Đêm hôm đó, một màn Phương Tranh thuyết phục người đàn ông muốn nhảy lầu tự tử, đã được người ta quay video, tải lên mạng xã hội.
Đoạn video ngắn hơn ba mươi giây, nhanh chóng làm nổi lên cuộc thảo luận sôi nổi khắp thành phố.
Cư dân mạng hết lời khen ngợi, nhất trí gọi tiểu tỷ tỷ trong video là “nữ luật sư xinh đẹp nhất”.
Cư dân mạng Giáp: “Cho tiểu tỷ tỷ một like!”
Cư dân mạng Ất: “Tiểu tỷ tỷ thật là người đẹp tâm thiện.”
Cư dân mạng Bính: “Tiểu tỷ tỷ là luật sư ư? Thật tăng thể diện cho dân pháp luật chúng ta.”
Cư dân mạng Đinh: “Không có ai cảm thấy tiểu tỷ tỷ luật sư thật đáng thương sao? Tên bạn trai cũ của chị ấy đúng là đồ cặn bã.”
Cư dân mạng …
“Nữ luật sư xinh đẹp nhất? Ơ, đây không phải là luật sư Phương sao?”
Hồ Khả Khả thò đầu qua, thấy video đang phát trên điện thoại của Hứa Bỉnh Văn.
Bọn họ được đào tạo chuyên nghiệp, giác quan nhạy bén hơn người bình thường. Mặc dù video đã qua xử lý mờ, nhưng cô ấy nhìn thoáng qua vẫn nhận ra Phương Tranh.
Hứa Bỉnh Văn “ồ” một tiếng, “Đây không phải là vụ ở Tòa án khu Tây Thành sao?”
Hôm đó tình cờ là Hứa Bỉnh Văn dẫn đội, không ngờ lúc đội đàm phán chạy đến, thì được thông báo người nhảy lầu đã được thuyết phục đi xuống rồi.
Video được quay bằng điện thoại, có hơi mờ không rõ, âm lượng điện thoại của Hứa Bỉnh Văn đã giảm xuống rất thấp, cho nên không nghe rõ người bên trong đang nói cái gì.
Anh ta tăng âm lượng lên.
Đột nhiên, tiếng khóc nức nở của Phương Tranh truyền từ điện thoại ra ——
“Bạn trai cũ của tôi, anh ta… anh ta là đồ cặn bã!”
“Bạn trai cũ cặn bã” Cố Uyên: “…”
Tất cả mọi người: “…”
Hứa Bỉnh Văn luống cuống tay chân tắt video.
Không khí trong phòng làm việc nhất thời trở nên vô cùng lúng túng.
Trong sự yên lặng như tờ, Hứa Bỉnh Văn thận trọng quay đầu lại, định nói gì đó để làm dịu bầu không khí: “Lão đại, những gì luật sư Phương nói chắc không phải là thật…”
Nhưng miệng lại không lựa lời nói, lời kia vừa thốt ra, thì nhiệt độ trong phòng càng giảm xuống nghiêm trọng hơn.
Cố Uyên khôi phục cơ thể đang cứng đờ của mình, ngước mắt lên, mặt không thay đổi nhìn anh ta một cái.
Hứa Bỉnh Văn vội vàng thức thời im lặng.
Anh ta nhìn đi chỗ khác, đổi chủ đề: “Thực tập sinh, gì gì đó, em nói xem, con người bây giờ, tại sao cứ động một chút là đòi tự tử chứ?”
“Hứa Bỉnh Văn, khóa đào tạo đàm phán khủng hoảng là vô ích sao?” Cố Uyên hơi nhướng mày, nhàn nhạt mở miệng: “Ngay cả khái niệm cơ bản về đàm phán khủng hoảng cũng quên, có cần học lại khóa đào tạo một lần nữa với các thực tập sinh không?”
Vẻ mặt của Hứa Bỉnh Văn cứng đờ, nụ cười vô cùng lúng túng: “Không không, lão đại, em không có ý đó, chỉ là…”
Anh đảo mắt, vừa đúng lúc thực tập sinh cầm một kiện hàng đẩy cửa bước vào, kéo một phần sự chú ý đi.
“Này này này, Tiểu Lưu, cậu đang cầm gì trong tay vậy?” Anh ta vội vàng gọi Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu nói: “Là đồ chuyển phát nhanh, nhưng mà người nhận viết là đội đàm phán nhận, em cũng không biết là gửi cho ai.”
“Mở ra xem là cái gì.”
Hứa Bỉnh Văn vô cùng nhiệt tình nhận kiện hàng trong tay cậu ta, thực hiện động tác tay không xé hàng chuyển phát nhanh.
Anh ta mở hộp ra, phát hiện bên trong đựng một lá cờ thưởng.
—— “Tận tâm tận trách, một lòng vì dân.”
Ngoài cờ thưởng, còn có một bức thư cảm ơn.
Hứa Bỉnh Văn đầu tiên là mờ mịt một chút, sau đó mới phản ứng được.
“Đây là… luật sư Phương gửi tới?”
Hứa Bỉnh Văn chậc lưỡi hít hà.
Anh ta còn tưởng rằng, ngày hôm đó ở bệnh viện, luật sư Phương chỉ đang nói đùa một chút thôi.
Không nghĩ tới, lá cờ thưởng này, bức thư cảm ơn này.
Thật sự đã đến.
Vị luật sư Phương này… thật đúng là có cá tính.
Hứa Bỉnh Văn thả cờ thưởng trước người khoa tay múa chân, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Uyên.
“Lão đại, cờ thưởng này có muốn treo lên không?”
Giọng điệu của Cố Uyên vô cùng lạnh lùng: “Tùy cậu.”
Trong lòng Hứa Bỉnh Văn lộp bộp một tiếng.
Hỏng bét rồi, bầu không khí hình như càng không thể diễn tả được.
Vào lúc này, một giọng nói truyền đến, giải vây cho anh ta.
Lại có người đẩy cửa đi vào.
“Cố đội, người của đài truyền hình đến, nói muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn với đội đàm phán về vụ cướp xe ngày hôm qua, lãnh đạo đã phê chuẩn.”
Cố Uyên trầm mặc một chút, rồi phân phó: “Hứa Bỉnh Văn, cậu dẫn một vài người đi tiếp đãi đồng chí đài truyền hình.”
Hứa Bỉnh Văn như trút được gánh nặng: “Đã biết, vậy em dẫn người tới đó!”
“Cố đội, em sẽ đi cùng tổ trưởng Hứa.”
Hồ Khả Khả đứng dậy, giơ tay lên, đi theo Hứa Bỉnh Văn.
Trong nháy mắt, trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại một mình Cố Uyên.
Cố Uyên đi lên trước, mặt không cảm xúc nhìn cờ thưởng và thư cảm ơn trên bàn làm việc, đôi mắt đen láy như màn đêm tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, mới mở miệng một cách giễu cợt, giọng nói trầm thấp không nghe được.
“Đồ lừa đảo.”
Dừng lại, rồi lại thấp giọng nói.
“Đồ lừa đảo miệng đầy lời nói dối.”
Không phải đã nói, muốn đích thân đưa tới sao?
***
Vừa mới đặt lá thư cảm ơn trên tay xuống, thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cố Uyên liếc nhìn một dãy số, là đội trưởng Tống thuộc Đội Điều tra Hình sự.
Anh nghe máy.
Giọng nói của đội trưởng Tống truyền tới: “Cố đội, bây giờ cậu có ở trong phòng làm việc không?”
Cố Uyên hỏi: “Tống đội, có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng Tống nói: “Có vụ án, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút, có tiện tới đây không?”
“Được, tôi sẽ tới.”
Cố Uyên đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc.
Phòng làm việc của Đội Điều tra Hình sự và Đội Đàm phán đều ở cùng một tầng, các đồng nghiệp thỉnh thoảng vẫn sẽ đến thăm nhau.
Cố Uyên đến phòng làm việc của Đội Điều tra Hình sự, gõ cửa.
“Cố đội, cậu đến rồi.”
Đội trưởng Tống mở rộng cửa đón Cố Uyên vào, “Ngồi đi.”
Đợi khi thành viên cấp dưới đóng cửa lại, anh ta mới mở miệng nói: “Vụ án lần này có hơi đặc biệt. Người bị hại là một cô bé bảy tuổi, cha mẹ của cô bé đều bị giết hại trong vụ án mạng lần này, mà cô bé là nhân chứng duy nhất trong vụ án, lời khai của cô bé rất quan trọng đối với việc điều tra phá vụ án.”
Cố Uyên đoán: “Cô bé nhỏ này có vấn đề về tâm lý?”
“Cậu đoán đúng rồi.” Đội trưởng Tống gật đầu, “Khi cô bé được phát hiện, cô bé đang núp trong tủ quần áo của phòng ngủ chính, mà cha mẹ của cô bé thật ra đã bị giết chết trong phòng ngủ chính. Cô bé rất có thể đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ.”
“Nhưng mà, cô bé vô cùng hoảng sợ, lần này cha mẹ bị giết hại, sợ rằng đã kích thích cô bé không ít, tinh thần và cảm xúc của cô bé đều rất không ổn định, luôn hoảng sợ hối hận. Cho dù chúng tôi có hỏi thế nào, thì cô bé từ đầu đến cuối đều giữ im lặng. Chúng tôi đã nghĩ đủ loại cách, nhưng cũng không thể nào lấy được bất kỳ thông tin nào liên quan đến vụ án từ cô bé.”
Đội trưởng Tống thở dài một hơi: “Trong vụ án này, vốn đã định mời bác sĩ tâm lý tiến hành tư vấn tâm lý cho cô bé, nhưng vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra, có rất nhiều tình tiết không tiện tiết lộ cho những người không liên quan đến vụ án.”
Cố Uyên hỏi: “Đội trưởng Tống muốn tôi tư vấn tâm lý cho cô bé?”
“Đúng vậy, sau khi tôi suy đi nghĩ lại, thì ở đây cũng chỉ có cậu là thích hợp nhất.” Đội trưởng Tống nói, “Cố đội, cậu là chuyên gia của lĩnh vực này, tôi hy vọng cậu có thể thông qua phương pháp tư vấn tâm lý, lấy được thông tin về vụ án từ cô bé.”
“Được, không thành vấn đề, chỉ cần có thể giúp được.” Cố Uyên đồng ý.
Nhớ đến chuyện quan trọng, đội trưởng Tống lại bổ sung: “Đúng rồi, chiều nay luật sư do Trung tâm trợ giúp pháp lý cử đến sẽ tới gặp cô bé này, đến lúc đó cậu có thể đi cùng không? Có cậu theo dõi, thì tôi sẽ yên tâm hơn một chút.”
Cố Uyên: “Không phải vẫn đang trong giai đoạn điều tra, sao đã mời luật sư tham gia rồi?”
Đội trưởng Tống nói: “Đúng vậy, nghe nói là bởi vì liên quan đến vấn đề thừa kế và quyền nuôi con các thứ, cho nên đã làm đơn nhờ luật sư tham gia trước.”
Cố Uyên liếc nhìn tài liệu đội trưởng Tống đưa cho anh, thuận miệng hỏi: “Là luật sư ở đâu?”
“Thì là cố vấn pháp luật mới vừa đổi của cục chúng ta.” Đội trưởng Tống nói, “Hình như tên là… tên gì nhỉ?”
Thành viên cấp dưới nhắc nhở: “Tống đội, tên là Phương Tranh.”
Cố Uyên ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
Đội trưởng Tống nói: “Đúng, không sai, tên là Phương Tranh.”
***
Lúc Cố Uyên quay trở lại phòng làm việc của đội đàm phán, các thành viên trong đội đi phỏng vấn đều đã trở lại, nhưng trong phòng làm việc còn có thêm một người.
Là một người phụ nữ xa lạ, trang điểm tinh xảo, mặc bộ đồ chuyên nghiệp màu trắng, đầu búi củ tỏi, đeo một cái túi máy ảnh.
Ánh mắt nhìn Hứa Bỉnh Văn của Cố Uyên đầy sự thắc mắc.
