Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải, không phải, ta sao có thể thua?"

Tạ Thanh Thanh dùng hết sức lau hoa văn trên cánh tay, hoa văn từng chút từng chút biến thành đầu lâu màu đen.

"Đầu lâu màu đen, người đã thề với tà đế, người đã hoàn toàn thua."

Tạ Cửu nói:

"Tạ Thanh Thanh, ta chờ đây, ngươi nhanh một chút quỳ xuống dập đầu nhận sai."

Tạ Thanh Thanh nghẹn ngào, vùi đầu vào ngực Mặc Nhiên Hiên khóc thút thít.

"Tạ Cửu, làm người phải có chừng mực." Mặc Nhiên Hiên lên tiếng nói.

"Ta thế nào? Ta chẳng qua là muốn Tạ Thanh Thanh tuân thủ ước định mà thôi. Nếu ta thua, ta cũng sẽ ngoan ngoãn đưa hôn thú ra, từ nay về sau, không quấy rầy Thái tử điện hạ ngài và Tạ Thanh Thanh ân ân ái ái nữa." Tạ Cửu nói.

Nếu dám đánh cược, Tạ Thanh Thanh thua, theo như ước định quỳ xuống dập đầu nhận sai, phế bỏ một thân huyền lực là điều hiển nhiên.

Mặc Nhiên Hiên chân mày nhăn lại: "Tạ Cửu, ngươi nếu không truy cứu ước định, bổn thái tử bằng lòng lấy ngươi làm thê."

Đã thề với Tà Đế, chỉ khi người thắng không truy cứu, người thua mới có thể bình yên vô sự.

"Không cần, ta vẫn hy vọng thực hiện ước định."

Lời Tạ Cửu vừa dứt, khô lâu màu đen trên tay Tạ Thanh Thanh sáng nóng lên, như muốn thiêu cháy tay Tạ Thanh Thanh.

"A, đau quá, đau quá, Hiên ca ca, ngươi mau cứu ta, ngươi mau cứu ta."

Quỳ xuống dập đầu nhận sai với Tạ Cửu, Tạ Thanh Thanh còn có thể tuân theo ước định. Nhưng muốn phế đi một thân huyền lực, ngay cả chết Tạ Thanh Thanh cũng không làm.

Mặc Nhiên Hiên không đành lòng nhìn Tạ Thanh Thanh đau khổ, người thắng không truy cứu ước định, hoặc người thắng tự mình chủ động buông tha, thứ hai là không có người thắng, ước định đương nhiên không tồn tại.

"Thanh Thanh, ngươi chờ ta."

Mặc Nhiên Hiên bất ngờ xuất chiêu, ống tay áo giơ lên, bắn ra chín phi đao lớn bằng hai ngón tay.

Trên người Tạ Cửu không có vũ khí, chỉ có thể ra sức tránh né.

"Mặc Nhiên Hiên, ngươi muốn giết người diệt khẩu." Tạ Cửu tức giận nói.

Vốn định lúc sau mới tính sổ với Mặc Nhiên Hiên, nào ngờ hắn không kịp đợi, chủ động đến.

Tốt, thù mới nợ cũ, hôm nay cùng tính một lượt.

Tạ Cửu một bên chật vật né tránh phi đao cảu Mặc Nhiên Hiên, một bên không dấu vết đến gần Mặc Nhiên Hiên.

Hai người cách nhau một thước, ngón tay phải Tạ Cửu nhẹ tung ra, không tiếng động rải độc phấn vào không khí.

Thời gian trong Thí Luyện không gian, Tạ Cửu hoàn toàn không chút lãng phí. Nàng chăm học khổ luyện, ngày đêm học hành cực khổ, nắm giữ trung cấp y thuật. Từ xưa y và độc không tách biệt, bản lĩnh dùng độc của Tạ Cửu, có thể so với chữa bệnh cứu người mạnh hơn gấp hai ba lần.

Khu rừng Bắc Đẩu nguy cơ trùng trùng, nhưng lại có rất nhiều cây thuốc sinh trưởng, trên đường Tạ Cửu trở về, vì để phòng ngừa bất trắc, nên len lén luyện chế một ít độc dược sau đó mới lên đường trở về.

Độc phấn tản ra, trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Nhiên Hiên liền bị độc phát.

Toàn thân Mặc Nhiên Hiên ngứa ngáy, gương mặt tuấn tú mọc đầy chằng chịt chấm đỏ, sưng lên giống đầu heo.

"Thật là ngứa, thật là ngứa."

Cảm giác ngứa là từ xương cốt phát ra, Mặc Nhiên Hiên ngã xuống đất lăn lộn. Hắn ra sức gãi ngứa, cho nên thương tích khắp người, mùi máu tanh gay mũi tràn ra.

"Hiên ca ca."

Tạ Thanh Thanh không nhúc nhích, chỉ khóc đầy mặt:

"Tạ Cửu, ngươi làm gì Hiên ca ca? Hiên ca ca là thái tử điện hạ, Hiên ca ca xảy ra chuyện, ngươi cũng không trốn thoát cái chết."

Tạ Cửu bị chút vết thương, nhưng không đáng ngại, nàng nhún vai: “Ta làm cái gì? Sao ta không biết? Hơn nữa, hắn là Đại Huyền Sư cấp ba, ta có thể làm gì hắn?"

Tạ Thanh Thanh há miệng một cái, trong miệng tuôn ra tiếng kêu đau động trời. Nàng chậm chạp không chịu thực hiện ước định, hình đầu lâu màu đen đã cắn nuốt tay phải, bây giờ đang xuất hiện trên mặt nàng ta.

"Tay ta."

Máu ào ào chảy xuống, khuôn mặt Tạ Thanh Thanh tái nhợt, khiếp đảm không thôi.

Tạ Thanh Thanh thẳng đứng quỳ xuống, liên tục dập đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK