Sim tỉnh dậy sau ba ngày ốm liệt giường vì độc dược của lá Trúc Đào. Nàng nhìn xung quanh, một gian phòng trống trải không bóng người. Tỉnh dậy sau cơn mộng mị. Nàng lờ mờ nhận ra đây là gian phòng của vợ chồng nàng trong nhà cụ Đồ Nho. Tức là nàng đã quay về chốn cũ. Nhưng sao nàng lại về được đây nhỉ? Hạnh đâu rồi?
Chị Hoa hé cửa ra, thấy sim đã tỉnh. Chị mừng đến độ rơi nước mắt. Chị chạy đi lấy một thau nước ấm mang vào phòng để Sim rửa mặt. Sau khi vệ sinh xong, nàng buột miệng hỏi:
"Cậu Hạnh.. chàng ấy?"
Hiểu ý Sim muốn hỏi tin về Hạnh. Chị Hoa liền nhanh nhảu trả lời:
"Dạ thưa mợ! Cậu Hạnh còn ở trong Từ Đường. Cậu đã quỳ suốt ba ngày nay rồi. Thật tình tôi cũng cảm thấy lo lắng cho cậu ấy ạ."
"Chị nói sao? Sao chàng ấy lại phải quỳ ở từ đường chứ?"
Sim tỏ ra xót ruột. Chẳng lẽ, Hạnh lại làm sai chuyện gì nữa hay sao? Mỗi lần phạm lỗi. Cụ Đồ Nho đều bắt Hạnh quỳ trong từ đường xám hối.
"Dạ thưa mợ! Con nói, con sợ nói không đủ ý. Mợ để con dìu mợ ra đó. Mợ sẽ khắc biết thôi ạ."
Nói rồi, chị Hoa liền dìu Sim chầm chậm bước ra bên ngoài. Trước sân, một hàng chim én đậu trên mái nhà ríu rít chào nàng. Vài cây đào nảy lộc, nụ còn xanh lơ. Cây lựu con trổ hoa đỏ tía một góc sân vườn. Không khí đất trời tươi mát, trong lành và rất đổi yên bình. Sim lẩm nhẩm tính. Độ chừng hơn tháng nữa là tết. Thì ra, mùa xuân đã về với làng Đông Xá thật rồi.
Sim bước nhanh vào trong từ đường, tấm lưng gầy gò của Hạnh đã bày ra trước mắt nàng. Sim thấy Hạnh quỳ trên gạch nung, cả người chàng đổ dồn về phía trước, hai tay chàng giơ cao thanh bản gỗ gia quy, đầu cúi thấp và thân hình chàng cứ run lên bần bật vì đói mệt. Làm cho Sim vừa nhìn thấy, trong lòng đã dậy lên những nổi xót xa. Sim khẽ hỏi chị Hoa:
"Chàng ấy đã phạm tội gì thế? Sao thầy mẹ lại bắt chàng quỳ ở đây thế này?"
Chị Hoa nói nhỏ vào tai Sim.
"Cậu thú nhận với ông bà là cậu và mợ chưa hợp phòng. Vết máu ngày đó là do cậu dùng máu đầu ngón tay để nhỏ vào vải trắng. Ông nghe chuyện thì tức điên lên nên đánh phạt cậu quỳ ở đây cho đến ngày mợ tỉnh lại đấy ạ.. À con quên mất. Con đi báo với ông bà là mợ tỉnh rồi. Để ông bà mừng.."
Chị Hoa đi khỏi. Sim từng bước từng bước tiến lại gần chồng. Nàng quỳ xuống bên cạnh chàng, im lặng. Hạnh cảm nhận được Sim đang ở bên cạnh thì trở nên căng thẳng vô cùng. Chàng làm rơi thanh bản gỗ "bụp" một cái xuống nền gạch nung và mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm. Sau cơn bối rối, chàng khẽ khàng lên tiếng.
"Nàng ở lại.. nhé?"
Nàng không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng chàng. Bởi nàng đã lờ mờ nhớ ra mọi chuyện. Hôm đó, Hạnh ôm nàng từ trong rừng ra, vừa chạy chàng vừa khóc. "Cứu với.. cứu vợ tôi với.."
Trong cơn mê man và đau đớn tột cùng đó. Nàng biết, duyên phận của Hạnh và nàng sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy được. Có lẽ, trong cơn thập tử nhất sinh của nàng, ông trời đã vô tình chấp nhận duyên phận này rồi.
