Trải qua một phen dốc lòng giảng giải của Lục Tương, Tống Lam phát hiện một vấn đề vẫn bị mình xem nhẹ.
Năng lực của hắn đến từ đâu?
Lục Tương cường điệu việc kích phát tinh thần lực là một quá trình tương đối thống khổ, mặc dù có thể may mắn vượt qua, nhưng cũng sẽ có xác suất rất lớn tạo thành việc vặn vẹo tinh thần cùng tính cách, như vậy vấn đề tiếp theo chính là, quá trình thống khổ như thế, vì sao không thể lưu lại bất kỳ ấn tượng nào ở trong trí nhớ của hắn?
Trước đó, Tống Lam vẫn cho rằng đây là kỹ năng thiên phú.
Hắn không thể không nhớ lại quá khứ của mình một lần nữa, nhân sinh về thế giới của Tống Lam lại giống như đèn kéo quân tái diễn ở trong đầu của hắn một lần nữa.
Từ giây phút có trí nhớ đó, hắn đã ở trong trại trẻ mồ côi của khu 17.
Lớn lên trong viện phúc lợi, sau đó bởi vì viện trưởng viện phúc lợi quen biết quản lý đời trước, thế nên đã giới thiệu hắn đến khoa hậu cần làm việc.
Trong cuộc sống không có mừng như điên, cũng không có trải qua tuyệt vọng, khi Tống Lam thử nhìn lại cuộc sống quá khứ của mình, thứ đập vào mắt phảng phất là nhật ký bình thản đến gần như nhàm chán.
Đó là lý do tại sao hắn đã "tiếp quản" cuộc sống của 2166 mà không gặp khó khăn gì, bởi vì trong thái độ sống thì hắn nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.
Mà ở phương diện sử dụng cái năng lực kia, hắn cũng chưa từng tiến hành cố ý luyện tập.
Cái này đối với hắn mà nói giống như là ăn cơm uống nước vậy, căn bản không cần tiến hành suy nghĩ quá nhiều.
Cũng giống như bạn không cần, cũng sẽ không nhớ mình rốt cuộc đã học được cách vươn tay lấy đồ vào thời khắc nào trong cuộc đời vậy.
Tống Lam vốn coi đây là bảo đảm cho cuộc sống yên bình của mình, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, khi hắn đối mặt với Sài Khả cùng sát thủ do gia tộc Foster phái tới, trong đầu hắn chỉ hiện ra ý nghĩ chỉ là "Có nguyện ý" cùng "Có đáng giá hay không" mà thôi.
Khi thời gian bắt đầu tăng tốc, hắn dường như vĩnh viễn không cần suy nghĩ xem mình có thể giải quyết được kẻ địch hay không.
Nếu như có thể nói chuyện với mình trong quá khứ, Tống Lam thật sự muốn hỏi đối phương một vấn đề.
Bản thân tôi à, rốt cuộc lúc trước cậu làm công việc gì vậy?
Hắn cảm thấy trí nhớ về quá khứ của mình và nhận thức của Lục Tương đối với linh năng luôn có một vấn đề.
Cơ mà đối với hắn hiện tại mà nói, cho dù ở quá khứ bản thân mình là thợ sửa điều hòa hay là sát nhân thì cũng không trọng yếu nữa, quan trọng là cuộc sống của hắn sẽ tiếp tục như thế nào trong tương lai mà thôi.
Ít nhất thì hắn vẫn hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, và thậm chí còn hài lòng hơn nếu hắn có thể đưa gia đình Foster ra khỏi thế giới này.
Nghĩ tới đây, hắn liền kiên định hơn rất nhiều.
Đường là từng bước từng bước đi, trước mắt điều hắn cần làm nhất chính là nghĩ biện pháp khuyên can cái cậu nhóc có năng lực hư hư thực thực kia, vạn nhất vào lúc cậu ta quấn lấy mình lại bị thủ hạ của tân công tố viên nhìn thấy, thì có trời mới biết nó sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho cuộc sống của hắn.
Ước chừng vài phút sau, trong lòng Tống Lam đã có quyết định.
……………………………………
Sáng sớm hôm sau, Tống Lam như thường lệ vội vã đạp xe đến trụ sở đi làm, quẹt tay lên đồng hồ máy chấm công rồi đi thẳng đến chỗ đậu xe riêng.
