Sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh.
Hoàng Giang Thái cung kính đứng chờ hắn ở cửa ra vào.
Lý Hiên ngồi vào trong xe, Hoàng Giang Thái chở hắn trở về biệt thự Lâm Giang.
Cùng lúc đó.
Trước cửa biệt thự, Lục Kỳ xuống xe taxi.
Mặc dù Lục Kỳ không tin Lý Hiên sống ở đây nhưng cô ấy thực sự không biết phải đi đâu tìm hắn nên tới trước cửa biệt thự thử một chuyến xem sao.
Biệt thự Lâm Giang là biệt thự xa hoa nhất ở Sở Châu.
Bảo vệ đứng gác cổng thẳng tắp chẳng thua gì quân nhân.
Người sống ở đây toàn là nhà giàu hàng đầu Sở Châu, đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho biệt thự.
Lục Kỳ nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn cổng lớn khí phái uy nghiêm, trong lòng hơi do dự.
Khoảnh khắc nhìn thấy khu biệt thự, một chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Lục Kỳ vụt tắt.
Sao Lý Hiên có thể sống ở một khu biệt thự xa hoa như vậy chứ, không hiểu sao cô ấy lại bị ma xui quỷ khiến chạy tới đây nữa, đúng là cạn lời.
“Ai lén la lén lút ở đó thế, người không phận sự không được đứng trước cổng biệt thự Lâm Hồ.”
Đột nhiên, một giọng nói làm Lục Kỳ giật nảy mình.
Cô ấy ngẩng đầu lên, trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục đang lạnh lùng nhìn mình.
Trước ngực cô ta có một tấm bảng tên ghi: “Quản lý khu biệt thự Lâm Hồ.”
Lục Kỳ vốn chột dạ, bị hỏi vậy, giọng cô ấy bắt đầu lắp bắp.
Cô ấy vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, một người bạn của tôi sống ở trong đó, tôi tới đây tìm anh ấy.”
Nói rồi, Lục Kỳ đưa tờ giấy trong tay cho cô quản lý.
Cô quản lý cầm lên xem lướt qua rồi hỏi: “Bạn cô tên gì?”
“Anh ấy tên là Lý Hiên.”
Lục Kỳ vội vàng nói.
Cô quản lý kia nhíu mày.
“Biệt thự này là tài sản của nhà họ Hoàng ở Sở Châu, không phải họ Lý, cô gái à, cho dù cô muốn trà trộn vào trong biệt thự Lâm Hồ để làm quen với những người giàu có thì cũng đừng kiếm một cái cớ vụng về như vậy chứ?”
“Tôi đã gặp nhiều loại đàn bà xinh đẹp thấp hèn như cô rồi, chẳng qua là muốn lợi dụng sắc đẹp để đu bám người giàu có thôi chứ gì, đúng là mặt trơ trán bóng.”
Giọng cô quản lý lộ rõ thái độ chán ghét.
Biệt thự này có rất nhiều người giàu có sống ở đây, cô quản lý đã từng tận mắt chứng kiến rất nhiều cô gái xinh đẹp đu bám người nhà giàu vào ở trong biệt thự lớn.
Còn cô ta thì tuy có nhiều cơ hội tiếp xúc với người giàu có nhưng vì ngoại hình bình thường nên đám nhà giàu đó hoàn toàn không có hứng thú với cô ta.
Điều này khiến tâm lý của cô ta cực kỳ mất cân bằng, hễ thấy con gái trẻ đẹp là phản cảm.
Khi Lục Kỳ nói ra một cái tên mà không hề khớp với tên chủ nhà nào trong đầu cô ta, cô ta lập tức cho rằng Lục Kỳ là dạng phụ nữ đu bám nhà giàu đó.
Lục Kỳ nghe thấy những lời nhục mạ ấy, không khỏi phẫn nộ.
“Tôi chỉ tới đây gặp bạn thôi, cho dù không có người đó thì cô cũng không cần phải cay nghiệt như vậy chứ?”
Nữ quản lý kia đáp lại không chút khách sáo: “Ồ, một ả bồ nhí muốn bám ống quần nhà giàu mà còn nói năng hùng hồn vậy à.”
“Trông cô thế này, không biết đã bị bao nhiêu đàn ông chơi rồi đây?”
“Cô!”
Tính Lục Kỳ vốn mềm yếu, đâu thể đấu khẩu thắng nổi quản lý.
Nháy mắt, khóe mi cô ấy rơm rớm lệ.
Lục Kỳ không ngờ mình đi tìm Lý Hiên lại bị làm nhục như vậy.
