• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Băng Băng người mệt mõi đi lên phòng, cô đi ngang qua phòng của tên Tử Trí Vĩ vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ con bà ta.

"Ok vậy đi, 12 giờ đêm nay con và mẹ hành động đợi hai người đó ngủ say đã" Tử Trí Vĩ nói nhỏ.

"Ok vậy đi.

Diệp Băng Băng biết là mẹ con bà ta lại chuẩn bị giở trò.

"Muốn chơi với tôi à, còn hơi non." Diệp Băng Băng nói xong liền cười tối nay lại có trò vui, cô vui vẻ đi về phòng.

"Em về rồi sao? " Tử Lâm Phong ngồi trên giường hỏi.

"Vâng, mà tối nay anh sang phòng trên lầu ngủ đỡ nhé.

"Sao vậy." Tử Lâm Phong nheo mài thắc mắc hỏi?

"Tại gì em thấy phòng dạo này hơi nhiều côn trùng, sẽ ảnh hưởng đến anh với em thấy dịch cảm cúm hơi nhiều nên đã cho người tới khử trùng phòng ý.

"Vậy à, anh cũng thấy vậy thế tối nay em ngủ đâu.

"Anh ở đâu thì em ở đó chứ.

"Ừm, anh có mở nước nóng cho em rồi, em vào tắm đi."

"Vâng.

****

Tối hôm đó!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trình Dã Và Tôi

2. Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè

3. Duyên Nợ Bất Khả Kháng

4. Chúng Ta Phượng Hoàng Nhất Tộc, Phu Quân Là Cần Nhờ Mình Ấp Ra



=====================================

Tử Lâm Phong đã được cô dìu lên phòng trên lầu, cô cẩn thận căn dặn anh.

"Xịt côn trùng rất hôi, nên anh ở yên trong phòng nhé em làm việc ở thư phòng một tí rồi lên.

"Em nhớ đừng làm việc quá sức nhé.

"Vâng.

Đồ nghề đã đủ trong tay cô, nào là lựu khói, lựu khói màu còn có thêm những con cồn trùng đáng yêu bò lăng quăng trong thau.

Hai mẹ con bà ta đang trong phòng bàn kĩ về chiến lược.

Diệp Băng Băng mở cửa nhẹ nhàng, hai mẹ con bà ta không hề biết vẫn cứ đứng nói chuyện.

Một tay cô cầm hai quả lựu đạn màu rút chốt quăng vào phòng, rồi lại thả thêm một lựu khói vào trong cho mấy bé gián đáng yêu và mấy con rít bò vào.

Những trái lựu đạn lăng lăng dưới sàn vào chỗ hai mẹ con bà ta, 10 giây đếm ngược Diệp Băng Băng đã ba chân bốn cẳng chạy đứng một góc nhìn.

"3 2 1 nổ.." Diệp Băng Băng bịt lỗ tai lại, trái lựu đạn trước khi nổ đã lăn lại gần ngay chân Tử Trí Vĩ hắn ta thấy thì vẻ mặt hốt hoảng không nói nên lời mà nhìn mẹ rồi tay chỉ chỉ.

Diệp Băng Băng đạt được mong muốn liền chạy về phòng, đóng sầm cửa lại mà thở hỗn hễn.

"Em sao vậy.

"Em gặp con gián ý, sợ quá nên về phòng ngủ ạ" Diệp Băng Băng không thể nào khai với chồng là mình mới chơi khăm mẹ chồng và em trai được, có thể nói dối.

"Đi ngủ thôi." Diệp Băng Băng leo lên giường chùm chăn lại.

Cô biết mẹ con bà ta sẽ không chịu thua, vừa nằm được 10 phút, thì cô lại nghe thêm tiếng nổ, lần này tiếng nổ này to gấp đôi, mọi người trong nhà đều phải giật mình mà đi xuống dưới xem như nào.

Hai mẹ con bà ta bị chơi khăm trước, nên đã tức tôi rút 5 trái lựu đạn màu quăng vào căn phòng ngủ ở dưới của cô và anh.

Hai người đó không hề biết, anh và cô đã lên căn phòng kia ngủ.

Khi nghe thấy tiếng nổ mà không thấy anh và cô chạy ra, mẹ con bà ta thắc mắc nhìn nhau, cả hai đã quyết định mở cửa phòng đi vào.



Căn phòng lúc đó tối đen như mực, toàn là khói mẹ con bà ta không thấy đường, Bách Ngọc bà ta lại không cẩn thận đạp trúng vào cái bẫy chuột mà Diệp Băng Băng đã để bẫy hai mẹ con.

"Aaaaaaaaa" Cơn đau vào chân bà ta liền la lớn báu chặt vai Tử Trí Vĩ, chân hắn ta lại không yên phận đạp trúng quả lựu chưa kịp nổ.

Nó lại nổ tung lên thêm một làng khối màu đen dày đặc.

Hai mẹ con bà ta ba chân bốn cẳng phi ra khỏi phòng, vừa chạy vừa ho sặc sụa xuống dưới phòng khách.

Mọi người đều đứng ở dưới phòng khách nhìn hai mẹ con bà ta.

"Hai mẹ con bà định cho nổ tung căn biệt phủ này à.? Tử Lập Tân bị tiếng ồn bà tiếng la của hai mẹ con bà ta mà thức giấc, ông cau mài gương mặt nhăn nhó.

Đầu tóc mẹ con bà ta như ổ chim gương mặt tay chân đều lem nhem màu đen.

Hai mẹ con bag ta tròn mắt khi thấy sự xuất hiện của anh và cô ở dưới này, đầu tóc lại rất gọn gàng không một tí lem nhem gì

Tử Phàm và Diệp Băng Băng nhìn hai mẹ con bà ta mà nín cười muốn chết.

"Là cô ta đó bố" Tử Trí Vĩ liền chỉ tay thẳng mặt cô.

"Này cậu đừng buông lời bịa đặt cho vợ tôi, cô ấy ngủ với tôi trên phòng nảy giờ mà" Tử Lâm Phong khó chịu khi nghe lời nói đó

"Đúng đấy anh hai à, em vừa nói chuyện với chị cả xong mà, anh đừng bịa chuyện như thế" Tử Phàm cũng cười mà nói đỡ cho cô.

"Em và mẹ làm gì vậy ạ, sao lại đổ lỗi cho con sao mẹ và em lại đi từ phòng vợ chồng con ra thế ạ." Diệp Băng Băng bày ra vẻ mặt đáng thương vô tội nói.

"Cô ngủ ở đâu đấy.?" Bách Ngọc tức giận mà hỏi.

"Con và anh ấy ngủ ở phòng trên ạ, phòng nhiều côn trùng quá ngủ lại hại cho sức khỏe nên con và chồng đổi phòng ạ.

"Cô…." Bách Ngọc tức giận không nói lời vẻ mặt ánh tức giận nhìn chằm chẳm cô.

"Bà im đi, nghĩ sao mà đổ lỗi con bé vậy, tự bày trò lại không thành đổ lỗi người khác à.

"Hai mẹ con bà viết bản kiểm điểm đi rồi đưa tôi kiểm tra, tự kiểm điểm lại mình đi.

Ông quát mắng lớn tiếng hai mẹ con bà ta, hai mẹ con bà ta không dám hó hé chỉ biết cúi gầm mặt, mọi người ai cũng cười khi thấy bộ dạng ấy.

Mọi người giải tán ai về phòng nấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK