Chuyện xảy ra thường không như người ta mơ tưởng, sóng gió lúc nào cũng chờ đến cuối cùng của cơn viễn mộng thì mới ập tới, rồi phá nát, rồi xé ra tan tành. Để rồi sau cơn sóng gió, mọi thứ trở lại bình lặng nhưng đã tan hoang, chẳng còn cái gì đè lên cái gì, tơ nào vướng với dây nào nữa. Một đống hỗn độn, tơ vò khó gở.
Chưa đầy một năm sau, cái tin chàng Hạnh và cô con gái ông bói mù tại làng Đông Xá yêu nhau đã truyền đi khắp huyện. Cái tin này đến với Sim vào một ngày nắng nhạt của mùa xuân. Sau một ngày cụ đồ Nho đến nhà Sim đưa sính lễ và định ngày cưới với cha nàng.
Buổi sáng, sau khi đi chợ về thì chị Duyên có vẻ rất lạ, chị không nói không cười với Sim như thường lệ mà có ý tránh mặt Sim. Chị Duyên kéo gầu nước lên ở ngoài bể còn Sim thì ngồi trong hiên nhà thêu một bông hoàng hoa lên chiếc áo tơ tằm mà nàng đã cố công dệt từ đầu thu năm trước. Nàng sẽ mặc nó trong ngày vu quy của mình, ý nghĩ đó làm nàng càng thêm vui vẻ. Sim cố công tỉ mỉ từng đường kim, mũi chỉ cốt làm sao để cho dáng hoa trở nên sinh động nhất. Tựa như những bông hoàng hoa thật nở rộ trong buổi sớm mùa thu.
Trong khi thêu, đôi lúc nàng liếc nhìn sang chị Duyên. Chị vẫn cứ im lặng làm việc, gương mặt chị thâm trầm mang đầy tâm sự. Nàng nhìn thấy cũng không khỏi cười buồn, chị em chỉ cách nhau có khoảnh sân nhỏ xíu chừng vài bước chân thế mà hai người hai công việc, chẳng ai nói với ai câu nào. Có lẽ vì nàng sắp lấy chồng nên chị buồn chăng?
Chị em sống với nhau từ bé đến lớn, tuy thân phận có khác nhau thật nhưng cũng như là chị em ruột thịt. Duyên, Phương và nàng chưa bao giờ có khoảng cách người trên kẻ dưới. Cho nên chị thương nàng, yêu nàng như em ruột của chị. Bởi thế mà nay sắp phải xa nàng nên khiến chị buồn. Buồn quá sinh giận rồi không thèm nói chuyện nữa chăng?
Sim cứ nghĩ là vậy nên cũng không biết mở lời ai ủi chị thế nào. Việc Sim lấy chồng là chuyện đương nhiên, vả lại nó còn là niềm vui sướng khôn cùng của nàng nên cũng khó mở lời. Sim định lát nữa sẽ lấy một quả trứng gà bỏ vào nồi cơm cho chín rồi đem đi an ủi chị. Bởi chị Duyên xưa giờ rất ưng món trứng luộc lòng đào.
Có điều, Sim đâu biết rằng trong lòng Duyên cũng rất khổ tâm. Chị nào buồn bởi vì Sim đi lấy chồng, trai lớn dựng vợ, gái lớn gã chồng là chuyện đương nhiên, Sim mà có không lấy Hạnh thì cũng phải lấy người khác thôi. Nhưng chị buồn ở đây là vì cái tin mà chị vừa được nghe ở chợ. Chị là người ngay thẳng, chất phác nếu thấy mặt Sim lẻ nào chị lại câm, chị lại chẳng khóc cho Sim.
Chuyện Sim yêu Hạnh chị đã biết từ lâu, chỉ là chị vờ như không biết. Giờ đây Duyên cảm thấy thật buồn, đau cho Sim khi con đường hạnh phúc của Sim còn chưa bước tới mà số phận đã hóa cho nàng những nỗi chông gai. Cái sướng hay khổ của một người đàn bà phong kiến nằm ngay ở tấm chồng, lấy chồng mà chồng không yêu thì chỉ có chuốc lấy đau khổ và nhục nhằn mà thôi..
Duyên cứ lúi húi kéo gầu, lẳng lặng xách nước. Lâu lâu lại lén nhìn Sim, thấy Sim say sưa với cái áo cưới thì nước mắt chị lại trào ra. Duyên quay mặt đi hướng khác, mặc cho nước mắt của mình cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.
Chợt có tiếng chó sủa xa xa, Cụ Hai Thông từ từ xuất hiện, cụ nổi giận đùng đùng, vừa đi vừa quát: "Mẹ kiếp nhà nó, chúng mày đâu gọi các bà vào hết cả đây, tao có việc"
Sim và Duyên đều giật bắn mình. Chẳng biết có chuyện gì mà Cụ lại giận thế. Duyên ngờ vực, chẳng lẽ..
Cái kim Sim đang thêu đâm ngay vào tay khiến nàng chảy máu. Một giọt máu không cẩn thận rơi xuống, nhuộm đỏ một cánh hoàng hoa. Sim và Duyên nhìn nhau, một dự cảm chẳng lành bắt đầu le lói trong lòng cả hai người thiếu nữ. Sim nhìn cánh hoa bị nhuộm đỏ, bất chợt một dòng nước mắt lăn dài trên gò má nàng, nhẹ nhàng rơi..
