Thẩm Hòe tỉnh lại trong tiếng ho khan của ta.
Ta đứng dậy hành lễ.
Hắn hơi xấu hổ: "Trẫm.. Say rượu có nói cái gì không?"
"Thần thiếp chỉ nghe bệ hạ vô cùng yêu thương Quý phi, ngoài ra không có chuyện gì khác"
"Uyển Nhi, ngươi bây giờ càng ngày càng hung hãn.. Mấy lời hôm qua của ngươi, trẫm.."
Ta bình tĩnh ngắt ngang lời hắn: "Cung tiễn bệ hạ"
Thẩm Hòe ngại ngùng đứng dậy, cởi chăn đắp trên người ra: "Ngươi để trẫm ngủ trên bàn cả một đêm, ngươi có phải là Hoàng Hậu.."
Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay ta, bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt tức giận chuyển sang áy náy.
Cổ tay ta bị thương, hắn nhớ được chuyện này đúng là làm khó hắn.
"Bệ hạ say, thần thiếp gọi mãi mà ngài không tỉnh" Ta giấu đôi tay với vết sẹo xấu xí vào trong tay áo, vừa nói được một câu lại bắt đầu ho khan.
Thẩm Hòe nhìn chiếc giường trống rỗng, lại nhìn chăn trên người mình, ánh mắt càng thêm áy náy.
Trong cung không còn cung nhân hầu hạ, ta lại không thể đỡ hắn, chỉ có thể đắp chăn cho hắn, còn mình co ro trên giường cả đêm.
Mấy chuyện này không cần phải nói Thẩm Hòe cũng nhìn ra được.
Hắn ngẩn người, sau đó mới mất tự nhiên nói: "Ngươi có thể đi tìm Lý Trung"
"Thần thiếp đức không xứng với vị, hà tất phải đi tự rước nhục làm gì" Ta cười khổ.
Thẩm Hòe lại hé miệng muốn nói gì đó, nhưng bị ta cắt ngang: "Thần thiếp cung tiễn bệ hạ"
".. Tô Uyển.. Rõ ràng là ngươi luyến tiếc trẫm, vì sao cứ nhất quyết phải đẩy trẫm đi xa? Cúi đầu chịu thua khó như vậy sao?"
Ta thở dài: "Mai Tần đang mang thai, Tống Quý phi lại đang được sủng ái, thần thiếp còn mang bệnh, bệ hạ sao phải ở lại chỗ này của ta chi cho xui xẻo?"
Nói xong, ta nghiêng người ho mạnh hơn, Thẩm Hòe kéo lấy tay ta, đưa tay sờ lên trán ta.
"Sao lại nóng như vậy?"
"Không sao ạ" Ta thối lui tránh khỏi tay hắn.
"Tô Uyển.. Ngươi với ta đã là phu thê bảy năm, bây giờ nói chuyện với ta ngươi chỉ nói được đúng mấy câu đó thôi sao?"
Thẩm Hòe nói xong, ngước đôi mắt hồng hồng nhìn ta.
Bảy năm giả tạo, có gì đáng để lôi ra à?
Hắn là kẻ phản bội trước, giờ chính hắn lại thấy ấm ức?
Ta giấu đi châm chọc trong mắt, buồn bã cười với hắn: "Cung tiễn bệ hạ"
Thẩm Hòe đi, không tới một khắc sau lại quay lại, còn mang theo một thái y.
Chỉ cần hắn muốn, thì hoàng đế cũng có thể không có "công vụ bận rộn".
Trong lúc thái y khám bệnh cho ta, Thẩm Hòe đứng bên cạnh, biểu hiện như là quan tâm ta nhiều lắm, làm cho thái y cũng mất tự nhiên theo.
"Cô nương, cứu ta! Cứu ta!" Mai Hương đột nhiên hoảng sợ lao vào.
Nàng ta với Tống Thục Nguyệt lại cãi nhau, một người thì đang mang long thai, một người lại là đầu quả tim của bệ hạ, thị vệ chỉ dám đi theo chứ không dám ngăn cản.
Mai Hương hoảng sợ vô cùng, nàng ta không tìm thấy Thẩm Hòe bèn chạy đến chỗ ta xin giúp đỡ.
Thấy Thẩm Hòe đang ở chỗ ta, biểu tình Tống Thục Nguyệt giống như bắt phải gian.
Thẩm Hòe ngăn hai người họ lại, lạnh lùng hỏi Tống Thục Nguyện: "Ngươi lại làm gì nữa?"