“Tất cả là tại Lý Hiên, tại sao anh ấy lại lừa mình chứ?”
Mặc dù quản lý nói năng cay nghiệt nhưng cô ta là quản lý khu biệt thự cao cấp, chắc chắn đã thuộc nằm lòng tên của tất cả chủ nhà, cô ta nói không phải thì chắc chắn là không phải rồi.
Nhà họ Hoàng ở Sở Châu chính là gia tộc từng giàu có nhất nơi này.
Cho dù vào lúc nhà họ Lý giàu có nhất cũng vẫn không cùng một đẳng cấp với nhà họ Hoàng.
Hai người cãi nhau ở đây thu hút sự chú ý của cánh bảo vệ, một gã bảo vệ mập mạp lại gần hỏi xem có chuyện gì.
Anh ta rất thân thiết với quản lý, nếu như có người gây sự, đương nhiên anh ta sẽ không để quản lý bị thiệt.
Thấy tình hình như vậy, Lục Kỳ biết mình có đứng đây đợi cũng chỉ tổ rước lấy nhục.
Ngay khi cô ấy đang định rời đi thì một chiếc Rolls-Royce đỗ xịch lại ở lối vào.
Cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống xe.
Ngay khi nhìn thấy bóng người đó, Lục Kỳ lập tức trợn tròn mắt.
Là Lý Hiên, hắn bước xuống từ một chiếc Rolls-Royce.
“Lục Kỳ, cô tới thăm Đóa Đóa à? Lên xe đi, chúng ta đi vào trong.”
Giọng nói ôn hòa của Lý Hiên vang lên.
Lúc này, mặt quản lý đờ ra.
Cô ta đứng ngây như phỗng, mắt lộ vẻ sợ hãi.
Chỉ riêng chuyện Lý Hiên bước xuống từ một chiếc Rolls-Royce đã đủ để chứng minh hắn không phải người mà cô ta có thể động vào rồi.
Dù sao đó cũng là chiếc xe sang có giá từ mấy triệu tới mười mấy triệu.
Nếu như không có tài sản vài tỷ thì ai dám lái loại xe này chứ.
Nếu vậy thì cô gái này thực sự tới đây tìm bạn ư?
Gã bảo vệ đứng bên cạnh vốn định ra mặt thay cho quản lý, thấy vậy, anh ta bất giác lùi lại, giả vờ như mình không quen biết cô ta.
Quản lý không khỏi nuốt nước bọt, cố nặn ra nụ cười: “Này cô, vừa rồi chắc chỉ là hiểu nhầm thôi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Hiên phát hiện ra vấn đề, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén.
Nhất là khi nhìn thấy mắt Lục Kỳ đỏ hoe, sắc mặt hắn sa sầm lại.
“Thưa anh, thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…”
Nữ quản lý vừa mới mở miệng.
Một giây sau, cô ta đã bị tát lệch mặt, khóe miệng trào máu.
Hoàng Giang Thái là người ra tay.
“Hạng mắt chó coi thường người khác, cô chán sống rồi hả?”
Hoàng Giang Thái lạnh lùng nói.
Hoàng Giang Thái đã sống hơn nửa đời người gần như lập tức đoán ngay ra được vấn đề.
Hơn nữa, Lục Kỳ rõ ràng là bạn của Lý Hiên, ngay cả bạn của cường giả cấm kỵ cũng dám ức hiếp, há chẳng phải là tự lao đầu vào chỗ chết hay sao?
Quản lý lập tức sợ run người.
Lục Kỳ đứng bên cũng trợn tròn mắt.
Thật ngang ngược, chẳng nói chẳng rằng đã động thủ đánh người rồi.
“Đi thôi.”
Lý Hiên rất hài lòng về cách xử lý của Hoàng Giang Thái, hắn mở cửa xe, mời Lục Kỳ lên xe.
Đợi xe đi rồi, Hoàng Giang Thái mới quay đầu lại hỏi: “Người quản lý kia dám mạo phạm bạn của ngài, liệu có cần…”
Nói đến đây, đôi mắt Hoàng Giang Thái lóe lên ý giết chóc.
Đương nhiên Lý Hiên hiểu ý của Hoàng Giang Thái, hắn lắc đầu.
“Trừng phạt nhỏ mang tính răn đe là được rồi.”
Hoàng Giang Thái im lặng, không nói gì nữa, tiếp tục lái xe.
Lục Kỳ ngồi sau xe khiếp sợ chứng kiến tất cả.
Điều Lục Kỳ không biết là, vừa rồi, ả quản lý làm khó cô ấy đã cận kề quỷ môn quan.