếch xù 310.000 watt, người đứng thứ hai trong tập đoàn Sài Khả, có khi nào chịu qua khuất nhục ở trước mắt bao người như thế này?

Khó trách tiểu tử kia vẫn âm hồn bất tán.

Giờ khắc này, gã đã hiểu vì sao rõ ràng Tống Lam có nhiều cơ hội để chạy trốn, nhưng luôn luôn sẽ xuất hiện một lần nữa ở trong tầm mắt của bọn họ ở giao lộ kế tiếp.

Tống Lam chỉ là một cái mồi nhử, đây rõ ràng là hành động của chấp pháp giả khu mười bảy nhằm vào gã -- Lục Tương xuất hiện chính là chứng minh tốt nhất!

"Đừng xem thường ta, lão tử chính là Baal đấy!"

Gã lau vết máu trên mặt, ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó ánh mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Tương.

Giọng nói này đạt được hiệu quả rõ rệt trong đám đông, những người qua đường vốn còn chưa nhận ra Baal đầu tiên là theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngay sau đó là bỏ chạy tứ tán, không tới một phút đồng hồ, trên đường phố lớn như vậy giờ chỉ còn lại có một số ít bình dân bởi vì chân mềm nhũn nên chỉ có thể ngồi xổm trong góc run lẩy bẩy.

Trong nháy mắt, trong tay của gã đã cầm một cái bình nửa trong suốt, bên trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy chứa đầy thuốc con nhộng.

"Chỉ là chấp pháp giả!"

Baal giơ ngón cái lên, nắp chai giống như viên đạn bắn về phía bảng chỉ đường cách đó không xa, để lại một lỗ thủng rõ ràng: "Nơi này, chính là địa bàn của đại ca Sài Khả!"

Mặc dù cách xa nhau hơn mười mét, tiếng gào thét của Baal vẫn khiến Tống Lam không nhịn được muốn che lỗ tai, dáng vẻ uống thuốc của huynh đệ này không khỏi có chút quá dọa người rồi.

"Tốt nhất cậu đừng làm thế."

Đối mặt với Baal đứng lặng trước mặt mình như một ngọn núi nhỏ, Lục Tương chỉ hời hợt liếc mắt nhìn bình thuốc, mở miệng nhắc nhở.

Cô rất cảm ơn Baal vừa mới giải vây cho mình, nhưng việc nào ra việc nấy, công việc vẫn phải giải quyết.

“Sợ à?” Baal đương nhiên sẽ không để ý tới cảnh cáo của Lục Tương, gã nhe răng cười rồi nốc nguyên cả một lọ thuốc con nhộng vào bụng: "Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả chính ta cũng không thể khống chế được."

Đây là liều lượng dược vật nhiều hơn gấp mười lần so với bình thường, nhưng nếu gã có thể giết người đứng đầu bộ phận chấp pháp để an ủi linh hồn của Sài Khả trên thiên đàng coi như sẽ tạo thành vĩnh cửu tổn thương đối với thân thể thì gã cũng sẽ không tiếc.

"Tiếp theo, ngươi sẽ chết vì mất quá nhiều máu."

Lục Tương bình tĩnh nói, cô không có ý định động thủ: "Năng lực chịu đựng của mạch máu con người là có cực hạn, dược vật ngươi vừa mới dùng sẽ trong thời gian ngắn tăng cường tuần hoàn máu trong cơ thể ngươi, khiến ngươi ở vào trạng thái cực kỳ hứng phấn..."

"Người mất máu quá nhiều mà chết là ngươi mới đúng!"

Baal bắt đầu hành động giống như dã thú, dưới tác dụng của dược vật, toàn thân gã đỏ bừng, nhiệt khí nóng rực cuồn cuộn từ trong cơ thể không ngừng tản mát ra khiến không khí quanh đó cũng vặn vẹo.



Một khắc sau, dòng máu đỏ sẫm giống như nước lũ vỡ đê phá tan thân thể của gã từ sau cổ, rực rỡ nở rộ giữa không trung.

Chảy máu quá nhiều khiến chân gã mềm nhũn, còn chưa tới gần Lục Tương đã quỳ một gối xuống mặt đất.

Mặc dù lấy tay che kín gáy, nhưng cũng không cách nào làm chậm tốc độ chảy của máu.

Gã há miệng nhưng không nói được một lời nào.

"Ta đã đọc qua hồ sơ của ngươi, ngươi có tính cách bốc đồng, làm việc bất kể hậu quả, đã từng bởi vì say rượu rồi xảy ra tranh chấp với khách hàng liền huyết tẩy gian một quán bar, Sài Khả cứu ngươi từ trong ngục giam ra, cung cấp dược vật cho ngươi, còn giao việc buôn lậu cơ thể nhân tạo ở khu phía nam cho ngươi xử lý.."

Lục Tương kể ra tất cả kinh nghiệm phạm tội của Baal, thứ được biên soạn bởi các nhà lập hồ sơ tội phạm của bộ: "Có thể đoán được, rằng một khi ngươi gặp người đã từng bắt Sài Khả, chắc chắn sẽ không tiếc thân để dùng thuốc quá liều."

Trong ánh mắt kinh ngạc của Baal, Lục Tương khoát ống tay áo, cho đối phương thấy ngay từ đầu cô đã giấu ngân châm trong ống tay áo.

"Vì vậy chỉ cần để lại một vết thương nhỏ trước đó, sau khi ngươi dùng quá liều thuốc, nó sẽ trở thành một vết thương chí mạng."

"Bùm."

Đáp lại Lục Tương là tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Tất cả những gì xảy ra lúc này đều nằm trong dự đoán của cô, ngay cả thời gian tử vong của Baal cũng hoàn toàn phù hợp với tính toán của cô.

Ngày 7 tháng 5 năm 2166, 9 giờ 17 phút sáng.

Kẻ tái phạm Balna, xác nhận đã chết.

Đối với kết quả này, Lục Tương không có chút vui sướng nào.

Bởi vì, mọi thứ đều phù hợp với kết quả tính toán.

Nàng nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Nếu như…

Tình yêu cũng đơn giản như vậy thì tốt rồi.





(Hết chương này)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK