• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ánh Yên đi ra sảnh chờ, đưa mắt nhìn mọi người đang đi đi lại lại, cảm giác chán nản như bây giờ, cũng không bằng lúc cô vùi đầu làm bài tập.

Lâm Ánh Yên dựa lưng vào ghế, ánh mắt vô tình nhìn thấy thân hình quen thuộc của Cao Hoài Thu. Cô nhíu mày xem như không thấy, ánh mắt dán chặt vào điện thoại.

Cao Hoài Thu ngang nhiên đi vào, nơi này đã hai năm kể từ khi cô ta đi du học, thì chưa một lần được bước vào! Biết bao nhiêu là kí ức ùa về, khiến cô ta tự tin rằng, mình có thể lấy lại những thứ vốn là của mình!

Cao Hoài Thu một đường muốn đi thẳng lên văn phòng của Dương Triết Phàm, nhưng lễ tân ở đây luôn là người quyền lực nhất, chỉ xếp sau Dương Triết Phàm và Chân Mãn. Cô ta có tư cách chặn lại những người không liên quan, cũng như tiểu tam muốn dụ dỗ người khác!

_ Nè, Cao tiểu thư muốn đi đâu sao? Nơi này là Tập đoàn DT, có chủ quản, sảnh chính còn có lễ tân đứng. Đâu có die hết đâu Cao tiểu thư?

Lâm Ánh Yên kinh ngạc nhìn về phía lễ tân, thấy cô ta nhìn mình gật đầu chào hỏi, rồi đưa ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Cao Hoài Thu.

Lâm Ánh Yên không nghĩ rằng, một lễ tân cũng có thể nói như vậy! Vậy hoá ra, chỉ có mình cô luôn dễ dãi và tin người sao?

Cô nhớ lại những lần được Hàn Tử Châu ra mặt, nét mặt lúc nào cũng rất ngầu và khí chất. Khiến đối phương phải e sợ rụt rè. Lâm Ánh Yên nhìn cách lễ tân nói chuyện, bất giác lại có thể học theo.

Cao Hoài Thu quay sang nhìn người vừa nói chuyện không xem cô ta ra gì! Thả nhẹ bước chân đi về phía lễ tân, không nhanh không chậm liền lên tiếng hỏi lại:

_ Cô là đang nói tôi sao?

_ Đã gọi là Cao tiểu thư, cô nghe không rõ sao?

Bốp.

Cao Hoài Thu thẳng tay tát cô lễ tân ngang ngược trước mặt cô ta, còn xoa xoa bàn tay của mình. Lễ tân tức giận muốn lớn tiếng đáp lại, nhưng phía sau Cao Hoài Thu, Lâm Ánh Yên đã không nhịn được mà đi đến, lớn tiếng nói:

_ Cao Hoài Thu, chị không nói lí lẽ đã ra tay đánh người? Có tin tôi kiện chị không?

_ Lâm Ánh Yên? Sao mày lại ở đây?

_ Tôi ở cạnh chồng tôi, đến Tập đoàn của chồng tôi làm, không được sao?

Lâm Ánh Yên tuy mạnh miệng, nhưng vẻ mặt đó của cô, sao có thể doạ người được chứ? Cô đưa tay sờ má của lễ tân, nhỏ giọng hỏi:

_ Chị không sao chứ? Có phải đau lắm không? Mau đi chườm đá trước, nhanh lên!

_ Cảm ơn phu nhân.

Lâm Ánh Yên nhìn theo một lúc, rồi quay lại nhìn Cao Hoài Thu, ra mặt cảnh cáo:

_ Cao Hoài Thu, nơi khác chị có thể muốn làm gì thì làm! Nhưng nơi này, tôi có vị trí cao hơn chị đấy! Đừng có mà làm càn.

_ Yo, nhìn lại mình đi, một cô nhóc như mày, thì cũng muốn doạ nạt tao sao? Về mà luyện thêm đi, mày chỉ có thể doạ con nít ba tuổi thôi, còn tao thì không!



Lâm Ánh Yên thấy mình không thể nói lại Cao Hoài Thu, liền chơi đòn tâm lý, khiến cô ta không thể lên tiếng nói lại câu nào!

_ Nhưng chị cũng đâu thể làm gì tôi? Tôi đang mang thai đấy, chị dám làm gì tôi chắc?

_ Mày...

Cao Hoài Thu chỉ tay về phía Lâm Ánh Yên, tức giận đến không thể phản bác lại.

_ Xin hỏi ai là Lâm Ánh Yên?

Cô quay sang nhìn người vừa hỏi tên mình, nhỏ giọng hỏi:

_ Anh tìm tôi có chuyện gì sao?

_ À, đây là bữa cơm trưa của cô. Cảm ơn!

_ Cảm ơn cảm ơn.

Lâm Ánh Yên nhìn theo mà khó hiểu, sao hôm nay người giao hàng lại là người khác? Mấy lần trước cô đặt, đều là người trong bộ đồ Shipper, nhưng hôm nay lại ăn mặc như bình thường. Có phải nhằm gì rồi không?

Lâm Ánh Yên lười quan tâm, quay người lại liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Cao Hoài Thu. Cô xem hoá đơn trong tay, cảm thấy khác thường liền không do dự mà vứt vào thùng rác.

Cao Hoài Thu phản ứng mạnh khi thấy hành động của Lâm Ánh Yên. Cô ta tức giận hỏi lớn:

_ Sao mày lại vứt nó?

_ Tôi thích đấy! Phần ăn tôi mua, thích vứt lúc nào mà chả được? Chị phản ứng mạnh như vậy làm gì?

_ Tao...tao chỉ thấy mày lãng phí đồ ăn thôi! Nhưng mà, Triết Phàm ghét nhất là người lãng phí đồ ăn đấy!

Lâm Ánh Yên gật đầu, giả vờ không biết, rồi tỏ ra lo sợ, nhìn Cao Hoài Thu hỏi:

_ Vậy phải làm sao? Tôi lại bất ngờ quên bén đi rồi? Phải làm sao đây?

_ Hừ, tốt nhất là biến khỏi Triết Phàm đi, nếu không đến lúc tao lấy lại được anh ấy, thì mày sẽ phải ra đi rất thê thảm đấy!

_ Haizz, sao có một chuyện mà chị cứ nói hoài vậy? Nếu anh ấy chọn chị, thì đã chờ chị hai năm nay rồi! Đâu đợi đến khi tôi và anh ấy yêu nhau, sau đó chị quay về! Rồi sẽ như trong tiểu thuyết, anh ấy sẽ hành hạ tôi, rồi tôi rời đi, đến cuối cùng anh ấy hối hận, quay lại truy thê. Chị ơi, em là dân ngôn tình đấy! "Nhưng là nửa mùa!"

Lâm Ánh Yên thuộc nằm lòng mấy thủ đoạn của tiểu tam trong tiểu thuyết rồi! Nhưng có lẽ, Dương Triết Phàm là ngoại lệ, không bao giờ vướng phải bụi trần, khiến cô phải đau lòng.

Cao Hoài Thu nhếch mép cười, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Lâm Ánh Yên với ánh mắt đầy tự tin, lạnh lùng nói:



_ Nhưng mày quên mất, tao mới là nữ chính, còn mày, chỉ là nữ phụ ngây thơ tâm cơ khó lường.

Lâm Ánh Yên tròn mắt nhìn Cao Hoài Thu, không nghĩ đến cô ta sẽ nói như vậy luôn đấy! Còn nữ chính, nữ phụ tâm cơ nữa chứ! Có phải bị chạm mạch nào rồi không?

_ Lâm Ánh Yên, phần cơm trưa của em đây!

_ Hả? Ủa, hôm nay anh giao hàng luôn sao?

_ Phải, shipper kia có chút công việc nên nghỉ vài hôm. Mua bữa trưa cho em và anh bạn trai kia sao?

_ Dạ phải, anh ấy đang họp nên em đặt ở chỗ anh. Cảm ơn anh nha!

_ Không có gì, anh đi trước đây, tạm biệt!

Lâm Ánh Yên mỉm cười vẫy tay chào. Quay lại đưa hoá đơn đến trước mặt Cao Hoài Thu, rồi dõng dạc nói:

_ Chị ơi, phần trưa của em đầy đủ rồi, em phải lên phòng bày ra để chuẩn bị ăn với chồng em đây! Tạm biệt chị!

_ Đúng là loại phụ nữ lẳng lơ, gặp ai cũng có thể nói chuyện nhiệt tình như vậy!

Lâm Ánh Yên không quan tâm, vì dù sao người này Dương Triết Phàm cũng biết, cũng từng đến quán này ăn rồi! Cô mắc gì phải sợ lời nói của Cao Hoài Thu?

Cứ vậy mà đi khuất dạng, để lại Cao Hoài Thu tức muốn điên lên mà! Ánh mắt nhìn theo căm phẫn vô cùng, chỉ hận không thể nhàu đến xé toạc Lâm Ánh Yên ra.

Cao Hoài Thu ra khỏi Tập đoàn DT, vào xe nhìn vệ sĩ ngồi bên trên, tức giận nói:

_ Điều tra Lâm Ánh Yên cho tôi, một chút cũng không được bỏ sót.

_ Cô chủ, chuyện này tôi làm giúp cô rồi! Mau xem đi!


Cao Hoài Thu gật đầu hài lòng, không ngại thưởng cho anh ta một cái hôn thật kêu lên má. Tay còn không an phận, sờ vào nơi không nên sờ, khiến anh ta có chút ngượng ngùng mà quay đi nơi khác!


Cao Hoài Thu xem những thứ mà vệ sĩ kia điều tra được, ngoài những thứ tầm thường, thì chỗ ghi Tử Trạch từng là bạn trai của Lâm Ánh Yên, khiến cô ta chú ý.


Đồng tử co giật, trong đầu nghĩ đến chuyện gì đó, rồi nhếch mép cười, nhìn vệ sĩ nói:


_ Liên lạc với Tử Trạch, hẹn hắn ta ngày mai gặp mặt, tôi có chuyện muốn bàn với hắn.


_ Được, tôi sẽ liên lạc sau!


Cao Hoài Thu ngồi bắt chéo chân, ánh mắt nhìn ra phía đường lớn, trong đầu suy nghĩ:


_ "Lâm Ánh Yên, tao không làm gì được mày, thì sẽ mượn tay người khác trừ khử mày. Chỉ khi mày biến mất, Triết Phàm mới có thể là của tao mà thôi! Những thứ đã định sẵn là của tao, thì tao nhất định phải giành lại. Đợi đi, mày sẽ rất thê thảm đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK