"Trùng Nương..."
Lại là giọng nói này, lại đang gọi tên mụ của nàng.
Tựa như một bầy côn trùng dày đặc bò qua trên người, Tạ Quỳnh còn chưa mở mắt nhưng trong lòng đã dâng lên một cảm giác chán ghét và ớn lạnh trước.
"Trùng Nương?"
Giọng nói kia lại khẽ vang lên.
"Đừng kêu!"
Tạ Quỳnh quát bảo giọng nói kia ngưng lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Tạ Trọng Sơn cau mày ngồi xổm trước nàng.
Cách một bức màn dệt vàng.
Vết máu trên má người con trai đã hơi hơi khép lại, chỉ là màu máu ấy còn chưa lau đi. Tạ Quỳnh nhìn thấy màu đỏ kia thì mơ hồ hơi buồn nôn.
"Nơi này là nơi nào?"
Người Tạ Quỳnh nóng lên từng cơn, đầu vẫn mê man như cũ.
Nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm gì kia của Tạ Trọng Sơn, nàng lại càng thêm khó chịu.
Không biết chàng dẫn theo nàng tới nơi nào, mùi hương trên chăn gấm được xông lên khiến nàng đau đầu, còn có cách bài trí tranh xanh mạ vàng cả căn phòng càng nhìn càng quen mắt.
"Phường Nhiên Hương."
Tạ Trọng Sơn cúi đầu đáp lại. Phát hiện ra người trên giường không thích mình, chàng lại lui một bước ra sau.
"Ngươi điên rồi? Mang ta tới chỗ này? Ngươi muốn làm cái gì?"
Tạ Quỳnh nhìn chằm chằm Tạ Trọng Sơn, cầm lấy chiếc gối mềm trong tầm tay ném về phía chàng.
Khó trách nàng cảm thấy nơi này hơi quen thuộc.
Chẳng lẽ nhà họ Tạ vừa thất thế thì Tạ Trọng Sơn cũng sinh hai lòng, muốn bán đi cái gánh nặng là nàng hay sao?
Tạ Trọng Sơn trái lại cũng chẳng trốn.
"Cấm quân lùng bắt khắp nơi, bên trong Uyển Thành đã không còn nơi để chúng ta có thể ở. Phường Nhiên Hương vàng thau lẫn lộn, người mới vừa chạy khỏi nơi này, không ai có thể ngờ được chúng ta lại về tới đây. Ấm ức người nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm, chờ bình minh mờ cửa thành, chúng ta sẽ nghĩ cách trà trộn ra khỏi thành."
"Trà trộn ra khỏi thành?"
Tạ Quỳnh đau thương cười thành tiếng, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ hiện giờ của nhà chính dòng họ Tạ. Nhà bị thiêu, Uyển Thành cũng không thể ở. Còn có cấm quân đang lùng bắt bọn họ.
"Cấm quân... vì sao bọn họ biết chúng ta ở sau hẻm nhà họ Thôi?"
Tạ Quỳnh khẽ lẩm bẩm, lại không phải đang hỏi Tạ Trọng Sơn, mà là đang nói cho bản thân nghe.
Tạ Trọng Sơn xách theo đao, thức thời không mở miệng.
Vì sao vừa đưa vòng tay vào nhà họ Thôi thì cấm quân đã đến rồi?
Không cần Tạ Trọng Sơn lắm miệng, Tạ Quỳnh cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.
"Huống hồ, là người nói kẻ ở nơi này bắt nạt người."
Tạ Trọng Sơn xách theo đao lui vào trong phòng, tóm được một thứ bị chàng trói chắc dưới bàn trà và ném đến trước giường Tạ Quỳnh.
"Ơ ơ ơ!"
Miệng bị bịt lại, "Thứ kia" sớm đã xụi lơ thành một đống sâu thịt, không phải người phụ nữ đẫy đà cho Tạ Quỳnh chút hương thì còn có thể là ai?
"Bà ta hẳn là chủ của phường Nhiên Hương. Trùng Nương, người muốn xử trí bà ta như thế nào?"
Trên mặt Tạ Trọng Sơn mang theo vết máu, trong tay xách theo đao.
Người phụ nữ đất đẫy đà bắt đầu điên cuồng và giãy giụa dưới đất.
"Ta..."
Tạ Quỳnh lén sờ đến trước ngực. Quần áo hoàn hảo, vải dệt trước ngực đã ướt đẫm.
Cũng không biết Tạ Trọng Sơn đến tột cùng có biết sự khác thường trên người nàng hay không.
Nàng hắng giọng nói.
"Lấy đồ trong miệng bà ta ra, ta có việc muốn gặng hỏi bà ta."
"Nhưng..."
Tạ Trọng Sơn hình như có do dự.
"Còn không nhanh lên?!"
Tạ Quỳnh lại muốn nổi nóng.
Tạ Trọng Sơn cuối cùng cũng thỏa hiệp, chĩa đao về phía người phụ nữ.
"Nếu bà dám gọi bậy..."
Đao của chàng còn thu vào trong vỏ cũng đã khiến người phụ nữ sợ tới mức ngay cả run cũng không dám run.
Lúc này Tạ Trọng Sơn mới kéo miếng vải bố trong miệng người phụ nữ xuống.
"Nữ lang tha mạng. Thân phận ngài cao quý, giơ cao đánh khẽ thả nô một con đường sống đi, nô..."
Lúc trước người phụ nữ đẫy đà vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt Tạ Quỳnh lúc này trở thành kẻ đáng thương chỉ biết xin tha.
Tạ Quỳnh bị ồn ào đến đau cả đầu, vừa chau mày thì Tạ Trọng Sơn lại dùng vỏ đao chỉ vào người phụ nữ.
Trong phòng quay trở lại thanh tịnh.
Tạ Quỳnh mở miệng: "Ta hỏi bà, trước đó hương thuốc bà cho ta dùng rốt cuộc là thứ gì, thuốc giải ở đâu?"
Lúc không cho người phụ nữ nói chuyện bà ta liên tiếp xin tha, hiện giờ để bà ta nói chuyện, bà ta lại run rẩy nói không nên lời.
"Này..."
"Mau nói!"
Tạ Trọng Sơn quơ quơ vỏ đao.
"Hương thuốc kia là đặc sản phía Tây, quả thật là một vị đại nhân cho nô. Ngài ấy chỉ nhắn nhủ thứ này có thể khiến phụ nữ chưa mang thai ra sữa, nhưng là đồ chơi trợ hứng trên giường. Cũng chưa từng đề cập có thuốc giải..."
Người phụ nữ nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Không có thuốc giải? Đó là ai giao hương thuốc cho ngươi? Còn có, nơi đó... của ta căng đau, trên người cũng không thoải mái, nên như thế nào mới có thể giải?"
Tạ Quỳnh xấu hổ buồn bực hỏi.
Nàng che lại ngực, đau đớn nơi bầu ngực càng thêm rõ ràng, mà dưới lòng bàn tay dính nhớp ướt át cũng khiến nàng càng thêm khó chịu. Tầm mắt của chàng trai cầm đao dưới giường như có như không càng khiến cho nàng cảm thấy nôn nóng.