*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu em chào thầy ạ của Trần Dã khiến Lục Tuần rất muốn cười, rõ ràng tâm trạng hắn đang không tốt mà.
Hắn nghiêng đầu nhìn Trần Dã tỉnh bơ đi về phía trước.
Kỳ thật mặt của Trần Dã chẳng liên quan gì đến chữ đáng yêu, khuôn mặt tuy rất nhỏ nhưng đường nét ngũ quan lại cân xứng, đôi mắt sâu sắc, con ngươi đen sẫm, bởi thế khi lẳng lặng nhìn chằm chằm người khác thì rất có sát khí, nhưng một khi mở miệng nói chuyện thì cậu đúng là quả pháo đầu óc trống trơn.
Ngày hôm đó hắn nói câu ấy chẳng qua là nghịch pháo chơi chơi mà thôi.
“Nhìn gì vậy?” Trần Dã liếc hắn.
“Không có gì.” Lục Tuần cười cười.
“Ờm……” Trần Dã sờ sờ chóp mũi, chìa di động ra, “Add Wechat đi.”
Lục Tuần ngẩn ra.
“Tôi trả tiền hôm qua cho cậu.” Trần Dã nói.
Lục Tuần: “…….”
“Không cần đâu, cũng chẳng đáng bao nhiêu.” Lục Tuần nói.
“Nhanh lên.” Trần Dã nhíu mày.
Lục Tuần lấy điện thoại ra đưa cho cậu.
Điện thoại của Lục Tuần không có khóa cũng chẳng có ứng dụng gì, Trần Dã tìm được Wechat một cách dễ dàng.
Trần Dã bất chợt cảm thấy cái tên Lục Tuần làm màu này không hề đáng ghét đến thế.
Điện thoại của cậu có hơn trăm game lớn nhỏ, mỗi ngày tìm Wechat của mình thôi cậu cũng phải mất mấy phút liền, tìm đến phát cáu luôn.
Trần Dã add bản thân mình rồi trả điện thoại lại cho hắn.
Lục Tuần nhận lấy di động, ngó thử một cái.
Nick Wechat của Trần Dã không phải là Chó Hoang nữa.
Nickname chỉ viết đơn giản là Trần Dã.
Avatar có lẽ là ảnh của người này, Lục Tuần không chắc chắn lắm.
Lục Tuần ngắm ảnh chụp một tí, lại ngắm Trần Dã một tí, rồi lại ngắm ảnh chụp một tí.
Kết luận, đúng là ảnh của người này không sai.
Ảnh này vừa nhìn là biết chụp ở góc dưới cằm mà ai lên ảnh cũng thành 100kg, vẻ mặt Trần Dã lại còn rất cau có khóc chịu. Lúc chụp chắc tay còn rung rung cho nên ảnh hơi mờ. May mà mặt cậu ta nhỏ, nếu không thì…… với cái góc chụp này, chẳng mấy ai mà nuốt cho nổi.
“Nick của cậu là tiếng Anh hay là bính âm ghép vần thế?” Trần Dã nhìn nick Wechat của Lục Tuần, hỏi.
Nick game của tên này cũng là một dãy dài chẳng biết là bính âm hay tiếng Anh.
—— mgqtsmltqt
Đoán nửa ngày vẫn chẳng đoán ra được nghĩa là gì.
Một chiếc xe điện từ phố nhỏ lao băng băng về phía này, Lúc Tuần nhìn thoáng qua, người cầm lái đang quay đầu ra sau vừa cười vừa đưa kem cho bạn gái. Đầu xe đột nhiên lệch một phát.
“Cậu bảo đây là bính âm ghép vần nhưng mà cũng ghép ra được cái gì đâu.” Trần Dã đi ở mé ngoài, cúi đầu nhìn cái nickname thần kinh của Lục Tuần.
Một bàn tay bỗng vòng qua hông cậu, không chờ cậu kịp phản ứng, cánh tay kia đã ôm cả hông cậu kéo mạnh sang bên.
Chân Trần Dã loạng choạng, đầu đập vào mặt Lục Tuần, cái di động trên tay cũng suýt chút nữa không cầm chắc dược.
“Mịa!” Trần Dã cúi đầu nhìn cái tay đang ôm hông mình.
Là của Lục Tuần.
“Cậu làm gì thế hả?” Mắt Trần Dã tóe lửa.
“Xe.” Lục Tuần nói.
Chiếc xe điện lao vụt qua bên chân Trần Dã.
Lửa giận tắt ngúm, Trần Dã gượng gạo nói: “Đừng ôm tôi nữa.”
Lục Tuần buông tay ra.
“Mình giàu quá trời sao mình lắm tiền quá trời.” Lục Tuần đột nhiên nói.
“Hở?” Trần Dã chả hiểu mô tê gì.
Lục Tuần chỉ vào cái nickname trên màn hình.
—— mgqtsmltqt
Trần Dã: “…….”
Thần kinh.
Lại còn lắm tiền nữa, lắm cái cục cớt ấy mà lắm.
Nhà cậu đã phá sản rồi! Hôm qua thời sự còn đưa tin toàn bộ tài sản đã mang đi thế chấp ngân hàng hết rồi kia kìa!
Nhà cậu không có tiền! Cậu cũng không có tiền! Cậu bây giờ! Chỉ là một cựu rickid thôi!
Song Trần Dã không có nói ra khỏi miệng, cậu đưa 300 tệ cho Lục Tuần, bảo: “Tôi về nhà ăn cơm đây, cậu đi thong thả nhé.”
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
“Đi nha.” Nói rồi, Trần Dã cất bước đi về phía điểm dừng xe buýt.
Kỳ thật những học sinh nhà xa thường giải quyết bữa ăn luôn trong mấy hàng quán gần trường.
Nhà cậu cách trường học không tính là gần, phải ngồi xe buýt khoảng chừng 20 phút, nhưng nếu không có việc thì Trần Dã luôn về nhà ăn cơm.
Bà ở nhà một mình là hay ăn uống qua loa cho xong bữa lắm.
“Bà ơi!” Trần Dã vừa vào nhà đã gọi oang oang.
“Ơi! Cháu trai đấy à!” Giọng bà cũng không nhỏ.
“Cháu ơi!” Trình Tiến Đông cũng kêu, “Sao giờ mới về!”
Trần Dã chạy lên cầu thang, nhân lúc đầu Trình Tiến Đông còn chưa rụt vào trong, cậu giơ tay vả chát một phát.
“Éc!” Trình Tiến Đông hét thảm.
“Cái thằng to mồm này!” Mẹ Trình Tiến Đông đi tới dắt cu cậu về nhà, tiện thể đưa một cái tô lớn cho Trần Dã, “Tiểu Dã cầm cái này về mà ăn nè con.””
“Dạ con cảm ơn dì.” Trần Dã tươi cười nhận lấy.
“Khách sáo làm gì, hôm trước con sửa quạt cho nhà dì cũng đâu có lấy tiền.” Mẹ Trình Tiến Đông nói xong lại đét vào lưng Trình Tiến Đông một phát, “Thức ăn cũng không chặn nổi cái miệng mày!”
Trần Dã bưng tô thịt gà thơm phức lên lầu, cửa nhà không đóng, đi lên lầu là có thể nhìn thấy bà cụ đang bày bát đũa.
Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “Ồ, được cho đồ ăn à?”
“Trong nhà thằng ngốc Đại Đông đấy ạ.” Trần Dã cất tô xong bèn ra ngoài sân thượng lấy ghế gập, ánh mắt chợt nhìn tới một góc trong sân.
Một đống đồ gì đó được phủ vải trắng.
Trần Dã cau mày, đi tới, mở ra.
Dưới lớp vải trắng là một hàng những chai nước rỗng được xếp ngay ngắn.
“Bà à.” Trần Dã ngẩng đầu gọi bà mình đang bận bịu trong bếp.
“Ơi?” Bà đi tới, trông thấy cái chai trong tay cậu, lại xoay người rời đi.
“Bà đứng lại đó.” Mặt Trần Dã đen sì sì.
“Bà đang mắc nồi canh.” Bà cụ vờ như không nghe thấy.
“Bà lại ra ngoài nhặt chai lọ rồi!” Trần Dã đi theo, “Bà đừng có đi, bà nói cho rõ xem nào.”
Bà đảo nồi canh, vừa ngó dáo dác xung quanh vừa bảo với cậu, “Canh hôm nay ngon lắm, thơm vô cùng luôn, con ngửi thử đi.”
“Đỗ Lan Hương!” Trần Dã nổi giân.
“Cái thằng quỷ sứ này, dám gọi thẳng tên bà cơ đấy!” Thấy trốn tránh không thoát, bà đành nhìn chằm chằm nồi canh, nói dối đánh trống lảnh, “Hôm qua lúc đi mua thức ăn bà tiện tay nhặt mấy cái chai thôi mà.”
“Nói dối.” Trần Dã đẩy bà ra, đi tới bưng nồi canh nóng cẩn thận đặt lên bàn, sau đó la lên: “Đấy mà là mấy cái hả? Là cả một chồng đó!”
“Mau ăn đi, mau ăn đi.” Bà cụ lảng sang chuyện khác, xới cơm đặt xuống trước mặt cậu, cũng ngồi xuống bên cạnh, “Tối nay lại phải thi tiếp nhỉ! Uống nhiều canh sườn vào con, bổ não lắm.”
“Con không uống.” Trần Dã tức đến no luôn rồi.
Bà có bệnh tim, tuy mấy năm trước đã làm giải phẫu, nhưng dù sao tuổi cũng cao rồi, không khôi phục về bình thường được nữa.
Giờ ngoài trời vừa nóng vừa oi, bà một thân một mình ra ngoài đường lượm chai, lỡ xảy ra chuyện gì, ngã té ra đất thì cậu biết phải làm sao bây giờ.
“Ôi dào.” Bà nhìn cậu chằm chằm, “Coi cái tính nóng nảy của con kìa, trừng ai đó! Mau ăn đi!”
Trần Dã không nhúc nhích.
“Bà có mang số điện thoại con viết trong người mà.” Bà đành nói.
Trần Dã vẫn không động đậy.
“Xời ạ, không nhặt nữa không nhặt nữa.” Bà thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ. “Ăn mau ăn mau.”
Cũng chẳng biết bà nói lời này là nói thật hay nói dối, trước đây bà cũng từng hứa sẽ không đi nhặt chai nữa, nhưng bà cụ Đỗ Lan Hương này rất thích tự làm theo chủ ý, bà mà muốn ra ngoài thật thì cậu cũng chẳng ngăn nổi, mà cậu không thể ở nhà suốt ngày để mà trông chừng được.
Trần Dã cầm đũa lên, suy nghĩ một chút rồi lại buông lời cảnh cáo, “Bà mà còn đi nhặt chai lọ nữa thì con sẽ kiểm tra 0 điểm đấy.”
“Con dám!” Bà gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu, “Con nghiêm túc học hành rồi thi đỗ đại học cho bà nhìn coi, cái nhà dưới lầu có mỗi chuyện thi đại học thôi mà nói từ năm ngoái sang năm này, phiền chết mất thôi.”
“Điểm con thế kia thì thi đại học kiểu gì?” Trần Dã cạn lời.
“Không được, con đã lên lớp 11 rồi, bà sẽ nhờ thầy cô để ý con nhiều hơn.” Bà cụ trừng cậu, “Con có ngốc đâu, ngày bé thông minh thế cơ mà, hồi tiểu học ngày nào con cũng được 100 điểm kiểm tra, Đại Đông thì mỗi ngày 0 điểm kiểm tra, hồi nhỏ nó ăn đòn vì vụ này còn ít hả?”
“Bà cũng biết đấy là hồi còn nhỏ mà.” Trần Dã áng chừng thời gian, bưng bát lên ăn vội cho xong bữa rồi lau miệng đứng dậy, “Con đến trường đây, tối còn phải thi nữa.”
“Thi tốt nha.” Bà chạy theo dúi hai cục cơm nắm cho cậu kẻo buổi tối cậu đói bụng, bà còn dặn thêm, “Lần này phải được 70 điểm đấy nhé!”