Chưa đầy một năm sau, cái tin chàng Hạnh và cô con gái ông bói mù tại làng Đông Xá yêu nhau đã truyền đi khắp huyện. Cái tin này đến với Sim vào một ngày nắng nhạt của mùa xuân. Sau một ngày cụ đồ Nho đến nhà Sim đưa sính lễ và định ngày cưới với cha nàng.
Buổi sáng, sau khi đi chợ về thì chị Duyên có vẻ rất lạ, chị không nói không cười với Sim như thường lệ mà có ý tránh mặt Sim. Chị Duyên kéo gầu nước lên ở ngoài bể còn Sim thì ngồi trong hiên nhà thêu một bông hoàng hoa lên chiếc áo tơ tằm mà nàng đã cố công dệt từ đầu thu năm trước. Nàng sẽ mặc nó trong ngày vu quy của mình, ý nghĩ đó làm nàng càng thêm vui vẻ. Sim cố công tỉ mỉ từng đường kim, mũi chỉ cốt làm sao để cho dáng hoa trở nên sinh động nhất. Tựa như những bông hoàng hoa thật nở rộ trong buổi sớm mùa thu.
Trong khi thêu, đôi lúc nàng liếc nhìn sang chị Duyên. Chị vẫn cứ im lặng làm việc, gương mặt chị thâm trầm mang đầy tâm sự. Nàng nhìn thấy cũng không khỏi cười buồn, chị em chỉ cách nhau có khoảnh sân nhỏ xíu chừng vài bước chân thế mà hai người hai công việc, chẳng ai nói với ai câu nào. Có lẽ vì nàng sắp lấy chồng nên chị buồn chăng?
Chị em sống với nhau từ bé đến lớn, tuy thân phận có khác nhau thật nhưng cũng như là chị em ruột thịt. Duyên, Phương và nàng chưa bao giờ có khoảng cách người trên kẻ dưới. Cho nên chị thương nàng, yêu nàng như em ruột của chị. Bởi thế mà nay sắp phải xa nàng nên khiến chị buồn. Buồn quá sinh giận rồi không thèm nói chuyện nữa chăng?
Sim cứ nghĩ là vậy nên cũng không biết mở lời ai ủi chị thế nào. Việc Sim lấy chồng là chuyện đương nhiên, vả lại nó còn là niềm vui sướng khôn cùng của nàng nên cũng khó mở lời. Sim định lát nữa sẽ lấy một quả trứng gà bỏ vào nồi cơm cho chín rồi đem đi an ủi chị. Bởi chị Duyên xưa giờ rất ưng món trứng luộc lòng đào.
Có điều, Sim đâu biết rằng trong lòng Duyên cũng rất khổ tâm. Chị nào buồn bởi vì Sim đi lấy chồng, trai lớn dựng vợ, gái lớn gã chồng là chuyện đương nhiên, Sim mà có không lấy Hạnh thì cũng phải lấy người khác thôi. Nhưng chị buồn ở đây là vì cái tin mà chị vừa được nghe ở chợ. Chị là người ngay thẳng, chất phác nếu thấy mặt Sim lẻ nào chị lại câm, chị lại chẳng khóc cho Sim.
Chuyện Sim yêu Hạnh chị đã biết từ lâu, chỉ là chị vờ như không biết. Giờ đây Duyên cảm thấy thật buồn, đau cho Sim khi con đường hạnh phúc của Sim còn chưa bước tới mà số phận đã hóa cho nàng những nỗi chông gai. Cái sướng hay khổ của một người đàn bà phong kiến nằm ngay ở tấm chồng, lấy chồng mà chồng không yêu thì chỉ có chuốc lấy đau khổ và nhục nhằn mà thôi..
Duyên cứ lúi húi kéo gầu, lẳng lặng xách nước. Lâu lâu lại lén nhìn Sim, thấy Sim say sưa với cái áo cưới thì nước mắt chị lại trào ra. Duyên quay mặt đi hướng khác, mặc cho nước mắt của mình cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.
Chợt có tiếng chó sủa xa xa, Cụ Hai Thông từ từ xuất hiện, cụ nổi giận đùng đùng, vừa đi vừa quát: "Mẹ kiếp nhà nó, chúng mày đâu gọi các bà vào hết cả đây, tao có việc"
Sim và Duyên đều giật bắn mình. Chẳng biết có chuyện gì mà Cụ lại giận thế. Duyên ngờ vực, chẳng lẽ..
Cái kim Sim đang thêu đâm ngay vào tay khiến nàng chảy máu. Một giọt máu không cẩn thận rơi xuống, nhuộm đỏ một cánh hoàng hoa. Sim và Duyên nhìn nhau, một dự cảm chẳng lành bắt đầu le lói trong lòng cả hai người thiếu nữ. Sim nhìn cánh hoa bị nhuộm đỏ, bất chợt một dòng nước mắt lăn dài trên gò má nàng, nhẹ nhàng rơi..