Mai Hương khóc lóc thảm thiết: "Bệ hạ, nàng ta muốn giết chết con của chúng ta!"
"Tiện tì! Ngậm máu phun người" Tống Thục Nguyệt giơ kiếm lên muốn đâm tới.
Thẩm Hòe lạnh giọng tránh mắng: "Tống Thục Nguyệt! Đủ rồi đấy! Ngươi mà còn như vậy, trẫm sẽ không bảo vệ ngươi nữa!"
Thẩm Hòe vừa dứt lời, Tống Thục Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó vừa khóc vừa cười.
"Không bảo vệ được ta? Ngươi bảo vệ ta khi nào chứ! Ta thật hối hận khi đi theo ngươi!"
Thẩm Hòe nhìn thẳng vào nàng ta, hai người nhìn nhau đều thấy thất vọng tràn trề trong mắt nhau.
Mai Hương đứng một bên sốt ruột hét lớn với thị vệ: "Tống Thục Nguyệt ám sát bệ hạ! Đám cẩu nô tài các ngươi, còn không mau bắt lấy nàng ta, ca ta chính là thống lĩnh cấm vệ đấy!"
Tống Thục Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, ném kiếm về phía Mai Hương: "Tiện tì! Cáo mượn oai hùm! Ngươi muốn chết chứ gì!"
Mai Hương sợ tới mức ngây người bất động, ta chạy tới che phía trước nàng ta, trường kiếm xuyên qua thân thể ta.
"Uyển Nhi!" Thẩm Hòe xông tới ôm lấy ta.
"Trong lòng bệ hạ có.. có một khắc nào thật tình với thần thiếp không?"
"Nàng sẽ không sao đâu, nàng đừng nói linh tinh" Thẩm Hòe nắm chặt lấy tay ta, như thể chỉ cần buông ra là ta sẽ biến mất ngay lập tức.
"Quên đi.." Ta cười giễu "Chúc bệ hạ.. được như ước nguyện, sống thọ thiên thu"
Nói xong ta hôn mê bất tỉnh.
Thật là một nữ nhân vừa ngu đần vừa thâm tình, đã chết tới nơi rồi còn hèn mọn cầu xin tình yêu của hắn.
Ta đứng dậy hành lễ.
Hắn hơi xấu hổ: "Trẫm.. Say rượu có nói cái gì không?"
"Thần thiếp chỉ nghe bệ hạ vô cùng yêu thương Quý phi, ngoài ra không có chuyện gì khác"
"Uyển Nhi, ngươi bây giờ càng ngày càng hung hãn.. Mấy lời hôm qua của ngươi, trẫm.."
Ta bình tĩnh ngắt ngang lời hắn: "Cung tiễn bệ hạ"
Thẩm Hòe ngại ngùng đứng dậy, cởi chăn đắp trên người ra: "Ngươi để trẫm ngủ trên bàn cả một đêm, ngươi có phải là Hoàng Hậu.."
Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay ta, bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt tức giận chuyển sang áy náy.
Cổ tay ta bị thương, hắn nhớ được chuyện này đúng là làm khó hắn.
"Bệ hạ say, thần thiếp gọi mãi mà ngài không tỉnh" Ta giấu đôi tay với vết sẹo xấu xí vào trong tay áo, vừa nói được một câu lại bắt đầu ho khan.
Thẩm Hòe nhìn chiếc giường trống rỗng, lại nhìn chăn trên người mình, ánh mắt càng thêm áy náy.
Trong cung không còn cung nhân hầu hạ, ta lại không thể đỡ hắn, chỉ có thể đắp chăn cho hắn, còn mình co ro trên giường cả đêm.
Mấy chuyện này không cần phải nói Thẩm Hòe cũng nhìn ra được.
Hắn ngẩn người, sau đó mới mất tự nhiên nói: "Ngươi có thể đi tìm Lý Trung"
"Thần thiếp đức không xứng với vị, hà tất phải đi tự rước nhục làm gì" Ta cười khổ.
Thẩm Hòe lại hé miệng muốn nói gì đó, nhưng bị ta cắt ngang: "Thần thiếp cung tiễn bệ hạ"
".. Tô Uyển.. Rõ ràng là ngươi luyến tiếc trẫm, vì sao cứ nhất quyết phải đẩy trẫm đi xa? Cúi đầu chịu thua khó như vậy sao?"
Ta thở dài: "Mai Tần đang mang thai, Tống Quý phi lại đang được sủng ái, thần thiếp còn mang bệnh, bệ hạ sao phải ở lại chỗ này của ta chi cho xui xẻo?"
Nói xong, ta nghiêng người ho mạnh hơn, Thẩm Hòe kéo lấy tay ta, đưa tay sờ lên trán ta.
"Sao lại nóng như vậy?"
"Không sao ạ" Ta thối lui tránh khỏi tay hắn.
"Tô Uyển.. Ngươi với ta đã là phu thê bảy năm, bây giờ nói chuyện với ta ngươi chỉ nói được đúng mấy câu đó thôi sao?"
Thẩm Hòe nói xong, ngước đôi mắt hồng hồng nhìn ta.
Bảy năm giả tạo, có gì đáng để lôi ra à?
Hắn là kẻ phản bội trước, giờ chính hắn lại thấy ấm ức?
Ta giấu đi châm chọc trong mắt, buồn bã cười với hắn: "Cung tiễn bệ hạ"
Thẩm Hòe đi, không tới một khắc sau lại quay lại, còn mang theo một thái y.
Chỉ cần hắn muốn, thì hoàng đế cũng có thể không có "công vụ bận rộn".
Trong lúc thái y khám bệnh cho ta, Thẩm Hòe đứng bên cạnh, biểu hiện như là quan tâm ta nhiều lắm, làm cho thái y cũng mất tự nhiên theo.
"Cô nương, cứu ta! Cứu ta!" Mai Hương đột nhiên hoảng sợ lao vào.
Nàng ta với Tống Thục Nguyệt lại cãi nhau, một người thì đang mang long thai, một người lại là đầu quả tim của bệ hạ, thị vệ chỉ dám đi theo chứ không dám ngăn cản.
Mai Hương hoảng sợ vô cùng, nàng ta không tìm thấy Thẩm Hòe bèn chạy đến chỗ ta xin giúp đỡ.
Thấy Thẩm Hòe đang ở chỗ ta, biểu tình Tống Thục Nguyệt giống như bắt phải gian.
Thẩm Hòe ngăn hai người họ lại, lạnh lùng hỏi Tống Thục Nguyện: "Ngươi lại làm gì nữa?"
Mai Hương khóc lóc thảm thiết: "Bệ hạ, nàng ta muốn giết chết con của chúng ta!"
"Tiện tì! Ngậm máu phun người" Tống Thục Nguyệt giơ kiếm lên muốn đâm tới.
Thẩm Hòe lạnh giọng tránh mắng: "Tống Thục Nguyệt! Đủ rồi đấy! Ngươi mà còn như vậy, trẫm sẽ không bảo vệ ngươi nữa!"
Thẩm Hòe vừa dứt lời, Tống Thục Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó vừa khóc vừa cười.
"Không bảo vệ được ta? Ngươi bảo vệ ta khi nào chứ! Ta thật hối hận khi đi theo ngươi!"
Thẩm Hòe nhìn thẳng vào nàng ta, hai người nhìn nhau đều thấy thất vọng tràn trề trong mắt nhau.
Mai Hương đứng một bên sốt ruột hét lớn với thị vệ: "Tống Thục Nguyệt ám sát bệ hạ! Đám cẩu nô tài các ngươi, còn không mau bắt lấy nàng ta, ca ta chính là thống lĩnh cấm vệ đấy!"
Tống Thục Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, ném kiếm về phía Mai Hương: "Tiện tì! Cáo mượn oai hùm! Ngươi muốn chết chứ gì!"
Mai Hương sợ tới mức ngây người bất động, ta chạy tới che phía trước nàng ta, trường kiếm xuyên qua thân thể ta.
"Uyển Nhi!" Thẩm Hòe xông tới ôm lấy ta.
"Trong lòng bệ hạ có.. có một khắc nào thật tình với thần thiếp không?"
"Nàng sẽ không sao đâu, nàng đừng nói linh tinh" Thẩm Hòe nắm chặt lấy tay ta, như thể chỉ cần buông ra là ta sẽ biến mất ngay lập tức.
"Quên đi.." Ta cười giễu "Chúc bệ hạ.. được như ước nguyện, sống thọ thiên thu"
Nói xong ta hôn mê bất tỉnh.
Thật là một nữ nhân vừa ngu đần vừa thâm tình, đã chết tới nơi rồi còn hèn mọn cầu xin tình yêu của hắn.