“Gì cơ?” Hứa Bỉnh Văn nhất thời không phản ứng kịp.
Cố Uyên nhấn nút phát, phát lại đoạn ghi âm vừa rồi.
【”Xin chào, là ông Mạc sao?”
“Anh cảnh sát… Tít tè tè…, xin chào… Tít tè, tôi là hành khách trên chiếc xe này…Tè…”
“Tình hình hiện tại của chúng tôi rất… Tít…”
“Này! Nói theo lời tao, không được phép nói nhảm!”
“Ông à, xin ông hãy bình tĩnh… Tít tè tít… một chút! Tè tít tít tít… Tôi sẽ nói ngay! Tít tè tít… Tít tít…”
“Xin hỏi, các anh… Tè tít tè tít… có tin tức về vợ của ông Mạc không?”
“Chúng tôi đã nhận được tin tức liên quan tới Hoàng Tiểu Linh rồi, có thể nói ông Mạc nghe điện thoại không?”
“Nói với nó, lập tức đưa Hoàng Tiểu Linh tới đây!”
“Được, tôi biết rồi.”
“Ông Mạc muốn… Tè tít tè… mau chóng nhìn thấy vợ…”
“Nói mau lên!”
“Ông ấy muốn nhìn thấy Hoàng Tiểu Linh vợ của ông ấy, mong các anh đưa bà ấy đến đây càng sớm càng tốt…”】
Mặc dù tiếng gõ lẫn vào một đống tạp âm, nhưng lúc này rơi vào trong tai của mọi người, lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Ban đầu Hứa Bỉnh Văn cũng không nghĩ tới khía cạnh này, nhanh chóng nhớ lại, đầu ngón tay vô thức gõ vào thành xe theo nhịp điệu của tiếng gõ, “w — a — t — e…”
“Mẹ ơi!” Anh ta thốt lên, rồi lại thì thầm, “Cái này thật sự là ——”
Tiếng gõ tạo thành, quả thực là mã Morse.
Lấy thông tin hoàn chỉnh, thì chính là ——
/ Tít tè tè / Tít tè / Tít / Tè / Tít tè tít /
“w — a — t — e — r”
Water!
/ Tè tít tít tít / Tít tè tít / Tít tít / Tè tít tè tít / Tè tít tè /
“b — r — i — c — k”
Brick!
Hứa Bỉnh Văn đọc được thông tin từ đó: “Gạch với nước? Cô ấy muốn nói với chúng ta…”
Trong đầu anh ta chợt hiện lên một tia sáng, trong lòng giật mình, lập tức nhìn về phía Cố Uyên.
Cố Uyên tắt đoạn ghi âm, ánh mắt đáp lại cái nhìn của anh ta: “Không sai, bom là gạch, xăng là nước. Cô ấy muốn nói với chúng ta, cái gọi là bom tự chế và xăng đều là giả!”
18 giờ 31 phút, cách thời gian nghi phạm chỉ định chỉ còn lại mười phút nữa, sắc trời càng ngày càng tối, phạm vi tầm nhìn có thể nhìn thấy cũng càng ngày càng nhỏ.
Đột nhiên, mọi thứ xung quanh được chiếu sáng choang trong một chốc lát, nhưng trong nháy mắt lại chìm vào bóng tối.
Tia chớp giống như một con dao sắc bén, cắt ngang bầu trời đen kịt, màn đêm bị ánh sáng màu tím khủng khiếp chia làm đôi, mây đen cuồn cuộn cũng bị xuyên thủng một lỗ lớn, phát ra tiếng sấm rền vang.
Rầm!
Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên ——
Cố Uyên bật máy bộ đàm, giọng nói còn lạnh hơn cả màn đêm vang lên: “Hành động!”
***
Bốn đội đột kích chia thành hai đường, đánh bọc xe buýt, nhanh chóng tiếp cận điểm mù ở cuối xe buýt.
Lúc tài xế xe buýt chạy trốn, chỉ mở cửa trước ra, điều này chắc chắn gây thêm độ khó khăn cho việc giải cứu.
Thành viên đội đột kích hạ eo, lặng lẽ nín thở tiến đến trước cửa xe buýt, chờ cơ hội đột nhập.
***
Sau khi Mạc Văn Quý tắt điện thoại, bên trong xe buýt rơi vào sự yên tĩnh giống như chết chóc.
“Cứ mười lăm phút, tao sẽ giết một người!”
Câu nói này giống như quấn một quả bom bắt đầu đếm ngược trên người bọn họ.
Người mẹ trẻ thậm chí còn thút thít.
Phương Tranh biết, cách làm của cô vô cùng rủi ro. Cô không biết, liệu những đàm phán viên bên ngoài có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhận được thông tin mà cô truyền ra hay không.
“Bíp bíp bíp —— bíp tít bíp ——”
Đột nhiên, bên ngoài xe buýt truyền đến một tràn tiếng coi xe ô tô.