“60.” Trần Dã cò kè mặc cả.
“65!” Bà thương lượng.
“50.” Trần Dã được một tấc đòi lấn một thước.
Bà giơ bàn tay lên.
Trần Dã vắt giò té vội xuống lầu.
Lúc cậu đến trường thì đã gần tới giờ vào thi.
Lúc này cổng trường đã không còn ai, chỉ có bảo vệ bưng tách trà ngồi ở cửa phòng an ninh, chơi đùa với con cún nhỏ không biết từ đâu chạy tới.
Trần Dã móc cơm nắm trong cặp ra, mở lớp bọc, chia một nửa cho con cún dưới chân.
“Còn không mau vào đi, chuông sắp reo rồi kìa.” Bảo vệ lên tiếng nhắc nhở cậu.
Trần Dã đứng dậy, dùng chân đẩy đẩy con cún đang bám lấy mình rồi cất bước chuẩn bị đi vào trường.
“Đúng là chuyển trường thật, nguồn tin thì không thể nói cho anh biết được, dù sao cũng chắc chắn là thật, lũ ngu kia còn đang ngồi rình ở chỗ học ngoại ngữ, giờ tôi đang ở cổng trường I, nếu lấy được tin thì tôi sẽ sang ngay, hôm nay nhất định có thể rình được…….”
Một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở chỗ khuất cạnh cổng trường, quay lưng không biết đang gọi điện với ai.
Trần Dã nghe thấy âm thanh, quay sang nhìn một hồi lâu mới phát hiện người này.
Nghe tiếng bước chân tiến tới gần, người kia cũng quay đầu lại, liếc nhìn Trần Dã một thoáng rồi lại quay đầu về.
Lúc gã quay đầu, Trần Dã nhìn thấy trên cổ gã có đeo một chiếc máy ảnh.
Trần Dã nhíu mày.
Đây là……. Phóng viên?
Phóng viên tới chỗ đây để rình ai, trường bọn họ làm gì có diễn ——
Bước chân Trần Dã khựng lại, người đàn ông kia vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Đang rình Lục Tuần.
Trần Dã bất chợt nghĩ.
“Chuông sắp reo rồi, em kia nhanh chân lên coi.” Giọng của bảo vệ vang lên phía sau cậu.
Trần Dã quay đầu.
Lục Tuần đang đi về phía này.
Đệt.
Tên này không phải học bá sao? Học bá mà sao chuông reo tới nơi mới vác mặt đến trường.
Gã đàn ông kia rõ ràng cũng nghe thấy tiếng nhắc của bảo vệ, vừa cúp điện thoại vừa quay người sang.
Trần Dã cắn răng.
Lục Tuần cầm theo tập tài liệu mới mua, vừa đi tới cổng trường đã thấy Trần Dã đứng đực ở đó không nhúc nhích.
Rồi Trần Dã đột nhiên quay người lại, sau đó Lục Tuần chỉ thấy rõ biểu cảm xoắn xuýt trên mặt cậu.
“Vương Tiểu Minh!” Trần Dã vừa chạy tới vừa hô to, “Sao giờ mày mới đến!”
Tốc độ cực nhanh, đầu đập cả vào người Lục Tuần.
Sau đó cậu dán vào người Lục Tuần, một tay quàng vai hắn ra vẻ anh em cột chèo thân thiết lắm, cứ thế ôm vai bá cổ đi vào trong trường.
Đi được hai bước mới thấy tên này cao hơn cậu, cậu có lẽ không che nổi cái mặt hắn được.
“Cúi xuống chút!” Trần Dã nói khẽ.
“Cái gì?” Lục Tuần nhíu mày toan gạt tay cậu ra.
Gã đàn ông ở cổng quay lại, đang ngờ vực quan sát bên này.
Trần Dã lườm Lục Tuần, một tay ấn đầu hắn xuống đặt lên bả vai mình.
Lục Tuần muốn giằng ra: “Cậu…..”
“Ôm tôi.” Trần Dã ghé vào tai hắn nói.
Câu em chào thầy ạ của Trần Dã khiến Lục Tuần rất muốn cười, rõ ràng tâm trạng hắn đang không tốt mà.
Hắn nghiêng đầu nhìn Trần Dã tỉnh bơ đi về phía trước.
Kỳ thật mặt của Trần Dã chẳng liên quan gì đến chữ đáng yêu, khuôn mặt tuy rất nhỏ nhưng đường nét ngũ quan lại cân xứng, đôi mắt sâu sắc, con ngươi đen sẫm, bởi thế khi lẳng lặng nhìn chằm chằm người khác thì rất có sát khí, nhưng một khi mở miệng nói chuyện thì cậu đúng là quả pháo đầu óc trống trơn.
Ngày hôm đó hắn nói câu ấy chẳng qua là nghịch pháo chơi chơi mà thôi.
“Nhìn gì vậy?” Trần Dã liếc hắn.
“Không có gì.” Lục Tuần cười cười.
“Ờm……” Trần Dã sờ sờ chóp mũi, chìa di động ra, “Add Wechat đi.”
Lục Tuần ngẩn ra.
“Tôi trả tiền hôm qua cho cậu.” Trần Dã nói.
Lục Tuần: “…….”
“Không cần đâu, cũng chẳng đáng bao nhiêu.” Lục Tuần nói.
“Nhanh lên.” Trần Dã nhíu mày.
Lục Tuần lấy điện thoại ra đưa cho cậu.
Điện thoại của Lục Tuần không có khóa cũng chẳng có ứng dụng gì, Trần Dã tìm được Wechat một cách dễ dàng.
Trần Dã bất chợt cảm thấy cái tên Lục Tuần làm màu này không hề đáng ghét đến thế.
Điện thoại của cậu có hơn trăm game lớn nhỏ, mỗi ngày tìm Wechat của mình thôi cậu cũng phải mất mấy phút liền, tìm đến phát cáu luôn.
Trần Dã add bản thân mình rồi trả điện thoại lại cho hắn.
Lục Tuần nhận lấy di động, ngó thử một cái.
Nick Wechat của Trần Dã không phải là Chó Hoang nữa.
Nickname chỉ viết đơn giản là Trần Dã.
Avatar có lẽ là ảnh của người này, Lục Tuần không chắc chắn lắm.
Lục Tuần ngắm ảnh chụp một tí, lại ngắm Trần Dã một tí, rồi lại ngắm ảnh chụp một tí.
Kết luận, đúng là ảnh của người này không sai.
Ảnh này vừa nhìn là biết chụp ở góc dưới cằm mà ai lên ảnh cũng thành 100kg, vẻ mặt Trần Dã lại còn rất cau có khóc chịu. Lúc chụp chắc tay còn rung rung cho nên ảnh hơi mờ. May mà mặt cậu ta nhỏ, nếu không thì…… với cái góc chụp này, chẳng mấy ai mà nuốt cho nổi.
“Nick của cậu là tiếng Anh hay là bính âm ghép vần thế?” Trần Dã nhìn nick Wechat của Lục Tuần, hỏi.
Nick game của tên này cũng là một dãy dài chẳng biết là bính âm hay tiếng Anh.
—— mgqtsmltqt
Đoán nửa ngày vẫn chẳng đoán ra được nghĩa là gì.
Một chiếc xe điện từ phố nhỏ lao băng băng về phía này, Lúc Tuần nhìn thoáng qua, người cầm lái đang quay đầu ra sau vừa cười vừa đưa kem cho bạn gái. Đầu xe đột nhiên lệch một phát.
“Cậu bảo đây là bính âm ghép vần nhưng mà cũng ghép ra được cái gì đâu.” Trần Dã đi ở mé ngoài, cúi đầu nhìn cái nickname thần kinh của Lục Tuần.
Một bàn tay bỗng vòng qua hông cậu, không chờ cậu kịp phản ứng, cánh tay kia đã ôm cả hông cậu kéo mạnh sang bên.
Chân Trần Dã loạng choạng, đầu đập vào mặt Lục Tuần, cái di động trên tay cũng suýt chút nữa không cầm chắc dược.
