Ngày hôm sau, việc Hoàng đế dung túng cho Quý phi đẩy Hoàng hậu rơi khỏi tế đàn đã truyền khắp toàn thành.
Thẩm Hòe vì đại điển sắc phong mà mời hết nước này đến nước khác vào triều để tỏ khí thế, sau đó lấy cớ để tăng thuế má.
Lần này, không chỉ việc Thẩm Hoài vô tâm vô nghĩa, mà việc Tống Thục Nguyệt 'bị bắt vào cung' đều bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Dân chúng tức giận mắng Tống Thục Nguyệt là yêu phi quyến rũ Hoàng đế, khiến nàng ta nổi giận đòi giế t hết những kẻ đã 'bôi nhọ' nàng ta.
Hôm nay còn có thêm một chuyện tốt nữa, đó là đại ca của Mai Hương, Mai Khanh, đã thắng trận trở về.
Mai Hương và Mai Khanh là hai anh em, đều là trẻ mồ côi anh trai ta nhặt ở ven đường đem về.
Mai Khanh rất có tài, tuy trên trên danh nghĩa là hạ nhân, nhưng hắn vẫn được cha ta nuôi dạy như con ruột.
Sau khi cha và anh ta tử trận, Mai Khanh nắm quyền quân đội Tô gia, lần này đại thắng trở về, chắc chắn sẽ được phong vị, tiền đồ vô biên.
Nhưng còn cha và anh trai ta thì sao? Bọn họ chế t trên chiến trường đến cả thi thể cũng không còn.
Thẩm Hòe vì thanh danh của Tống Thục Nguyệt mà ép Tư Thiên Giám tiên đoán ra Tống Thục Nguyệt là phúc tinh trời ban, Tô gia thắng trận đều là do công lao của nàng ta.
Đối với việc này, bá quan văn võ đều âm thầm chỉ trích, nhưng họ không thể làm gì được vị Hoàng đế đang muốn nâng đỡ người hắn yêu..
Cha và anh ta vì bảo vệ giang sơn của hắn mà bỏ mạng nơi sa trường, ta đến một cơ hội đi nghênh đón quân đội Tô gia trở về hắn cũng không cho phép, giống như đang muốn chia rẽ ta và họ.
Cha và anh đều đã qua đời, nếu không có quân đội Tô gia, ta thực sự không còn nơi nào để nương tựa nữa.
Mai Hương hỏi ta có giận bệ hạ không.
"Bây giờ ta không quyền không thế, kéo dài hơi tàn, ta giận thì có ích gì? Chẳng qua là buồn lòng một chút mà thôi."
"Chỉ cần nương nương chịu tranh đoạt, bệ hạ kiêng kỵ quân đội Tô gia, chắc chắn sẽ thỏa hiệp." Mai Hương nhắc nhở ta.
Ta cảm khái nhìn Mai Hương: "Em bây giờ cũng biết cân nhắc lợi ích rồi."
"Em, em thấy nương nương không có ý chí chiến đấu nên lo lắng thôi."
Mai Hương chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng mà ta đánh nhau với Tống Thục Nguyệt như trai cò đấu nhau, vậy thì ai ngư ông đắc lợi đây?
Ta lười nhác nằm trên giường: "Cha và anh trai ta cũng đã chế t rồi, tùy hắn đi."
Tuy rằng ta không còn lòng dạ nghênh đón, nhưng Thẩm Hòe lại quay đầu bắt ta đi, nghe bảo là do mấy đại thần phe Thái phó khuyên hắn cho ta một cơ hội.
Dù ta có trở mặt với Thẩm Hòe thì thân phận con gái Tô gia của ta vẫn khiến bọn họ kiêng kị.
Hơn nữa, ta làm Hoàng hậu mấy năm nay, việc gì cũng đến tay, tận chức tận trách, làm đến mức không ai bắt lỗi được, nhìn chung cũng có được niềm tin từ mọi người.
Ngày Mai Khanh hồi kinh, Thẩm Hòe dẫn đầu đoàn ngoài ra ngoài thành chào đón, hắn muốn làm nổi bật địa vị phúc tinh của Tống Thục Nguyệt, cố ý để nàng ta ăn diện lộng lẫy, từ đầu đến chân toát ra vẻ giàu sang phú quý.
Thẩm Hòe ngồi chung xe với Tống Thục Nguyệt, sáu cỗ xe ngựa nguy nga lộng lẫy, thật là huy hoàng biết bao.
Ta ngồi ở xe cuối cùng, xe ngựa cũ nát đơn sơ, không thoải mái bằng xe ngựa sang trọng bình thường.
Mai Hương rầu rĩ không vui, lâu lâu lại bám vào cửa sổ thò đầu ra xem, muốn đến gặp ca ca thật nhanh.
Tốt quá đi, nàng ta vẫn còn có ca ca, còn ca ca của ta, đã vĩnh viễn không thể quay lại rồi.
Bên ngoài thành, Mai Khanh dẫn đầu toàn thể tướng sĩ quỳ lạy.
Thẩm Hòe nhiệt tình đỡ Mai Khanh dậy, rồi ôm Tống Thục Nguyệt tới, hắn muốn Mai Khanh cũng phải thừa nhận chiến thắng lần này tất cả đều là công lao của Tống Thục Nguyệt.
Tống Thục Nguyệt bày ra bộ dạng không tình nguyện, nhưng lại không che giấu được vui sướng đắc ý.
Chỉ là, Mai Khanh không hề để ý tới nàng ta, mà lại đi đến trước mặt ta.
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương." Mai Khanh cung kính quỳ lạy.
Hai năm trước khi hắn cùng cha và anh trai ta xuất chinh vẫn còn là một tướng nhỏ, bây giờ vẻ ngây ngô đã không còn, khí chất cũng trầm ổn đi nhiều. truyện xuyên nhanh
Mặt mũi mang chút lạnh lùng thê lương của Mạc Bắc, tuấn tú đến mức các cô nương đều đỏ mặt nhường đường.
Mạc Bắc, người thân ta tử trận ở Mạc Bắc..
Mai Khanh hành lễ xong, xoay người cao giọng nói: "Nghênh đón, anh linh Tô Tướng quân, Tô Phó tướng quân về nhà!"
Dứt lời, xe tang bọc giáp chở cha và anh trai ta chậm rãi tiến lên.
Tướng sĩ hộ vệ xe tang cao giọng hô: "Nghênh đón, anh linh Tô Tướng quân, Tô Phó tướng quân về nhà!"
Tướng sĩ xung quanh đều mặc đồ tang, đeo băng trắng, tiếng hô đinh tai nhức óc, trong không khí vui mừng mà Thẩm Hòe đã bố trí cho Tống Thục Nguyệt, lại vẽ ra một con đường màu trắng bi thương.
Dân chúng yên tĩnh trong chớp mắt liền không hẹn mà cùng nhau hô lớn: "Nghênh đón, anh linh Tô Tướng quân, Tô Phó tướng quân về nhà!"
Thanh âm của họ rung chuyển trời đất, nỗi buồn của họ vươn tận trời xanh.
Ta ngã khỏi xe ngựa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng xe tang, áo ngoài hoa lệ rớt xuống để lộ bộ đồ tang.
Xe tang chỉ cách vài chục bước chân, vậy mà ta lại vấp ngã đến mấy lần, trên người bùn đất hòa cùng máu đỏ lấm lem.
Áo giáp của họ chằng chịt vết dao đâm, máu đỏ sậm vẫn còn đọng lại, cho dù có rửa thế nào cũng không thể rửa sạch.
Ta run rẩy đưa tay ra, nhưng lại không nỡ chạm vào, trái tim như bị xé toạc, trước ngực như rỉ máu.
Bị thương nhiều như vậy, máu chảy nhiều như vậy, bọn họ đã đau đến nhường nào chứ.
Đột nhiên, đầu ngón tay ta dừng trên một lỗ thủng hình tam giác, suy nghĩ vừa dứt, tay đã bị cứa một đường, đau như dùi đâm vào tim.
Ta nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của chính mình, như tiếng khóc không cam lòng của quỷ.
Dân chúng cũng quỳ lạy liên tục, tiếng khóc vang trời.
Sắc mặt Thẩm Hòe ngưng trọng ôm Tống Thục Nguyệt, kế hoạch giương oai diễu võ cho danh xưng của Tống Thục Nguyệt đột nhiên rơi vào ngõ cụt.
Tống Thục Nguyệt đẩy Thẩm Hòe ra, chạy đến quỳ gối bên cạnh ta, giả vờ tỏ ra bi thương.
Nhưng một thân váy đỏ của ả ta quá đẹp đẽ chói mắt, ta không nhịn được mà đẩy nàng ta ra.
Thẩm Hòe vì bảo vệ nàng ta mà xô ta ngã sang một bên.
Mai Khanh đứng bên cạnh lập tức đỡ được ta, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hòe.
Dân chúng đang khóc thút thít cũng ngừng lại, bọn họ dần tụ tập xung quanh ta, làm ta cảm nhận được một cảm giác cực kì an toàn.
Tô gia cả nhà trung liệt, bảo hộ giang sơn của Thẩm gia, vậy mà cuối cùng người khắc ghi công ơn cảm kích chúng ta, lại là dân chúng không quyền không thế.
"Bệ hạ, người quá đáng rồi." Mai Khanh lạnh nhạt nói.
Thẩm Hòe tức giận trừng mắt nhìn, nắm tay đã siết lại từ lâu
Hoàng đế và tướng quân giương cung bạt kiếm, nhưng Mai Khanh vừa thắng trận trở về, Thẩm Hòe rất để ý đến quân đội Tô gia, nên chẳng thể mà cũng không dám trách phạt.
Mai Khanh được phong làm Hộ Quốc tướng quân, kiêm thống lĩnh cấm vệ quân, giờ hắn đã vinh quang, không còn là người làm của Tô gia nữa.
Ta khuyên Mai Hương nên theo Mai Khanh xuất cung sống những ngày tháng tươi đẹp, nhưng nàng ta không chịu.
Những bông tuyết đầu tiên của mùa đông từ trên trời rơi xuống, ta thắt chặt mũi khâu cuối cùng, may xong miếng vải bọc đầu gối sửa từ chiếc yếm ta đã may cho con.
Thẩm Hòe quay lại, đúng là ngoài ý muốn.
Thẩm Hòe âm dương quái khí cười lạnh: "Ngươi ngạc nhiên cái gì? Dân chúng khắp thành đều đang ca tụng chiến công của cha và anh trai ngươi đấy, đến trẫm cũng phải có ba phần cung kính ngươi, ngươi đắc ý lắm chứ gì?"
Đắc ý? Nếu người thân ta có thể trở về, ta cũng chẳng ham một tí vinh quang này, cũng không cần vị trí Hoàng hậu này nữa.
Ta cẩn thận vuốt phẳng đường may, giọng nói nhỏ nhẹ đáp: "Ý bệ hạ là.. Thần thiếp bụng dạ khó lường, thủ đoạn đầy tay, đạo đức suy đồi không xứng với ngôi vị?"
"Được! Vậy ngươi tự mình dâng thư, nói bản thân không có con nên đố kị, chủ động nhường lại vị trí Hoàng hậu đi."
Chính hắn từng nói, ta có Mai Khanh đứng đầu quân đội Tô gia và công trạng của người thân làm hậu thuẫn, bây giờ hắn bức ta thoái vị quả là không sáng suốt.
Nhưng hắn vẫn nói ra, không biết là đang sợ Tống Thục Nguyệt ấm ức, hay là đang cảm thấy ta dễ ăn hiếp.
"Thần thiếp bất tài vô đức, không thể viết ra được những lời khiến bệ hạ hài lòng, người luôn sáng suốt mà, vậy để thần thiếp trích lời của người vào thư là được!"
"Tô Uyển! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Trong mắt ngươi có còn vị Hoàng đế là trẫm hay không?"
"Thần thiếp hỗn xược với bệ hạ, thỉnh bệ hạ ban chết." Mặt ta không biểu cảm, lười biếng trả lời.
Thẩm Hòe cắn răng trừng mắt nhìn ta trong chốc lát rồi giận dữ rời đi.
Sau khi lên ngôi, Thẩm Hòe rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy ra ngoài, ở bên Tống Thục Nguyệt càng lâu, hắn lại càng giống như lúc xưa, hỷ nộ ái ố đều hiện rõ trên mặt.
Mai Hương đuổi theo hắn vài bước, xoay người lại bất đắc dĩ nhìn ta: "Nương ương, người như vậy không phải là đang đẩy bệ hạ về tay tiện nhân Tống Thục Nguyệt kia sao?"
Ta không tiếp lời, để nàng mang miếng bọc đầu gối đến cho Mai Khanh.
Mai Hương cầm miếng bọc đầu gối, biểu cảm phức tạp: "Người đây.. Người đây là.."
"A Khanh một đường hộ tống chiến giáp của người thân ta về. Bây giờ ta chỉ có bấy nhiều để cảm ơn hắn."
Mai Hương nghe xong không thắc mắc gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Mai Hương đi từ trưa, khi trở về đèn đã thắp sáng từ lâu, nhìn qua có vẻ đang rất vui, còn cười ra tiếng nữa.
Ta hỏi vì sao nàng ta lại về trễ như vậy, Mai Hương nói là vì hai anh em đã tâm sự rất nhiều chuyện.
Mai Hương còn mang về cho ta một cành hồng mai, tuyết rơi trắng xóa như bức phông nền tôn lên vẻ diễm lệ của cành mai, một màu đỏ như máu.
Hoa là Mai Khanh tặng, lúc ta chưa xuất giá, hắn đã như vậy, hái cành hoa nằm trên cao nhất tặng cho ta.
Nhưng cành hoa trong tay đã bị bẻ khỏi cây quá lâu, nên khi ta nhẹ nhàng phẩy một cái, cánh hoa liền bắt đầu rơi lả tả, giống như ta bây giờ vậy.
Thẩm Hòe vì đại điển sắc phong mà mời hết nước này đến nước khác vào triều để tỏ khí thế, sau đó lấy cớ để tăng thuế má.
Lần này, không chỉ việc Thẩm Hoài vô tâm vô nghĩa, mà việc Tống Thục Nguyệt 'bị bắt vào cung' đều bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Dân chúng tức giận mắng Tống Thục Nguyệt là yêu phi quyến rũ Hoàng đế, khiến nàng ta nổi giận đòi giế t hết những kẻ đã 'bôi nhọ' nàng ta.
Hôm nay còn có thêm một chuyện tốt nữa, đó là đại ca của Mai Hương, Mai Khanh, đã thắng trận trở về.
Mai Hương và Mai Khanh là hai anh em, đều là trẻ mồ côi anh trai ta nhặt ở ven đường đem về.
Mai Khanh rất có tài, tuy trên trên danh nghĩa là hạ nhân, nhưng hắn vẫn được cha ta nuôi dạy như con ruột.
Sau khi cha và anh ta tử trận, Mai Khanh nắm quyền quân đội Tô gia, lần này đại thắng trở về, chắc chắn sẽ được phong vị, tiền đồ vô biên.
Nhưng còn cha và anh trai ta thì sao? Bọn họ chế t trên chiến trường đến cả thi thể cũng không còn.
Thẩm Hòe vì thanh danh của Tống Thục Nguyệt mà ép Tư Thiên Giám tiên đoán ra Tống Thục Nguyệt là phúc tinh trời ban, Tô gia thắng trận đều là do công lao của nàng ta.
Đối với việc này, bá quan văn võ đều âm thầm chỉ trích, nhưng họ không thể làm gì được vị Hoàng đế đang muốn nâng đỡ người hắn yêu..
Cha và anh ta vì bảo vệ giang sơn của hắn mà bỏ mạng nơi sa trường, ta đến một cơ hội đi nghênh đón quân đội Tô gia trở về hắn cũng không cho phép, giống như đang muốn chia rẽ ta và họ.