Hứa Bỉnh Văn nhún vai, bất lực nói: “Báo cáo Cố đội, đồng chí Tô này, khăng khăng muốn gặp anh, nói có chuyện rất quan trọng muốn đích thân nói với anh.”
Nữ phóng viên có chút mất tự nhiên chỉnh lại túi, nở một nụ cười bẽn lẽn: “Đội trưởng Cố, xin chào, em là phóng viên đài truyền hình thành phố Tô Mịch, đài truyền hình chúng em định làm chuyên mục liên quan tới đội đàm phán, cho nên em muốn… có thể có một cuộc phỏng vấn độc quyền với anh được không?”
Cố Uyên từ chối không chút thương tiếc: “Xin lỗi, theo quy định của đội, trong thời gian làm việc, không được tiếp nhận phỏng vấn cá nhân.”
“Vậy sau khi tan việc thì sao?” Tô Mịch đuổi theo sau mấy bước, chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Phóng viên Tô, thật xin lỗi, đội của chúng tôi muốn tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, mong cô hãy tránh đi một chút.” Cố Uyên mở cửa, quay đầu nói với những người trong phòng làm việc, “Năm phút sau, tất cả mọi người tập trung trong phòng họp.”
Tô Mịch chạy theo: “Này, đội trưởng Cố!”
Hứa Bỉnh Văn ngăn cô ta lại: “Phóng viên Tô, chuyện này không tiện lắm, chúng tôi phải họp rồi.”
Tô Mịch cắn môi, dậm chân một cái, có chút không cam lòng rời đi.
Sau khi yêu cầu Tô Mịch rời đi, Hứa Bỉnh Văn đi theo Cố Uyên vào phòng họp, nhìn bóng lưng của anh, tò mò hỏi: “Lão đại, sao em lại không biết, đội của chúng ta có quy định không được tiếp nhận phỏng vấn cá nhân này từ lúc nào vậy.”
Cố Uyên vô cảm: “Vừa mới thêm.”
Hứa Bỉnh Văn: “…”
***
Buổi trưa, Phương Tranh hẹn Kiều Tiêu Xuyên đi ăn trưa cùng nhau.
Địa điểm ở một nhà hàng tây gần đài truyền hình thành phố.
“Tiểu Tranh, sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm mình ăn trưa vậy?” Kiều Tiêu Xuyên cười híp mắt hỏi.
Phương Tranh nói: “Buổi chiều phải đi làm ở gần đây, nhớ ra cậu đi làm ở đây, nên hẹn cậu.”
Kiều Tiêu Xuyên đang định tiếp lời, thì khóe mắt chợt phát hiện một bóng người quen thuộc.
“Ơ? Đó không phải là Tô Mịch giả tạo sao?”
Phương Tranh nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ chuyên nghiệp màu trắng, đang nổi giận bước đến trước cửa nhà hàng tây.
Kiều Tiêu Xuyên lầm bầm lầu bầu: “Sao cô ta lại có dáng vẻ thở phì phò như vậy chứ, ai làm cho cô ta chịu uất ức ư? Chẳng lẽ là đội đàm phán.”
Bắt được từ quan trọng, Phương Tranh quay đầu lại: “Đội đàm phán?”
Kiều Tiêu Xuyên cắt một miếng thịt bò bít tế nhỏ bỏ vào miệng, thờ ơ nói: “Đúng vậy, sáng nay cô ta nói đến đội đàm phán phỏng vấn.” Cô ấy dừng lại một lúc, rồi nói tiếp, “Trước đây không phải mình đã từng nói với cậu rồi à, mình với cô ta xảy ra mâu thuẫn, cho nên xin chuyển sang kênh kinh tế.”
Phương Tranh gật đầu một cái.
Kiều Tiêu Xuyên nói: “Sở dĩ mình muốn chuyển đi, là bởi vì mình vốn định làm một cuộc phỏng vấn với đội đàm phán thành phố S, kết quả Tô Mịch biết được, khăng khăng tranh làm, còn tìm lãnh đạo tạo áp lực cho mình, nên mình mới xin chuyển tổ.”
