Cánh tay nhỏ nhắn của cô chạm vào mặt anh ta, lau đi vệt máu trên khoé miệng, sợ hãi hỏi:
_ Nhất Trì, anh không sao chứ? Anh không sao chứ? Mau trả lời em, Nhất Trì.
_ Yên Yên, anh không sao! Ngoan, đừng khóc!
_ Nhất Trì, anh cố chịu một chút, em gọi xe cấp cứu cho anh.
_ Ai cho cô gọi? Tôi còn chưa tính sổ xong mà!
Chiếc điện thoại bị thuộc hạ của Dương Triết Phàm giật lấy. Lâm Ánh Yên ngước mắt nhìn hắn, hai hàng lệ đã chảy dài trên má. Cô cúi xuống nhìn Khương Nhất Trì, anh ta đã từ từ mất đi ý thức.
Lâm Ánh Yên cố gắng chịu đựng, nhỏ giọng hỏi hắn:
_ Chú Dương, chú muốn tôi làm gì, mới đưa anh Nhất Trì đến bệnh viện đây!
_ Nói thử xem, hắn là gì của cô?
Lâm Ánh Yên nhìn Dương Triết Phàm, ánh mắt trông chờ của hắn, như đang muốn cô trả lời một câu khiến hắn hài lòng.
Khương Nhất Trì nằm trong lòng cô, đang cố hết sức để giữ cho mình chút ý thức. Anh ta cảm nhận được cả người Lâm Ánh Yên đều run rẩy. Anh ta đưa tay chạm vào mặt cô, nhỏ giọng nói:
_ Cô ấy là người tôi yêu, tôi muốn ở cạnh cô ấy cả đời...aaa...
_ Ê nè, các người đừng đánh anh ấy nữa mà! Chú Dương, tôi xin chú mà!
Lâm Ánh Yên bật khóc nức nở, vội vàng cầu xin hắn, nhưng nhận lại chỉ là nét mặt thờ ơ vô cảm của hắn.
Dương Triết Phàm đưa chân đạp Khương Nhất Trì ra khỏi người Lâm Ánh Yên, rồi mạnh tay kéo cô đứng lên. Hắn nhìn Khương Nhất Trì dưới đất, lạnh lùng cảnh cáo:
_ Khương Nhất Trì, Lâm Ánh Yên là người phụ nữ của Dương Triết Phàm tôi. Cậu sau này còn mơ tưởng đến, thì đừng trách tại sao tôi lại lấy cái mạng nhỏ của cậu. Còn cô, theo tôi về!
_ Chú Dương, đưa anh ấy đến bệnh viện đi mà!
_ Cô nằm mơ sao?
Dương Triết Phàm giữ chặt tay Lâm Ánh Yên, nước mắt không ngừng chảy xuống, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu. Gương mặt yếu đuối của cô, trong mắt hắn chỉ là sự giả vờ để thu hút đàn ông.
Cánh tay đã bị hắn giữ đến đỏ lên, cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, hoàn toàn không dám phản kháng. Hàn Tử Châu đứng nhìn bạn mình bị đau, nhưng không thể làm gì!
Cô ta nhìn sang thầy hiệu trưởng, nhỏ giọng cầu cứu:
_ Thầy ơi, sao thầy không ra nói chuyện với họ đi? Vừa nãy thầy nói lớn giọng lắm mà!
_ Có giỏi thì em ra đi, tôi mà ra thì cái chức hiệu trưởng này còn giữ chắc?
_ Thầy như vậy, có xứng với danh hiệu thầy hiệu trưởng không?
_ Em... được lắm, tôi ra nói chuyện.
Hàn Tử Châu mỉm cười gật đầu hài lòng, chỉ cầu cho Dương Triết Phàm không làm khó làm dễ Lâm Ánh Yên.
_ Dương thiếu, cậu có gì từ từ nói, hay là chúng ta vào trong nói chuyện, cậu thấy thế nào?
_ Thầy hiệu trưởng, đây là chuyện nhà tôi, ông tốt nhất là đừng xía vào. Nếu không...
_ Dương thiếu, chuyện này tôi biết. Nhưng em này là học sinh ưu tú nhất của khoa luật, cậu đừng làm đau em ấy!
Dương Triết Phàm ngoắc tay, thuộc hạ phía sau liền đi đến. Lâm Ánh Yên sợ bị liên lụy đến mọi người, vội vàng can ngăn:
_ Chú Dương, tôi đi, tôi đi với chú, chú đừng làm phiền mọi người nữa! Tôi đi với chú.
_ Ngay từ đầu ngoan ngoãn, có phải tốt hơn không? Đi thôi!
Lâm Ánh Yên đưa ánh mắt nhìn Hàn Tử Châu, chỉ tay về phía Khương Nhất Trì, rồi cùng Dương Triết Phàm đi mất.
...
Dương viên.
Dương Triết Phàm vác Lâm Ánh Yên lên vai, đi thẳng lên phòng. Căn phòng âm u khi về đêm, khiến Lâm Ánh Yên cảm thấy sợ hãi.
Hắn quăng cô lên giường, trực tiếp đè cô xuống dưới thân, hai tay bị kiềm hãm trên đỉnh đầu, không cho cô một chút lối thoát.
Hắn đè lên thân hình nhỏ nhắn của Lâm Ánh Yên, khiến cô đau đớn đến nhăn mặt, nhỏ giọng cầu xin:
_ Chú ơi, tôi đau.
_ Biết đau sao? Có tôi chưa đủ sao, lại còn ra ngoài quyến rũ thằng khác? Hả?
Lâm Ánh Yên sợ hãi nhắm mắt, không dám nhìn tên ác ma này! Dương Triết Phàm siết chặt hai cánh tay của cô, tay còn lại bóp chặt hai má cô, tức giận hỏi tiếp:
_ Lâm Ánh Yên, cô giả vờ yếu đuối làm gì? Nhìn bộ dạng của cô, quyến rũ bao nhiêu thằng đàn ông như Khương Nhất Trì rồi? Bây giờ giả tạo trước mặt tôi, là muốn tôi thương hại sao?
_ Tôi không có, chú làm tôi đau đấy!
_ Hừ! Thằng nào bị cô quyến rũ, chắc cũng đã gom hết may mắn của tám kiếp, đến kiếp thứ chín mới bị cô dụ được! Phụ nữ không ra gì!
Dương Triết Phàm buông cô ra, không ngừng buông lời nhục mạ, khiến cô như chết lặng.
Lâm Ánh Yên cô từ nhỏ chưa từng phải chịu cảnh thế này! Nói đúng hơn là được cưng chiều hết mực. Bây giờ lại lọt vào tay của Dương Triết Phàm, bông hoa xinh đẹp cứ như bị người không thích hoa, ngắt nó đi!
Lâm Ánh Yên nằm im trên giường, mở mắt nhìn trần nhà. Bây giờ trong đầu cô trống rỗng, không hề suy nghĩ được thứ gì nữa! Cảm giác bình yên hiện giờ, khi không có hắn thật sự rất dễ chịu.
Cô đưa hai cánh tay của mình lên giữa không trung, nhìn nó đã đỏ đến bầm tím, bất giác cô lại không thấy đau nữa!
Nằm một lúc lâu, cô chợt nhớ đến Khương Nhất Trì, vội vàng ngồi dậy tìm điện thoại, muốn gọi cho Hàn Tử Châu hỏi thăm tình hình. Nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu, cả trong túi hay trong cặp, đều chẳng thấy đâu!
Lâm Ánh Yên chợt nhớ đến Dương Triết Phàm, vừa rồi còn cầm lấy cặp của cô, rất có thể đã bị hắn lấy đi!
Cô chân trần chạy đến mở cửa, nhưng cửa đã từ lâu bị khoá từ bên ngoài. Cô cố gắng vặn nó, nhưng chỉ khiến tay cô đau thêm. Cô lớn tiếng nói vọng ra, tay còn không ngừng đập mạnh vào cửa, muốn để người bên ngoài nghe thấy!
_ Chú Dương, mau mở cửa. Có ai không, có ai bên ngoài không? Mau mở cửa đi mà! Chú Dương, trả điện thoại cho tôi đi mà!
Cô gục ngã ngồi phịch xuống sàn, ánh mắt thẫn thờ nhìn cánh cửa, chỉ mong người nào đó mau hết giận, để trả điện thoại cho cô.
Lạch cạch, lạch cạch...
Tiếng mở cửa từ bên ngoài, làm cô vui mừng đứng bật dậy. Cửa mở ra, cứ như con đường sống trong thế giới nhỏ bé của Lâm Ánh Yên.
Người phía sau cánh cửa, là bác quản gia, bà cẩn thận quan sát bên ngoài hành lang, sau đó mới an tâm nhìn cô, nói:
_ Thiếu phu nhân, tôi lén Dương thiếu mở cửa cho cô. Cô cố gắng xoa dịu cơn tức giận của cậu ấy, nếu không người nhà của cô có thể gặp nguy hiểm đấy!
_ Quản gia, chú Dương đang ở đâu vậy?
_ Ở thư phòng tầng ba, căn phòng số ba từ đông sang tây.
_ Cảm ơn quản gia.
Lâm Ánh Yên nhanh chân chạy lên tầng ba, cô muốn xoa dịu cơn tức giận của hắn, chỉ vì câu nói vừa rồi của quản gia. Gia đình cô là duy nhất, nếu vì cô mà gặp nguy hiểm, có phải cả đời này cô phải tự trách không?
Căn phòng số ba từ đông sang tây, cô từ từ bước đến đứng trước cửa phòng, nhất thời lại do dự không dám gõ cửa.
Trong đầu xuất hiện cảnh tượng, ba mẹ cô vui mừng khi cô đỗ đại học, cùng ngồi một bàn ba người để ăn bữa cơm đoàn viên. Hình ảnh Hàn Tử Châu luôn đứng ra bảo vệ cô, còn cho cô nhiều lời khuyên. Còn có, Khương Nhất Trì luôn quan tâm chăm sóc cô, như kiểu em gái với anh trai.
Lâm Ánh Yên vì họ mà có động lực gõ cửa, không muốn vì mình mà liên lụy hết những người thân bên cạnh mình.