Ta không rảnh quan tâm hắn, xoay người thẳng bước đến về phía giường.
Trong mơ hồ còn nghe thấy giọng nói nhu mì của Mai Hương: "Nương nương mệt rồi, để Hương Nhi hầu hạ bệ hạ.."
Theo ý của Tống Thục Nguyệt, ta phải tự tay lo liệu đại điển sắc phong phi tần cho cô ta.
Ta lê thân xác bệnh tật, mệt mỏi chờ bên ngoài tẩm cung của Thẩm Hòe cùng với Lễ Bộ Thượng thư, đợi hai người họ mèo mả gà đồng xong rồi đưa danh sách công việc ngày đại điển cho hắn ban lệnh sửa đổi.
Nhìn danh sách đại điển càng ngày càng xa hoa, Lễ Bộ Thượng thư chau mày khó chịu.
Ta và Thẩm Hòe thành hôn khi hắn chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi hắn lên ngôi, suốt ngày chỉ biết nói quốc khố thiếu hụt, đại điển sắc phong Hoàng hậu của ta cứ bị trì hoãn mãi.
Giờ thì sao, Thẩm Hòe lại dùng gấm vóc đỏ tươi phủ kín đường phố toàn thành vì Tống Thục Nguyệt, tặng nàng ta y phục ngàn vàng, mão vạn kim, như hận không thể gom hết của cải phú quý dâng cho nàng ta.
Thì ra không phải không đủ tiền mà là do Thẩm Hòe cảm thấy ta không xứng.
Cung nhân chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhạo báng ta là phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, vất vả bỏ công chỉ để làm áo cưới cho người khác.
Thẩm Hòe xem chuyện này như gió thoảng qua tai, hắn cố tình muốn xem ta có nuốt trôi nổi cục tức này hay không.
Đại điển sắc phong phi tần sắp tới, ta mệt mỏi đến mức ngã bệnh.
Việc Tống Thục Nguyệt vào cung vốn đã nhận được nhiều chỉ trích, ta còn xin cho nàng ta làm phi, nhưng lại không đến dự đại điển phong phi, sẽ khiến người khác nghĩ ta không tự nguyện làm vậy.
Thẩm Hòe sai thái y đến vạch trần ta.
Hắn mỉa mai: "Trước giờ ngươi là giỏi giở trò nhất, thế mà ta lại đi tin tưởng ngươi được! Ta đã nói rồi, Nguyệt Nhi sẽ không tranh giành ngôi Hoàng hậu với ngươi, sao ngươi vẫn không chịu chấp nhận nàng? Anh trai ngươi chết rồi, ngươi muốn Nguyệt Nhi phải ở góa cả đời sao?"
Ta chỉ cong người tự ôm lấy mình, lười nghe hắn nói.
Thái y bắt mạch xong, thở dài một tiếng: "Nương nương sảy thai, buồn bực tích tụ trong lòng, khí huyết rất kém.."
Lời của thái y làm Thẩm Hòe nhìu mày, hắn dừng một chút rồi lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi có bò cũng phải đến đại điển sắc phong cho ta!"
Thái y Văn Ngôn đồng cảm nhìn ta, lắc đầu lui ra ngoài.
Mệnh lệnh Hoàng đế không thể chống lại, ta chỉ có thể cố gắng đến tham dự.
Tống Thục Nguyệt một thân Vân cẩm Phượng bào, thêu vàng thêu ngọc, rực rỡ lung linh dưới ánh mặt trời.
Trên đầu nàng ta đội một chiếc mão phượng hoàng bằng vàng mà chỉ có Hoàng hậu mới có thể đội. Đứng cùng Thẩm Hòe, bọn họ giống như một đôi phú quý bích nhân.
Thẩm Hòe hận không thể đưa dân chúng khắp nơi đến chứng kiến hỉ sự của hắn và Tống Thục Nguyệt.
Văn võ bá quan đều phải tham dự, thân vương khắp nơi đều phải sứ giả tới, khua chiêng gõ trống, không khác gì lúc Thẩm Hòe đăng cơ.
Tống Thục Nguyệt cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng nhìn thế nào cũng không che được nét vui vẻ trên mặt.
Mai Hương phỉ nhổ: "Tiện nhân này vui đến mức khóe miệng cũng kéo đến mang tai rồi."
Tống Thục Nguyệt và Thẩm Hòe bái lễ ba lần, thề thốt sẽ nắm tay nhau cả đời.
Rõ ràng ta và hắn mới là phu thê, hắn lại đi bái thiên địa với Tống Thục Nguyệt.
Thẩm Hòe cho Tống Thục Nguyệt một vinh dự, đó chính để cho nàng ta dẫm lên đầu ta, nhận vạn dân bái lễ.
Nghi thức kết thúc, Tống Thục Nguyệt nắm tay Thẩm Hòe, hai người nhìn nhau cười, trong mắt Thẩm Hòe tràn ngập sủng nịnh, một ánh mắt như vạn năm yêu nhau.
Tống Thục Nguyệt hất cằm bước đến trước mặt ta, Thẩm Hòe vì muốn lập uy cho Tống Thục Nguyệt mà hạ chỉ cho phép nàng ta không cần hành lễ với ta, ta cũng không được tự cao tự đại cho rằng Tống Thục Nguyệt không biết lễ nghi.
Tống Thục Nguyệt lại gần, xách cổ áo ta lên và nói: "Nếu lúc trước ngươi đến cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý nạp phi. Đây là ta trả thù ngươi, là ngươi, Tô Uyển, ngươi có lỗi với ta."
Đã đến nước này, Tống Thục Nguyệt còn phải vì cái 'đền thờ trinh tiết' của mình mà lừa mình dối người.
Ta cười, cười đến nghẹn ngào khó nghe, sau đó một búng máu phun lên chiếc áo cưới đỏ đẹp đẽ quý giá của ả, Tống Thục Nguyệt thấy áo bị dơ liền hung hăng đẩy ra ta.
Thẩm Hòe theo bản năng bảo vệ nàng ta, đến khi hắn hồi thần muốn kéo ta dậy, ta đã lăn từ dàn tế cao ngất ngưởng xuống.
Ta ngã xuống ngay trước mặt Thái phó đức cao vọng trọng, vỡ đầu chảy máu.
"Thầy ơi, Tô Uyển không có bôi nhọ Tô gia." Ta dùng một ít sức lực cuối cùng nói.
Thái phó từng chứng kiến ta và Thẩm Hòe vinh nhục có nhau, thảm hại của ta khiến ông vừa hận vừa tức.
Lý Trung dẫn người ba chân bốn cẳng chạy đến kéo ta dậy.
Ta nghe thấy Thái phó đang hô: "Bệ hạ, người đối xử với Hoàng hậu như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho quân đội Tô gia thất vọng, làm ô danh ngài trước bàn dân thiên hạ a!"
Mắt ta đỏ tươi như máu, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo khó xử của Thẩm Hoè và Tống Thư Nguyệt trên đài cao, sung sướng nhắm mắt lại.
Bây giờ khắp thiên hạ đều biết, lễ sắc phong phi tần có một vết nhơ, một vệt m áu đỏ chói mắt muốn xóa đi cũng không được.
Sự kiện đổ máu ngoài ý muốn kia, dường như cũng không ảnh hưởng gì nhiều, đại điển sắc phong của Tống Thục Nguyệt vẫn long trọng xa hoa như cũ.
Pháo hoa đủ màu đua sắc suốt một đêm, chính là lời hứa một đời phồn hoa mà hắn dành cho nàng ta.
Trong mơ hồ còn nghe thấy giọng nói nhu mì của Mai Hương: "Nương nương mệt rồi, để Hương Nhi hầu hạ bệ hạ.."
Theo ý của Tống Thục Nguyệt, ta phải tự tay lo liệu đại điển sắc phong phi tần cho cô ta.
Ta lê thân xác bệnh tật, mệt mỏi chờ bên ngoài tẩm cung của Thẩm Hòe cùng với Lễ Bộ Thượng thư, đợi hai người họ mèo mả gà đồng xong rồi đưa danh sách công việc ngày đại điển cho hắn ban lệnh sửa đổi.
Nhìn danh sách đại điển càng ngày càng xa hoa, Lễ Bộ Thượng thư chau mày khó chịu.
Ta và Thẩm Hòe thành hôn khi hắn chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi hắn lên ngôi, suốt ngày chỉ biết nói quốc khố thiếu hụt, đại điển sắc phong Hoàng hậu của ta cứ bị trì hoãn mãi.
Giờ thì sao, Thẩm Hòe lại dùng gấm vóc đỏ tươi phủ kín đường phố toàn thành vì Tống Thục Nguyệt, tặng nàng ta y phục ngàn vàng, mão vạn kim, như hận không thể gom hết của cải phú quý dâng cho nàng ta.
Thì ra không phải không đủ tiền mà là do Thẩm Hòe cảm thấy ta không xứng.
Cung nhân chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhạo báng ta là phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, vất vả bỏ công chỉ để làm áo cưới cho người khác.
Thẩm Hòe xem chuyện này như gió thoảng qua tai, hắn cố tình muốn xem ta có nuốt trôi nổi cục tức này hay không.
Đại điển sắc phong phi tần sắp tới, ta mệt mỏi đến mức ngã bệnh.
Việc Tống Thục Nguyệt vào cung vốn đã nhận được nhiều chỉ trích, ta còn xin cho nàng ta làm phi, nhưng lại không đến dự đại điển phong phi, sẽ khiến người khác nghĩ ta không tự nguyện làm vậy.
Thẩm Hòe sai thái y đến vạch trần ta.
Hắn mỉa mai: "Trước giờ ngươi là giỏi giở trò nhất, thế mà ta lại đi tin tưởng ngươi được! Ta đã nói rồi, Nguyệt Nhi sẽ không tranh giành ngôi Hoàng hậu với ngươi, sao ngươi vẫn không chịu chấp nhận nàng? Anh trai ngươi chết rồi, ngươi muốn Nguyệt Nhi phải ở góa cả đời sao?"
Ta chỉ cong người tự ôm lấy mình, lười nghe hắn nói.
Thái y bắt mạch xong, thở dài một tiếng: "Nương nương sảy thai, buồn bực tích tụ trong lòng, khí huyết rất kém.."
Lời của thái y làm Thẩm Hòe nhìu mày, hắn dừng một chút rồi lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi có bò cũng phải đến đại điển sắc phong cho ta!"
Thái y Văn Ngôn đồng cảm nhìn ta, lắc đầu lui ra ngoài.
Mệnh lệnh Hoàng đế không thể chống lại, ta chỉ có thể cố gắng đến tham dự.
Tống Thục Nguyệt một thân Vân cẩm Phượng bào, thêu vàng thêu ngọc, rực rỡ lung linh dưới ánh mặt trời.
Trên đầu nàng ta đội một chiếc mão phượng hoàng bằng vàng mà chỉ có Hoàng hậu mới có thể đội. Đứng cùng Thẩm Hòe, bọn họ giống như một đôi phú quý bích nhân.
Thẩm Hòe hận không thể đưa dân chúng khắp nơi đến chứng kiến hỉ sự của hắn và Tống Thục Nguyệt.
Văn võ bá quan đều phải tham dự, thân vương khắp nơi đều phải sứ giả tới, khua chiêng gõ trống, không khác gì lúc Thẩm Hòe đăng cơ.
Tống Thục Nguyệt cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng nhìn thế nào cũng không che được nét vui vẻ trên mặt.
Mai Hương phỉ nhổ: "Tiện nhân này vui đến mức khóe miệng cũng kéo đến mang tai rồi."
Tống Thục Nguyệt và Thẩm Hòe bái lễ ba lần, thề thốt sẽ nắm tay nhau cả đời.
Rõ ràng ta và hắn mới là phu thê, hắn lại đi bái thiên địa với Tống Thục Nguyệt.
Thẩm Hòe cho Tống Thục Nguyệt một vinh dự, đó chính để cho nàng ta dẫm lên đầu ta, nhận vạn dân bái lễ.
Nghi thức kết thúc, Tống Thục Nguyệt nắm tay Thẩm Hòe, hai người nhìn nhau cười, trong mắt Thẩm Hòe tràn ngập sủng nịnh, một ánh mắt như vạn năm yêu nhau.
Tống Thục Nguyệt hất cằm bước đến trước mặt ta, Thẩm Hòe vì muốn lập uy cho Tống Thục Nguyệt mà hạ chỉ cho phép nàng ta không cần hành lễ với ta, ta cũng không được tự cao tự đại cho rằng Tống Thục Nguyệt không biết lễ nghi.
Tống Thục Nguyệt lại gần, xách cổ áo ta lên và nói: "Nếu lúc trước ngươi đến cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý nạp phi. Đây là ta trả thù ngươi, là ngươi, Tô Uyển, ngươi có lỗi với ta."
Đã đến nước này, Tống Thục Nguyệt còn phải vì cái 'đền thờ trinh tiết' của mình mà lừa mình dối người.
Ta cười, cười đến nghẹn ngào khó nghe, sau đó một búng máu phun lên chiếc áo cưới đỏ đẹp đẽ quý giá của ả, Tống Thục Nguyệt thấy áo bị dơ liền hung hăng đẩy ra ta.
Thẩm Hòe theo bản năng bảo vệ nàng ta, đến khi hắn hồi thần muốn kéo ta dậy, ta đã lăn từ dàn tế cao ngất ngưởng xuống.
Ta ngã xuống ngay trước mặt Thái phó đức cao vọng trọng, vỡ đầu chảy máu.
"Thầy ơi, Tô Uyển không có bôi nhọ Tô gia." Ta dùng một ít sức lực cuối cùng nói.
Thái phó từng chứng kiến ta và Thẩm Hòe vinh nhục có nhau, thảm hại của ta khiến ông vừa hận vừa tức.
Lý Trung dẫn người ba chân bốn cẳng chạy đến kéo ta dậy.
Ta nghe thấy Thái phó đang hô: "Bệ hạ, người đối xử với Hoàng hậu như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho quân đội Tô gia thất vọng, làm ô danh ngài trước bàn dân thiên hạ a!"
Mắt ta đỏ tươi như máu, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo khó xử của Thẩm Hoè và Tống Thư Nguyệt trên đài cao, sung sướng nhắm mắt lại.
Bây giờ khắp thiên hạ đều biết, lễ sắc phong phi tần có một vết nhơ, một vệt m áu đỏ chói mắt muốn xóa đi cũng không được.
Sự kiện đổ máu ngoài ý muốn kia, dường như cũng không ảnh hưởng gì nhiều, đại điển sắc phong của Tống Thục Nguyệt vẫn long trọng xa hoa như cũ.
Pháo hoa đủ màu đua sắc suốt một đêm, chính là lời hứa một đời phồn hoa mà hắn dành cho nàng ta.