"Người... tôi, từ từ!"
Lúc này mồm miệng chàng trai phía sau cũng chẳng linh hoạt, lại đột nhiên vội vàng chen lên.
Tạ Quỳnh để chàng chờ tại chỗ, chàng chen chệch hướng ôm lấy eo nàng rồi bay lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tạ Quỳnh lại bị động tác đột nhiên của nàng dọa sợ.
Chàng sáp đến quá gần, hơi thở nam tính xa lạ đều bao trùm khắp người nàng. Đầu Tạ Quỳnh vốn đã choáng váng càng thêm mê man, tựa như giữa đất trời cũng chỉ còn lại cánh tay siết chặt bên hông nàng.
Nhưng bên cạnh nàng chính là Tạ Trọng Sơn...
"Đừng lộn xộn!"
Tạ Trọng Sơn chỉ nghiến răng lên tiếng.
"Mau! Ở chỗ này! Bắt lấy hai tàn dư nhà họ Tạ, tiền thưởng trăm lượng!"
Con ngõ nhỏ sau phủ Thôi vốn nhỏ hẹp u ám náo nhiệt lên. Mấy chục con rồng lửa tràn vào từ cửa ngõ, lao thẳng vào chỗ hai người đang đứng.
Mũi tên cũng như mọc ra mắt đến về phía Tạ Quỳnh.
Không cần bao nhiêu điều vô nghĩa. Hiện giờ muốn nói cũng nói không nên lời.
Bên trong mưa tên vội vã một tay Tạ Trọng Sơn ôm lấy Tạ Quỳnh, một tay rút đao chắn mũi tên. Chàng nhảy từ đầu tường này sang đầu tường khác, nhưng những nhóm cấm quân cầm đuốc trong tay cắn chặt hai người không bỏ.
"Làm sao sẽ có cấm quân..."
Tạ Quỳnh nắm vạt áo Tạ Trọng Sơn, không dám quay đầu nhìn tình cảnh phía sau.
Trên người rõ ràng toát ra mồ hôi nóng nhưng nàng vẫn cứ muốn rùng mình, không biết là lạnh hay là sợ.
"Đừng sợ! Chúng ta đi trước là được!"
Tạ Trọng Sơn lao thẳng về trước.
Cấm quân phía sau cũng hò hét đuổi lại đây. Hẻm nhỏ chật hẹp, nhóm cấm quân không linh hoạt như Tạ Trọng Sơn nhưng thắng ở đông người, trái đuổi phải chặn, nhất thời cũng chặn Tạ Trọng Sơn không thoát được thân. Mưa tên cắn chặt sau lưng cũng vội vàng bay qua, Tạ Trọng Sơn nhất thời không quan sát, suýt nữa bị tên bay cọ xát da mặt.
Cấm quân càng ngày càng nhiều, đã vây quanh hết phố hẻm nơi này. Nhìn thấy cứng rắn xông ra là không xông ra được, Tạ Trọng Sơn lập tức xoay người đi vòng vèo, bay người lên chỗ cấm quân nhiều nhất.
Một tay chàng cầm đao, một tay ôm lấy Tạ Quỳnh.
Ánh lửa phản chiếu trên lưỡi dao, lúc tách ra ánh sáng lạnh lẽo trên đao lại phản chiếu khuôn mặt của cấm quân cầm đuốc
Ánh đao ánh lửa và máu máu. Tạ Trọng Sơn bắt đầu chém giết với cấm quân.
Sư phụ dạy chàng luyện đao luôn nói một tấc dài một tấc mạnh, nhưng hôm nay chàng cầm đao đối phó với nhóm cấm quân cầm trường kiếm trong tay, thế nhưng cũng không rớt đài chút nào.
Binh lính vây quanh trước mặt bọn họ ngã xuống thì có binh lính mới bổ sung vào, những bộ mặt dữ tợn và ghê tởm dưới khôi giáp đều biến mất dưới nhát đao của chàng trai bên cạnh.
Phố Hoa Quế, phồn hoa, thôn an bình. Tối nay ở trước mắt Tạ Quỳnh biến thành nơi quỷ dị tràn ngập máu tươi. Ầm ĩ ồn ào chỉ là con phố dài nơi bọn họ ở, phủ đệ lớn sừng sững phía sau yên tĩnh như cũ.
Tạ Trọng Sơn vung đao là có người ngã xuống.
Chàng thừa cơ phá vòng vây ra ngoài từ đây. Ôm lấy Tạ Quỳnh phóng qua tường cao, nương địa thế bỏ cấm quân ở sau lưng.
"Máu..."
Lúc con đao dài cắt qua cổ binh lính máu phun ra bắn lên trên mặt Tạ Quỳnh, bây giờ nàng mới phát hiện ra.
"Trùng Nương?"
Chàng trai dường như chưa từng giết đỏ cả mắt cúi đầu, thả chậm bước chân, cúi đầu quan tâm.
Gương mặt chàng vừa rồi đánh nhau bị tên làm xước da, một vệt máu tươi cháy ra ngoài trên xương gò má.
Nhìn thấy màu sắc lộng lẫy ấy, Tạ Quỳnh bèn nhịn không được đẩy chàng ra.
"Oẹ..."
Tạ Quỳnh nôn ra.
"Trùng Nương."
Tạ Trọng Sơn còn muốn tựa gần. Trên người chàng còn có mùi máu nồng nặc, vết thương trên mặt cực kỳ quỷ dị trong đêm u tối.
"Đừng, cách xa một chút."
Tạ Quỳnh không biết hóa ra Tạ Trọng Sơn am hiểu giết người như vậy.
"Người sợ tôi ư?"
Thanh đao trên tay còn đang chảy máu xuống, người con trai nhíu mày hỏi một cách ẩn nhẫn.
Trên người chàng dính máu, vừa mới chém dưa xắt rau chém giết mười mấy cấm quân, hiện tại lại mang vẻ mặt hao tổn tinh thần, chỉ lo hỏi nàng có phải sợ hãi chàng hay không.
"Như thế nào sẽ..."
Tạ Quỳnh nhìn thanh đao trong tay chàng, nhếch môi miễn cưỡng nở nụ cười, ngay sau đó trước mắt lại tối sầm.
"Trùng Nương!"
Bên tai chỉ còn lại giọng nói hoảng loạn của chàng trai chết tiệt kia.