Phương Tranh hỏi: “Tại sao cô ta phải làm phỏng vấn với đội đàm phán?”
Kiều Tiêu Xuyên trợn tròn mắt: “Ai mà không biết cô ta có dụng ý khác chứ, người trong đài của bọn mình đều có thể nhìn ra, cô ta nhìn trúng đội trưởng đội đàm phán.” Cô ấy vô thức thấp giọng, “Lần này cô ta nhận thua quya trở về, thật là quá sảng khoái!”
Cảm xúc ẩn sâu trong mắt Phương Tranh khẽ dao động, cô bình tĩnh cầm ly nước chanh trước mặt lên, nhấp một ngụm: “Là như vậy à.”
Tâm trạng của Kiều Tiêu Xuyên rất tốt, còn ăn thêm mấy miếng thịt.
Như là nhớ ra điều gì đó, lại ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đúng rồi, buổi chiều cậu phải làm chuyện gì, có cần mình giúp không?”
Phương Tranh đặt ly nước chanh xuống, khóe miệng cong lên một góc hoàn hảo: “Câu cá.”
“Hả? Câu cá?”
Phương Tranh cười nói: “Nói chính xác, thì là học Khương Tử Nha [1] câu cá.”
[1] Khương Tử Nha (姜子牙, 1128 TCN – 1015 TCN): là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng trong văn hóa Đông Á qua điển tích Thái Công điếu ngư (太公釣魚; Thái Công câu cá) hay còn gọi là Lữ Vọng câu cá. Bấy giờ, Cơ Xương nuôi chí lật đổ nhà Thương, đi khắp nơi tìm kiếm người hiền tài. Một hôm, lên núi Bàn Khê thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá với một lưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: “ông lão, sao câu cá bằng lưỡi câu thẳng thế thì câu sao được?”. Khương Tử Nha mới trả lời: “Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được minh chủ.” (Một truyền thuyết khác nói rằng có người tiều phu hỏi ông sao câu được cá với lưỡi câu thẳng, ông trả lời rằng ông không câu cá mà câu Công, câu Hầu). Thấy vậy Cơ Xương mới đem những chuyện thế cuộc ra hỏi, quả nhiên Khương Tử Nha trả lời thông suốt cho thấy những kiến giải siêu phàm thế là từ đó Khương Tử Nha theo phò Cơ Xương. Lúc bấy giờ ông đã 60 tuổi.
Người nguyện mắc câu [2].
[2] Câu đầy đủ là Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu (太公钓鱼,愿者上钩): ý là tâm cam tình nguyện mắc bẫy.
***
Buổi chiều, Phương Tranh đến địa điểm hẹn sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn.
Nhưng có người còn sớm hơn cô.
Đội trưởng Tống tiến đến chào hỏi, rồi đưa tay ra: “Luật sư Phương, xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, hân hạnh.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy: “Đội trưởng Tống, xin chào.”
Sau khi hai người bắt tay xong, đội trưởng Tống lại giới thiệu cô với người bên cạnh: “Để tôi giới thiệu với cô một chút, đây là đội trưởng đội đàm phán của chúng tôi Cố Uyên.”
Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp đôi mắt vừa đen láy lại sâu thẳm kia của Cố Uyên. Trong thế giới màu đen đó, những cảm xúc u ám và không rõ ràng hiện ra.
Phương Tranh sợ run trong một lúc, lông mày nhíu lại: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi, đội trưởng Cố.”
Đội trưởng Tống có hơi ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”
Hử?
“Quen…”
Vẻ mặt của Cố Uyên lãnh đạm, giọng nói gần như hờ hững: “Không quen.”
Phương Tranh hơi ngẩn ra, không khỏi mỉm cười.
Đội trưởng Cố, còn rất thù dai nha?
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Tranh: Đi câu cá
Cố Tiểu Ngư [3]:???
[3] Ngư (鱼) có nghĩa là cá, ở đây chỉ đi câu Cố Uyên.
Đôi lời tâm tình của editor: Tui là tui hóng màn câu cá aka câu Cố Uyên lắm rồi nha =))))