Bố mẹ chồng cô đã coi hết video, vẻ mặt của Bách Ngọc thì lại giận dữ, ngược lại vẻ mặt của bố chồng cô vô cùng lo lắng sợ Băng Băng xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến tâm lý, sợ Tử Phàm bị thương ở đâu.
Tử Lâm Phong ngồi đó cũng rất lo lắng cho vợ.
"Thưa bố mẹ bọn con vừa về" Tử Phàm phải đỡ tay cô để cô đi vào nhà, lúc đáng tên biến thái kia không may cô bị trẹo chân, nó đã hơi sưng nên cần người đỡ.
Tử Lập Tân thấy con dâu và con trai mình về liền vội vã đi lại xem.
"Hai con có sao không?
"Dạ con không sao, nhưng chị dâu có lẽ bị thương ở cổ chân rồi ạ." Tử Phàm nhìn cô rồi lại quay sang nhìn bố nói.
"Đỡ chị dâu con vào ghế ngồi đi.
"Vâng.
Tử Phàm đỡ cô ngồi lên ghế sofa, kế bên cô là Tử Lâm Phong anh nắm lấy tay cô mà hỏi.
"Em có sao không?
"Em không sao anh đừng lo lắng ạ.
"Con dâu nhà hào môn lại đánh người thế kia, còn là đối tác lớn của công ty đấy, cô định phá cái nhà này đấy à." Bách Ngọc tức giận lên tiếng châm chọc cô.
"Mẹ nói đúng, con thấy tận mắt cô ta đánh ông ấy tới tấp, mà còn nói lời khó nghe " Tử Trí Vĩ lại dở thói đàn bà mà thêm dầu vào lửa.
"Hai mẹ con bà im đi, đã không giúp ích được gì thì thôi, không thấy hai đứa nhỏ đang bị thương à." Tử Lập Tân đã nạt hai mẹ con bà ta, ý của ông là đang chửi hai mẹ con bà ta vô dụng!
"Thì ra là em Vĩ cũng có mặt ở đó, vậy mà chị dâu và em út bị đánh bị chửi mà em ấy chỉ đứng quay chứ không giúp ích được gi" Diệp Băng Băng lên tiếng mỉa mai hắn ta.
Hắn ta bị cô xỉa xối làm sao mà chịu được nhưng đành phải nhịn vì có bố ở đấy cậu ta không dám ho he một câu.
****
Tử Lập Tân đã cho quản gia gọi bác sĩ riêng tới nhà.
"Này, Tử Phàm con bế chị cả lên phòng đi, bác sĩ tới ngay.
"Vâng ạ.
"Con, con tự đi được rồi ạ." Diệp Băng Băng ngại ngùng nói.
"Em để Tử Phàm bế em lên phòng đi, chân đang bị thương mà." Tử Lâm Phong an ủi cô.
"Vâng ạ
Tử Phàm bồng cô lên tay, tay cô choàng qua ôm lấy cổ Tử Phàm, cả hai lúc này cũng ngại lắm chứ
Bác sĩ đã khám xong và đưa thuốc uống và băng lại những vết thương ngoài da cho cô.
"Con dâu tôi có sao không?" Tử Lập Tân lo lắng hỏi.
"Dạ cũng may là tiểu thư chỉ bị thương nhẹ với những vết thương ngoài da thôi ạ, chỉ cần uống thuốc vài ngày chân sẽ khỏi hoàn toàn ạ.
"Ừm" Quản Gia liền tiễn bác sĩ ra về.
Tử Lâm Phong tuy anh không thấy đường nhưng anh lại quan tâm cô một cách kì lạ.
"Bé đỡ đau chưa" Tử Lâm Phong nắm chặt tay cô từ lúc bác sĩ khám tới bây giờ vẫn chưa buông.
"Em không sao, anh đừng lo lắng quá." Tử Lâm Phong rất rất lo lắng cho cô, anh đã xoa xoa lấy đầu cô mà hôn lên trán cô bất ngờ.
"Em nghĩ ngơi đi cho khỏe " Diệp Băng Băng ngại đỏ cả mặt cô chùm chăn kín đầu.
****
Sáng hôm sau!
Diệp Băng Băng quyết định sẽ nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
Diệp Băng Băng đã mò mẫm dậy, cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức để anh không tỉnh, nhưng anh đã quá nhạy cảm nên đã tỉnh.
"Sao em dậy sớm vậy.?" Tử Lâm Phong dụi dụi mắt ngồi dậy dựa lưng vào giường.
"Em sẽ nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, còn sớm nên anh ngủ chút đi."
"Chả phải em nói chỉ biết nấu mì thôi sao?
"Mẹ chồng đã muốn thì em sẽ nấu cho cả nhà ăn, làm dâu một hôm vậy." Diệp Băng Băng đắc ý nói.
"Nhưng anh không thích ăn mỳ đâu." Tử Lâm Phong bĩu môi nói.
"Em sẽ cho anh một phần mì ngon hơn mọi người trong nhà" Diệp Băng Băng nhéo má anh nói, sau đó cô đỡ anh nằm xuống đắp chăn lại cho anh.
Diệp Băng Băng bước xuống bếp, cô nói với người hầu muốn nấu bữa sáng cho cả nhà người hầu liền từ chối cô..
"Dạ cô chủ ơi, không được đâu ạ, chân cô chủ đang bị thương Lão Gia mà biết la bọn tôi chết ấy ạ.
"Không sao, không sao tôi nấu nhanh lắm mọi người chỉ đứng giúp tôi là được rồi.
Người hầu chỉ đành nghe theo lời cô.
Khi cả nhà bước xuống thì đồ ăn cũng vừa dọn ra hết.
"Con dâu khoẻ chưa, sao con thức sớm vậy." Tử Lập Tân vui vẻ đi lại phòng ăn hỏi cô.
"Dạ rồi ạ, con nấu bữa sáng cho cả nhà.
"Bữa nay tốt thế nhỉ" Bách Ngọc lại đâm chọc cô.
"Chả phải mẹ muốn con nấu sao, mời cả nhà ngồi ạ." Diệp Băng Băng đỡ Tử Lâm Phong ngồi xuống ghế.
Bách Ngọc chỉ thấy 6 cái tô trên bàn còn được đậy lại một cái dĩa, bà ta không biết món gì nên đã mở ra xem.
"Cô định cho cả nhà ăn như vậy à " Cô nấu tất cả đều là mỳ gói và chỉ có trứng chiên một ít rau ở trong.
"Thì con đã bảo rồi mà, con chỉ biết nấu như thế thôi ạ." Diệp Băng Băng không thèm nhìn bà ta dù chỉ một cái.
"Để bố xem tay nghề con dâu bố nấu như nào đây." Tử Lập Tân không phàn nàn ông còn muốn thử đồ ăn con dâu nấu.
"Sao bố và anh cả và Tử Phàm đều có hai cái xúc xích mà tôi không có" Tử Trí Vĩ đảo mắt liên tục trong tô mỗi người đều có xúc xích nhưng chỉ có anh và bà ta không có
"Ây chết, hồi nảy vừa hết rồi chỉ còn tô tôi có hai cây thôi, vậy tôi đổi với cậu nhé." Diệp Băng Băng đổi tô với Tử Trí Vĩ
Tử Lâm Phong ngồi đó cũng rất lo lắng cho vợ.
"Thưa bố mẹ bọn con vừa về" Tử Phàm phải đỡ tay cô để cô đi vào nhà, lúc đáng tên biến thái kia không may cô bị trẹo chân, nó đã hơi sưng nên cần người đỡ.
Tử Lập Tân thấy con dâu và con trai mình về liền vội vã đi lại xem.
"Hai con có sao không?
"Dạ con không sao, nhưng chị dâu có lẽ bị thương ở cổ chân rồi ạ." Tử Phàm nhìn cô rồi lại quay sang nhìn bố nói.
"Đỡ chị dâu con vào ghế ngồi đi.
"Vâng.
Tử Phàm đỡ cô ngồi lên ghế sofa, kế bên cô là Tử Lâm Phong anh nắm lấy tay cô mà hỏi.
"Em có sao không?
"Em không sao anh đừng lo lắng ạ.
"Con dâu nhà hào môn lại đánh người thế kia, còn là đối tác lớn của công ty đấy, cô định phá cái nhà này đấy à." Bách Ngọc tức giận lên tiếng châm chọc cô.
"Mẹ nói đúng, con thấy tận mắt cô ta đánh ông ấy tới tấp, mà còn nói lời khó nghe " Tử Trí Vĩ lại dở thói đàn bà mà thêm dầu vào lửa.
"Hai mẹ con bà im đi, đã không giúp ích được gì thì thôi, không thấy hai đứa nhỏ đang bị thương à." Tử Lập Tân đã nạt hai mẹ con bà ta, ý của ông là đang chửi hai mẹ con bà ta vô dụng!
"Thì ra là em Vĩ cũng có mặt ở đó, vậy mà chị dâu và em út bị đánh bị chửi mà em ấy chỉ đứng quay chứ không giúp ích được gi" Diệp Băng Băng lên tiếng mỉa mai hắn ta.
Hắn ta bị cô xỉa xối làm sao mà chịu được nhưng đành phải nhịn vì có bố ở đấy cậu ta không dám ho he một câu.
****
Tử Lập Tân đã cho quản gia gọi bác sĩ riêng tới nhà.
"Này, Tử Phàm con bế chị cả lên phòng đi, bác sĩ tới ngay.
"Vâng ạ.
"Con, con tự đi được rồi ạ." Diệp Băng Băng ngại ngùng nói.
"Em để Tử Phàm bế em lên phòng đi, chân đang bị thương mà." Tử Lâm Phong an ủi cô.
"Vâng ạ
Tử Phàm bồng cô lên tay, tay cô choàng qua ôm lấy cổ Tử Phàm, cả hai lúc này cũng ngại lắm chứ
Bác sĩ đã khám xong và đưa thuốc uống và băng lại những vết thương ngoài da cho cô.
"Con dâu tôi có sao không?" Tử Lập Tân lo lắng hỏi.
"Dạ cũng may là tiểu thư chỉ bị thương nhẹ với những vết thương ngoài da thôi ạ, chỉ cần uống thuốc vài ngày chân sẽ khỏi hoàn toàn ạ.
"Ừm" Quản Gia liền tiễn bác sĩ ra về.
Tử Lâm Phong tuy anh không thấy đường nhưng anh lại quan tâm cô một cách kì lạ.
"Bé đỡ đau chưa" Tử Lâm Phong nắm chặt tay cô từ lúc bác sĩ khám tới bây giờ vẫn chưa buông.
"Em không sao, anh đừng lo lắng quá." Tử Lâm Phong rất rất lo lắng cho cô, anh đã xoa xoa lấy đầu cô mà hôn lên trán cô bất ngờ.
"Em nghĩ ngơi đi cho khỏe " Diệp Băng Băng ngại đỏ cả mặt cô chùm chăn kín đầu.
****
Sáng hôm sau!
Diệp Băng Băng quyết định sẽ nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
Diệp Băng Băng đã mò mẫm dậy, cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức để anh không tỉnh, nhưng anh đã quá nhạy cảm nên đã tỉnh.
"Sao em dậy sớm vậy.?" Tử Lâm Phong dụi dụi mắt ngồi dậy dựa lưng vào giường.
"Em sẽ nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, còn sớm nên anh ngủ chút đi."
"Chả phải em nói chỉ biết nấu mì thôi sao?
"Mẹ chồng đã muốn thì em sẽ nấu cho cả nhà ăn, làm dâu một hôm vậy." Diệp Băng Băng đắc ý nói.
"Nhưng anh không thích ăn mỳ đâu." Tử Lâm Phong bĩu môi nói.
"Em sẽ cho anh một phần mì ngon hơn mọi người trong nhà" Diệp Băng Băng nhéo má anh nói, sau đó cô đỡ anh nằm xuống đắp chăn lại cho anh.
Diệp Băng Băng bước xuống bếp, cô nói với người hầu muốn nấu bữa sáng cho cả nhà người hầu liền từ chối cô..
"Dạ cô chủ ơi, không được đâu ạ, chân cô chủ đang bị thương Lão Gia mà biết la bọn tôi chết ấy ạ.
"Không sao, không sao tôi nấu nhanh lắm mọi người chỉ đứng giúp tôi là được rồi.
Người hầu chỉ đành nghe theo lời cô.
Khi cả nhà bước xuống thì đồ ăn cũng vừa dọn ra hết.
"Con dâu khoẻ chưa, sao con thức sớm vậy." Tử Lập Tân vui vẻ đi lại phòng ăn hỏi cô.
"Dạ rồi ạ, con nấu bữa sáng cho cả nhà.
"Bữa nay tốt thế nhỉ" Bách Ngọc lại đâm chọc cô.
"Chả phải mẹ muốn con nấu sao, mời cả nhà ngồi ạ." Diệp Băng Băng đỡ Tử Lâm Phong ngồi xuống ghế.
Bách Ngọc chỉ thấy 6 cái tô trên bàn còn được đậy lại một cái dĩa, bà ta không biết món gì nên đã mở ra xem.
"Cô định cho cả nhà ăn như vậy à " Cô nấu tất cả đều là mỳ gói và chỉ có trứng chiên một ít rau ở trong.
"Thì con đã bảo rồi mà, con chỉ biết nấu như thế thôi ạ." Diệp Băng Băng không thèm nhìn bà ta dù chỉ một cái.
"Để bố xem tay nghề con dâu bố nấu như nào đây." Tử Lập Tân không phàn nàn ông còn muốn thử đồ ăn con dâu nấu.
"Sao bố và anh cả và Tử Phàm đều có hai cái xúc xích mà tôi không có" Tử Trí Vĩ đảo mắt liên tục trong tô mỗi người đều có xúc xích nhưng chỉ có anh và bà ta không có
"Ây chết, hồi nảy vừa hết rồi chỉ còn tô tôi có hai cây thôi, vậy tôi đổi với cậu nhé." Diệp Băng Băng đổi tô với Tử Trí Vĩ