Chương 11: Gia chủ
Thương!
Từ ma ma đứng trước Tạ Cửu, bàn tay thô ráp dễ dàng nắm được ngân thương. Bàn tay khác đánh một chưởng về hai bên, ám vệ kều to một tiếng, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. "Ngươi là ai?" Tạ Phong Khuynh hỏi.
Khí tức bên trong Từ ma ma, lúc yên lặng như một đầm nước đọng.
Nhưng khi nàng động thủ, ngân thương kiến cô cũng bị nàng bẻ gảy. "Ngay cả lão nô cũng không nhận ra, Tạ Phong Khuynh, ngươi đúng như Đại tiểu thư nói, là một người không có đầu óc." Từ ma ma nói. "Đáng ghét, ngươi lại dám sĩ nhục ta, ta phải giết ngươi."
Tạ Phong Khuynh bắn ra đoạn ngân thương bị gảy, Từ ma ma né người tránh một chút, hắn thừa cơ mà ra tay, trong tay cầm một cây đảo nhỏ, lưỡi đao màu xanh, hiển nhiên là được bối kịch độc. "Từ ma ma, cẩn thận." Tạ Cửu kêu lên.
Từ ma ma trấn định như cũ, một cổ khí tức cường đại trên người nàng phỏng ra, tất cả người ở đây trừ Tạ Cửu đều nằm sấp trên đất.
Tạ Phong Khuynh ngẩng cổ lên, gân xanh trên cổ muốn nổ: "Người là Huyền Vương."
Tạ gia chỉ có lão bất tử đó là Huyền Vương, sao đột nhiên lại nhiều hơn một người? "Lão nô chẳng qua chỉ là một ma ma bên người Đại tiểu thư."
Từ ma ma lui về sau lưng Tạ Cửu, dáng vẻ tùy ý Tạ Cửu xử lý.
Từ ma ma là Huyền Vương, có núi dựa là bà ấy, Tạ Cửu làm việc càng không chút kiêng kỵ.
Tạ Cửu tạm thời không ra tay với Tạ Khuynh Phong, đi thẳng tới trước mặt Tạ Thanh Thành cùng Mặc Nhiên Hiên. "Tạ Thanh Thanh, nếu người không phế bỏ huyền lực nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của ngươi, không biết sau khi bị khổ lâu màu đen cắn nuốt, còn có thể khiến Mặc Nhiễn Hiên thần hồn điên đảo vì người nữa hay không?"
Tạ Cửu dùng chân nâng cằm Tạ Thanh Thanh lên, buộc Tạ Thanh
Thanh phải nhìn thắng nàng.
Tạ Thanh Thanh đầy oán hận, khiến khô lâu màu đen trên khuôn mặt càng dữ tợn đáng sợ. "Tạ Cửu, ta nhất định sẽ báo thủ."
Nói xong, Tạ Thanh Thanh phế bỏ huyền lực của mình.
Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ khi còn sống, mới có thể bảo thù.
Bảo thù?
Nghĩ rất hay!
Tạ Cửu động chút tay chân, bảo đảm Tạ Thanh Thanh không sống qua bảy ngày.
Trừng trị xong một người, Tạ Cửu nhìn về phía Mặc Nhiên Hiền. "Thái tử điện hạ, người có lời gì muốn nói sao?"
Trên mặt Mặc Nhiên Hiên những đốm đỏ sưng lên, có lớn có nhỏ, mơ mơ hồ hồ, lớp này phủ lớp kia, nhìn hết sức kinh khủng. "Ta biết là người hạ độc, đưa ta thuốc giải, bổn Thái tử có thể tha cho ngươi một mạng."
Cái chết sắp ập đến đầu, mà Mặc Nhiên Hiên vẫn khoác lác mà không biết ngượng như trước. "Muốn thuốc giải, thì đừng nói chuyện hung hăng vênh váo với ta, cầu người thì phải có thái độ cầu người." Tạ Cửu đạp lướt qua đầu Mặc Nhiên Hiền một cái. tamlinh247.org trang web cập nhật nhanh nhất
Mặc Nhiên Hiền hai tay siết chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay. "Câm sao?" Tạ Cửu dậm chân.
Mặc Nhiên Hiên cắn môi: "Cầu xin người bạn thuốc giải cho ta." "Ngươi là ai vậy?" Tạ Cửu biết còn hỏi, làm khó Mặc Nhiên Hiên. "Tạ Cửu cầu.. "Kêu ta là Tạ Cửu đại nhân, ngay cả kính ngữ cùng không biết dùng, người là ăn chùa mười mấy năm cơm(1) sao?" Tạ Cửu nói. (1) Ý nói lãng phí mấy chục năm người khác nuôi dạy sao.
Vào giờ phút này, Tạ Cửu ở trong mắt người ngoài, tuyệt đối là ác ma. "Tạ Cửu đại nhân, cầu xin ngài ban thuốc giải cho ta." Mặc Nhiên
Hiến nghẹn ngào nói bằng giọng mũi.
Sỉ nhục, uất ức, không giết Tạ Cừu, khó mà rửa sạch nỗi nhục hôm nay.
Tạ Cửu không hiểu rõ thực lực hoàng thất, nên hôm nay tạm bỏ qua cho Mặc Nhiền Hiền. Đưa Mặc Nhiên Hiên thuốc giải, lúc này Tạ Cửu mới đi đến Tạ Phong Khuynh. "Phụ thân đại nhân tồn kinh của ta, nữ nhi thấy thân thể người mệt nhọc, khó mà đảm nhiệm chức gia chủ, nữ nhi sẽ cổ thay ngài phần ưu, kể từ hôm nay, Tạ Cửu ta chính là tân gia chủ của Tạ gia."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK