Tôi chịu đựng tận 2' thì ông chú hàng xóm chạy xe vào, thấy ông ta cầm chai rượu tính đập vào đầu tôi, chú hàng xóm nhanh chân và tay cản ông ta lại.
" *hức* buông cô ra đi *hức hức* con sẽ bị thương đó!! Buông cô ra đi *hức* mà... *hức hức* " vì sức tôi mạnh hay là cô An yếu mềm mà cô lại không vùng vẫy ra khỏi vòng tay tôi được, cũng đúng gặp tình cảnh này hs cưng (người thương) trước mắt bị đánh mà sao lại không yếu cho được
Tôi không nói gì ôm cô vào lòng nước mắt rơi vì nhưng cái đau trên lưng.
" NÈ! Ông kia dừng lại ngay đi! Ông tính giết người đấy hả!!! " chú hàng xóm kìm hai tay ông ta lại, ông ta cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay nhưng không được
Ông ta là cha dượng của cô, hồi đó mẹ cô đành lấy ông ta vì muốn cho cô ăn học thành tài mà không thiếu tiền, nhưng ngược lại ông ta đánh đập cô mỗi ngày, mẹ cô lúc biết thì đã lên cơn đau đầu mà đ.ộ.t q.u.ỵ ch.ết, có lẽ máu dồn lên não và tạo thành khối u nên ra đi mãi mãi, khi mà chưa bảo vệ được cho đứa con gái quý giá của mình. Tôi nghe câu chuyện này ở đâu đó mà quên rồi.
Cô ấy ngày ngày dạy thêm để kiếm thêm tiền, tiền dạy chính vẫn không đủ nên cô phải làm vậy, và luôn trốn ông ta ở nhà cô Hân và cô Kim ở nhờ ở đậu, cô Hân và Kim vì tình bạn mà thương mến cô.
Lúc trước, ông ta đã làm lủng màn hình máy tính đi dạy của cô nhưng bây giờ lại thêm một cái nữa.
" BÀ ƠI!! BÀ ƠI!!! Mau gọi cảnh sát nhanh lên " chú hàng xóm thấy bà đi vội vào trên tay không quên xách đồ
Cảnh sát tới, cs mời ông ta về đồn để hỏi rõ ràng vụ việc này, ông ta không chịu cảnh sát đành còng tay ông ta đưa lên xe bắt về đồn.
" cô là con gái của ông ta đúng không? "
Cô ấy vẫn khóc nấc trong lòng tôi mà không buông, hai tay cô nắm chặt chiếc áo xám nhạt của tôi, cô ấy khóc tới nổi tôi còn cảm nhận được nước mắt cô qua lớp áo.
" này cô? "
Tôi nhìn lên chú cs lắc đầu ra ý không nên làm phiền, chú cs cũng hiểu rồi chạy xe về.
" a cháu có sao không? " chú hàng xóm đi lại hỏi thăm
Tôi lắc đầu đưa ngón tay lên miệng không nên làm phiền cô ấy đang khóc nấc trong lòng tôi.
"*hic hic* cô xin lỗi, cô..cô thật sự xin lỗi...*hic* "
" không..không sao đâu... " tay tôi xoa đầu cô ấy nhẹ nhàng nói
Cô ấy cảm nhận được, đầu dụi nhẹ vào hõm cổ tôi.
" ở đây nắng nóng lắm hay là vào trong nhà ngồi nha? "
" *hic* ừm... " cô ấy bình tĩnh lại trả lời tôi
Nhìn cô ấy ngồi trên ghế sô pha, mặt cúi xuống thật tội nghiệp, tôi ngồi bên nhìn cô ấy không biết nên làm gì.
Ngồi một hồi cô ấy hít một hơi quay sang tôi nhìn.
" đã đỡ hơn chưa? "
Cô ấy gật đầu mà không nói gì, tôi nhìn mắt cô ấy mọng đỏ lên mà lòng tôi đau như cắt.
" mặt cô sao rồi, để con coi... " tôi để tay nâng cằm cô sang xem vết hằn đỏ trên má, hình như vết ấy đỡ đỏ hơn rồi, mà nghĩ lại tôi cảm nhận được trên mặt tôi hơi rát rát thì phải
" lưng..lưng con có sao không? " cô ấy nắm tay tôi ánh mắt long lanh của cô hiện lên
" a không..hơi đau thôi không sao đâu "
" xoay lưng lại đi... "
Tôi thấy cô ấy nhìn tôi chầm chầm, đành ngậm ngùi xoay lưng vạch áo lên cho cô xem, tôi thì không có mặc bra, ngực tôi rất nhỏ, đi bán/chơi/gym thì tôi mới mặc, tôi ngại ngùng vén áo ngang lưng, cô ấy nhìn những vết đỏ nước mắt lại rơi tiếp.
" cô..cô xin lỗi đã để con bị liên luỵ "
" dạ không sao đâu a! " tay cô ấy chạm nhẹ vào tôi cảm thấy rát rát mà thẳng lưng lên tránh tầm tay cô ấy
" a rát lắm hả, cô xin lỗi "
" đã nói là không sao rồi mà hihi "
" ở đó vẫn cười được à " cô ấy khịt mũi rồi cười nhẹ
" nhìn cô vui lên thì con vui thôi hihi "
Cô ấy tự chủ thoa dầu lên lưng tôi, một cách thật nhẹ nhàng tránh tôi bị đau lên, vén áo xuống cô ấy hai tay ôm bụng tôi mặt áp nhẹ lên lưng tôi, tôi ngại đỏ mặt không dám nhúc nhích.
" cô xin lỗi "
" đừng xin lỗi vài, đây không phải lỗi của cô... "
" cô thật sự xin lỗi... " tay cô ấy áp sát vào bụng tôi dường như cô ấy cảm nhận được mấy chiếc múi của tôi đang ẩn hiện bên trong lớp áo
" con có cơ bụng hả? "
" vâng... "
" cô ôm sờ chút có được không? "
" a v..vâng "
Cô ấy sờ sờ bụng tôi, một hồi cũng thôi, cô ấy nói rất thích sờ cơ, tôi ngồi ngại ngùng không dám nói chuyện.
Cô ấy buông tôi ra, tôi xoay người lại nhìn vào cô.
" cô có điều muốn nói... "
" vâng con nghe... "
" cô muốn nói..cô *renggg* thích 'con'... " tiếng chuông điện thoại vang lên là từ cảnh sát, tôi vội chụp lấy và mở lên cùng nghe, cs hỏi cô ấy trả lời này nọ, tôi ngồi nhìn cô ấy nghĩ lại hình như tôi nghe được từ thích rất nhỏ thì phải, không lẽ cô thích được ôm hay là được cưng chiều từ ai đó nhỉ? Tôi cũng muốn nghe cô kể thích cái gì mà cô thích haiz
- --
Cô An: Hoàng Thị Anh là đồ ngốc!!! (T-T)
Thị Anh: ơ cô, con có làm gì đâu, thôi đừng khóc mà, con dẫn đi ăn kem nha ('Д')
Cô An: không! Huhu.°(ಗдಗ。)°.
Thị Anh: ơ.!! Huhu (';Д;')
Au: ái chà chàƪ(˘⌣˘)ʃ
- --