Trước đây Từ Văn nghe nói tuy rằng nuôi con đều do ba mẹ trả giá, nhưng kỳ thật trong quá trình dưỡng dục đấy ba mẹ cũng đồng thời học được rất nhiều thứ. Ban đầu hắn không tài nào hiểu nổi nghĩa của câu này nhưng giờ hắn đã hoàn toàn được thể hội.
Bởi vì đứa ngốc toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, hắn nói cái gì y cũng tin hết, đối với hắn càng không muốn xa rời, coi hắn còn quan trọng hơn chính bản thân y nữa. Cái loại cảm giác được người tin tưởng dựa vào này luôn khiến người ta vô cùng thỏa mãn.
Bà nội hắn ngoài cửa vẫn gào khóc muốn sập trời chỉ trích Từ Văn thông đồng với bác sĩ lừa gạt bả, Từ Văn cũng lười quản bà. Sau khi hắn bế đứa ngốc lên giường xong liền đem dị năng ngưng tụ tới hai tay mình rồi xoa bóp đầu cho đứa ngốc.
Đứa ngốc vẫn nằm yên không nhúc nhích, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng khó coi, nhưng theo thời gian dần trôi qua cũng từ từ bình ổn lại. Tới lúc này dị năng của Từ Văn cũng đúng lúc cạn kiệt, đầu hắn cũng trướng đau, khó chịu.
“Chẳng biết có phải kiếp trước tôi nợ cậu gì không nữa……” Từ Văn vuốt ve quả đầu do bị hắn cắt ngắn mà trở nên lặm nhặm của y. Nghĩ đến đứa ngốc ban nãy do dùng dị năng bẻ cong cây kéo mà đau đầu không chịu nổi, nhưng vẫn sợ hắn nổi giận như trước, còn nhớ mãi vết thương bé xíu trên tay hắn, rồi lại không tránh được có chút cảm động.
Nhà sát vách Từ Văn là nhà bác cả hắn, bà nội hắn nháo như vậy không chỉ chửi hắn mà còn đồng thời lôi bác cả hắn ra tế cùng, một nhà kia đương nhiên không thể không biết được, cho nên bác cả của Từ Văn lập tức chạy qua rồi đen mặt kéo mẹ mình về nhà.
Mặc dù bà ta có thể không kiêng nể gì mà khóc lóc gây sự với Từ Văn nhưng với thằng con cả của mình thì lại không dám không nghe theo, hùng hùng hổ hổ quay về nhà. Từ Văn vốn tưởng rằng việc này cuối cùng cũng kết thúc, hắn cũng chẳng để tâm bị bà mắng vì bà ta đã mắng nhiều tới nỗi tô cũng không đen thêm được, nhưng sự thật chứng minh hắn nghĩ sai rồi.
Đứa ngốc còn ngủ say, Từ Văn liền cầm một quyển sách ngồi đọc kế bên y, cân nhắc việc tối nay không đi bày quán nữa, nhưng đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng người gọi hắn, lần này người gọi là cô hắn.
Bà nội Từ Văn sinh được 2 trai 1 gái, bà lại là một người trọng nam khinh nữ, nghe nói ngày trước bà ta luôn mồm mắng con gái mình là đồ bỏ đi, có điều bây giờ tình huống lại trái ngược hoàn toàn, bây giờ bà ta ai cũng không tin, chỉ tin mình con gái mình, đồng thời còn muốn đem hết thứ tốt nhất trên đời này nhét cho con gái mình.
Người cô này đối xử với Từ Văn cũng chẳng tốt gì cho cam, nhưng dù sao cũng là thân thích, hơn nữa bà nội hắn lớn tuổi còn thích gây chuyện khắp nơi là chuyện cả thôn đều rõ, nhưng cô hắn vẫn chưa đạt tới trình độ đó nên đương nhiên không thể xé rách mặt nhau được.
“Cô gọi cháu có việc gì không?” Từ Văn chạy nhanh xuống nhà hỏi.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm đâu, cô tìm cháu để nhờ cháu dùng xe điện chở cô với bà nội lên viện thôi.” Người phụ nữ trung niên đáp, “Chẳng phải nội cháu cứ đòi đi viện khám bệnh sao? Vậy thì cháu cứ chở nội đi thôi.”
“Cô à, chuyện ban nãy chắc cô cũng biết nhỉ?! Bà nội đã nói cháu thông đồng với người ở viện rồi, nếu đã vậy thì còn sao bắt cháu đưa đi làm gì? Hơn nữa chẳng phải anh họ cũng có ô tô sao? Đi viện bằng ô tô chẳng phải càng tiện hơn à?” Từ Văn đáp, cho dù có là ngày trước hắn cũng không muốn đem mặt nóng dán mông lạnh, càng đừng nói tới bây giờ đứa ngốc còn chưa tỉnh.
“Anh họ mày còn phải đi làm, không phải mày ở nhà suốt à? Đưa bà đi viện tí thì tốn của mày bao thời gian đâu!” Giọng điệu cô ta kém hẳn, “Đừng nói mày sợ tốn tiền đấy nhá? Bà nội đã nhắc mày mãi là mắt của bà không tốt rồi, bây giờ nhiều người bị đục thủy tinh thể như thế nhỡ nội mày cũng bị thì sao?”
Nói vậy là thực sự tin hắn thông đồng với bác sĩ ha? Từ Văn đột nhiên chẳng muốn trả lời nữa: “Cháu đang bận lắm, cô muốn đưa bà đi viện thì tự cô đưa đi.”
“Từ Văn! Bà nội mày luôn ở với bác cả mày, mày vốn đã chẳng phải chăm sóc bà rồi thì có một số chuyện cũng phải tự biết đường mà làm chứ!” Cô Từ Văn vội kéo Từ Văn lại: “Bà nội mày vốn phải do nhà bác cả mày với nhà mày chia nhau mà chăm sóc, theo lý thì hai nhà phải chia nhau nấu cơm cho bà. Vốn do nhà mày gặp chuyện nên bọn tao thông cảm cho nhà mày, nhưng giờ mày cũng kiếm được tiền rồi, mua được nhiều đồ trữ trong nhà như vậy, còn dư tiền nuôi thêm một thằng ngốc nữa, thế mà còn không đưa bà nội mày đi khám được à?” Cô ta mấy hôm nay đã thấy Từ Văn mua một đống đồ về nhà, hơn nữa anh cô ta cũng bảo nhà nó suốt ngày có thịt cá để ăn, bày quán bán cũng thu được gần vạn tệ, giờ đến cả nợ cũng đã trả hết rồi……
Từ Văn nghe cô ruột hắn nói, ban đầu hắn còn nghĩ là do bà nội hắn càm ràm gì đấy, sau đó lại thấy có gì đó là lạ, cũng nhớ ra vài chuyện khác. Tỷ như hôm qua hắn chạy lên chạy xuống đưa bà nội đi khám bệnh, trong khi bác cả hắn lại nhàn nhã đứng một bên như chẳng liên quan gì tới mình, cũng chẳng thèm nhắc tới phí khám bệnh chia như nào. Lúc đó hắn thấy phí khám bệnh chẳng đáng bao nhiêu nên không thèm để ý, thậm chí buổi tối đó khi bác dâu cả trả nửa viện phí và tặng đồ cho hắn hắn còn thấy hơi ngại nữa, chỉ là chuyện như vậy thật ra cũng không phải chưa từng xảy ra bao giờ.
Ở nông thôn phải đóng bảo hiểm y tế, rõ ràng bà nội hắn ở nhà bác cả nhưng bác cả hắn lại chưa từng đóng khoản đó cho bà, luôn chờ hắn đóng xong xuôi rồi bác dâu cả mới qua trả hắn một nửa. Còn ngày lễ ngày tết gì đó bác cả hắn cũng sẽ nhắc nhở hắn nên cho bà nội bao tiền, chị họ hắn cho bà bao tiền linh tinh. Lúc đó hắn không muốn Tết nhất mà bà nội còn tới gây chuyện với hắn nên đều sẽ dựa theo con số bác cả hắn nói mà tặng tiền, nhưng bác cả hắn lại suốt ngày nhắc tới việc chị họ hắn hiếu thuận như nào…… Bác cả hắn chắc đã coi số tiền hắn cho bà nội như tiền của nhà mình nhỉ?
Mấy chuyện như vậy xảy ra cũng không ít, mấy năm nay lại càng thường xuyên hơn. Từ Văn biết bác dâu cả đối xử với mình không tệ, bằng không cũng không thường xuyên tặng hắn đồ, còn trả hắn những khoản tiền mà bác cả tính nuốt riêng. Còn bác cả hắn chắc cũng đã sớm có ý kiến với hắn rồi nhỉ?
Ở nông thôn, con gái đã gả đi sẽ không cần chăm sóc ba mẹ ruột, ba mẹ có tuổi đều sẽ ở với con trai, mà nếu nhà đông con trai thì nếu xảy ra chuyện gì mấy nhà cũng đều chia nhau cùng gánh vác. Trong thôn có vài người già mỗi tháng đều xoay vòng ăn ở nhà một đứa khác nhau.
Nhưng tình huống của họ không giống vậy, sau khi ba hắn gặp chuyện, bà nội liền bám trụ ở nhà bác cả, ăn cơm cũng ăn ở nhà bác cả. Chắc cũng vì vậy mà bác cả hắn cảm thấy bất mãn rồi đối xử lạnh nhạt với hắn, mà giờ thấy hắn có tiền rồi phần bất mãn này càng tăng thêm……
Việc đi viện lần này ban đầu bà nội hắn trách móc bác cả hắn, nhưng hôm nay sợ là đã hoàn toàn chuyển qua ăn vạ hắn rồi. Rốt cuộc lúc ấy người ở bên bà nội là hắn, người phải chạy lên chạy xuống lấy xét nghiệm máu với mấy loại xét nghiệm khác cũng chỉ có mình hắn.
“Từ Văn này, bây giờ cháu có thể bày quán kiếm tiền nhưng tiền đó cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống đâu! Vậy sao cháu có thể đem tiền đấy tiêu cho một đứa ngốc mà không chịu đem ra để cải thiện cuộc sống cho bà cháu nhỉ?” Cô của Từ Văn vẫn nói mãi không ngừng, lại nhắc tới em họ hắn đang muốn mua xe cưới vợ mà nhà bác cả hắn còn không có tiền.
Từ Văn lại chỉ cảm thấy châm chọc.
Lúc ba hắn gặp chuyện thì mấy người họ hàng này chẳng thấy giúp được gì. Vậy cũng thôi đi, mỗi người đều có gia đình riêng của mình, họ đâu thể bắt ép người ta giúp mình được?! Nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay lại khiến hắn thất vọng hoàn toàn.
Đúng là bà nội hắn luôn ăn nhà bác cả, ở nhà bác cả thật, nhưng mấy năm nay lương hưu trong thôn phát cho người có tuổi đều do nhà bác cả nhận, khoản tiền mỗi tháng thôn trả cho bà nội cũng phải hơn trăm tệ…… Cái này không tính, người bà này của hắn sức khỏe vô cùng dồi dào, tuy rằng mấy năm nay không làm việc nhà nữa nhưng mấy năm trước cơm nhà bác cả ăn đều do bà nấu, quần áo cũng do bà giặt, người em họ kia của hắn hoàn toàn được bà nuôi từ bé đến lớn.
Còn nhà hắn thì sao? Khi hắn học tiểu học, lúc đi học về mà không kịp nấu cơm thì chỉ có nước nhịn đói, hơn nữa bà nội hắn có thể cho em họ hắn tiền để mua đồ ăn vặt nhưng lại chỉ biết vu hãm hắn trộm đồ của bà.
Mấy năm nay cuộc sống của hắn dần được cải thiện, lúc thì bà nội hắn đòi hắn mua điều hòa, lúc thì bắt hắn mua thảm điện…… Có điều bác cả lại càm ràm với hắn tiền điện tăng thêm.
Cho dù trước đây cuộc sống có gian khổ như nào, cho dù phải giấu kín dị năng không để ai biết đến như nào thì Từ Văn vẫn muốn gia đình thật tốt, vẫn muốn giữ tốt mối quan hệ với mọi người xung quanh, nhưng giờ đã nhận ra quả nhiên hắn vẫn nghĩ vô cùng đơn giản.