“Tiếng ồn ở đâu!” Mạc Văn Quý rất khó chịu, khẽ chửi rủa một tiếng, cảm xúc càng ngày càng nóng nảy, “Khóc cái gì! Ồn ào chết đi được, câm miệng của mày lại!”
Hắn phát tiết đá lên người cô một cái.
Trái tim của Phương Tranh đập như đánh trống.
Đây là ——
O.K.
Bọn họ hiểu!
Mười lăm phút, không dài cũng không ngắn. Nhưng đối với những người trên xe mà nói, thì mỗi một giây trôi qua lại thêm một chút sợ hãi.
Thời gian trôi qua, Mạc Văn Quý càng ngày càng lo lắng. Hắn thỉnh thoảng cúi đầu xem thời gian trên màn hình điện thoại, cạnh dao sắc nhọn vẫn luôn kề trên cổ của người mẹ trẻ, không ngừng áp vào, trên cổ của cô ấy đã chảy một vết máu.
Người mẹ trẻ tuổi gần như bị cảm xúc tuyệt vọng nuốt chửng.
Đột nhiên, trước mắt cô ấy sáng lên, tựa như nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, hoặc như là nắm được cọng rơm cứu mạng, vô thức hét lên.
“Cứu… cứu mạng!”
Mạc Văn Quý vốn quay lưng về phía cửa trước của xe buýt, một tiếng hét này, làm cho hắn cảnh giác quay đầu ——
Trái tim của Phương Tranh “lộp bộp”.
Hỏng rồi!
Mạc Văn Quý phát hiện đội đột kích đã âm thầm tiến vào từ cửa trước, thì nhất thời kinh ngạc, vô thức giữ người mẹ trẻ tuổi lui về phía sau.
Phương Tranh cũng không biết lấy dũng khí từ nơi nào, thừa dịp sự chú ý của Mạc Văn Quý dồn hết ở cửa, nhanh chóng lùi lại vài bước, nắm lấy cái cặp táp bỏ trên ghế, đập vào mặt Mạc Văn Quý!
“A ——”
Trong tiếng kêu gào thê thảm, cái cặp táp mạnh bạo đập vào mặt đối phương.
Mạc Văn Quý còn chưa kịp phản ứng, thì đội đột kích đã bước một bước dài xông lên trước, nhanh như chớp đá một cước, đá vào xương sống của hắn. Tay của Mạc Văn Quý buông lỏng một chút, con dao cắt dưa hấu trên tay kèm theo tiếng hét thảm thiết của hắn rơi xuống đất, đồng thời cũng buông lỏng sự kiềm chế đối với người mẹ trẻ tuổi.
Một đội đột kích khác theo sau tới, đưa người mẹ trẻ tuổi và đứa con của cô ấy ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Trong một cái chớp mắt, cửa sổ trần của xe buýt đột nhiên được mở ra, có người nhảy từ phía trên xuống, bay tới đạp Mạc Văn Quý đang loay hoay nhặt dao.
Mạc Văn Quý chật vật bay ra ngoài, sau khi tiếp đất vẫn gắng sức đạp chân, đồng thời lạc giọng hô to: “Đừng, đừng tới đây! Trên người tao có thuốc nổ, còn có hơi xă ——”
Một chùm ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu thẳng vào người hắn, thứ ánh sáng mạnh này chiếu vào khiến cho hắn không thể mở mắt được.
Hắn cuối cùng cũng nhận ra lời nói dối của mình đã bị phơi bày hoàn toàn, vì vậy ngừng chống cự, mặt đầy chán nản bị khống chế.
Chỉ trong mười sáu giây ngắn ngủi, hành động giải cứu này đã kết thúc suôn sẻ.
***
Nghi phạm vụ cướp xe bị đẩy xuống xe buýt.
Sau đó các nhân viên y tế chạy tới, tiến hành băng bó đơn giản cho người bị thương, rồi đưa đến bệnh viện để kiểm tra thêm.
Phương Tranh là người cuối cùng xuống xe buýt.
Có cơn gió thổi tới, gió đêm mang theo cảm giác oi bức lập tức nhấn chìm cô. Cô hít một hơi thật sâu, nỗi sợ hãi chôn giấu ở đáy lòng lộ ra nguyên hình, làm hai chân của cô mềm nhũn.
Trên mặt đột nhiên có chút ớn lạnh, cô cho là mồ hôi, nên dừng lại, đưa tay lên lau.
Giọt nước lạnh như băng rơi xuống trên mu bàn tay của cô, có cảm giác đau nhói truyền tới.
Cô mới chú ý tới tay mình cũng bị vũ khí sắc bén quẹt trầy rồi, may mà vết thương không sâu, chỉ là vết thương ngoài da.
Một giọt, hai giọt, ba giọt… Những giọt nước rơi càng ngày càng nhanh.
