Lục Kỳ hoảng sợ về tới nhà.
Cô ấy vốn cứ nghĩ khi mình về tới nhà thì người nhà họ Hà đã tìm tới cửa rồi.
Thế nhưng sau khi vào nhà, Lục Kỳ lại thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ cô ấy đang nấu cơm, mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc xong.
Còn cha cô ấy thì ngồi yên trên ghế sô pha thở dài, dưới đất nằm la liệt tàn thuốc, trong phòng mù mịt khói thuốc lá.
Từ khi cô ấy bị Hà Kình Siêu nhìn trúng, lâu lắm rồi nhà họ Lục không có tiếng cười.
Thấy con gái về, cha cô ấy vội vàng dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy.
“Con gái à, lễ đính hôn của con với Hà Kình Siêu đã kết thúc rồi à?”
Cha Lục Kỳ, Lục Hữu Quang run rẩy hỏi cô ấy.
Ông ấy biết tất cả là tại bọn họ hại con gái mình, nếu không bị bọn họ liên lụy thì Lục Kỳ đã không bị Hà Kình Siêu bắt chẹt rồi.
Lục Kỳ lắc đầu: “Không thành công ạ.”
“Lẽ nào tên ác ma Hà Kình Siêu đó lại bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy tha cho con ư?”
Lục Kỳ vẫn lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc là thế nào?”
Cả mẹ Lục Kỳ cũng chạy ra.
“Không có gì, chuyện này phức tạp lắm, con sẽ kể cho cha mẹ nghe sau.”
Lục Kỳ không dám kể cho bọn họ biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc để tránh làm cha mẹ sợ hãi.
Câu giờ thêm được phút nào hay phút ấy.
Thấy Lục Kỳ không chịu nói, hai vợ chồng Lục Hữu Quang cũng không gặng hỏi thêm nữa.
Vì gia đình này, con gái bọn họ đã phải chịu đựng quá nhiều.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, trong tâm trạng giày vò ấy, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua nhưng mãi mà vẫn không có người nào của nhà họ Hà tìm tới cửa hỏi tội cô ấy.
Cha mẹ cô ấy bảo phải tới bệnh viện đưa cơm cho em trai, Lục Kỳ định đi chung với cha mẹ, đúng lúc này, điện thoại di động của Lục Kỳ chợt reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, trái tim Lục Kỳ thắt lại.
Bạch Ca là bạn thân của Lục Kỳ, là con gái cả của nhà họ Bạch.
Lục Kỳ và Bạch Ca là bạn học thời đại học, hồi đó, ba người Lục Kỳ, Mạnh Thanh Thiển, Bạch Ca cùng ở chung một ký túc xá, quan hệ cực kỳ tốt.
Thế lực của nhà họ Bạch không mạnh bằng nhà họ Hà nên Bạch Ca không giúp được gì cho Lục Kỳ, nhưng mỗi lần bên phía Hà Kình Siêu có tin tức gì, Bạch Ca đều nhanh chóng gọi điện mật báo cho Lục Kỳ.
“Lẽ nào nhà họ Hà sắp tới cửa hỏi tội rồi sao?”
Lục Kỳ hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy ấn nút nghe máy.
Bên đầu kia, giọng Bạch Ca lộ vẻ vui mừng.
“Lục Kỳ, tớ báo cho cậu một tin tức tốt lành.”
“Tin tức tốt lành ư?”
Lục Kỳ không hiểu nổi.
Cuộc đời cô ấy đã tăm tối vậy rồi, lấy đâu ra tin tức tốt lành gì nữa.
“Nhà họ Hà tiêu đời rồi, tớ nghe nói không biết nhà họ Hà đắc tội ai mà đã bị giết sạch cả nhà rồi.”
“Hà Kình Siêu cũng chết rồi, nghe nói Hà Kình Siêu không chết ở nhà mà chết ở khách sạn.”
“Nhưng dù sao đi nữa thì người nhà họ Hà cũng đều đã chết hết rồi, cậu được giải thoát rồi, không còn ai có thể uy hiếp cậu được nữa…”
Những lời Bạch Ca nói sau đó, Lục Kỳ không còn nghe rõ nữa, đầu óc cô ấy trống rỗng.
Chỉ có mấy chữ văng vẳng trong đầu Lục Kỳ, nhà họ Hà bị giết sạch cả nhà rồi, cô ấy được cứu rồi, được giải thoát rồi.
Không ngờ vào lúc cô ấy thấy tuyệt vọng nhất thì ông trời lại trao cho cô ấy niềm hy vọng mới.
Nhà họ Hà bị báo ứng rồi.
Lục Kỳ tưởng rằng nhà họ Hà bị báo ứng như vậy là vì nghiệp chướng bọn họ gây ra quá nặng nề, hoàn toàn không ngờ rằng chuyện này là do Lý Hiên làm.
Còn về phần những gì Lý Hiên đã nói trước đó, Lục Kỳ cho rằng đó chỉ đơn thuần là một chuyện trùng hợp mà thôi.
Đúng lúc này, mẹ Lục Kỳ đeo tạp dề đi ra đây.
Thấy con gái đứng ngẩn người bà ấy lập tức hoảng hốt.
“Tiểu Kỳ, con sao vậy?”