“Cô à, cháu không muốn gánh phiền toái này lên người đâu! Nếu cô muốn đưa bà đi khám thì cô cứ đưa bà đi đi. Có điều tới lúc ấy không chừng bà nội còn mắng cô thông đồng với bác sĩ ấy…… Mặt khác, nếu bác cả thấy không công bằng thì sau này mỗi tháng cháu sẽ cho bà nội một ngàn, còn mấy chuyện khác thì đừng tới tìm cháu nữa!” Từ Văn nói xong liền lập tức đóng cửa lại.
Hắn tuyệt đối không muốn sống chung với người bà này, còn về vấn đề tiền bạc……Bình thường hắn cũng chẳng tiêu lung tung nên cũng chẳng ngại bỏ ra một khoản này, hơn nữa tuy rằng bà nội đối xử với hắn không tốt nhưng bác dâu cả mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố, quan tâm tới hắn.
Từ Văn ngày trước chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải rời khỏi nơi này, rời khỏi mảnh đất ba mẹ từng sinh sống, nhưng trong nháy mắt vừa rồi hắn bỗng muốn dẫn đứa ngốc cùng rời khỏi nơi đây.
Khi hắn còn nhỏ, vì ba mẹ gặp chuyện nên sau khi tan học hắn sẽ về thẳng nhà, sau đó lại sớm bước ra đời làm thuê. Tuy hắn luôn mang khuôn mặt tươi cười đối mặt với đời, quan hệ với mọi người cũng không tệ nhưng lại không có nổi một người bạn thân. Sau khi mẹ hắn qua đời, trên lưng hắn phải gánh khoản nợ khổng lồ, rồi lại thêm việc thức tỉnh dị năng, hắn lại càng tách xa khỏi mọi người. Vậy nên ở đây ngoại trừ có căn nhà ba mẹ để lại ra thì chẳng còn gì để hắn phải nhớ nhung……
“Từ Văn, Từ Văn!” Tiếng gọi của đứa ngốc vang lên, Từ Văn vừa ngẩng đầu lên liền thấy đứa ngốc đang nằm trên bậc cầu thang rồi thò đầu ra cười với mình.
Mặt đứa ngốc vẫn còn hơi trắng, chắc do vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, mà bây giờ y lại nằm ở đấy chắc vì muốn tìm hắn nhỉ?
“Từ Thiên, sao cậu lại xuống giường hả? Đã vậy còn nằm trên đất nữa, bẩn hết quần áo rồi kìa!” Từ Văn lên tầng, trong lòng lại không nhịn được cảm kích.
“Tìm Từ Văn!” Đứa ngốc đắc ý mở miệng đáp, lộ ra một hàm răng trắng tinh.
“Ngốc này, cậu ở bên tôi cả đời được không?” Từ Văn duỗi tay xoa đầu đứa ngốc. Lúc trước hắn còn muốn dẫn đứa ngốc đi tìm người nhà, nhưng giờ biết đứa ngốc là dị năng giả, lại liên tưởng đến một thân đầy thương tích kia của đứa ngốc, cái ý tưởng này của hắn hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa đứa ngốc tuy gọi là ngốc nhưng thực ra lại khá thông minh, học cái gì cũng nhanh. Đoán chừng sau này y có thể trở nên chẳng khác người thường là bao. Vậy cũng không tệ lắm, nếu y có thể ở bên hắn cả đời, hai người sống nương tựa lẫn nhau cũng không tồi.
Đứa ngốc hơi mờ mịt, không hiểu ý của Từ Văn lắm: “Từ Thiên, Từ Thiên ở cùng Từ Văn.”
“Vậy Từ Thiên có nguyện ý sống với tôi cả đời không?”
“Có!” Đứa ngốc lập tức gật đầu, sau đó cọ tới bên người Từ Văn.
Tặng các tình eo thêm một chương mới này 🙆🙆🙆
Cheese_meimei
Các tình eo nhớ vào trang chính chủ tại chữ w cam huyền thoại để ủng hộ chủ nhà nha~