"Các ngươi nên trông chừng kỹ nàng ta cho ta. Trong căn phòng này là nữ lang nhà cao cửa rộng, dạy dỗ tốt thì có thể bán được giá tốt. Nếu dám làm ra sai sót, các ngươi có thể chờ đến chuyện dọn nhà đi!"
Ngoài cửa phòng ồn ào, có một người phụ nữ thầm uy hiếp.
Tạ Quỳnh cuộn tròn nơi góc tường, bản thân giấu một cái nghiên mực có thể xem như là hung khí có thể tìm thấy trong căn phòng này ở phía sau.
Cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt, người phụ nữ đẫy đà mặc áo lông chồn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tạ Quỳnh, chưa nói lời nào đã tươi cười: "Ơ kìa, nữ lang tỉnh rồi sao? Sao chẳng nói với người bên ngoài một tiếng, để cho nô tới hầu hạ người. Đêm qua người ngủ có ngon giấc không?"
Tạ Quỳnh cũng chẳng nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Người đàn bà cũng chẳng cho là đúng, đặt hộp hương lên bàn thật cẩn thận rồi lại lùi thêm năm ba bước mới tiếp tục cười tủm tỉm đáp: "Nữ lang cũng đừng làm ra vẻ ta đây như thế, sau này ngày tháng ở chung của hai chúng ta còn dài. Là người của phường Nhiên Hương chúng tôi cũng tuyệt đối không có đạo lý đi ra ngoài nữa. Người yên tâm đợi ở chỗ này. Sau này con đường tiền tài ở nơi này của chúng tôi còn phải dựa vào nữ lang người dìu dắt nhiều hơn đấy."
"Bà muốn tiền? Trong nhà ta giàu sang, thứ tiền này không nhiều không ít, chỉ cần bà chịu thả ta ra ngoài, muốn bao nhiêu bà cứ việc mở miệng."
Tạ Quỳnh thử thăm dò mở miệng. Nàng cũng không sợ người đàn bà này mở miệng làm tiền, chỉ sợ bà ta không chịu đòi tiền thôi.
Nàng chưa bao giờ nghe nói về phường Nhiên Hương, nhưng nhìn trang phục của người phụ nữ này, nghĩ cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì.
"Ôi chao!"
Người phụ nữ che miệng cười khẽ, lồng ngực phập phồng.
Bà ta lấy khăn lụa thắt sau ót, che kín miệng mũi của mình, từ từ đi đến bên hộp hương mới mở miệng tiếp: "Nữ lang đừng nói giỡn, nô cũng thay người ta làm việc, chỉ muốn an an ổn ổn làm chút buông hương bán phấn, cũng không dám mơ ước phú quý ngập trời gì."
Bà ta lấy ra một khối mỡ trong hộp hương ném vào lư hương mạ vàng quấn tơ. Làn khói nhẹ uốn lượn bay lên, hương như hoa lan cũng tựa xạ hương thấm vào ruột gan.
Người phụ nữ lại vội lui mấy bước không ngừng.
Chỉ nói với Tạ Quỳnh cách tầng khăn lụa: "Người phải cố gắng đợi, đừng miên man suy nghĩ còn có thể ít đi chút ưu sầu. Một khi từ đầu cành ngã vào trong vũng bùn, là con người đều sẽ khó chịu, chỉ là dù sao chúng ta cũng phải tồn tại đúng không."
Tạ Quỳnh cắn răng, trái tim lại chùn xuống.
Buôn hương bán phấn... nơi này quả nhiên là kỹ viện.
Người phụ nữ kia biết nàng xuất thân từ nhà cao cửa rộng, lại không cầu phú quý, còn làm rõ là thay người ta làm việc.
Gia tộc họ Tạ cao quý, đã là gia tộc có tiền có thế xa xỉ nhất Giang Nam. Gan lớn tày trời cũng không ai dám đắc tội dòng họ Tạ, càng không nói đến việc trói nữ lang nhà họ Tạ là nàng vào nơi trăng hoa trụy lạc, còn muốn bán giá tốt.
Trừ phi là nhà họ Tạ xảy ra tai vạ.
Cũng hoặc là càng thêm hỏng bét.
"Bà nghe đây, người trong nhà ta sẽ không để ta ở nơi này, nếu bọn họ tìm tới cửa, chỉ sợ phải cho bà thêm không ít phiền toái. Đến lúc đó đừng nói là kiếm tiền, mà ngay cả muốn sống cũng khó xử bà!"
Tạ Quỳnh tiếp tục uy hiếp, muốn lôi từ trong miệng người phụ nữ kia thêm vài thứ.
Ai biết người phụ nữ kia chỉ cười tủm tỉm lắc đầu rồi muốn đóng cửa đi ra ngoài.
"Đúng rồi, hôm nay nữ lang cần phải nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối nô sẽ sắp xếp cho người vị khách đầu tiên."
Có lẽ là nhìn thấy tiểu nương tử với mái tóc đen rối tung sắc mặt tái nhợt hơi đáng thương, người phụ nữ lại lắm miệng thêm một câu: "Người cứ yên tâm, con gái nơi này của nô ai mà không trải qua chuyện này chứ? Huống chi lấy cơ thể của người bây giờ... từ từ sẽ biết thú vị trong đó."
"Đi ra ngoài!"
Tạ Quỳnh không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lên, hung hăng ném nghiên mực sau lưng về phía người phụ nữ.