“Nhà họ Hà bị người ta giết cả nhà rồi, con không cần phải lấy Hà Kình Siêu nữa.”
Lục Kỳ đột nhiên cười ha hả, cười xong lại chảy nước mắt.
Cuối cùng cuộc đời tăm tối cũng nhìn thấy ánh sáng rồi.
“Thật, thật sao?”
Mẹ Lục Kỳ đánh rơi chiếc chày cán bột trên tay, rơi “cạch” một tiếng xuống đất.
Lục Hữu Quang đứng bên cạnh cũng kích động giàn giụa nước mắt.
Gia đình ba người cứ thế ngồi xổm dưới đất ôm đầu bật khóc.
Cuối cùng cũng đã qua cơn bĩ cực rồi, thần ánh sáng đã chiếu cố tới bọn họ rồi.
…
Một bên khác.
Lý Hiên về tới ngôi nhà nhỏ của hắn.
Trông thấy con gái đang chơi con thú bông vừa được mua cho, hắn không khỏi nở nụ cười cưng chiều hỏi: “Bé mèo lười, con đã đói bụng chưa?”
“Con xem cha mang gì về cho con này!”
Nói rồi, hắn lấy hộp Bucket Meal ra, đây là món con gái hắn thích nhất.
“Ai là bé mèo lười chứ?”
Đóa Đóa phồng má nói.
Sau khi trông thấy hộp Bucket Meal, hai mắt cô bé lập tức sáng lên.
“Con cảm ơn cha.”
Cô bé hôn má Lý Hiên một cái rồi ôm lấy hộp Bucket Meal để xuống bàn trà.
Cô bé nếm thử một miếng trước, sau đó đưa cho Lý Hiên.
“Cha cũng ăn đi ạ.”
Nửa tiếng sau, Lý Hiên ôm con gái.
“Cha dẫn con tới một chỗ thú vị nhé.”
Hai cha con đi ra ngoài, chạy thẳng xe tới biệt thư Lâm Hồ.
Ngôi biệt thự cao ba tầng, cảnh quan xung quanh trang nhã, đậm phong cách cổ xưa.
“Ngôi nhà này đẹp thật đấy.”
Đóa Đóa vòng tay ôm cổ cha, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh.
“Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà mới của chúng ta.”
Lý Hiên quét thẻ mở cửa, đi vào trong biệt thự.
Mặc dù chỗ này không có ai ở nhưng nhà họ Hoàng vẫn định kỳ cử người đến quét dọn nên rất sạch sẽ.
“Thật sao ạ?”
Đóa Đóa được Lý Hiên đặt xuống đất, cô bé vuốt mặt ghế da thật của chiếc sô pha, cảm thấy không thể tin nổi.
Sau khi hỏi đi hỏi lại mấy lần, cô bé mới yên tâm, ngã nhoài lên trên ghế, lăn qua lăn lại, hoàn toàn không muốn ngồi dậy.
Cô bé chỉ mới thấy những căn nhà to như thế này ở trên tivi mà thôi.
Sau khi nằm chơi trên sô pha chán rồi, Đóa Đóa hân hoan chạy lên trên tầng hai của tòa biệt thự.
Trên tầng hai nhanh chóng vang lên tiếng của cô bé: “Cha ơi, con muốn ở trong căn phòng gần cửa sổ này…”
“Được được.”
Thấy con gái vui vẻ, tâm trạng của Lý Hiên cũng vui vẻ theo.
“Toàn bộ biệt thự đều là nhà của chúng ta, con thích ở phòng nào cũng được.”
Còn ở một nơi khác, sau khi Lục Kỳ khóc to một trận với người nhà xong, cô ấy cảm thấy cả thế giới ngập tràn hy vọng.
Điều đầu tiên Lục Kỳ nghĩ tới chính là báo tin cho Lý Hiên biết hắn không cần phải chuyển nhà nữa.
Vì Lý Hiên không có điện thoại nên Lục Kỳ đành phải vẫy xe chạy tới căn phòng trọ của Lý Hiên.
Thế nhưng khi tới nơi, Lục Kỳ ấn chuông cửa rất lâu mà trong nhà vẫn không có ai ra mở cửa.
“Lẽ nào bọn họ đã chuyển đi rồi sao?”
Lục Kỳ không khỏi ngẩn người đứng chôn chân tại chỗ.
Lục Kỳ chăm sóc cho Đóa Đóa ba năm, từ lâu cô ấy đã coi Đóa Đóa là con gái của mình.
Hiện tại Lý Hiên đột ngột chuyển nhà, cô ấy lại không biết hắn chuyển đi đâu, cô ấy chợt cảm thấy như mình đã để mất mất thứ quý giá nhất với bản thân, trong lòng trống trải.
Lục Kỳ ngồi xổm trước cửa nhà một lúc lâu rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cô ấy móc tờ giấy Lý Hiên viết cho mình bỏ trong túi ra, trên đó viết: “Nhà số 38, biệt thư Lâm Hồ.”
“Có khi nào Lý Hiên lại chuyển tới đây thật không?”
Lục Kỳ cảm thấy ý nghĩ này của mình hơi buồn cười, chuyện này hoàn toàn là không thể.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Lục Kỳ vẫn xuống dưới nhà gọi một chiếc xe taxi tới biệt thư Lâm Hồ.