“Mịa!” Trần Dã cúi đầu nhìn cái tay đang ôm hông mình.
Là của Lục Tuần.
“Cậu làm gì thế hả?” Mắt Trần Dã tóe lửa.
“Xe.” Lục Tuần nói.
Chiếc xe điện lao vụt qua bên chân Trần Dã.
Lửa giận tắt ngúm, Trần Dã gượng gạo nói: “Đừng ôm tôi nữa.”
Lục Tuần buông tay ra.
“Mình giàu quá trời sao mình lắm tiền quá trời.” Lục Tuần đột nhiên nói.
“Hở?” Trần Dã chả hiểu mô tê gì.
Lục Tuần chỉ vào cái nickname trên màn hình.
—— mgqtsmltqt
Trần Dã: “…….”
Thần kinh.
Lại còn lắm tiền nữa, lắm cái cục cớt ấy mà lắm.
Nhà cậu đã phá sản rồi! Hôm qua thời sự còn đưa tin toàn bộ tài sản đã mang đi thế chấp ngân hàng hết rồi kia kìa!
Nhà cậu không có tiền! Cậu cũng không có tiền! Cậu bây giờ! Chỉ là một cựu rickid thôi!
Song Trần Dã không có nói ra khỏi miệng, cậu đưa 300 tệ cho Lục Tuần, bảo: “Tôi về nhà ăn cơm đây, cậu đi thong thả nhé.”
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
“Đi nha.” Nói rồi, Trần Dã cất bước đi về phía điểm dừng xe buýt.
Kỳ thật những học sinh nhà xa thường giải quyết bữa ăn luôn trong mấy hàng quán gần trường.
Nhà cậu cách trường học không tính là gần, phải ngồi xe buýt khoảng chừng 20 phút, nhưng nếu không có việc thì Trần Dã luôn về nhà ăn cơm.
Bà ở nhà một mình là hay ăn uống qua loa cho xong bữa lắm.
“Bà ơi!” Trần Dã vừa vào nhà đã gọi oang oang.
“Ơi! Cháu trai đấy à!” Giọng bà cũng không nhỏ.
“Cháu ơi!” Trình Tiến Đông cũng kêu, “Sao giờ mới về!”
Trần Dã chạy lên cầu thang, nhân lúc đầu Trình Tiến Đông còn chưa rụt vào trong, cậu giơ tay vả chát một phát.
“Éc!” Trình Tiến Đông hét thảm.
“Cái thằng to mồm này!” Mẹ Trình Tiến Đông đi tới dắt cu cậu về nhà, tiện thể đưa một cái tô lớn cho Trần Dã, “Tiểu Dã cầm cái này về mà ăn nè con.””
“Dạ con cảm ơn dì.” Trần Dã tươi cười nhận lấy.
“Khách sáo làm gì, hôm trước con sửa quạt cho nhà dì cũng đâu có lấy tiền.” Mẹ Trình Tiến Đông nói xong lại đét vào lưng Trình Tiến Đông một phát, “Thức ăn cũng không chặn nổi cái miệng mày!”
Trần Dã bưng tô thịt gà thơm phức lên lầu, cửa nhà không đóng, đi lên lầu là có thể nhìn thấy bà cụ đang bày bát đũa.
Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “Ồ, được cho đồ ăn à?”
“Trong nhà thằng ngốc Đại Đông đấy ạ.” Trần Dã cất tô xong bèn ra ngoài sân thượng lấy ghế gập, ánh mắt chợt nhìn tới một góc trong sân.
Một đống đồ gì đó được phủ vải trắng.
Trần Dã cau mày, đi tới, mở ra.
Dưới lớp vải trắng là một hàng những chai nước rỗng được xếp ngay ngắn.
“Bà à.” Trần Dã ngẩng đầu gọi bà mình đang bận bịu trong bếp.
“Ơi?” Bà đi tới, trông thấy cái chai trong tay cậu, lại xoay người rời đi.
“Bà đứng lại đó.” Mặt Trần Dã đen sì sì.
“Bà đang mắc nồi canh.” Bà cụ vờ như không nghe thấy.
“Bà lại ra ngoài nhặt chai lọ rồi!” Trần Dã đi theo, “Bà đừng có đi, bà nói cho rõ xem nào.”
Bà đảo nồi canh, vừa ngó dáo dác xung quanh vừa bảo với cậu, “Canh hôm nay ngon lắm, thơm vô cùng luôn, con ngửi thử đi.”
“Đỗ Lan Hương!” Trần Dã nổi giân.
“Cái thằng quỷ sứ này, dám gọi thẳng tên bà cơ đấy!” Thấy trốn tránh không thoát, bà đành nhìn chằm chằm nồi canh, nói dối đánh trống lảnh, “Hôm qua lúc đi mua thức ăn bà tiện tay nhặt mấy cái chai thôi mà.”
“Nói dối.” Trần Dã đẩy bà ra, đi tới bưng nồi canh nóng cẩn thận đặt lên bàn, sau đó la lên: “Đấy mà là mấy cái hả? Là cả một chồng đó!”
“Mau ăn đi, mau ăn đi.” Bà cụ lảng sang chuyện khác, xới cơm đặt xuống trước mặt cậu, cũng ngồi xuống bên cạnh, “Tối nay lại phải thi tiếp nhỉ! Uống nhiều canh sườn vào con, bổ não lắm.”
“Con không uống.” Trần Dã tức đến no luôn rồi.
Bà có bệnh tim, tuy mấy năm trước đã làm giải phẫu, nhưng dù sao tuổi cũng cao rồi, không khôi phục về bình thường được nữa.
Giờ ngoài trời vừa nóng vừa oi, bà một thân một mình ra ngoài đường lượm chai, lỡ xảy ra chuyện gì, ngã té ra đất thì cậu biết phải làm sao bây giờ.
“Ôi dào.” Bà nhìn cậu chằm chằm, “Coi cái tính nóng nảy của con kìa, trừng ai đó! Mau ăn đi!”
Trần Dã không nhúc nhích.
“Bà có mang số điện thoại con viết trong người mà.” Bà đành nói.
Trần Dã vẫn không động đậy.
“Xời ạ, không nhặt nữa không nhặt nữa.” Bà thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ. “Ăn mau ăn mau.”
Cũng chẳng biết bà nói lời này là nói thật hay nói dối, trước đây bà cũng từng hứa sẽ không đi nhặt chai nữa, nhưng bà cụ Đỗ Lan Hương này rất thích tự làm theo chủ ý, bà mà muốn ra ngoài thật thì cậu cũng chẳng ngăn nổi, mà cậu không thể ở nhà suốt ngày để mà trông chừng được.
Trần Dã cầm đũa lên, suy nghĩ một chút rồi lại buông lời cảnh cáo, “Bà mà còn đi nhặt chai lọ nữa thì con sẽ kiểm tra 0 điểm đấy.”
“Con dám!” Bà gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu, “Con nghiêm túc học hành rồi thi đỗ đại học cho bà nhìn coi, cái nhà dưới lầu có mỗi chuyện thi đại học thôi mà nói từ năm ngoái sang năm này, phiền chết mất thôi.”
“Điểm con thế kia thì thi đại học kiểu gì?” Trần Dã cạn lời.
“Không được, con đã lên lớp 11 rồi, bà sẽ nhờ thầy cô để ý con nhiều hơn.” Bà cụ trừng cậu, “Con có ngốc đâu, ngày bé thông minh thế cơ mà, hồi tiểu học ngày nào con cũng được 100 điểm kiểm tra, Đại Đông thì mỗi ngày 0 điểm kiểm tra, hồi nhỏ nó ăn đòn vì vụ này còn ít hả?”
“Bà cũng biết đấy là hồi còn nhỏ mà.” Trần Dã áng chừng thời gian, bưng bát lên ăn vội cho xong bữa rồi lau miệng đứng dậy, “Con đến trường đây, tối còn phải thi nữa.”
“Thi tốt nha.” Bà chạy theo dúi hai cục cơm nắm cho cậu kẻo buổi tối cậu đói bụng, bà còn dặn thêm, “Lần này phải được 70 điểm đấy nhé!”
“60.” Trần Dã cò kè mặc cả.
“65!” Bà thương lượng.
“50.” Trần Dã được một tấc đòi lấn một thước.
Bà giơ bàn tay lên.
Trần Dã vắt giò té vội xuống lầu.
Lúc cậu đến trường thì đã gần tới giờ vào thi.
Lúc này cổng trường đã không còn ai, chỉ có bảo vệ bưng tách trà ngồi ở cửa phòng an ninh, chơi đùa với con cún nhỏ không biết từ đâu chạy tới.
Trần Dã móc cơm nắm trong cặp ra, mở lớp bọc, chia một nửa cho con cún dưới chân.
“Còn không mau vào đi, chuông sắp reo rồi kìa.” Bảo vệ lên tiếng nhắc nhở cậu.
Trần Dã đứng dậy, dùng chân đẩy đẩy con cún đang bám lấy mình rồi cất bước chuẩn bị đi vào trường.
“Đúng là chuyển trường thật, nguồn tin thì không thể nói cho anh biết được, dù sao cũng chắc chắn là thật, lũ ngu kia còn đang ngồi rình ở chỗ học ngoại ngữ, giờ tôi đang ở cổng trường I, nếu lấy được tin thì tôi sẽ sang ngay, hôm nay nhất định có thể rình được…….”
Một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở chỗ khuất cạnh cổng trường, quay lưng không biết đang gọi điện với ai.
Trần Dã nghe thấy âm thanh, quay sang nhìn một hồi lâu mới phát hiện người này.
Nghe tiếng bước chân tiến tới gần, người kia cũng quay đầu lại, liếc nhìn Trần Dã một thoáng rồi lại quay đầu về.
Lúc gã quay đầu, Trần Dã nhìn thấy trên cổ gã có đeo một chiếc máy ảnh.
Trần Dã nhíu mày.
Đây là……. Phóng viên?
Phóng viên tới chỗ đây để rình ai, trường bọn họ làm gì có diễn ——
Bước chân Trần Dã khựng lại, người đàn ông kia vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Đang rình Lục Tuần.
Trần Dã bất chợt nghĩ.
“Chuông sắp reo rồi, em kia nhanh chân lên coi.” Giọng của bảo vệ vang lên phía sau cậu.
Trần Dã quay đầu.
Lục Tuần đang đi về phía này.
Đệt.
Tên này không phải học bá sao? Học bá mà sao chuông reo tới nơi mới vác mặt đến trường.
Gã đàn ông kia rõ ràng cũng nghe thấy tiếng nhắc của bảo vệ, vừa cúp điện thoại vừa quay người sang.
Trần Dã cắn răng.
Lục Tuần cầm theo tập tài liệu mới mua, vừa đi tới cổng trường đã thấy Trần Dã đứng đực ở đó không nhúc nhích.
Rồi Trần Dã đột nhiên quay người lại, sau đó Lục Tuần chỉ thấy rõ biểu cảm xoắn xuýt trên mặt cậu.
“Vương Tiểu Minh!” Trần Dã vừa chạy tới vừa hô to, “Sao giờ mày mới đến!”
Tốc độ cực nhanh, đầu đập cả vào người Lục Tuần.
Sau đó cậu dán vào người Lục Tuần, một tay quàng vai hắn ra vẻ anh em cột chèo thân thiết lắm, cứ thế ôm vai bá cổ đi vào trong trường.
Đi được hai bước mới thấy tên này cao hơn cậu, cậu có lẽ không che nổi cái mặt hắn được.
“Cúi xuống chút!” Trần Dã nói khẽ.
“Cái gì?” Lục Tuần nhíu mày toan gạt tay cậu ra.
Gã đàn ông ở cổng quay lại, đang ngờ vực quan sát bên này.
Trần Dã lườm Lục Tuần, một tay ấn đầu hắn xuống đặt lên bả vai mình.
Lục Tuần muốn giằng ra: “Cậu…..”
“Ôm tôi.” Trần Dã ghé vào tai hắn nói.