Khi bác dâu cả đang ở đây bé ngốc không nói gì cả, chờ bà vừa đi, y lập tức bổ nhào lên người Từ Văn: “Từ Văn, ăn cơm!”
Bé ngốc đang rất gần hắn, Từ Văn có thể nhìn rõ hàng lông mi dài rậm của y, khi y chớp mắt hàng lông mi như chiếc bàn chải nhỏ chải cho lòng hắn ngứa ngáy, trong nhất thời hắn thậm chí hít thở cũng thấy khó khăn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, Từ Văn mới phát hiện giờ đã hơn mười một giờ rồi. Họ ăn sáng khá sớm, bình thường giờ này đã ăn trưa xong rồi…… Hôm qua Từ Văn mới làm rõ tâm tư nhỏ không dám nói cho ai hay của mình xong sao giờ dám để bé ngốc chịu ủy khuất chứ? “Từ Thiên đói bụng không? Anh đi nấu cơm luôn đây.”
“Nấu cơm, Từ Thiên!” bé ngốc bỗng dưng đưa tay chỉ mình rồi lớn giọng nói, dáng vẻ còn vô cùng đắc ý.
Từ Văn ngẩn người, bé ngốc học nói rất nhanh, cơ bản chỉ cần nghe qua, chỉ cần hắn giải thích qua một lần đã lập tức hiểu rõ rồi, y chỉ chưa nói được mạch lạc thôi. Nhưng dù vậy, vì hắn ở cạnh bé ngốc thời gian dài, y nói gì hắn cơ bản đều nghe hiểu hết, nhưng y nói câu này ý là y tự nấu cơm á?
Bé ngốc tự nấu cơm á?
Bé ngốc lại không biết rối rắm trong lòng Từ Văn, y kéo tay Từ Văn đi xuống bếp, sau đó chỉ vào nồi cơm điện cho Từ Văn xem.
Nồi cơm điện còn tỏa hơi nước, đèn báo giữ ấm còn đang phát sáng. Trong nhà này chỉ có hắn cùng bé ngốc, rất rõ ràng cơm này là bé ngốc cắm, mà cạnh nồi cơm điện còn có một bát canh trứng lớn.
Đã bao lâu chưa ai nấu cho hắn rồi? Từ Văn ôm chặt bé ngốc: “Từ Thiên thật ngoan!”
“Từ Văn!” bé ngốc cũng ôm chặt Từ Văn: “Từ Văn cũng ngoan.”
Mấy ngày nay mặc kệ Từ Văn làm gì bé ngốc cũng đều quấn lấy hắn, cho nên y cũng học được cách làm vài việc nhà đơn giản, lúc hắn bán hàng y cũng có thể giúp đỡ phần nào, nhưng đây lại là lần đầu tiên y nấu cơm, Từ Văn không tránh khỏi có chút chờ mong.
Đáng tiếc là lúc trước bé ngốc làm gì hắn cũng phải dạy y mới biết cách làm, mà hắn lại chưa từng dạy y nấu cơm. Nồi cơm vì cho hơi nhiều nước mà trở nên nhão nhoẹt, còn củ cải hấp trong nồi cơm cũng mềm nhừ.
Ban đầu bé ngốc còn khá đắc ý, sau khi thấy thành phẩm lại trở nên ngượng ngùng, vô cùng đáng thương ngó vẻ mặt Từ Văn: “Từ Văn……”
“Từ Thiên lần đầu nấu cơm mà nấu được như vậy là rất giỏi rồi. Giờ mình đi ăn cơm đi, để anh xào cho em thêm ít thịt nhé?” Từ Văn xoa xoa đầu bé ngốc, hắn không hề thích ăn cơm nhão, nhưng đây dù sao cũng là tâm ý của bé ngốc……
Hơn nữa ngày trước khi bận rộn kiếm tiền ngoài kia, điều hắn hy vọng nhất chẳng phải là có người ở nhà chờ hắn, vì hắn mà thắp sáng ngọn đèn, vì hắn mà vào bêos nấu bữa cơm sao? Tuy tình huống bây giờ không giống trong tưởng tượng lắm nhưng hắn lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Lấy thịt ba chỉ trong tủ lạnh ra cắt thành lát hơi mỏng, sau đó thả vào nồi xào lên, cuối cùng nêm thêm chút tỏi ớt, mùi thơm lan từng ngóc ngách. Từ Văn lúc này mới bưng thức ăn lên ăn cơm với bé ngốc của hắn.
Tuy rằng bé ngốc nấu cơm không tốt lắm, nhưng bát canh trứng kia trừ việc thiếu dầu ra thì không có vấn đề gì cả. Sau khi ăn xong Từ Văn bắt đầu tính toán tới việc mua thêm giường.
Nhưng đây chỉ là một trấn nhỏ, tuy rằng trung tâm thương mại vẫn mở bán vào dịp tết, nhưng trong đó không bán đồ nội thất, mà nơi duy nhất bán đồ nội thất và vật dụng xây dựng mà Từ Văn biết đều đã đóng cửa. Trong lúc nhất thời ngoại trừ cái giường đơn sơ ở nhà ra hắn không mua được thêm cái nào khác cả. Cuối cùng hắn chỉ mua thêm hai chiếc chăn bông, định buổi tối chia chăn với bé ngốc.
Từ Văn tính toán vô cùng tốt nhưng tiếc là bé ngốc không thèm cảm kích. Tuy rằng ban đầu y vẫn nghe lời Từ Văn mà ngoan ngoãn ngủ trong ổ chăn của mình đấy, nhưng chờ khi Từ Văn tỉnh dậy vào nửa đêm do hôm qua ngủ sớm quá thì lại thấy bé ngốc rúc gọn trong ổ chăn hắn.
Hai người họ dựa sát vào nhau thì cũng thôi đi, bé ngốc còn gác một chân lên người hắn nữa, ảnh hưởng đến không gian sinh tồn và phát triển của “người anh em” đang “lớn lên” của hắn, cũng khiến Từ Văn bị phân tâm, nhưng cố tình người bên cạnh hắn lại là một bé ngốc ngây ngô không hiểu chuyện gì cả.
(Câu gốc là ”也让徐文第一次心猿意马了起来”, ai biết chuyển như nào cho hợp lý thì nhắc mình nha”
Khẽ thở dài một cái, Từ Văn kéo bé ngốc xuống khỏi người mình, sau đó tự chui vào ổ chăn lạnh như băng bên cạnh.
Trong chăn lạnh lẽo, một chút hơi ấm cũng không có, theo lý bị lạnh như vậy mấy ý niệm xấu xa trong lòng cũng nên bị dập tắt hết, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, Từ Văn ngược lại còn thấy “nắng” hơn.
Hít sâu một hơi, Từ Văn cuối cùng quyết định tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Một bên hồi tưởng lại hình ảnh lúc trước xem trên mạng một bên động tay, hình ảnh trong đầu hắn dần dần chuyển biến thành khung cảnh khi hắn dẫn bé ngốc đi nhà tắm công cộng lúc trước, lúc ấy bé ngốc còn thả rông nhong nhong phóng thẳng vào lòng hắn……
Thậm chí lúc trước khi trị thương cho bé ngốc, toàn thân trên dưới của bé ta hắn cũng đều sờ qua một lượt……
Từ Văn nhắm hai mắt lại, mọi cảm quan đều tụ về một điểm, trong lúc hoảng hốt sắp lên đỉnh, bỗng một vật thể nóng hầm hập áp lên người hắn, một bàn tay cũng rờ lên bụng hắn, kèm theo đó là âm thanh mơ mơ màng màng vang lên: “Từ Văn……”
Từ Văn run lên, chưa kịp dùng khăn giấy chặn lại đã lên cao trào, sau đó, trong nhất thời hắn không biết nên bày ra phản ứng gì…… Ngược lại bé ngốc lúc này đã tỉnh hoàn toàn, y phi thường nghiêm túc bày tỏ: “Từ Văn, anh đái dầm! Từ Văn, muốn đi tiểu phải vào WC!”
Khi bé ngốc mới tới hắn đã dặn dò nhiều lần rằng không được đái dầm, khẩu khí lúc đó chẳng khác gì bé ngốc bây giờ…… Từ Văn bỗng dưng muốn đè bé ngốc xuống rồi dạy dỗ cẩn thận lại một phen, lại tét mông vài phát.
Có điều nghĩ vẫn chỉ là nghĩ thôi, cuối cùng Từ Văn chỉ có thể dặn dò y không được đem việc này ra kể cho người khác, sau đó đành gánh cái nồi đái dầm này. Chờ tới lúc hắn mở đèn dọn “chiến trường”, nhìn thấy dịch nhầy dính trên tay bé ngốc thiếu chút nữa công tắc lại bật lên.
“Chuyện của Từ Văn, mình Từ Thiên biết!” bé ngốc rất đắc ý đáp, sau đó khi Từ Văn giúp y lau khô tay xong, y còn đưa lên mũi ngửi ngửi: “Có mùi nè!”
Tay Từ Văn run lên, sau đó làm như không có việc gì mà đứng lên, mặc thêm quần áo đi tới WC.
Sau khi rời giường, Từ Văn không còn thời gian suy nghĩ tới chuyện xấu hổ tối qua, hắn lấy đầu lợn được ướp từ mấy hôm trước ra nhét vào lò than nấu, sau đó cầm tiền lên phố mua đồ.
Sáng 30 trên đường toàn người là người, mọi thứ cũng đắt hơn nhiều so với bình thường. Trước kia Từ Văn ngoài mua đồ dùng cần thiết để thắp hương tế tổ ra sẽ không mua thêm gì khác, có điều lần này hắn lại bỏ tiền mua thêm vài loại đồ ăn nữa.
Cuối cùng, nghĩ đến tính tình bé ngốc chẳng khác gì trẻ con, hắn lại mua thêm vài cây pháo bông rẻ tiền cầm tay.
Trong dịp Tết, thịt lợn, đầu lợn cũng như thịt gà và cá chép đều nhất định phải có, Từ Văn lần này mua một con gà trống nhà nông tự nuôi, chờ đầu heo chín liền bắt đầu hầm gà. Còn cá chép hắn không giết thịt mà chờ cúng bái xong sẽ đem đi phóng sinh.
Người kỹ tính sẽ tế bái nhiều lần, Từ Văn không phiền toái như vậy, hắn chỉ làm những bước cơ bản nhất. Trong lúc đó bác dâu cả còn qua ngó một chuyến, nhìn thấy hắn làm gọn gàng ngăn nắp, bé ngốc cũng phụ giúp một tay, liền vui vẻ rời đi.
So với tế tổ, Từ Văn càng nguyện ý bỏ sức ra làm cơm tất niên hơn. Hôm nay hắn mua không ít đồ ăn, ăn không hết có thể để hôm sau ăn tiếp.
Tôm xào với hành, lươn nấu một nồi, gà chặt ra, còn xào thêm vài món chay. Đầu heo thì đem chặt ra, phần xương thì cho bé ngốc gặm chơi, còn tai heo thì xắt ra làm hai đĩa.
Món cuối cùng là canh cá.
Cá mè trắng nấu chín rồi lọc hết xương đi, dằm nhỏ thịt cá rồi bỏ vào nồi nước luộc gà, lại cho thêm măng nhỏ, đánh thêm hai quả trứng vào để nước đặc hơn, vậy là món canh cá đã nấu xong, không cần thêm gia vị gì cũng vô cùng ngon rồi. Đây cũng là món mà Từ Văn mong chờ nhất ngày bé.
Khi đó trong nhà không chỉ không có tiền mà còn phải gánh món nợ khổng lồ, gà nhà nuôi, mẹ hắn ngoài mấy món làm từ đậu ra chỉ mua thêm đầu heo, còn món canh cá này mẹ hắn làm cũng có lý do cả.
Phần lớn ao hồ ở các vùng nông thôn phía Nam đều được người dân nhận thầu nuôi cá. Phần lớn họ sẽ chờ Tết đến sẽ tháo cạn nước trong ao lấy cá đem bán. Từ Văn khi còn nhỏ mỗi lần thấy cảnh này sẽ không chịu bỏ đi, hắn sẽ qua nhặt hến, vớt cá nhỏ, mấy thứ này người nuôi cá đều không cần, hắn có thể nhặt về để cải thiện bữa cơm, ngoài ra hắn còn giúp người ta bắt mấy con cá chuối lẩn dưới bùn.
Cá chuối bán khá được giá, mè trắng lại chẳng đáng tiền, nên mỗi lần hắn mò được cá chuối hộ người ta xong người nuôi cá đều sẽ trả hắn một con mè trắng làm thù lao. Khi đó nhà người khác đều thắp hương tế tổ bằng cá chép, nhà hắn liền dùng cá mè. Cuối cùng mẹ hắn sẽ nấu một nồi canh cá thật to, rồi xơi cho mỗi người một bát lớn.
Khi Từ Văn bưng thức ăn lên bàn, bé ngốc đầy trông mong nhìn thức ăn tới chảy dãi. Thấy một màn này hắn không nhịn nổi bật cười —— đã rất lâu rồi không có ai ăn canh cá cùng hắn, giờ cuối cùng cũng có một người.
✧༺♥༻✧
Chòi: “Các bạn iu muốn tui như phú bà tung một đống chương một lượt nhưng tuần có tuần không hay thích tui 2 chương trên tuần đều đặn k dứt vậy? Mại dzô mại dzô, lựa đi các bạn iu ơi” ~~~(。・ω・。)~~~
“Chủ nhật mị tới nhận kết quả để đưa ra quyết định cuối cùng nha”