Cha và anh đều đã qua đời, nếu không có quân đội Tô gia, ta thực sự không còn nơi nào để nương tựa nữa.
Mai Hương hỏi ta có giận bệ hạ không.
"Bây giờ ta không quyền không thế, kéo dài hơi tàn, ta giận thì có ích gì? Chẳng qua là buồn lòng một chút mà thôi."
"Chỉ cần nương nương chịu tranh đoạt, bệ hạ kiêng kỵ quân đội Tô gia, chắc chắn sẽ thỏa hiệp." Mai Hương nhắc nhở ta.
Ta cảm khái nhìn Mai Hương: "Em bây giờ cũng biết cân nhắc lợi ích rồi."
"Em, em thấy nương nương không có ý chí chiến đấu nên lo lắng thôi."
Mai Hương chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng mà ta đánh nhau với Tống Thục Nguyệt như trai cò đấu nhau, vậy thì ai ngư ông đắc lợi đây?
Ta lười nhác nằm trên giường: "Cha và anh trai ta cũng đã chế t rồi, tùy hắn đi."
Tuy rằng ta không còn lòng dạ nghênh đón, nhưng Thẩm Hòe lại quay đầu bắt ta đi, nghe bảo là do mấy đại thần phe Thái phó khuyên hắn cho ta một cơ hội.
Dù ta có trở mặt với Thẩm Hòe thì thân phận con gái Tô gia của ta vẫn khiến bọn họ kiêng kị.
Hơn nữa, ta làm Hoàng hậu mấy năm nay, việc gì cũng đến tay, tận chức tận trách, làm đến mức không ai bắt lỗi được, nhìn chung cũng có được niềm tin từ mọi người.
Ngày Mai Khanh hồi kinh, Thẩm Hòe dẫn đầu đoàn ngoài ra ngoài thành chào đón, hắn muốn làm nổi bật địa vị phúc tinh của Tống Thục Nguyệt, cố ý để nàng ta ăn diện lộng lẫy, từ đầu đến chân toát ra vẻ giàu sang phú quý.
Thẩm Hòe ngồi chung xe với Tống Thục Nguyệt, sáu cỗ xe ngựa nguy nga lộng lẫy, thật là huy hoàng biết bao.
Ta ngồi ở xe cuối cùng, xe ngựa cũ nát đơn sơ, không thoải mái bằng xe ngựa sang trọng bình thường.
Mai Hương rầu rĩ không vui, lâu lâu lại bám vào cửa sổ thò đầu ra xem, muốn đến gặp ca ca thật nhanh.
Tốt quá đi, nàng ta vẫn còn có ca ca, còn ca ca của ta, đã vĩnh viễn không thể quay lại rồi.
Bên ngoài thành, Mai Khanh dẫn đầu toàn thể tướng sĩ quỳ lạy.
Thẩm Hòe nhiệt tình đỡ Mai Khanh dậy, rồi ôm Tống Thục Nguyệt tới, hắn muốn Mai Khanh cũng phải thừa nhận chiến thắng lần này tất cả đều là công lao của Tống Thục Nguyệt.
Tống Thục Nguyệt bày ra bộ dạng không tình nguyện, nhưng lại không che giấu được vui sướng đắc ý.
Chỉ là, Mai Khanh không hề để ý tới nàng ta, mà lại đi đến trước mặt ta.
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương." Mai Khanh cung kính quỳ lạy.
Hai năm trước khi hắn cùng cha và anh trai ta xuất chinh vẫn còn là một tướng nhỏ, bây giờ vẻ ngây ngô đã không còn, khí chất cũng trầm ổn đi nhiều. truyện xuyên nhanh
Mặt mũi mang chút lạnh lùng thê lương của Mạc Bắc, tuấn tú đến mức các cô nương đều đỏ mặt nhường đường.
Mạc Bắc, người thân ta tử trận ở Mạc Bắc..
