• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Băng Băng cúi đầu chào ông sau đó mở cửa đi ra, Tử Lâm Phong đã đứng ngay đó đợi cô.

"Đang bị thương, sao anh lại chạy lung tung rồi:" Diệp Băng Băng nắm lấy bàn tay anh. Hiện đang là mua đông nên rất lạnh, anh lại bận đồ rát mỏng cả bàn tay điều lạnh ngắt.

"Em đừng nóng giận quá, anh không sao đâu." Tử Lâm Phong nhẹ nhàng nói với cô.

"Em biết rồi, trời đang lạnh lắm chúng ta về phòng nhé." Diệp Băng Băng đỡ lấy anh về phòng.

***

Lúc ở nhà không có ai, anh đang dịnh lấy thanh cầu thang bước chân xuống từng bậc, hai mẹ con bà ta thấy vậy đã nháy mắt với nhau.

Tên Tử Trí Vĩ đã trực tiếp dùng tay đẩy mạnh anh xuống, Tử Lâm Phong đã lăn nhào vài vòng rồi sau đó đầu anh đập mạnh vào sàn nhà.

Anh đã bất tỉnh, quản gia đã đưa anh lên phòng và gọi bác sĩ đến! Ông đã lập tức gọi điện cho Tử Lập Tân thông báo chuyện.

Bách Ngọc khi thấy quản gia mách lẻo với ông, bà đã tát ông một cái rõ mạng, còn cảnh cáo ông.

"Tôi cấm ông, dám nói một câu nào với ông ấy, không thì đừng trách.

****

Diệp Băng Băng để anh nằm xuống giường nghĩ ngơi.

Cô vào phòng thay đồ định lấy một bộ đồ kín đáo quần áo tay dài bận, nhưng do trời mưa đồ vẫn chưa khô kịp, chỉ còn lại những chiếc đầm 2 dây khoét sâu ở sau lưng rất hở.

"(Chắc bận như vậy không sao đâu nhỉ.." Diệp Băng Băng cô đứng lẫm bẩm một mình, cô chỉ đành lấy nó vào nhà vệ sinh.

Khi cô bước ra đột nhiên không khí trong phòng nóng hẳn đi, nhìn lên thì lại thấy chiếc máy lạnh đã tắt.

"Anh lạnh sao, sao lại tắt máy lạnh rồi " Diệp Băng Băng hương thơm quyến rũ áp sát lại gần anh, cô dang tay ra lấy chiếc điều khiển.

"Anh cảm thấy lạnh, với hình như máy lạnh cũng hư rồi." Tử Lâm Phong nói.



"Vậy à, anh nằm xuống nghĩ ngơi đi.

Càng lúc trong phòng càng nóng, cô đành cởi chiếc áo khoác ngoài ra, tắt đèn leo lên giường ngủ.

****

Nửa đêm! Diệp Băng Băng đã không ngủ, cô đợi tất cả mọi người ngủ say, cô đã rón rén đi ra khỏi phòng, đi vào thư phòng của bố chồng.

Thư phòng chỉ được bố cô cho phép mới được vào không được tuỳ tiện vào!

Diệp Băng Băng đã lục lọi hết cả thư phòng nhưng không tìm được thứ mình cần, cô kiểm tra kĩ lại hộc bàn ngay bàn làm việc.

Tử Lâm Phong vì khát nước nên đã thức giấc, muốn xuống cầu thang anh phải đi ngang qua thư phòng, anh đã nghe tiếng động cứ nghĩ là trộm nên đã xông vào.

"Ai đấy.? " Tử Lâm Phong đứng giữa phòng, khi thấy anh vào, cô giật mình mà đứng nép xát vào tường.

Cô sợ đến nổi phải nín thở! Khi thấy tiếng động đã hết chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng xột xoạc của lá cây anh mới yên tâm.

"Chỉ mà tiếng gió thôi à, chắc mình say ngủ." Tử Lâm Phong đã quay người lại tiến đến cánh cửa! Diệp Băng Băng đang đứng gàn cánh cửa cô rón rén né sang chỗ khác, trên đầu cô lại là công tắc điện.

Tử Lâm Phong trước khi ra ngoài, đã ghé tay mình lên ổ điện tắt đèn phòng.

Khi thấy anh ra Diệp Băng Băng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước khi anh vào cô cũng lấy được một chiếc USB, cô nắm chặt cho tay nghe tiếng bước cận của anh ngày càng xa, cô mở cửa đi ra, vừa ra thì lại thấy Tử Phàm.

"Chị dâu! Sao chị thức muộn thế!" Diệp Băng Băng thấy anh liền muốn chạy nhưng anh vẫn thấy cô.

"Chết thiệt! " Diệp Băng Băng giấu chiếc USB đi, cô từ từ quay người lại.

"À tôi khát nước nên đi uống ấy mà.

"À vậy chị ngủ sớm nhé! Chị ngủ ngon.



"Cậu cũng vậy" Diệp Băng Băng đưa tay lên vẫy chào tạm biệt, cô đã co chân lên mà chạy, vừa về lại phòng thì tiếp tục thấy anh đang đứng ở cửa.

"(Con mẹ nó, anh em nhà này có thần gia cách cảm à) " Diệp Băng Băng giật mình mà chửi trong lòng.

"Em đi đâu về đấy" Tử Lâm Phong lên tiếng hỏi.

"Em đi uống nước, chúnv ta đi ngủ thôi." Diệp Băng Băng nói xong cô liền nhảy cẩn lên giường chùn chăn lại ngủ.

Sáng hôm sau!

"Anh dậy thay đồ đi! " Diệp Băng Băng đang sửa soạn liền nói với anh.

"Em đưa anh đi đâu sao" Tử Lâm Phong thắc mắc hỏi.

"Vâng! Em không yên tâm để anh ở nhà chút nào, chỗ nào có mẹ con bà ta không bao giờ tốt đẹp, em đưa anh lên công ty với em nhé.

"Anh cản trở em làm việc thì sao.

"Bữa nay em không làm việc nhiều, anh yên tâm"

Cả hai cùng xuống nhà, ánh mắt cô đầu tiên là hướng nhìn về Tử Trí Vĩ, hắn ta sợ hãi cúi gàm đầu không dám nhìn cô.

"Woww, con trai bố bữa nay bận đồ đẹp thế nhỉ" Khi biết anh không thể nhìn thấy đường, Tử Lập Tân luôn quan tâm anh từng chi tiết và càng yêu thương anh hơn.

"Con lên công ty với cô ấy ạ." Tử Lâm Phong cười đáp.

"Dạ con muốn đưa anh ấy ra ngoài cho khay khoải, với lại ở nhà anh ấy cũng bất cẩn không nên để ở nhà một mình ạ, kẻo lại bị thương ạ, nhà cũng không có camera giám sát lỡ anh ấy bị gì lại không biết được ạ." Diệp Băng Băng nói to rõ từng chữ một không thiếu câu nào.

Mẹ cn bà ta đã thấy nhột nhột mà nắm chặt tay thành hình nắm đấm.

"Đúng rồi nhỉ! Nếu như vậy thì nguy hiểm đến con trai cưng của bố quá, bố sẽ lắp camera cho an toàn nhé.

"Vâng ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK