Điệp Hạ đưa tay đẩy Lâm Ánh Yên sang một bên, rồi chính mình ngồi xuống nắm lấy tay Hàn Tử Châu, khóc nấc lên, lớn tiếng gọi:
_ Châu Nhi, con sao vậy? Mau tỉnh lại cho mẹ, Châu Nhi. Con có nghe mẹ nói gì không? Châu Nhi... Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vậy? Châu Nhi...
Bạch Minh Dạ tức giận, đi đến nắm lấy cổ áo của Diệp Thượng Phong, lớn tiếng quát:
_ Diệp Thượng Phong, có phải là anh, anh nói gì nên Châu Nhi mới như vậy không? Có phải không?
Diệp Thượng Phong bây giờ như người mất hồn, hoàn toàn chỉ muốn ở cạnh Hàn Tử Châu, không muốn quan tâm đến mấy chuyện vô bổ này!
Dương Triết Phàm đi đến, kéo Bạch Minh Dạ qua một bên, không kiềm được mà lên tiếng, chỉ thẳng mặt từng người một:
_ Là do Diệp Thượng Phong hay không, không phải các người biết rất rõ sao? Bà Điệp vì chuyện quá khứ mà bắt ép Hàn Tử Châu lấy Bạch Minh Dạ. Cậu ta lại biết Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong yêu nhau, làm cầu nối khiến cho Bạch Uyển Diệp gây ra hiểu lầm, khiến Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong phải từ mặt nhau.
_ Bây giờ xảy ra cớ sự này, các người vẫn muốn đổ lỗi cho Diệp Thượng Phong sao? Yêu nhau chân thành hay không, tự khắc người trong cuộc hiểu rõ! Họ tin tưởng nhau, mới chấp nhận bỏ qua những khuyết điểm mà ở bên nhau. Đã một lần đổ vỡ, vậy sao không biết nghĩ cho con gái của mình?
Dương Triết Phàm chỉ nói vậy thôi, ai bị nhắc đến đều sẽ hiểu ra. Nhưng bây giờ hiểu, cũng đã quá muộn rồi! Hàn Tử Châu cũng không thể mở mắt ra nhìn, cũng không thể cử động được nữa!
Diệp Thượng Phong bỗng nhiên bế Hàn Tử Châu lên, rời khỏi Điệp gia trước mắt mọi người. Điệp Hạ khó hiểu chạy theo, không muốn để anh ta đưa Hàn Tử Châu đi!
_ Diệp Thượng Phong, cậu muốn làm gì? Cậu muốn đưa con bé đi đâu? Mau bế con bé vào trong.
_ Tôi đưa cô ấy đi! Ở đây chỉ toàn những kí ức đau buồn, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy một người mẹ như bà! Tránh ra!
_ Không được, dù sao Châu Nhi cũng là con gái tôi, cậu không được đưa nó đi!
Diệp Thượng Phong không quan tâm, cứ vậy mà lên xe cùng tài xế đi mất! Ẩn Doanh và Diệp Thượng Thần cũng không muốn can thiệp vào, nên chỉ biết đứng nhìn Diệp Thượng Phong muốn làm gì thì làm!
Điệp Hạ khóc đến ngất đi, được mọi người đưa vào viện. Mọi chuyện đến quá đột ngột, người làm mẹ như bà ta cũng không khỏi đau lòng. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn đến nhường nào!
...
Diệp Thượng Phong đưa xác của Hàn Tử Châu ra căn nhà phía tây bờ biển. Một mình tự tay an táng cho người mình yêu.
Qua rất lâu, cũng không biết đã ở cạnh Hàn Tử Châu bao lâu, nhưng khi nhìn lại, trời đã sụp tối từ bao giờ. Quan tài cũng đã hạ huyệt, chỉ còn lại là đống tro tàn của giấy tiền vàng bạc, do Diệp Thượng Phong đốt.
Anh ta nhìn di ảnh trong tay, bất giác nở nụ cười chua xót, nước mắt không mời mà đến, khiến hốc mắt anh ta đỏ hoe, nức nỡ nói:
_ Châu Nhi, sao em lại dại dột vậy hả? Có gì chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà! Sao lại bỏ anh mà đi chứ? Em có biết, em là người đầu tiên khiến anh phải thay đổi, khiến anh có ý chí vươn lên nhiều hơn. Vậy mà giờ đây, người cho anh tất cả, lại là người bỏ anh mà đi!
_ Em nhìn ra biển đi, em từng nói, em rất thích được tự do, thích làm những điều mình thích. Em thích ngắm biển, thích được nghe sóng biển, bởi vì nó cũng tự do! Anh nhớ lời em dặn đấy, anh sẽ không để em một mình, sẽ không để em phải chịu cảnh cô đơn hiu quạnh. Châu Nhi, anh yêu em!
Diệp Thượng Phong khóc bên mộ của Hàn Tử Châu, bất giác trời đổ cơn mưa, cứ như đang khóc cùng anh ta. Nước mắt hoà cùng nước mưa, cũng không thể phân biệt được, đâu là nước mắt đâu là nước mưa.
Đến nước mắt cũng có vị mặn, nhưng tại sao, Diệp Thượng Phong lại cảm thấy nó có vị chát? Là nước mưa sao? Hay là do lòng của anh ta đã thật sự cảm nhận quá nhiều vị chua chát?
Cảm giác cùng khóc với ông trời, Diệp Thượng Phong càng đau lòng hơn! Đau là khi không thể bảo vệ được người mình yêu, đau là khi tận mắt chứng kiến cảnh nhảy lầu tự tử của người mình thương.
Xa nhau đã đau đớn nhường nào, bây giờ lại phải chịu cảnh âm dương cách biệt, nỗi đau nhân đôi, ai có thể chịu thay Diệp Thượng Phong, hay chia sẻ nỗi đau này?
Diệp Thượng Phong ngồi cạnh mộ rất lâu, dầm mưa đến khi không còn mưa nữa! Hai mắt đã xưng húp, cả người lạnh ngắt, chân tay run rẩy, khiến anh ta khó khăn đứng lên.
Ánh mắt không ngừng nhìn vào di ảnh của Hàn Tử Châu, đứng trước mộ, giọng nói khàn đặc của anh ta vang lên giữa không gian u tối vừa lạnh lẽo vừa im ắng này!
_ Châu Nhi, em ở đây nghỉ ngơi, anh vào trong sau đó sẽ ra với em. Yên tâm, anh sẽ không để em một mình lâu đâu!
Diệp Thượng Phong đi vào nhà, thay đồ tắm rửa rồi lại trở ra. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, đèn chiếu sáng khắp khu nhà, không có nơi nào là không có ánh sáng chiếu qua.
Diệp Thượng Phong nấu đại hai gói mì ở trong bếp, đem ra đặt phía đối diện một tô, chính mình ăn tô còn lại. Anh ta còn đặt thêm ly nước, sau khi thấy hài lòng, mới lên tiếng, khẽ nói:
_ Châu Nhi, chúng ta cùng ăn tối đi! Cùng em ở cạnh lâu như vậy, anh đói rồi, chúng ta mau ăn thôi! Trong bếp không có gì ngoài mì gói, mai anh đi siêu thị mua đồ ăn ngon cho em. Anh còn nhớ, em không ăn được cay, càng không thích ăn mấy món có rau mùi và hành.
_ Chúng ta ở đây sống với nhau, anh sẽ không cho ai đến đây làm phiền em đâu! Xung quanh đây cũng chỉ có cây xanh, phía sau là biển, sóng vỗ nghe êm tai và cảm thấy tự do. Đây là em nói đấy, bây giờ anh cảm nhận, cũng thấy rất đúng.
_ Ở đây để rất cô đơn, mai anh gọi điện cho Yên Yên và Triết Phàm, bảo họ đến chơi cùng chúng ta. Phải rồi, nghe nói Yên Yên đưa Triết Phàm về ra mắt gia đình rồi! Thấy họ hạnh phúc như vậy, anh lại thấy vui thay họ.
Diệp Thượng Phong vừa nói vừa trực trào muốn khóc, nhưng lại cố gắng kiềm chế lại, không muốn cơm chan nước mắt. Anh ta nhìn thẳng vào di ảnh của Hàn Tử Châu, bất giác nở nụ cười tươi, khẽ nói tiếp:
_ Anh không khóc, anh là người đàn ông không bao giờ gục ngã. Nhưng Châu Nhi, anh không thể bảo vệ được em, có phải anh là người đàn ông tồi lắm không? Anh không xứng với em, anh chưa từng xứng với em.
_ Châu Nhi, anh sai rồi, anh không muốn buông tay em nữa, em quay về với anh đi mà! Một mình anh, anh không muốn sống nữa! Châu Nhi, anh nhớ em, anh nhớ em nhiều lắm! Em quay về với anh đi mà, Châu Nhi!
Diệp Thượng Phong khóc nấc lên, gục đầu xuống bàn, nước mắt rơi lã chã, khiến anh ta không thể kiềm chế được! Bây giờ cứ như sự bình tĩnh vừa nãy đã biến mất, bởi vì cảm xúc quá lớn, khiến anh ta càng không muốn suy nghĩ, cũng phải suy nghĩ đến!
_ Em cũng nhớ anh...