Từ Văn đi cùng bé ngốc một lúc liền thấy có gì đó không ổn, dường như có ai đó đang theo dõi họ thì phải?
Sau khi thức tỉnh dị năng, giác quan của Từ Văn nhạy bén hơn nhiều. Đối phương đã bám theo họ cả đoạn đường dài, hắn đương nhiên không thể không nhận ra.
Nhưng mà hai người họ ăn mặc vô cùng bình thường, cho dù có đội mũ đeo khăn thì trên đường phố vào mùa đông cũng chẳng hiếm gì…… Mà cho dù có muốn ăn trộm thì việc gì phải tìm đến bọn họ chứ?
Từ Văn trở nên cảnh giác, nhân lúc qua đường chuyển hướng bước vào cửa hàng gần đó. Sau khi quay lại nhìn vài lần, hắn nhận ra đó là một chàng trai trẻ mặc bộ đồ thể thao, thoạt nhìn hơi suy sút. Tuy cậu ta đang bám theo họ thật nhưng lại có vẻ như đang đi dạo loanh quanh không mục đích, đồng thời ánh mắt thường xuyên lia về phía bé ngốc.
Trong lòng căng thẳng, Từ Văn nắm chặt tay bé ngốc hơn vài phần khiến y tò mò quay lại nhìn hắn: “Từ Văn?”
Có lẽ cảm giác mới mẻ ban đầu đã trôi qua, giờ bé ngốc không còn nhìn đông ngó tây nữa, hơn nữa, hơn nữa cho dù y có đeo khăn đội mũ lùm xùm thì cảm giác tồn tại vẫn mạnh như trước. Khi y không làm gì thì khí chất xuất chúng tỏa ra khắp nơi, hoàn toàn không nhìn ra y bị ngốc.
“Từ Thiên nghe lời, cậu đừng chạy nhảy linh tinh, cũng đừng nhìn đông ngó tây nữa nhé?” Từ Văn hơi hoảng. Nếu người đó thật sự đến tìm bé ngốc, nếu bọn họ muốn đón bé ngốc về……
“Ừm!” Từ Thiên lập tức gật đầu.
“Vậy bọn mình đi dạo khu thương mại đi, nhớ theo sát tôi đấy.” Từ Văn lại dặn. Bây giờ hắn thấy khó chịu như có ai đó đang bóp chặt trái tim hắn vậy, chỉ có thoát khỏi người này hắn mới có thể thả lỏng lại.
bé ngốc dường như cũng nhận ra cảm xúc Từ Văn biến hóa: “Từ Văn, tôi sẽ nghe lời!”
Đại Vũ châm một điếu thuốc, tuy rằng biết không có khả năng nhưng cậu vẫn bám theo người khá giống ảnh chụp lão đại kia lang thang trên phố.
Sau khi không tìm thấy gì trên biển, họ liền chuyển sang tìm người tại vùng thành thị ven biển gần đó. Cậu ta nhớ rõ vết thương của lão đại lúc đó nặng như nào, hơn nữa còn phải chịu công kích tinh thần nữa, nên việc đầu tiên họ làm sau khi tới nơi này là liên lạc với chính phủ và bệnh viện.
Người vô gia cư mất trí nhớ khá nhiều, nhưng không một ai trong số đó là lão đại của họ. Người bị thương nặng phải nhập viện cũng có, nhưng phần lớn đều bị thương do tai nạn xe cộ. Mặc dù trong số đó có hai người bị thương do vũ khí thật, nhưng đó đều là xã hội đen.
Lúc cậu ta rời đi, lão đại đã bị băng nhận chém vài nhát, sau đó nghe nói y còn bị thương nhiều hơn…… Bị thương nặng như vậy, nếu thật sự bò được lên bờ, nếu có người phát hiện chắc sẽ báo công an hoặc gọi 120 nhỉ? Nhưng họ đã tìm khắp các đồn công an cùng bệnh viện lớn nhỏ mà chẳng tìm được chút tin tức nào cả.
Có lẽ lão đại nhà cậu vẫn ráng chịu được? Trước đây khi làm nhiệm vụ y cũng từng bị thương vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn có thể cầm cự được, có lẽ lần này cũng giống vậy……
Bực bội rít một hơi thuốc, dù đã biết rõ không có khả năng, Đại Vũ vẫn hết lần này tới lần khác tự nhủ với mình rằng lão đại nhà cậu chắc chắn không có vấn đề gì.
Cho nên dù thấy một người có vẻ ngoài hơi giống, cậu cũng nguyện ý nhìn thêm vài lần.
Đại Vũ nhìn hai người kia tay trong tay bước vào khu thương mại, hình như thấy hơi nóng, cậu trai có vẻ ngoài giống lão đại kia cởi mũ ra lộ tóc ra ngoài, hơn nữa, có lẽ là do quả đầu đen trắng lẫn lộn của cậu trai, người con trai bên cạnh nói gì đó, sau khi xoa đầu y một lúc liền đội mũ lại cho y.
Đại Vũ thở dài một hơi, không tiếp tục bám theo mà xoay người rời đi. Cậu còn nhớ rõ lão đại nhà cậu cả đầu đều đen, hơn nữa còn vô cùng ghét người khác chạm vào đầu…… Kỳ thật cậu không nên tìm kiếm bóng dáng của lão đại trên người người khác, vì điều đó chỉ khiến cậu ta thất vọng hơn thôi.
Đi được một đoạn, Đại Vũ thuận tay lôi di động ra rồi gọi cho Mạnh Thành: “Mạnh Thành, vừa nãy tôi gặp một người giống lão đại cực ấy.”
“Ồ, rồi cậu xông lên kêu lão đại à?”
“Mạnh Thành! Anh nói thế là có ý gì hả?” Đại Vũ bỗng thấy cả người hỏa khí.
“Vậy cậu muốn tôi nói gì?”
“Mạnh Thành, lão đại chắc chắn vẫn còn sống, nhỉ?” Đại Vũ thở dài, kỳ thật giờ chính cậu cũng chẳng biết nên nói gì mới tốt.
“Lão đại chắc chắn còn sống.” Mạnh Thành đáp. Theo thời gian trôi qua, hy vọng đã ngày càng xa vời, anh tuy rằng nói như chém đinh chặt sắt với Đại Vũ như vậy nhưng chính anh cũng chẳng thể tự thuyết phục nổi mình.
Quên đi, dù sao gần đây cũng không có nhiệm vụ gì, ở đây lâu thêm chút cũng không sao.
Từ Văn nhanh chóng cảm thấy kẻ bám đuôi đã rời đi, hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám tùy ý như trước, nên nhanh chóng dẫn bé ngốc rời khỏi trung tâm thương mại.
Vốn dĩ hai người còn không ít hoạt động, Từ Văn muốn dẫn bé ngốc tới công viên bên cạnh chơi đã đời, cũng muốn dẫn y đi xem bộ phim 3D gì đó nghe nói rất hay, để y có thể chơi vui vẻ trên thành phố một lần. Nhưng sau khi gặp chuyện vừa rồi, hắn chỉ có thể bỏ ý định này đi.
Vì thế sau khi mua một xô gia đình ở KFC bên cạnh cho bé ngốc xong, hắn liền dẫn bé ngốc về —— nghĩ sau này vẫn còn nhiều thời gian để đi chơi với bé ngốc, nhưng nếu y bị người đón đi…… Từ Văn không thể tưởng tượng nổi lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra.
Họ vẫn ngồi xe bus về. Do hôm nay là ngày nghỉ, rất nhiều người lựa chọn lên phố chơi nên trên xe đông vô cùng, Từ Văn và bé ngốc chỉ có thể tìm chỗ đứng. Sau khi đứng vững, Từ Văn vẫn luôn chú ý túi tiền mình, còn bé ngốc lại đem toàn bộ sự chú ý đặt trên xô gia đình, không nhịn được trộm nuốt nước miếng.
Lúc trước bé ngốc luôn đặt toàn bộ sự chú ý lên người hắn, lúc đi đường y dù thấy cảnh sắc gì ở bên ngoài cũng quay lại cười với hắn cái, thế mà giờ mãi chẳng thấy ngẩng đầu lên ngó hắn cái nào…… Từ Văn khẽ nhíu mày, bỗng dưng thấy suy nghĩ của mình có gì đó là lạ.
Từ Văn không dám loanh quanh ở nội thành nữa, có điều nếu đã định ra ngoài chơi thì hắn cũng không định về sớm thế, cho nên sau khi về trấn trên, hắn liền dẫn bé ngốc tới công viên hắn thường bày quán.
Trước đây hắn toàn bày quán chỗ quảng trường, có điều lần này hắn lại định tới đình hóng gió cạnh núi giả, chỗ này cũng là nơi mấy đôi tình nhân lựa chọn để ngồi thủ thỉ tâm sự, thế mà giờ hai thằng đực rựa bọn họ lại ngồi mặt đối mặt gặm gà rán.
Có điều mấy đôi tình nhân chọn đây làm nơi hẹn hò cũng có lý do cả, ngồi đây phóng mắt nhìn quanh khung cảnh bốn phía quả thật không tệ!
Từ Văn trước đây chưa từng thử KFC, bây giờ ăn thử lại thấy nó chẳng khác gì mấy cái chân gà bán ven đường cả, đương nhiên cũng có thể vì chỗ gà này đã lạnh hết rồi.
Nhưng mà có vẻ bé ngốc rất thích cái này, y vô cùng thích ăn thịt, cả suất combo gia đình đều là thịt như này đương nhiên vô cùng hợp khẩu vị y.
“Ăn ngon không?” Nhìn bé ngốc ăn đầy vui sướng, Từ Văn hỏi. Ban nãy bị người theo dõi khiến hắn cảm thấy có nguy cơ…… Có lẽ hắn nên đối xử với bé ngốc tốt hơn nữa nhỉ?
“Ngon!” bé ngốc liên tục gật đầu, đôi môi nhiễm nước thịt cùng dầu càng trở nên căng bóng hồng nhuận, khiến trong lòng Từ Văn tự dưng thấy ngứa ngáy.
“Vậy lần sau tôi lại mua cho cậu ăn nhé?” Từ Văn xoa đầu bé ngốc, áp xuống một tia khác thường trong lòng —— hắn ẩn ẩn cảm thấy cảm giác của mình với bé ngốc có gì đó thay đổi, tỷ như hiện tại, hắn lại muốn nói với bé ngốc rằng “Nếu em muốn ăn nữa thì hôn anh một cái đi”.
Nếu hắn thật sự nói vậy bé ngốc chắc chắn sẽ đồng ý, đến lúc đó…… Từ Văn kéo suy nghĩ của mình về, kể cả khi y hôn hắn thì đã sao? bé ngốc chắc chắn không biết làm vậy có ý gì, nếu hắn thật sự làm vậy thì có khác gì lừa trẻ con đâu?
Hơn nữa, Từ Văn nắm chặt tay, hắn bỗng dưng không biết nên làm gì mới tốt, hai người họ đều là con trai đấy……
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Từ Văn quyết định đi mua máy tính.
Dù ngày xưa nhà hắn nghèo, nhưng dù gì hắn cũng sinh sau năm 90. Năm 5, năm 6 tiểu học đã có tiết tin học, lên cấp hai cũng phải học vi tính nên hắn vẫn biết dùng như nào. Có điều lúc nhỏ không có tiền mua, sau này có tiền lại luôn bận rộn bày quán nên vẫn không mua.
Có điều giờ hắn lại thấy mình cần phải sắm một cái máy tính để tìm hiểu thêm kiến thức.
Mấy năm trước nhà bác cả hắn đã mua một cái máy tính bàn, trước đây Từ Văn không ít lần thấy chị họ hoặc em họ chơi máy tính, hình như của hàng Lenovo. Mà trên trấn vừa lúc có tiệm chuyên bán máy tính, chủ tiệm là một người trẻ tuổi, buổi sáng thường xuyên tới mua bánh trứng chỗ hắn.
Sau khi mua một cái notebook bình thường với giá 3000 tệ rồi hỏi qua người bán cách lên mạng xong liền tới tiệm di động mua thêm cục wifi.
Buổi tối về đến nhà, bé ngốc theo thường lệ mở kênh thiếu nhi trên TV, Từ Văn thì mở Baidu, sau đó tra từng cái mình muốn tìm hiểu.
Tỷ như dị năng, tỷ như đồng tính luyến ái.
Chòi: “Các bạn yêu cho mình vài đồng cmnt đi mà, mình cu đưn quá •́ ‿,•̀”