• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đóa Đóa chạy tới chạy lui trong ngôi nhà mới, chơi mệt rồi thì nằm lăn ra giường ngủ thiếp đi.

Lý Hiên ngắm nhìn con gái ngủ say, khuôn mặt tròn trịa như phấn điêu ngọc giũa, có cảm tưởng như có thể nhéo chảy ra nước.

Trong lòng hắn ngập tràn tràn cảm giác hạnh phúc.

Cửu Thiên Tiên Đế hay ngũ đại chúa tể đâu quan trọng bằng con gái của hắn.

Từ hôm nay, hắn sẽ làm một người cha yêu chiều con gái hết mực.

Hắn đi kiếm một chiếc chăn nhung, đắp lên người Đóa Đóa.

Mãi tới ba giờ chiều, Đóa Đóa mới thức dậy.

Cô bé vừa mở mắt ra là lập tức tìm kiếm bóng dáng Lý Hiên ngay.

Sau khi thấy cha đang ngồi ngay bên cạnh, cô bé lập tức nhào vào lòng hắn, dường như sợ tỉnh dậy thì cha đã bỏ đi mất rồi vậy.

Thấy con gái như vậy, Lý Hiên không khỏi đau lòng.

Trông thấy mái tóc vừa ngủ dậy rối như tổ quạ của con gái, Lý Hiên đặt cô bé ngồi xuống rồi chải tóc cho cô bé.

Hắn đường đường là tiên tôn, đã bao giờ làm chuyện này đâu.

Sau khi hắn chải tóc xong, mái tóc cũng không gọn gàng hơn trước là bao.

Thế nhưng Đóa Đóa lại vui vẻ ra mặt: “Cha chải tóc cho Đóa Đóa.”

“Đóa Đóa, con ngồi chơi một mình đi, cha đi giặt tất cho con.”

Lý Hiên đã hoàn toàn nhập tâm vào vai vú em.

Hắn cầm tất của con gái đi vào trong phòng vệ sinh, kiếm ghế ngồi xuống rồi cố ý nói: “Đóa Đóa, tất của con hôi quá, cha sắp ngất xỉu rồi.”

“Hừ, cha hôi thì có, tất của Đóa Đóa không hôi.”

Nói rồi, Đóa Đóa chạy tới, hai tay vòng quanh cổ Lý Hiên, nằm nhoài lên lưng hắn, còn cù lét hắn nữa.

Đúng lúc hai cha con đang vui cười thì chuông cửa vang lên.

Lý Hiên không cần nhìn cũng biết là ai tới.

“Đóa Đóa đi mở cửa đi con.”

“Vâng.”

Đóa Đóa biết có người ngoài tới, lập tức ra vẻ đoan trang như một bà cụ non.

Cô bé mở cửa ra, trông thấy Hoàng Giang Thái đứng ngoài cửa.

Trông thấy Đóa Đóa, Hoàng Giang Thái sững sờ.

“Lẽ nào đây là con gái của tiền bối?”

Ông ấy vốn cho rằng Lý Hiên là một lão quái vật đã sống mấy trăm năm, dù sao cũng đâu có cường giả cấm kỵ nào không phải khổ tu mấy trăm năm.

Thật không ngờ hắn lại có một cô con gái.

Hoàng Giang Thái đi vào nhà, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Lý Hiên, nghe thấy giọng hắn vọng từ trong nhà vệ sinh ra.

“Không cần tìm, ông ngồi ngoài phòng khách chờ tôi một lát, tôi giặt tất cho con gái xong sẽ ra ngay.”

Hoàng Giang Thái nghe vậy, biểu cảm lập tức trở nên kỳ lạ.

Tiền bối đường đường là một cường giả cấm kỵ vậy mà lại tự tay giặt tất ư?

Đồng thời, lời này cũng đã xác nhận phỏng đoán của ông ấy.

Cô bé này đúng là con gái của Lý Hiên.

Mười phút sau.

Lý Hiên đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Trông thấy Lý Hiên, Hoàng Giang Thái vội vàng đứng dậy, mặt mày lộ vẻ kính sợ.

Lý Hiên ngồi xuống rồi, Hoàng Giang Thái mới thận trọng ngồi xuống.

Nhưng ông ấy chỉ dám ngồi hờ nửa mông, lơ lửng nửa người.

“Nói đi, ông tới tìm tôi có chuyện gì.”

Lý Hiên thuận miệng hỏi.

Chỉ là một câu hỏi hờ hững nhưng sắc mặt Hoàng Giang Thái lại căng cứng như gặp phải kẻ địch mạnh.

“Thưa tiền bối, dựa theo những gì ngài dặn dò, nhà họ Hà đã được xử lý sạch sẽ.”

“Làm khá lắm.”

Lý Hiên gật đầu, tỏ ý khen ngợi Hoàng Giang Thái.

“Tấm thẻ ngân hàng này có một trăm triệu, tôi biết tiền bối vẫn chưa cầm chi phiếu đi rút tiền nên cố ý tới đây đưa cho tiền bối.”

“Còn cả chiếc điện thoại di động này nữa.”

Hoàng Giang Thái suy đoán Lý Hiên chắc hẳn là nhân vật đã sống mấy trăm năm, chắc chắn không biết dùng điện thoại di động.

Thế nhưng, sau khi thấy Lý Hiên thành thạo mở điện thoại lên thì ông ấy biết mình đã nghĩ nhiều rồi.

“Ngoài ra, tôi còn dẫn thành viên của Ẩn Điện tới, bọn họ sẽ núp trong bóng tối, sẵn sàng nhận mệnh lệnh của tiền bối bất kỳ lúc nào.”

Nói xong, Hoàng Giang Thái thấy Lý Hiên vẫn còn đang xem điện thoại, ông ấy nơm nớp lo sợ đứng dậy, khom người hành lễ với Lý Hiên.

“Về chuyện con gái cả của nhà họ Mạnh, Mạnh Thanh Thiển, thì tôi vẫn không tra ra được manh mối gì, tôi hành sự bất lực, xin tiền bối trách phạt.”

Lý Hiên phất tay áo.

“Thời gian quá ngắn, ông không tra ra cũng là chuyện bình thường, cứ tiếp tục điều tra đi.”

Hoàng Giang Thái vội vàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Bình thường, loại cường giả như Lý Hiên đều có tính tình quái gở, ông ấy buộc phải cẩn thận từng li từng tí.

Lý Hiên nhìn đồng hồ.

Hiện tại là bốn giờ chiều.

Hắn đứng dậy, xoa đầu con gái.

“Đóa Đóa, con chơi ở nhà nhé, cha đi ra ngoài một chuyến, được không?”

“Vâng.”

Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.

Thế nhưng, thấy nhà cửa trống vắng, Lý Hiên không khỏi nhìn về phía Hoàng Giang Thái: “Ông bảo mấy người của ông vào đây chơi với con gái tôi, còn ông thì lái xe chở tôi tới nhà họ Mạnh một chuyến.”

“Vâng.”

Hoàng Giang Thái không dám trái lời.

Rất nhanh, mấy người mặc áo đen lập tức đi vào trong biệt thự.

Những thành viên Ẩn Điện này đều là sát thủ lạnh lùng vô cảm, không ai biết cách dỗ một bé gái, người nào người nấy đứng như trời trồng.

Thế nhưng Đóa Đóa lại không thấy sợ, cô bé chống nạnh chỉ huy:

“Chúng ta cùng nhau nhảy điệu múa của thỏ đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK