Huân chương Ngôi sao Bạc, được tạo ra từ thời điểm thành lập chính phủ liên hiệp sau chiến tranh, ban cho những anh hùng từng có cống hiến kiệt xuất cho quốc gia, cùng với sự phát triển của thời đại, cuối cùng nó đã phát triển thành biểu tượng thân phận của những cứu hộ giả.
Súng và khiên là biểu tượng của chính phủ liên minh, hai ngôi sao bên dưới đại diện cho cấp bậc của chủ sở hữu.
Điều này cho thấy người ban đầu giữ huy chương này là một cứu hộ giả cấp hai được chính phủ liên minh chứng nhận.
Khi thông qua khảo hạch chính thức trở thành cứu hộ giả, sẽ được trao tặng huân chương Ngân Tinh một sao, sau đó cơ cấu đánh giá sẽ tổng hợp xem xét cống hiến của cứu hộ giả đối với chính phủ liên hợp, cùng với thực lực của bản thân, để tiến hành nâng cao đẳng cấp của cứu hộ giả, khi cứu hộ giả đạt tới cấp ba, huân chương Ngân Tinh sẽ được thay thế thành huân chương Kim Huy màu vàng.
Huân chương được đánh giá cao nhất là sáu sao, thông thường cứu hộ giả thường hoạt động trong mắt công chúng là những người cứu hộ giả cấp bốn trở xuống, người có được huy chương năm sao trở lên phần lớn đều như truyền thuyết giang hồ, chỉ nghe thấy tiếng động chứ không thấy người.
Kỳ thật Tống Lam cũng không biết khảo hạch tăng cấp bậc của cứu hộ giả ra sao, duy chỉ có huân chương tinh cấp thì còn có chút quen thuộc.
Điều này được lợi từ việc mọi người trên mạng vì cãi nhau về người cứu trợ mà đều rất có cảm giác nhập tâm, mà số ngôi sao trên huân chương đối với những người theo đuổi ngôi sao mà nói thì lại càng giống như đòn sát thủ.
Sức chiến đấu của sao thấp không bằng sao cao là nhận thức chung, cho dù song phương kém một ngôi sao, đều có thể sử dụng khuôn mẫu kinh điển "XXX giây XXX" để tiến hành công kích, mà trong việc tranh giành sức chiến đấu, bên thiếu sao kia tất nhiên cũng rơi vào hoàn cảnh xấu, ngay cả quần thể fan cũng phải thấp hơn fan của đối phương một bậc.
Vấn đề bây giờ là, đứa bé này lại cầm trong tay một huy chương bạc có khắc hai ngôi sao!
Phải biết rằng thứ đồ chơi này đối với cứu hộ giả mà nói, là tương đương với chứng minh thư hoặc là quân hiệu, chứ không phải là thứ quà cáp có thể dùng để tặng cho đối phương.
Từ trong lời nói của đối phương, không khó suy đoán ra được cái huân chương này tựa hồ thuộc về người đầu tiên đối tốt với cậu, mà vị cứu hộ giả cấp hai kia chẳng những cho cậu cái huân chương này mà còn để mặc cho cậu một mình vào thành phố, điều này rõ ràng là giờ phút này anh ta (cô ta) chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều, chết ở "Ngoại giới" rồi.
Lại nghĩ đến sự cố chấp của gia tộc Foster đối với đứa bé này…
Chỉ sợ cứu hộ giả kia hơn phân nửa là bị gia tộc Foster hại chết.
Việc hại chết cứu hộ giả cực kỳ khác biệt với hại chết mấy tiểu thị dân ở khu mười bảy như bọn hắn, nếu vị cứu hộ giả đi ra bên ngoài này có nhiệm vụ trong người, thì như vậy hành động kia không khác gì đối nghịch với toàn bộ hệ thống cứu hộ giả, cho dù là gia tộc Foster thì chỉ sợ cũng sẽ bị điều tra bởi chính phủ liên minh vì việc này.
Khó trách vì tìm được đứa bé này, ngay cả tân công tố viên Dominus cũng đích thân đến đây một chuyến.
“Cái này em nên giữ cho riêng mình đi.”
Tống Lam đẩy cái huân chương cậu bé đưa tới trở lại, nói đùa sao, hắn làm sao có thể nhận được lễ vật khủng bố như vậy được?!
Huân chương Ngân Tinh đối với người bình thường mà nói tựa như một quả bom hẹn giờ, chẳng những không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa một khi bị người khác phát hiện, sẽ lập tức bị người ta tố cáo, sau đó bị chấp pháp giả đến tận cửa đưa vào phòng tối nhỏ, ép hỏi lý do sao lại có cái huân chương này.
"Nhớ kỹ, giấu kỹ, đừng cho ai biết."
Cậu bé cái hiểu cái không gật đầu, rồi còn nói thêm: "Nhưng mà, em còn chưa báo đáp ân tình của anh.”
"Em muốn báo đáp anh?"
“Ừm.”
Cậu bé gật đầu thật mạnh.
"Tốt lắm, nhìn thấy cái xe đạp ở kia không?"
Tống Lam chỉ chỉ con xe MK-II đỗ bên cạnh: "Đây là tài sản quan trọng của anh, nếu em muốn báo đáp anh, thì trông hộ anh cái xe, đừng để nó bị người ta trộm."
Đương nhiên hắn không có khả năng thật sự đi yêu cầu thù lao với một cậu bé chỉ chừng mười tuổi, trông hộ cái xe cũng chính là thuận miệng nói mà thôi, nơi này là tổng bộ của chấp pháp giả khu 17, cho dù đó là mấy tên trộm gan to bằng trời thì bọn chúng cũng không có khả năng tới nơi này trộm xe.
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa."
Tống Lam đang muốn rời đi thì dừng lại rồi nói: “Đừng để bị người của bộ thanh tra bắt được.”
……………………………………
Cùng lúc đó, tại trạm kiểm soát biên giới khu 17.
Một chiếc xe buýt chở chừng mười người chậm rãi đi qua trạm kiểm soát biên giới.
Trên xe bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng, làm cho mọi người đang ngủ say mở mắt ra.
Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liền hoảng sợ khi phát hiện xe buýt đã bị bao vây bởi, mấy họng súng tối om chỉ đang vào bọn họ, không để lại bất kỳ góc chết nào.
Một lát sau, cửa xe mở ra.
Một người mặc âu phục màu đen cười híp mắt đi tới.
"Đừng lo, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi."
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, người trên xe giống như là một đám phạm nhân tự động xuống xe, đến khi người đàn ông kia đi tới ghế sau, thì thấy một cô gái tóc ngắn đeo tai nghe, cô giống như là không hề cảm thấy động tĩnh bên người mà cứ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy cô gái, nụ cười trên mặt người đàn ông mới dịu lại đôi chút, anh đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương.
Nữ tử tóc ngắn mở hờ mắt ra, khi nhìn thấy người đàn ông thì mới lười biếng nói một câu: “Anh đến sớm vậy sao?”
"Công tố viên Dominus gửi lời chào mừng ngài đến đây."
Người đàn ông ghé sát vào tai người phụ nữ và nói bằng một giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy.
"Dominus..."
Con ngươi màu nâu đầy hứng thú liếc mắt nhìn người đàn ông một cái: "Lâu như vậy không gặp, không nghĩ tới hắn đã lên làm công tố viên rồi.”
Người phụ nữ tóc ngắn ngáp một cái thật dài, mười ngón tay đan vào nhau giơ cao quá đỉnh đầu.
Lúc này người đàn ông kia đã xoay người, đưa lưng về phía người phụ nữ mà nói: "Đúng rồi, Dominus đại nhân còn nói, lần này cứ dựa theo phương thức ngài thích, cứ thoải mái mà làm loạn đi.”
……
Lúc người đàn ông xuống xe, tất cả mọi người kể cả hành khách đều xếp hàng thành một đội nhỏ dưới sự thúc giục của nhân viên bảo vệ, đối mặt với đám người đang hoảng loạn, anh ta nhẹ nhàng cười với họ: "Chúng ta nhận được báo cáo rằng có người nào đó trong các ngươi mang theo thuốc cấm, hy vọng mọi người có thể bớt chút thời gian của theo ta trở về một chuyến, xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà chấp pháp."
Ngay sau đó mọi người liền bị họng súng đẩy sau lưng, đẩy lên một chiếc xe áp tải.
Đợi xe áp tải biến mất ở cuối đường, cô gái tóc ngắn mới xử lý xong hành lý, kéo một vali màu đen xuống xe.
Chiếc vali màu đen này to đến bất ngờ, gần như chạm đến ngực cô khi nó được đặt xuống đất.
Sau khi đi được vài bước, người phụ nữ tóc ngắn dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía trạm kiểm soát biên giới.
Tấm biển ghi "Chào mừng bạn đến khu 17".
"Đã nhiều năm không trở về rồi..."
Cô thì thào tự nói một tiếng, rồi chợt nhếch khóe miệng lên, thắt lưng cong về phía sau, hai tay duỗi thẳng, ngón cái và ngón trỏ hai tay ghép lại thành hình khung ảnh, chỉnh cho chiếc xe buýt chở bọn họ tới nơi này đang dừng ở dưới tấm biển trạm kiểm soát biên giới vào trong “khung ảnh”.
“Crack.”
Cô bắt chước tiếng của máy chụp ảnh.
Sau một khắc, chiếc xe buýt bên trong "khung ảnh" bị một cỗ lực lượng vô hình ép chặt lại, chỉ trong nháy mắt đã bị nén thành một quả cầu nhỏ màu đen.
Người phụ nữ tóc ngắn đi lên phía trước, khom lưng nhặt quả cầu nhỏ lên, thuận tay ném vào thùng rác ven đường.
(Hết chương này)
Súng và khiên là biểu tượng của chính phủ liên minh, hai ngôi sao bên dưới đại diện cho cấp bậc của chủ sở hữu.
Điều này cho thấy người ban đầu giữ huy chương này là một cứu hộ giả cấp hai được chính phủ liên minh chứng nhận.
Khi thông qua khảo hạch chính thức trở thành cứu hộ giả, sẽ được trao tặng huân chương Ngân Tinh một sao, sau đó cơ cấu đánh giá sẽ tổng hợp xem xét cống hiến của cứu hộ giả đối với chính phủ liên hợp, cùng với thực lực của bản thân, để tiến hành nâng cao đẳng cấp của cứu hộ giả, khi cứu hộ giả đạt tới cấp ba, huân chương Ngân Tinh sẽ được thay thế thành huân chương Kim Huy màu vàng.
Huân chương được đánh giá cao nhất là sáu sao, thông thường cứu hộ giả thường hoạt động trong mắt công chúng là những người cứu hộ giả cấp bốn trở xuống, người có được huy chương năm sao trở lên phần lớn đều như truyền thuyết giang hồ, chỉ nghe thấy tiếng động chứ không thấy người.
Kỳ thật Tống Lam cũng không biết khảo hạch tăng cấp bậc của cứu hộ giả ra sao, duy chỉ có huân chương tinh cấp thì còn có chút quen thuộc.
Điều này được lợi từ việc mọi người trên mạng vì cãi nhau về người cứu trợ mà đều rất có cảm giác nhập tâm, mà số ngôi sao trên huân chương đối với những người theo đuổi ngôi sao mà nói thì lại càng giống như đòn sát thủ.
Sức chiến đấu của sao thấp không bằng sao cao là nhận thức chung, cho dù song phương kém một ngôi sao, đều có thể sử dụng khuôn mẫu kinh điển "XXX giây XXX" để tiến hành công kích, mà trong việc tranh giành sức chiến đấu, bên thiếu sao kia tất nhiên cũng rơi vào hoàn cảnh xấu, ngay cả quần thể fan cũng phải thấp hơn fan của đối phương một bậc.
Vấn đề bây giờ là, đứa bé này lại cầm trong tay một huy chương bạc có khắc hai ngôi sao!
Phải biết rằng thứ đồ chơi này đối với cứu hộ giả mà nói, là tương đương với chứng minh thư hoặc là quân hiệu, chứ không phải là thứ quà cáp có thể dùng để tặng cho đối phương.
Từ trong lời nói của đối phương, không khó suy đoán ra được cái huân chương này tựa hồ thuộc về người đầu tiên đối tốt với cậu, mà vị cứu hộ giả cấp hai kia chẳng những cho cậu cái huân chương này mà còn để mặc cho cậu một mình vào thành phố, điều này rõ ràng là giờ phút này anh ta (cô ta) chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều, chết ở "Ngoại giới" rồi.
Lại nghĩ đến sự cố chấp của gia tộc Foster đối với đứa bé này…
Chỉ sợ cứu hộ giả kia hơn phân nửa là bị gia tộc Foster hại chết.
Việc hại chết cứu hộ giả cực kỳ khác biệt với hại chết mấy tiểu thị dân ở khu mười bảy như bọn hắn, nếu vị cứu hộ giả đi ra bên ngoài này có nhiệm vụ trong người, thì như vậy hành động kia không khác gì đối nghịch với toàn bộ hệ thống cứu hộ giả, cho dù là gia tộc Foster thì chỉ sợ cũng sẽ bị điều tra bởi chính phủ liên minh vì việc này.
Khó trách vì tìm được đứa bé này, ngay cả tân công tố viên Dominus cũng đích thân đến đây một chuyến.
“Cái này em nên giữ cho riêng mình đi.”
Tống Lam đẩy cái huân chương cậu bé đưa tới trở lại, nói đùa sao, hắn làm sao có thể nhận được lễ vật khủng bố như vậy được?!
Huân chương Ngân Tinh đối với người bình thường mà nói tựa như một quả bom hẹn giờ, chẳng những không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa một khi bị người khác phát hiện, sẽ lập tức bị người ta tố cáo, sau đó bị chấp pháp giả đến tận cửa đưa vào phòng tối nhỏ, ép hỏi lý do sao lại có cái huân chương này.
"Nhớ kỹ, giấu kỹ, đừng cho ai biết."
Cậu bé cái hiểu cái không gật đầu, rồi còn nói thêm: "Nhưng mà, em còn chưa báo đáp ân tình của anh.”
"Em muốn báo đáp anh?"
“Ừm.”
Cậu bé gật đầu thật mạnh.
"Tốt lắm, nhìn thấy cái xe đạp ở kia không?"
Tống Lam chỉ chỉ con xe MK-II đỗ bên cạnh: "Đây là tài sản quan trọng của anh, nếu em muốn báo đáp anh, thì trông hộ anh cái xe, đừng để nó bị người ta trộm."
Đương nhiên hắn không có khả năng thật sự đi yêu cầu thù lao với một cậu bé chỉ chừng mười tuổi, trông hộ cái xe cũng chính là thuận miệng nói mà thôi, nơi này là tổng bộ của chấp pháp giả khu 17, cho dù đó là mấy tên trộm gan to bằng trời thì bọn chúng cũng không có khả năng tới nơi này trộm xe.
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa."
Tống Lam đang muốn rời đi thì dừng lại rồi nói: “Đừng để bị người của bộ thanh tra bắt được.”
……………………………………
Cùng lúc đó, tại trạm kiểm soát biên giới khu 17.
Một chiếc xe buýt chở chừng mười người chậm rãi đi qua trạm kiểm soát biên giới.
Trên xe bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng, làm cho mọi người đang ngủ say mở mắt ra.
Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liền hoảng sợ khi phát hiện xe buýt đã bị bao vây bởi, mấy họng súng tối om chỉ đang vào bọn họ, không để lại bất kỳ góc chết nào.
Một lát sau, cửa xe mở ra.
Một người mặc âu phục màu đen cười híp mắt đi tới.
"Đừng lo, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi."
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, người trên xe giống như là một đám phạm nhân tự động xuống xe, đến khi người đàn ông kia đi tới ghế sau, thì thấy một cô gái tóc ngắn đeo tai nghe, cô giống như là không hề cảm thấy động tĩnh bên người mà cứ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy cô gái, nụ cười trên mặt người đàn ông mới dịu lại đôi chút, anh đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương.
Nữ tử tóc ngắn mở hờ mắt ra, khi nhìn thấy người đàn ông thì mới lười biếng nói một câu: “Anh đến sớm vậy sao?”
"Công tố viên Dominus gửi lời chào mừng ngài đến đây."
Người đàn ông ghé sát vào tai người phụ nữ và nói bằng một giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy.
"Dominus..."
Con ngươi màu nâu đầy hứng thú liếc mắt nhìn người đàn ông một cái: "Lâu như vậy không gặp, không nghĩ tới hắn đã lên làm công tố viên rồi.”
Người phụ nữ tóc ngắn ngáp một cái thật dài, mười ngón tay đan vào nhau giơ cao quá đỉnh đầu.
Lúc này người đàn ông kia đã xoay người, đưa lưng về phía người phụ nữ mà nói: "Đúng rồi, Dominus đại nhân còn nói, lần này cứ dựa theo phương thức ngài thích, cứ thoải mái mà làm loạn đi.”
……
Lúc người đàn ông xuống xe, tất cả mọi người kể cả hành khách đều xếp hàng thành một đội nhỏ dưới sự thúc giục của nhân viên bảo vệ, đối mặt với đám người đang hoảng loạn, anh ta nhẹ nhàng cười với họ: "Chúng ta nhận được báo cáo rằng có người nào đó trong các ngươi mang theo thuốc cấm, hy vọng mọi người có thể bớt chút thời gian của theo ta trở về một chuyến, xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà chấp pháp."
Ngay sau đó mọi người liền bị họng súng đẩy sau lưng, đẩy lên một chiếc xe áp tải.
Đợi xe áp tải biến mất ở cuối đường, cô gái tóc ngắn mới xử lý xong hành lý, kéo một vali màu đen xuống xe.
Chiếc vali màu đen này to đến bất ngờ, gần như chạm đến ngực cô khi nó được đặt xuống đất.
Sau khi đi được vài bước, người phụ nữ tóc ngắn dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía trạm kiểm soát biên giới.
Tấm biển ghi "Chào mừng bạn đến khu 17".
"Đã nhiều năm không trở về rồi..."
Cô thì thào tự nói một tiếng, rồi chợt nhếch khóe miệng lên, thắt lưng cong về phía sau, hai tay duỗi thẳng, ngón cái và ngón trỏ hai tay ghép lại thành hình khung ảnh, chỉnh cho chiếc xe buýt chở bọn họ tới nơi này đang dừng ở dưới tấm biển trạm kiểm soát biên giới vào trong “khung ảnh”.
“Crack.”
Cô bắt chước tiếng của máy chụp ảnh.
Sau một khắc, chiếc xe buýt bên trong "khung ảnh" bị một cỗ lực lượng vô hình ép chặt lại, chỉ trong nháy mắt đã bị nén thành một quả cầu nhỏ màu đen.
Người phụ nữ tóc ngắn đi lên phía trước, khom lưng nhặt quả cầu nhỏ lên, thuận tay ném vào thùng rác ven đường.
(Hết chương này)