Những đám mây không ngừng chồng lên nhau rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, ào một cái, mưa to như trút nước, tựa như vỡ đê vậy, điên cuồng rơi xuống đất.
***
Trong xe chỉ huy.
Máy ghi hình ghi lại rõ ràng từng khung cảnh gió thổi cỏ lay xung quanh xe buýt.
Qua ống kính, tình hình bên ngoài của chiếc xe buýt hiện ra rõ ràng trong nháy mắt.
Sau khi đội đột kích bước vào xe buýt, Mạc Văn Quý nhanh chóng bị đưa xuống xe, sau đó, lần lượt từng con tin được đón ra.
Người mẹ trẻ tuổi bị thương ở cổ và đứa trẻ đang khóc lớn, cậu học sinh trung học sợ hãi, còn có…
Ánh mắt Cố Uyên đông cứng lại, trái tim chợt co rút.
Hứa Bỉnh Văn thở phào nhẹ nhõm: “Nghi phạm đã bị khống chế, con tin đều được giải cứu an toàn!” Anh ta quay lại nhìn Cố Uyên, “Quá tốt! Lão… Ủa? Lão đại?”
Anh ta vừa mới quay đầu lại, thì đã nhìn thấy Cố Uyên tháo tai nghe ra, động tác nhanh chóng mở cửa xe, không nói một lời chạy ra ngoài ——
Nhân viên ghi chép trên xe nói ra sự nghi hoặc của Hứa Bỉnh Văn: “Cố đội, anh ấy muốn đi đâu vậy?”
***
Trời mưa.
Đèn đường bên lề đường mơ hồ, trong màn mưa có vầng sáng mờ ảo, giống như những con đom đóm nhỏ rải rác trong màn đêm dày đặc.
Nhân viên y tế bật dù lên, hộ tống Phương Tranh rời khỏi hiện trường.
Lúc đi ngang qua một chiếc xe cảnh sát, ai cũng không đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra!
Khi đội đột kích và cảnh sát đặc nhiệm trông coi trước xe cảnh sát bàn giao nghi phạm, Mạc Văn Quý đột nhiên vùng lên chống trả.
Hắn hung hãn đánh đá lung tung, vậy mà lại để cho hắn chạy ra khỏi vòng vây.
Mạc Văn Quý dường như nổi điên, chạy về phía Phương Tranh, hai mắt đỏ thẫm: “Con điếm thối tha! Có phải là chuyện tốt do mày làm không?!”
“Cẩn thận ——!!!”
Có người hét lên.
Ánh sáng lạnh lẽo vụt qua.
Đầu Phương Tranh ong ong, trống rỗng trong một phút chốc, dưới chân đóng đinh tại chỗ giống như bị bén rễ vậy.
Đồng tử của Cố Uyên mở to.
Còn chưa kịp suy nghĩ, thì anh đã lao tới, tay không chặn Mạc Văn Quý đang xông tới, dùng sức bắt lấy tay hắn gập lại, đồng thời dùng đầu gối đá về phía bụng của hắn.
Phương Tranh nghe rõ tiếng xương gãy, còn chưa kịp phân biệt rõ là từ bộ phận nào phát ra, thì Mạc Văn Quý đã bị cảnh sát đặc nhiệm xúm lại đè xuống đất.
Mạc Văn Quý ngoan cố chống cự, làm càng vùng vẫy với còng tay, vẻ mặt dữ tợn hét lên: “Bọn mày khốn kiếp! Bọn mày buông tao ra! Buông tao ra! Buông ra…”
Cuộc khủng hoảng đã giải trừ.
Nhưng hiện trường lại rơi vào tình trạng hỗn loạn.
“Lão đại! Anh có sao không?” Hứa Bỉnh Văn che dù nhảy từ trên xe chỉ huy xuống, chạy như bay đến bên cạnh Cố Uyên.
Phương Tranh kinh ngạc đứng tại chỗ, cho đến khi tiếng hét của Hứa Bỉnh Văn kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện thực.
Cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp một cặp mắt đen sâu thẳm vô biên.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau kia, cả thế giới đều yên tĩnh.
Cố Uyên đứng dưới ngọn đèn đường cách đó vài mét, thân hình cao gầy, dọc theo khuôn mặt phủ một tầng lạnh lùng, bóng của anh gần như hòa làm một thể với màn đêm.
Ánh đèn, màn đêm và màn mưa hòa quyện vào nhau thành một dòng sông đen kịt, vô tình ngang qua bọn họ. Chỉ cách vài bước chân ngắn ngủi, lại tựa như cách một dải ngân hà mênh mông.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng lại sâu thẳm như màn đêm ấy, khiến cho trái tim cô đập lỡ nhịp.
Đôi lời tâm tình của editor: Cả Phương Tranh và Cố Uyên ngầu quáaaaa