Trụ sở chấp pháp giả có nguyên một bãi đỗ xe đạp chuyên dụng, thế nhưng bởi vì hắn là người duy nhất đạp xe đi làm trong trụ sở này, thế nên bãi đỗ xe này đã bị hắn độc hưởng.
Hôm nay, Tống Lam đã có chuẩn bị mà đến.
Nếu như hắn nhớ không lầm, nguyên nhân cậu bé quấn lấy hắn là coi hắn là tấm gương để cậu trở nên mạnh mẽ.
Nói đến trở nên mạnh mẽ, thì không thể không nhắc tới tu hành.
Đây là con đường phải đi qua của mỗi một thiếu niên nhiệt huyết.
Thấy bốn phía không có người, Tống Lam ra vẻ lơ đãng huýt sáo một tiếng, tiếng huýt sáo này rất nhanh có tác dụng, với một hồi tiếng sột soạt, cậu bé đã thò đầu ra khỏi bụi cây đã biến mất ngày hôm qua, thấy người huýt sáo là Tống Lam, liền cao hứng bừng bừng nhảy từ trong bụi cây ra.
"Đại ca ca!"
"Ngày hôm qua anh nghe em nói là muốn trở nên mạnh mẽ đúng không?"
Tống Lam dừng xe đạp lại, khoanh tay mà đứng.
Vào buổi bình minh cùnglàn gió nhẹ, khí thế của hắn lập tức thay đổi, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
"Ừm!"
Cậu bé vui vẻ, gật đầu thật mạnh.
“Tu luyện là chuyện rất vất vả.”
"Em không sợ, để có thể trở nên mạnh mẽ, dù vất vả tu luyện đến đâu thì em đều có thể kiên trì được!"
"Rất tốt, nếu muốn trở thành cường giả, phần quyết tâm này tất không thể thiếu."
Tống Lam hài lòng gật đầu: "Nhớ kỹ tâm tình của em lúc này, cùng với những lời mà đã em nói.Nhưng quan trọng hơn là em phải nhớ kỹ mật mã wifi của trụ sở chúng ta, mật mã là zxc718371."
"Hả?"
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt của cậu bé đã từ kiên định chuyển thành mờ mịt.
Phương thức tu hành này sao lại không giống như trong tưởng tượng của cậu vậy?
Ngữ khí Tống Lam vẫn âm vang hữu lực như trước, nghe giống y như là một tông sư đang muốn truyền thụ tuyệt học cả đời cho đệ tử của mình: "Nghe cho kỹ, ta cũng tốn hơn 20 năm mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ.”
Nói xong, hắn lấy đồ vật mình đã chuẩn bị ra.
Một cái hộp đóng gói tinh xảo, bên trong là một chiếc điện thoại di động mới tinh.
Chiếc điện thoại này là hắn mua trên đường, tuy rằng là hàng rẻ sắp ngừng sản xuất, nhưng chức năng ít nhất so với điện thoại di động năm 2020 còn phong phú hơn nhiều, dư dả cho trẻ em dùng.
Trước mặt cậu bé, hắn mở máy, nhập mật mã, kết nối với wifi của trụ sở chấp pháp giả.
"Cái này gọi là công cụ tìm kiếm."
Tống Lam mở trình duyệt trong điện thoại di động lên, biểu diễn trước mặt cậu bé: "Con đường tu hành gập ghềnh, em nhất định sẽ gặp phải vô số vấn đề không tưởng tượng được, nhưng chỉ cần nắm giữ phương pháp này, bất cứ vấn đề khó khăn nào cũng có thể giải quyết dễ dàng - - nhập vào đây nghi hoặc của em, nó sẽ nói cho em biết đáp án.”
"Thật sao?"
Cậu bé chớp mắt khó tin, thật khó để tưởng tượng rằng cái cục bé bé trông bình thường này lại có sức mạnh ma thuật mạnh mẽ như vậy.
"Không nên xem thường nó, đây là chìa khóa có thể cho em thông qua ngàn vạn thế giới, chỉ cần có được nó, là tương đương với việc khiến cho toàn bộ cường giả trên thế giới ở đây để giải đáp nan đề cho em."
Sau khi nhét điện thoại di động vào trong tay cậu bé, Tống Lam vỗ vỗ bả vai cậu bé như là đang giao trách nhiệm nặng nề: "Bây giờ anh truyền thụ bí quyết này cho em -- sử dụng phần lực lượng này cho thỏa đáng, sau đó cố gắng trở nên mạnh mẽ đi!"
……
Muốn trở nên mạnh mẽ, hỏi công cụ tìm kiếm ấy, hỏi ta làm gì?
Tống Lam chỉ bày tỏ suy nghĩ chân thật nhất của mình theo một cách khác mà thôi, nhìn cậu bé đang như nhặt được chí bảo kia, hắn biết đây lại là một kết quả có thể làm cho tất cả mọi người có thể hài lòng rồi.
Về việc thực hành…
Trong đời hắn chưa bao giờ cần danh từ này.
Hắn cũng sẽ không giống những nhân vật chính nhiệt huyết trong truyện tranh kia, ngày nào cũng sẽ điên cuồng liều mạng tu hành, lại càng sẽ không coi việc cứu vớt thế giới làm nhiệm vụ của mình, bây giờ thứ hắn muốn làm nhất, chính là lên lầu trở lại trước bàn làm việc của mình, xem nốt bộ phim vào download ngày hôm qua.
"Chờ một chút, đại ca!"
Từ phía sau cậu bé đột nhiên gọi hắn lại, túm lấy góc áo hắn rồi nói: "Anh là người thứ hai tốt với em như vậy, đây là thứ rất quan trọng đối với em, cho anh.”
Cậu bé lưu luyến đưa tới một con dấu logo.
Chất liệu bạc trắng, dưới ánh mặt trời phản chiếu quang huy chói mắt.
Hoa văn khiên súng trên đó đặc biệt bắt mắt, hai ngôi sao dưới huy hiệu cũng suýt nữa chọc mù mắt Tống Lam.
Giờ khắc này, hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân gia tộc Foster nhìn chằm chằm cậu bé này không buông rồi.
Anh bạn nhỏ à.
Tâm trạng của Tống Lam trầm bổng không thôi.
Tại sao tôi đưa điện thoại cho cậu rồi, cậu lại muốn hại tôi vậy?
Thứ này có thể tùy tiện mang theo trên người sao?
(Hết chương này)
Năng lực của hắn đến từ đâu?
Lục Tương cường điệu việc kích phát tinh thần lực là một quá trình tương đối thống khổ, mặc dù có thể may mắn vượt qua, nhưng cũng sẽ có xác suất rất lớn tạo thành việc vặn vẹo tinh thần cùng tính cách, như vậy vấn đề tiếp theo chính là, quá trình thống khổ như thế, vì sao không thể lưu lại bất kỳ ấn tượng nào ở trong trí nhớ của hắn?
Trước đó, Tống Lam vẫn cho rằng đây là kỹ năng thiên phú.
Hắn không thể không nhớ lại quá khứ của mình một lần nữa, nhân sinh về thế giới của Tống Lam lại giống như đèn kéo quân tái diễn ở trong đầu của hắn một lần nữa.
Từ giây phút có trí nhớ đó, hắn đã ở trong trại trẻ mồ côi của khu 17.
Lớn lên trong viện phúc lợi, sau đó bởi vì viện trưởng viện phúc lợi quen biết quản lý đời trước, thế nên đã giới thiệu hắn đến khoa hậu cần làm việc.
Trong cuộc sống không có mừng như điên, cũng không có trải qua tuyệt vọng, khi Tống Lam thử nhìn lại cuộc sống quá khứ của mình, thứ đập vào mắt phảng phất là nhật ký bình thản đến gần như nhàm chán.
Đó là lý do tại sao hắn đã "tiếp quản" cuộc sống của 2166 mà không gặp khó khăn gì, bởi vì trong thái độ sống thì hắn nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.
Mà ở phương diện sử dụng cái năng lực kia, hắn cũng chưa từng tiến hành cố ý luyện tập.
Cái này đối với hắn mà nói giống như là ăn cơm uống nước vậy, căn bản không cần tiến hành suy nghĩ quá nhiều.
Cũng giống như bạn không cần, cũng sẽ không nhớ mình rốt cuộc đã học được cách vươn tay lấy đồ vào thời khắc nào trong cuộc đời vậy.
Tống Lam vốn coi đây là bảo đảm cho cuộc sống yên bình của mình, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, khi hắn đối mặt với Sài Khả cùng sát thủ do gia tộc Foster phái tới, trong đầu hắn chỉ hiện ra ý nghĩ chỉ là "Có nguyện ý" cùng "Có đáng giá hay không" mà thôi.
Khi thời gian bắt đầu tăng tốc, hắn dường như vĩnh viễn không cần suy nghĩ xem mình có thể giải quyết được kẻ địch hay không.
Nếu như có thể nói chuyện với mình trong quá khứ, Tống Lam thật sự muốn hỏi đối phương một vấn đề.
Bản thân tôi à, rốt cuộc lúc trước cậu làm công việc gì vậy?
Hắn cảm thấy trí nhớ về quá khứ của mình và nhận thức của Lục Tương đối với linh năng luôn có một vấn đề.
Cơ mà đối với hắn hiện tại mà nói, cho dù ở quá khứ bản thân mình là thợ sửa điều hòa hay là sát nhân thì cũng không trọng yếu nữa, quan trọng là cuộc sống của hắn sẽ tiếp tục như thế nào trong tương lai mà thôi.
Ít nhất thì hắn vẫn hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, và thậm chí còn hài lòng hơn nếu hắn có thể đưa gia đình Foster ra khỏi thế giới này.
Nghĩ tới đây, hắn liền kiên định hơn rất nhiều.
Đường là từng bước từng bước đi, trước mắt điều hắn cần làm nhất chính là nghĩ biện pháp khuyên can cái cậu nhóc có năng lực hư hư thực thực kia, vạn nhất vào lúc cậu ta quấn lấy mình lại bị thủ hạ của tân công tố viên nhìn thấy, thì có trời mới biết nó sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho cuộc sống của hắn.
Ước chừng vài phút sau, trong lòng Tống Lam đã có quyết định.
……………………………………
Sáng sớm hôm sau, Tống Lam như thường lệ vội vã đạp xe đến trụ sở đi làm, quẹt tay lên đồng hồ máy chấm công rồi đi thẳng đến chỗ đậu xe riêng.
Trụ sở chấp pháp giả có nguyên một bãi đỗ xe đạp chuyên dụng, thế nhưng bởi vì hắn là người duy nhất đạp xe đi làm trong trụ sở này, thế nên bãi đỗ xe này đã bị hắn độc hưởng.
Hôm nay, Tống Lam đã có chuẩn bị mà đến.
Nếu như hắn nhớ không lầm, nguyên nhân cậu bé quấn lấy hắn là coi hắn là tấm gương để cậu trở nên mạnh mẽ.
Nói đến trở nên mạnh mẽ, thì không thể không nhắc tới tu hành.
Đây là con đường phải đi qua của mỗi một thiếu niên nhiệt huyết.
Thấy bốn phía không có người, Tống Lam ra vẻ lơ đãng huýt sáo một tiếng, tiếng huýt sáo này rất nhanh có tác dụng, với một hồi tiếng sột soạt, cậu bé đã thò đầu ra khỏi bụi cây đã biến mất ngày hôm qua, thấy người huýt sáo là Tống Lam, liền cao hứng bừng bừng nhảy từ trong bụi cây ra.
"Đại ca ca!"
"Ngày hôm qua anh nghe em nói là muốn trở nên mạnh mẽ đúng không?"
Tống Lam dừng xe đạp lại, khoanh tay mà đứng.
Vào buổi bình minh cùnglàn gió nhẹ, khí thế của hắn lập tức thay đổi, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
"Ừm!"
Cậu bé vui vẻ, gật đầu thật mạnh.
“Tu luyện là chuyện rất vất vả.”
"Em không sợ, để có thể trở nên mạnh mẽ, dù vất vả tu luyện đến đâu thì em đều có thể kiên trì được!"
"Rất tốt, nếu muốn trở thành cường giả, phần quyết tâm này tất không thể thiếu."
Tống Lam hài lòng gật đầu: "Nhớ kỹ tâm tình của em lúc này, cùng với những lời mà đã em nói.Nhưng quan trọng hơn là em phải nhớ kỹ mật mã wifi của trụ sở chúng ta, mật mã là zxc718371."
"Hả?"
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt của cậu bé đã từ kiên định chuyển thành mờ mịt.
Phương thức tu hành này sao lại không giống như trong tưởng tượng của cậu vậy?
Ngữ khí Tống Lam vẫn âm vang hữu lực như trước, nghe giống y như là một tông sư đang muốn truyền thụ tuyệt học cả đời cho đệ tử của mình: "Nghe cho kỹ, ta cũng tốn hơn 20 năm mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ.”
Nói xong, hắn lấy đồ vật mình đã chuẩn bị ra.
Một cái hộp đóng gói tinh xảo, bên trong là một chiếc điện thoại di động mới tinh.
Chiếc điện thoại này là hắn mua trên đường, tuy rằng là hàng rẻ sắp ngừng sản xuất, nhưng chức năng ít nhất so với điện thoại di động năm 2020 còn phong phú hơn nhiều, dư dả cho trẻ em dùng.
Trước mặt cậu bé, hắn mở máy, nhập mật mã, kết nối với wifi của trụ sở chấp pháp giả.
"Cái này gọi là công cụ tìm kiếm."
Tống Lam mở trình duyệt trong điện thoại di động lên, biểu diễn trước mặt cậu bé: "Con đường tu hành gập ghềnh, em nhất định sẽ gặp phải vô số vấn đề không tưởng tượng được, nhưng chỉ cần nắm giữ phương pháp này, bất cứ vấn đề khó khăn nào cũng có thể giải quyết dễ dàng - - nhập vào đây nghi hoặc của em, nó sẽ nói cho em biết đáp án.”
"Thật sao?"
Cậu bé chớp mắt khó tin, thật khó để tưởng tượng rằng cái cục bé bé trông bình thường này lại có sức mạnh ma thuật mạnh mẽ như vậy.
"Không nên xem thường nó, đây là chìa khóa có thể cho em thông qua ngàn vạn thế giới, chỉ cần có được nó, là tương đương với việc khiến cho toàn bộ cường giả trên thế giới ở đây để giải đáp nan đề cho em."
Sau khi nhét điện thoại di động vào trong tay cậu bé, Tống Lam vỗ vỗ bả vai cậu bé như là đang giao trách nhiệm nặng nề: "Bây giờ anh truyền thụ bí quyết này cho em -- sử dụng phần lực lượng này cho thỏa đáng, sau đó cố gắng trở nên mạnh mẽ đi!"
……
Muốn trở nên mạnh mẽ, hỏi công cụ tìm kiếm ấy, hỏi ta làm gì?
Tống Lam chỉ bày tỏ suy nghĩ chân thật nhất của mình theo một cách khác mà thôi, nhìn cậu bé đang như nhặt được chí bảo kia, hắn biết đây lại là một kết quả có thể làm cho tất cả mọi người có thể hài lòng rồi.
Về việc thực hành…
Trong đời hắn chưa bao giờ cần danh từ này.
Hắn cũng sẽ không giống những nhân vật chính nhiệt huyết trong truyện tranh kia, ngày nào cũng sẽ điên cuồng liều mạng tu hành, lại càng sẽ không coi việc cứu vớt thế giới làm nhiệm vụ của mình, bây giờ thứ hắn muốn làm nhất, chính là lên lầu trở lại trước bàn làm việc của mình, xem nốt bộ phim vào download ngày hôm qua.
"Chờ một chút, đại ca!"
Từ phía sau cậu bé đột nhiên gọi hắn lại, túm lấy góc áo hắn rồi nói: "Anh là người thứ hai tốt với em như vậy, đây là thứ rất quan trọng đối với em, cho anh.”
Cậu bé lưu luyến đưa tới một con dấu logo.
Chất liệu bạc trắng, dưới ánh mặt trời phản chiếu quang huy chói mắt.
Hoa văn khiên súng trên đó đặc biệt bắt mắt, hai ngôi sao dưới huy hiệu cũng suýt nữa chọc mù mắt Tống Lam.
Giờ khắc này, hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân gia tộc Foster nhìn chằm chằm cậu bé này không buông rồi.
Anh bạn nhỏ à.
Tâm trạng của Tống Lam trầm bổng không thôi.
Tại sao tôi đưa điện thoại cho cậu rồi, cậu lại muốn hại tôi vậy?
Thứ này có thể tùy tiện mang theo trên người sao?
(Hết chương này)