Tối hôm đó, Hạnh và Sim chính thức họp phòng. Sau trận mây mưa, Sim ngồi lặng lẽ nhìn vệt máu trinh của mình loang ra trên vải. Còn Hạnh, từ lúc buông nàng ra, chàng đã chạy biến đi đâu mất.
Sim biết, chàng lại ra bờ sông đó thôi. Nhưng nàng cũng chẳng còn đau đớn hay buồn bã như trước nữa. Trải qua sinh tử, nàng đã nghĩ thông suốt cả rồi. Nàng và Yên trong trái tim Hạnh không thể nào đem ra so sánh được. Nàng tuy là vợ của Hạnh nhưng Yên mới là người mà chàng hết mực yêu thương. Nàng so với Yên, mãi mãi vẫn thua một bước. Kiếp này của nàng, "phận mỏng duyên đơn," có cố gắng giành giật cũng chỉ đến thế mà thôi. Thôi thì nàng yên phận làm một cái bóng bên đời chàng. Yêu hay không yêu cũng được. Dù sao Yên cũng đã mất rồi. Sẽ chẳng còn trỗi dậy mà tranh cướp địa vị với nàng nữa đâu.
Còn Hạnh, sau trận mây mưa với Sim. Chàng chạy ra ngoài bờ sông than khóc. Chàng đã từng hứa với Yên chàng sẽ trả thù cho Yên và con. Sẽ không bao giờ để cho nhà thằng Thông được yên ổn. Sẽ khiến cho con gái nó phải đau khổ tột cùng. Nhưng hôm nay, chàng đành phải thất hứa cùng Yên. Vì chàng lờ mờ nhận ra, Sim trong trái tim chàng đã không còn là kẻ thù.. chàng đã lỡ yêu nàng mất rồi.
* * *
Tết năm đó, Sim có thai. Cả nhà cụ Đồ Nho từ lớn đến bé ai nấy đều vui mừng khôn siết. Cụ Đồ liền lệnh cho người nhà giết thêm hai mươi con gà trống để tạ ơn trời Phật và mở tiệc khao làng.
Chẳng mấy chốc mà chuyện này đã truyền ra khắp làng Đông Xá, sau đó thì lan rộng ra cả phủ Phú Thành ai ai cũng đều biết cả.
"Bà hay gì chưa? Con dâu nhà cụ Đồ Nho sau khi thoát chết đã chữa được chứng vô sinh rồi đấy."
"Nhà Cụ Đồ Nho có phúc thật đấy chứ. Tưởng là mất dâu hiền rồi, ai nhè lại được thêm cháu. Mùa xuân năm nay én đậu đầy trước ngõ nhà cụ, tôi đoán đúng là báo điềm lành mà."
"Ấy! Chưa biết là trai hay gái, lại vịt trời thì có mà phúc"
"Ơ! Cái bà này ăn nói dở hơi thật.."
Lời qua tiếng lại cứ thế mà đem lời truyền tụng hư hư thực thực bay phấp phới khắp nơi. Ai nấy đều ngạc nhiên trầm trồ trước sự việc Sim sống lại và có thai sau ba năm chẳng chửa đẻ. Đến độ mà có mấy bà chậm con ở làng bên cạnh cũng mò sang xin vía của Sim mong được như nàng.
Hạnh đã phá bỏ căn chòi rách nát ngoài mé sông, chuyên tâm ở nhà đèn sách và dành thời gian ở bên cạnh Sim nhiều hơn. Chàng thường nằm trên chiếc chõng tre quen thuộc, vừa đọc sách vừa tán gẫu với Sim một vài câu chuyện vụn vặt trong nhà như chuyện quả bầu quả bí trong vườn mùa này sai quả hơn mùa trước, chuyện đàn gà con mới nở hồi sáng nay, chuyện nong tằm nàng phơi có vài con nhả tơ vàng.. Có khi chàng còn đọc cho nàng nghe mấy chuyện kì thú, huyền ảo trong sách Lĩnh Nam Chích Quái hay tập truyện Liêu Trai Chí Dị của văn sĩ Bồ Tùng Linh bên Trung Hoa.
Sim vừa tỉ mỉ may áo quần cho bé con trong bụng vừa lắng ghe những gì chàng kể. Nàng không hay hỏi nhiều, chỉ im lặng lắng nghe. Lâu lâu lại mỉm cười đáp lại những câu chuyện thú vị của chàng.
Cuộc sống mới của vợ chồng Sim cứ bình ổn, tĩnh tại qua đi như vậy. Đến mùa thu thì Hạnh rời nhà, lều chõng đi thi. Trước khi đi chàng dặn Sim ở nhà thay chàng phụng dưỡng cha mẹ già, chăm lo sức khỏe cho bản thân và đặt một cái tên cho đứa con sắp chào đời. Chàng viết tên con vào một mảng giấy nhỏ rồi nhét vào hồng bao, Sim nhận lấy nhưng không mở ra xem. Nàng định khi nào hạ sinh mới mở ra đưa cho người nhà. Vì nàng thật tình cũng chẳng biết mấy chữ.
Sau khi Hạnh đi, Sim theo mẹ chồng ngày ngày đi chùa lễ Phật. Trước tiên là cầu bình an, công danh cho Hạnh. Sau là cầu cho đứa bé trong bụng Sim khỏe mạnh, thông minh. Là một bé trai để nối nghiệp hương hỏa gia đình. Trên dưới hòa thuận, ấm no.
Chị Duyên nghe tin Sim đã hoài thai thì chị mừng lắm. Chị lén làm thịt một con gà trống tơ rồi đem hầm thuốc bắc mang sang. Nhìn thấy Sim khỏe mạnh ngồi ngay trước mặt mình thì chị không kiềm được cảm xúc. Những giọt nước mắt vui sướng cứ thế lăn dài trên gò má đen xạm của chị khiến Sim bất giác cảm thấy đau lòng. Sim cũng thường cầu xin trời Phật ban duyên cho chị tìm được bến đổ của đời mình. Không phải lủi thủi, đau đáu một mình mãi như vậy nữa.
Cuối mùa thu năm ấy, Sim khai hoa nở nhụy. Cũng là lúc hay tin chị Duyên bị bán đi làm hầu lẽ cho cụ Chương Hóa bên làng Đoài. Ngày Duyên đi lấy chồng cũng là lúc Sim vật vã trên giường sinh đứa con đầu lòng. Hôm ấy mưa cuối thu rơi rã rích, lạnh buốt da buốt thịt. Bà Đồ cho người mời bà mụ Cả từ làng Thế sang đỡ đẻ cho nàng.
"A.. a.. hơ.. Á.."
Sim nắm chặt lấy tấm vải đệm dưới thân. Dùng hết sức lực dồn xuống nửa thân dưới, ép đứa bé ra ngoài. Đôi mắt nàng mở to, trợn trắng, miếng há hốc, mồ hôi chảy ra như tắm nhuộm lấy thân thể đang run lên từng cơn của nàng. Bà mụ đứng bên cạnh luôn miệng hối thúc:
"Thêm một chút nữa.. sắp ra rồi, mợ cố rặn đi.. thở đều nào.. RẶN!.."
"A.."
"Ha.. a.. A!.."
"Một lần nữa!"
"A.."
Sim thở hổn hển. Nàng chưa bao giờ phải nếm trải nỗi đau nào lớn như thế kể cả khi nàng trúng độc lá trúc đào lúc đầu xuân. Đôi khi, Sim cảm thấy bất lực đến phát khóc. Nhưng dù có đau hơn, sợ hãi hơn nữa thì nàng cũng không bỏ cuộc. Nàng phải cố hết sức để mang con nàng ra ngoài. Đứa con đầu tiên của nàng và Hạnh. Nàng đã mong chờ giây phúc này từ rất lâu rồi. Nếu chậm một chút nữa, con nàng sẽ ngạt chết mất. Sự sợ hãi đứa con bị ngạt khiến nàng dùng hết hơi hết sức, tập trung mà rặn.
"Ha.. A!.."
"Oe.. oe.. oe.."
Cuối cùng sau một ngày một đêm đau đớn, quằn quại, đứa bé cũng chào đời.
Sim ngã vật xuống chiếc giường phủ đầy chăn bông, cả thân thể nàng như đang tan ra. Cơn buồn ngủ lập tức ập đến cuốn lấy tâm trí nàng. Cuối cùng thì nàng cũng sinh con xong. Có thể ngủ rồi. Tiếng bà mụ vang lên bên tai:
"Một đứa bé gái."
Thì ra con là con gái. Nàng vừa sinh một đứa bé gái ư? Sim nghĩ: "Cả đời này mình sẽ phải bảo vệ con gái của mình. Nhưng mà Hạnh, chàng liệu có thất vọng lắm không?"
Một giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt nàng. Nàng chìm vào mê man.
Chị Hoa hé cửa ra, thấy sim đã tỉnh. Chị mừng đến độ rơi nước mắt. Chị chạy đi lấy một thau nước ấm mang vào phòng để Sim rửa mặt. Sau khi vệ sinh xong, nàng buột miệng hỏi:
"Cậu Hạnh.. chàng ấy?"
Hiểu ý Sim muốn hỏi tin về Hạnh. Chị Hoa liền nhanh nhảu trả lời:
"Dạ thưa mợ! Cậu Hạnh còn ở trong Từ Đường. Cậu đã quỳ suốt ba ngày nay rồi. Thật tình tôi cũng cảm thấy lo lắng cho cậu ấy ạ."
"Chị nói sao? Sao chàng ấy lại phải quỳ ở từ đường chứ?"
Sim tỏ ra xót ruột. Chẳng lẽ, Hạnh lại làm sai chuyện gì nữa hay sao? Mỗi lần phạm lỗi. Cụ Đồ Nho đều bắt Hạnh quỳ trong từ đường xám hối.
"Dạ thưa mợ! Con nói, con sợ nói không đủ ý. Mợ để con dìu mợ ra đó. Mợ sẽ khắc biết thôi ạ."
Nói rồi, chị Hoa liền dìu Sim chầm chậm bước ra bên ngoài. Trước sân, một hàng chim én đậu trên mái nhà ríu rít chào nàng. Vài cây đào nảy lộc, nụ còn xanh lơ. Cây lựu con trổ hoa đỏ tía một góc sân vườn. Không khí đất trời tươi mát, trong lành và rất đổi yên bình. Sim lẩm nhẩm tính. Độ chừng hơn tháng nữa là tết. Thì ra, mùa xuân đã về với làng Đông Xá thật rồi.
Sim bước nhanh vào trong từ đường, tấm lưng gầy gò của Hạnh đã bày ra trước mắt nàng. Sim thấy Hạnh quỳ trên gạch nung, cả người chàng đổ dồn về phía trước, hai tay chàng giơ cao thanh bản gỗ gia quy, đầu cúi thấp và thân hình chàng cứ run lên bần bật vì đói mệt. Làm cho Sim vừa nhìn thấy, trong lòng đã dậy lên những nổi xót xa. Sim khẽ hỏi chị Hoa:
"Chàng ấy đã phạm tội gì thế? Sao thầy mẹ lại bắt chàng quỳ ở đây thế này?"
Chị Hoa nói nhỏ vào tai Sim.
"Cậu thú nhận với ông bà là cậu và mợ chưa hợp phòng. Vết máu ngày đó là do cậu dùng máu đầu ngón tay để nhỏ vào vải trắng. Ông nghe chuyện thì tức điên lên nên đánh phạt cậu quỳ ở đây cho đến ngày mợ tỉnh lại đấy ạ.. À con quên mất. Con đi báo với ông bà là mợ tỉnh rồi. Để ông bà mừng.."
Chị Hoa đi khỏi. Sim từng bước từng bước tiến lại gần chồng. Nàng quỳ xuống bên cạnh chàng, im lặng. Hạnh cảm nhận được Sim đang ở bên cạnh thì trở nên căng thẳng vô cùng. Chàng làm rơi thanh bản gỗ "bụp" một cái xuống nền gạch nung và mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm. Sau cơn bối rối, chàng khẽ khàng lên tiếng.
"Nàng ở lại.. nhé?"
Nàng không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng chàng. Bởi nàng đã lờ mờ nhớ ra mọi chuyện. Hôm đó, Hạnh ôm nàng từ trong rừng ra, vừa chạy chàng vừa khóc. "Cứu với.. cứu vợ tôi với.."
Trong cơn mê man và đau đớn tột cùng đó. Nàng biết, duyên phận của Hạnh và nàng sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy được. Có lẽ, trong cơn thập tử nhất sinh của nàng, ông trời đã vô tình chấp nhận duyên phận này rồi.
Tối hôm đó, Hạnh và Sim chính thức họp phòng. Sau trận mây mưa, Sim ngồi lặng lẽ nhìn vệt máu trinh của mình loang ra trên vải. Còn Hạnh, từ lúc buông nàng ra, chàng đã chạy biến đi đâu mất.
Sim biết, chàng lại ra bờ sông đó thôi. Nhưng nàng cũng chẳng còn đau đớn hay buồn bã như trước nữa. Trải qua sinh tử, nàng đã nghĩ thông suốt cả rồi. Nàng và Yên trong trái tim Hạnh không thể nào đem ra so sánh được. Nàng tuy là vợ của Hạnh nhưng Yên mới là người mà chàng hết mực yêu thương. Nàng so với Yên, mãi mãi vẫn thua một bước. Kiếp này của nàng, "phận mỏng duyên đơn," có cố gắng giành giật cũng chỉ đến thế mà thôi. Thôi thì nàng yên phận làm một cái bóng bên đời chàng. Yêu hay không yêu cũng được. Dù sao Yên cũng đã mất rồi. Sẽ chẳng còn trỗi dậy mà tranh cướp địa vị với nàng nữa đâu.
Còn Hạnh, sau trận mây mưa với Sim. Chàng chạy ra ngoài bờ sông than khóc. Chàng đã từng hứa với Yên chàng sẽ trả thù cho Yên và con. Sẽ không bao giờ để cho nhà thằng Thông được yên ổn. Sẽ khiến cho con gái nó phải đau khổ tột cùng. Nhưng hôm nay, chàng đành phải thất hứa cùng Yên. Vì chàng lờ mờ nhận ra, Sim trong trái tim chàng đã không còn là kẻ thù.. chàng đã lỡ yêu nàng mất rồi.
* * *
Tết năm đó, Sim có thai. Cả nhà cụ Đồ Nho từ lớn đến bé ai nấy đều vui mừng khôn siết. Cụ Đồ liền lệnh cho người nhà giết thêm hai mươi con gà trống để tạ ơn trời Phật và mở tiệc khao làng.
Chẳng mấy chốc mà chuyện này đã truyền ra khắp làng Đông Xá, sau đó thì lan rộng ra cả phủ Phú Thành ai ai cũng đều biết cả.
"Bà hay gì chưa? Con dâu nhà cụ Đồ Nho sau khi thoát chết đã chữa được chứng vô sinh rồi đấy."
"Nhà Cụ Đồ Nho có phúc thật đấy chứ. Tưởng là mất dâu hiền rồi, ai nhè lại được thêm cháu. Mùa xuân năm nay én đậu đầy trước ngõ nhà cụ, tôi đoán đúng là báo điềm lành mà."
"Ấy! Chưa biết là trai hay gái, lại vịt trời thì có mà phúc"
"Ơ! Cái bà này ăn nói dở hơi thật.."
Lời qua tiếng lại cứ thế mà đem lời truyền tụng hư hư thực thực bay phấp phới khắp nơi. Ai nấy đều ngạc nhiên trầm trồ trước sự việc Sim sống lại và có thai sau ba năm chẳng chửa đẻ. Đến độ mà có mấy bà chậm con ở làng bên cạnh cũng mò sang xin vía của Sim mong được như nàng.
Hạnh đã phá bỏ căn chòi rách nát ngoài mé sông, chuyên tâm ở nhà đèn sách và dành thời gian ở bên cạnh Sim nhiều hơn. Chàng thường nằm trên chiếc chõng tre quen thuộc, vừa đọc sách vừa tán gẫu với Sim một vài câu chuyện vụn vặt trong nhà như chuyện quả bầu quả bí trong vườn mùa này sai quả hơn mùa trước, chuyện đàn gà con mới nở hồi sáng nay, chuyện nong tằm nàng phơi có vài con nhả tơ vàng.. Có khi chàng còn đọc cho nàng nghe mấy chuyện kì thú, huyền ảo trong sách Lĩnh Nam Chích Quái hay tập truyện Liêu Trai Chí Dị của văn sĩ Bồ Tùng Linh bên Trung Hoa.
Sim vừa tỉ mỉ may áo quần cho bé con trong bụng vừa lắng ghe những gì chàng kể. Nàng không hay hỏi nhiều, chỉ im lặng lắng nghe. Lâu lâu lại mỉm cười đáp lại những câu chuyện thú vị của chàng.
Cuộc sống mới của vợ chồng Sim cứ bình ổn, tĩnh tại qua đi như vậy. Đến mùa thu thì Hạnh rời nhà, lều chõng đi thi. Trước khi đi chàng dặn Sim ở nhà thay chàng phụng dưỡng cha mẹ già, chăm lo sức khỏe cho bản thân và đặt một cái tên cho đứa con sắp chào đời. Chàng viết tên con vào một mảng giấy nhỏ rồi nhét vào hồng bao, Sim nhận lấy nhưng không mở ra xem. Nàng định khi nào hạ sinh mới mở ra đưa cho người nhà. Vì nàng thật tình cũng chẳng biết mấy chữ.
Sau khi Hạnh đi, Sim theo mẹ chồng ngày ngày đi chùa lễ Phật. Trước tiên là cầu bình an, công danh cho Hạnh. Sau là cầu cho đứa bé trong bụng Sim khỏe mạnh, thông minh. Là một bé trai để nối nghiệp hương hỏa gia đình. Trên dưới hòa thuận, ấm no.
Chị Duyên nghe tin Sim đã hoài thai thì chị mừng lắm. Chị lén làm thịt một con gà trống tơ rồi đem hầm thuốc bắc mang sang. Nhìn thấy Sim khỏe mạnh ngồi ngay trước mặt mình thì chị không kiềm được cảm xúc. Những giọt nước mắt vui sướng cứ thế lăn dài trên gò má đen xạm của chị khiến Sim bất giác cảm thấy đau lòng. Sim cũng thường cầu xin trời Phật ban duyên cho chị tìm được bến đổ của đời mình. Không phải lủi thủi, đau đáu một mình mãi như vậy nữa.
Cuối mùa thu năm ấy, Sim khai hoa nở nhụy. Cũng là lúc hay tin chị Duyên bị bán đi làm hầu lẽ cho cụ Chương Hóa bên làng Đoài. Ngày Duyên đi lấy chồng cũng là lúc Sim vật vã trên giường sinh đứa con đầu lòng. Hôm ấy mưa cuối thu rơi rã rích, lạnh buốt da buốt thịt. Bà Đồ cho người mời bà mụ Cả từ làng Thế sang đỡ đẻ cho nàng.
"A.. a.. hơ.. Á.."
Sim nắm chặt lấy tấm vải đệm dưới thân. Dùng hết sức lực dồn xuống nửa thân dưới, ép đứa bé ra ngoài. Đôi mắt nàng mở to, trợn trắng, miếng há hốc, mồ hôi chảy ra như tắm nhuộm lấy thân thể đang run lên từng cơn của nàng. Bà mụ đứng bên cạnh luôn miệng hối thúc:
"Thêm một chút nữa.. sắp ra rồi, mợ cố rặn đi.. thở đều nào.. RẶN!.."
"A.."
"Ha.. a.. A!.."
"Một lần nữa!"
"A.."
Sim thở hổn hển. Nàng chưa bao giờ phải nếm trải nỗi đau nào lớn như thế kể cả khi nàng trúng độc lá trúc đào lúc đầu xuân. Đôi khi, Sim cảm thấy bất lực đến phát khóc. Nhưng dù có đau hơn, sợ hãi hơn nữa thì nàng cũng không bỏ cuộc. Nàng phải cố hết sức để mang con nàng ra ngoài. Đứa con đầu tiên của nàng và Hạnh. Nàng đã mong chờ giây phúc này từ rất lâu rồi. Nếu chậm một chút nữa, con nàng sẽ ngạt chết mất. Sự sợ hãi đứa con bị ngạt khiến nàng dùng hết hơi hết sức, tập trung mà rặn.
"Ha.. A!.."
"Oe.. oe.. oe.."
Cuối cùng sau một ngày một đêm đau đớn, quằn quại, đứa bé cũng chào đời.
Sim ngã vật xuống chiếc giường phủ đầy chăn bông, cả thân thể nàng như đang tan ra. Cơn buồn ngủ lập tức ập đến cuốn lấy tâm trí nàng. Cuối cùng thì nàng cũng sinh con xong. Có thể ngủ rồi. Tiếng bà mụ vang lên bên tai:
"Một đứa bé gái."
Thì ra con là con gái. Nàng vừa sinh một đứa bé gái ư? Sim nghĩ: "Cả đời này mình sẽ phải bảo vệ con gái của mình. Nhưng mà Hạnh, chàng liệu có thất vọng lắm không?"
Một giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt nàng. Nàng chìm vào mê man.