" a con đang ăn nè hihi, cô Kim dành thì cô Kim trả tiền chứ "
" còn cô m dành thì sao " cô Kim bĩu môi liếc tôi một cái
" thì thôi chứ sao giờ, cô trò người ta haha "
" haha học trò cưng có khác " cô An xoa xoa bờ vai của tôi làm tôi cảm thấy thật sung sướng
3-4 người ngồi nói chuyện cười đùa rồi cũng thôi, ai nấy đều có việc riêng, riêng tôi thì đứng ngóng nhìn cô An và cô Hân chở ề ghế ngồi về nhà.
" a cô từ từ cô lên ngồi trước đi để con bưng ghế lên cho " tôi thấy cô cầm ề ghế mà khó khăn
" ok đây "
Cô An ngồi lên tôi để ghê lên tay tôi luồng vào bụng cô rồi luồng ra, khi cô Hân chạy đi thì tôi mới hoàng hồn lại mặt thì có xíu hồng hồng nhìn cô An đang đi khuất.
' aa tay..tay mình ' tôi la hét trong nội tâm vì tôi cảm nhận được da thịt mềm của cô tuy qua lớp áo
Tôi ngồi bên bậc mép đường ngồi thẩn thơ nhìn mọi người đang sắp xếp đồ đạc, tôi ngồi nhìn trong thờ ơ, từ xa tiếng vọng lại, dì bên kia đường nói lớn.
" a a vợ công an hả gì mà không đội nón vậy "
" haha vợ công an nó còn nhốt thêm haha " cô bước xuống xe cười thục nữ
" về " cô đi lại chỗ tôi đang ngồi ngắm
" a dạ về nè "
" chở ghế mà sợ rớt con nhân viên không á haha " cô An cười lên nhìn cô Hân
" t không sợ sợ rớt con nhân viên t sợ ề ghế của t rớt thôi " cô Hân dở ý trêu trọc cô An
" gì kì vậy bà chủ gì kì ghê "
" haha may mà chưa rớt á nha "
Tôi và cô bước đi cùng nhau, đi sát bên nhau băng lên cầu nhỏ rồi quẹo vào hướng nhà tôi, trên đường đi cả hai không ai nói gì, tôi thì cứ nhìn bên cô An mãi còn cô An thì hát bài hát nào đó trong miệng tôi nghe không rõ nhưng mà kệ, được đi kế bên người đẹp sung sướng rồi còn gì.
" thôi về nha bái bai " cô An vẫy tay tôi khi tới con hẻm nhỏ
" dạ cô về bai cô " tôi vẫy tay lại, tôi lội bộ về nhà mình mà miệng thì cứ cười tươi, tôi thật không thể hiểu nổi tôi a
...
" a về rồi đây " tôi mở cửa miệng vô thức nói lên
Vẫn như mọi khi về nhà câu nói trước khi bước vào nhà là " về rồi đây " tôi không hiểu sao tôi lại quen miệng khi nói câu nói ấy, tôi sống một mình cơ mà? Tôi tắm rửa sạch sẽ nhảy lên nệm bật máy lạnh rồi bấm điện thoại.
Mở điện thoại lên tôi thấy những đoạn tin nhắn thả thính tôi, có lẽ tôi đẹp quá chăng? Không tôi chỉ là người bình thường mang nét đẹp của mẹ mà thôi, tôi nghe kể hồi đó mẹ tôi rất đẹp rất nhiều người theo đuổi nhưng không hiểu sao lại chọn ba tôi chắc ba tôi dai như đĩa mà theo đuổi mẹ tôi quá haha.
Tôi vẫn rep như thường lệ vào giờ này, vì khi đi đâu điện thoại tôi toàn để ở nhà vì tôi có thân với ai đâu? Có thì thẳng bạn thân bede năm ấy tôi đã nghỉ chơi rồi vì cái vụ nó nói tôi bede cho crush cũ, tôi rất tức rất tức từ đó tới nay trong đầu tôi vẫn nghĩ về vấn đề đó, có vài lần tôi khóc vì nó nhưng nghĩ lại tạo sao lại phải khóc? Có thì mình phải nhận chứ, nhưng tôi cứ giả vờ rằng mình thẳng để được chơi với crush cũ ấy kia mà.
" a Anh nay tui thấy bạn ở công viên nè "
" ừm thì sao á "
" bạn ở ngoài rất đẹp nhỉ tôi nghĩ tôi thích bạn thật rồi " cùng nhưng sticker dễ thương vào
" à ừm xin lỗi nhưng mà chúng ta chỉ là bạn "
" ahaha không sao, chúng mình làm bạn thân nhé "
Tôi nhìn màn hình suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhắn đại ra.
" à ừm sao cũng được "
Ai nói tôi chảnh choẹ thì tôi nhận, chứ người mà không quen biết lại muốn tôi cởi mở ra à, không có đâu chỉ người tôi quen biết thật sự mới vui vẻ cởi mở ví dụ như cô An đây.
- --
Cô An: gì đây? (・・?)
Thị Anh: âu có gì âu ( ̄▽ ̄)
Au: gì vậy trời Σ('◉⌓◉')
- --
Đúng 23h tôi không ngủ được, tự nhiên cảm xúc buồn của tôi lại lấn áp lên, tôi nhìn lên trần nhà mà trong lòng cứ bồn chồn, chợt nghĩ ra câu hỏi.
Nếu cô An sẽ có người hốt mình? Nếu cô thật sự yêu ai đó? Nếu cô bất ngờ cưới chồng vào một ngày không xa thì tôi sẽ ra sao? Lại khóc sướt mướt như năm lớp 7 hồi ấy à, những suy nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là khó hiểu, tôi không hiểu sao tôi lại nghĩ ra.
Tôi nằm đó tay vớt cái điều khiển đèn, bật đèn phòng màu tím hồng lên nhìn những ánh sáng chóp nháy trước mắt, cứ thế tôi lại rơi vào giấc ngủ hồi nào không hay.
Trong mơ tôi mơ thấy nắm tay cô An vòng quanh khắp thế giới, công khai là người yêu và hôn môi nhau nồng ấm giữa bao người, được một lúc tôi giật mình khi thấy ảo ảnh đen bao chùm cô An rồi biến mất đi, nước mắt tôi rơi qua hai bên thái dương, tự chấn an bản thân rằng đây là mơ.
Tôi nghĩ tôi vẫn còn là đứa nhóc chưa khĩ sạch nước mũi, không đủ tư cách được cô ấy yêu và không có sức mạnh như bao đàn ông khác để bảo vệ cô ấy, nghĩ tới việc cô ấy gặp nạn mà tôi đứng chơ ngơ ở đó mà tôi tặc lưỡi một cái, đúng là không nên nuôi hy vọng quá lớn.