Mai Khanh hành lễ xong, xoay người cao giọng nói: "Nghênh đón, anh linh Tô Tướng quân, Tô Phó tướng quân về nhà!"
Dứt lời, xe tang bọc giáp chở cha và anh trai ta chậm rãi tiến lên.
Tướng sĩ hộ vệ xe tang cao giọng hô: "Nghênh đón, anh linh Tô Tướng quân, Tô Phó tướng quân về nhà!"
Tướng sĩ xung quanh đều mặc đồ tang, đeo băng trắng, tiếng hô đinh tai nhức óc, trong không khí vui mừng mà Thẩm Hòe đã bố trí cho Tống Thục Nguyệt, lại vẽ ra một con đường màu trắng bi thương.
Dân chúng yên tĩnh trong chớp mắt liền không hẹn mà cùng nhau hô lớn: "Nghênh đón, anh linh Tô Tướng quân, Tô Phó tướng quân về nhà!"
Thanh âm của họ rung chuyển trời đất, nỗi buồn của họ vươn tận trời xanh.
Ta ngã khỏi xe ngựa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng xe tang, áo ngoài hoa lệ rớt xuống để lộ bộ đồ tang.
Xe tang chỉ cách vài chục bước chân, vậy mà ta lại vấp ngã đến mấy lần, trên người bùn đất hòa cùng máu đỏ lấm lem.
Áo giáp của họ chằng chịt vết dao đâm, máu đỏ sậm vẫn còn đọng lại, cho dù có rửa thế nào cũng không thể rửa sạch.
Ta run rẩy đưa tay ra, nhưng lại không nỡ chạm vào, trái tim như bị xé toạc, trước ngực như rỉ máu.
Bị thương nhiều như vậy, máu chảy nhiều như vậy, bọn họ đã đau đến nhường nào chứ.
Đột nhiên, đầu ngón tay ta dừng trên một lỗ thủng hình tam giác, suy nghĩ vừa dứt, tay đã bị cứa một đường, đau như dùi đâm vào tim.
Ta nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của chính mình, như tiếng khóc không cam lòng của quỷ.
Dân chúng cũng quỳ lạy liên tục, tiếng khóc vang trời.
Sắc mặt Thẩm Hòe ngưng trọng ôm Tống Thục Nguyệt, kế hoạch giương oai diễu võ cho danh xưng của Tống Thục Nguyệt đột nhiên rơi vào ngõ cụt.
Tống Thục Nguyệt đẩy Thẩm Hòe ra, chạy đến quỳ gối bên cạnh ta, giả vờ tỏ ra bi thương.
Nhưng một thân váy đỏ của ả ta quá đẹp đẽ chói mắt, ta không nhịn được mà đẩy nàng ta ra.
Thẩm Hòe vì bảo vệ nàng ta mà xô ta ngã sang một bên.
Mai Khanh đứng bên cạnh lập tức đỡ được ta, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hòe.
Dân chúng đang khóc thút thít cũng ngừng lại, bọn họ dần tụ tập xung quanh ta, làm ta cảm nhận được một cảm giác cực kì an toàn.
Tô gia cả nhà trung liệt, bảo hộ giang sơn của Thẩm gia, vậy mà cuối cùng người khắc ghi công ơn cảm kích chúng ta, lại là dân chúng không quyền không thế.
"Bệ hạ, người quá đáng rồi." Mai Khanh lạnh nhạt nói.
Thẩm Hòe tức giận trừng mắt nhìn, nắm tay đã siết lại từ lâu
Hoàng đế và tướng quân giương cung bạt kiếm, nhưng Mai Khanh vừa thắng trận trở về, Thẩm Hòe rất để ý đến quân đội Tô gia, nên chẳng thể mà cũng không dám trách phạt.
Mai Khanh được phong làm Hộ Quốc tướng quân, kiêm thống lĩnh cấm vệ quân, giờ hắn đã vinh quang, không còn là người làm của Tô gia nữa.
Ta khuyên Mai Hương nên theo Mai Khanh xuất cung sống những ngày tháng tươi đẹp, nhưng nàng ta không chịu.
Những bông tuyết đầu tiên của mùa đông từ trên trời rơi xuống, ta thắt chặt mũi khâu cuối cùng, may xong miếng vải bọc đầu gối sửa từ chiếc yếm ta đã may cho con.
Thẩm Hòe quay lại, đúng là ngoài ý muốn.
Thẩm Hòe âm dương quái khí cười lạnh: "Ngươi ngạc nhiên cái gì? Dân chúng khắp thành đều đang ca tụng chiến công của cha và anh trai ngươi đấy, đến trẫm cũng phải có ba phần cung kính ngươi, ngươi đắc ý lắm chứ gì?"
Đắc ý? Nếu người thân ta có thể trở về, ta cũng chẳng ham một tí vinh quang này, cũng không cần vị trí Hoàng hậu này nữa.
Ta cẩn thận vuốt phẳng đường may, giọng nói nhỏ nhẹ đáp: "Ý bệ hạ là.. Thần thiếp bụng dạ khó lường, thủ đoạn đầy tay, đạo đức suy đồi không xứng với ngôi vị?"
"Được! Vậy ngươi tự mình dâng thư, nói bản thân không có con nên đố kị, chủ động nhường lại vị trí Hoàng hậu đi."
Chính hắn từng nói, ta có Mai Khanh đứng đầu quân đội Tô gia và công trạng của người thân làm hậu thuẫn, bây giờ hắn bức ta thoái vị quả là không sáng suốt.
Nhưng hắn vẫn nói ra, không biết là đang sợ Tống Thục Nguyệt ấm ức, hay là đang cảm thấy ta dễ ăn hiếp.
"Thần thiếp bất tài vô đức, không thể viết ra được những lời khiến bệ hạ hài lòng, người luôn sáng suốt mà, vậy để thần thiếp trích lời của người vào thư là được!"
"Tô Uyển! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Trong mắt ngươi có còn vị Hoàng đế là trẫm hay không?"
"Thần thiếp hỗn xược với bệ hạ, thỉnh bệ hạ ban chết." Mặt ta không biểu cảm, lười biếng trả lời.
Thẩm Hòe cắn răng trừng mắt nhìn ta trong chốc lát rồi giận dữ rời đi.
Sau khi lên ngôi, Thẩm Hòe rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy ra ngoài, ở bên Tống Thục Nguyệt càng lâu, hắn lại càng giống như lúc xưa, hỷ nộ ái ố đều hiện rõ trên mặt.
Mai Hương đuổi theo hắn vài bước, xoay người lại bất đắc dĩ nhìn ta: "Nương ương, người như vậy không phải là đang đẩy bệ hạ về tay tiện nhân Tống Thục Nguyệt kia sao?"
Ta không tiếp lời, để nàng mang miếng bọc đầu gối đến cho Mai Khanh.
Mai Hương cầm miếng bọc đầu gối, biểu cảm phức tạp: "Người đây.. Người đây là.."
"A Khanh một đường hộ tống chiến giáp của người thân ta về. Bây giờ ta chỉ có bấy nhiều để cảm ơn hắn."
Mai Hương nghe xong không thắc mắc gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Mai Hương đi từ trưa, khi trở về đèn đã thắp sáng từ lâu, nhìn qua có vẻ đang rất vui, còn cười ra tiếng nữa.
Ta hỏi vì sao nàng ta lại về trễ như vậy, Mai Hương nói là vì hai anh em đã tâm sự rất nhiều chuyện.
Mai Hương còn mang về cho ta một cành hồng mai, tuyết rơi trắng xóa như bức phông nền tôn lên vẻ diễm lệ của cành mai, một màu đỏ như máu.
Hoa là Mai Khanh tặng, lúc ta chưa xuất giá, hắn đã như vậy, hái cành hoa nằm trên cao nhất tặng cho ta.
Nhưng cành hoa trong tay đã bị bẻ khỏi cây quá lâu, nên khi ta nhẹ nhàng phẩy một cái, cánh hoa liền bắt đầu rơi lả tả, giống như ta bây giờ vậy.