Trần Dã nói xong câu đó thì chẳng dám xem phản ứng của Lục Tuần mà trực tiếp quay đầu đi. Lục Tuần nhìn Trần Dã đứng một bên, nghiêng đầu cố gắng nhìn chòng chọc vào cửa, cả cái ót đều phát ra thông tin “Cậu không nhìn thấy tôi, cũng đừng có tìm tôi”, hắn liền thở dài.
Cho tới nay, Lục Tuần luôn thấy Trần Dã hùng hổ khí thế, ngẩng cao đầu hướng về phía trước, chứ hắn chưa bao giờ thấy Trần Dã trốn tránh như đà điểu vùi đầu vào cát thế này.
Có lẽ vì Trần Dã không có nhận thức ở phương diện này, hoặc cũng có lẽ do Trần Dã vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi quan hệ giữa cả hai. Quan trọng hơn là, Lục Tuần biết điều cậu phải đối mặt không chỉ đơn giản là chấp nhận một mối quan hệ mới, mà hơn nữa một người còn lại trong mối quan hệ này cũng là con trai.
Lục Tuần khẽ gọi cậu: ”Trần Dã.”
“……Ơi?” Trần Dã nghiêng đầu liếc hắn một cái rồi lại tức tốc quay đi, tiếp tục dòm cửa.
Gương mặt Trần Dã vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhưng Lục Tuần thấy được trong khoảnh khắc Trần Dã quay đầu, trong mắt cậu lóe lên vẻ hoang mang và hoảng loạn. Hắn nhíu mày, bỗng ý thức được trạng thái của cậu không phải đang né tránh, mà là đang…… sợ hãi.
Bàn tay buông thõng của hắn siết lại thật chặt, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Dã.
Hai người vừa mới đối diện thì Trần Dã lại đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối. Lục Tuần ngẩn ra, cũng ngồi xổm xuống. Trần Dã ôm lấy chính mình, nửa gương mặt giấu vào trong vòng tay, Lục Tuần chỉ có thể xuyên qua khe hở của cánh tay để nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của cậu.
Đối với Trần Dã, đây là một động tác có tính phòng ngự rất mạnh. Cậu nhắm mắt lại, xung quanh chỉ toàn một màu đen. Cậu không biết mình bị sao nữa, từ khi ý thức được rằng có lẽ mình thích Lục Tuần, cậu có cảm giác như chân mình bước vào một khoảng không. Cậu bị quăng vào một đầm lầy, từ chân đến đùi từ từ lún xuống, cậu không gắng sức nổi, cũng không trốn thoát được, cậu không có bất cứ biện pháp nào cả.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác xa lạ ấy khiến cậu không thở nổi, khiến cậu thấy sợ hãi.
“Trần Dã à……” Lục Tuần nhăn mày, nâng cánh tay lên, nhưng tay hắn cứ dừng lại cách lưng Trần Dã một centimet, mãi không dám chạm vào lưng cậu.
Hồi lâu sau, Trần Dã hơi ngẩng lên, lộ ra nửa gương mặt sau khuỷu tay.
“Tôi không sao.” Cậu cất lời, giọng nghe ồm ồm, âm mũi rất nặng, “Chỉ là……. trong lòng tôi hơi hoảng loạn thôi.”
Thấy Trần Dã như vậy, Lục Tuần không đành lòng, bèn bảo: “Trần Dã à.”
“Ơi?” Trần Dã nhìn hắn.
“Xin lỗi.” Tay Lục Tuần chạm vào sau lưng cậu.
Nghe câu xin lỗi ấy, Trần Dã ngẩn ngơ.
“Tôi……” Lục Tuần nhìn cậu, nói một cách khó khăn, “Tôi không nên ép buộc cậu, là do tôi……”
“Không, không phải đâu.” Trần Dã cau mày ngắt lời hắn, “Không phải do cậu, mà là…… là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, cậu hiểu chứ, là do tôi thấy hoang mang thôi. Chuyện này…… tôi…… tôi…… chỉ là tôi vẫn chưa tiếp thụ được thôi……”
Nói tới đây, cậu bỗng ngừng lại, cậu nhìn Lục Tuần, hiểu ra vì sao hắn lại xin lỗi.
Lục Tuần đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không sao mà.”
Trần Dã cụp mắt.
“Không sao.” Lục Tuần nói lại lần nữa, “Cho dù đáp án là năm nay hay năm sau, cho dù cậu nói cho tôi biết lúc nào cũng đều được hết. Nếu như cậu không muốn, thì tôi cũng có thể không cần biết.”
“Cậu biết tôi thích cậu là đủ rồi.” Cuối cùng, hắn bảo.
Trần Dã nghe đến đó thì cau mày, nhưng có cố cách mấy cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Cậu biết đối với Lục Tuần, để nói ra những lời này là không hề dễ dàng chút nào. Nhưng hiện tại cậu chưa thể hứa hẹn gì cả, giống như cậu vô thức đưa ra đáp án năm sau hẵng nói vậy. Cậu không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định vào lúc này.
Chỉ là……
Trần Dã nhìn Lục Tuần, tim bỗng nặng trĩu, vừa chua xót vừa mềm nhũn. Cậu im lặng một lúc rồi đáp nhỏ: “Ừ.”
Lục Tuần giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ hằn trên khóe mắt Trần Dã do lúc này áp mặt lên cánh tay lâu. Trần Dã không cựa quậy mà chỉ nhìn hắn và khẽ cười.
“Rốt cuộc cũng cười rồi.” Lục Tuần thở phào nhẹ nhõm, “Cậu làm tôi hết hồn đấy.”
“Gì mà gan bé như hạt vừng vậy.” Trần Dã ngượng ngùng đưa tay lau mũi mình.
“Có người tự dưng ngồi xổm xuống sắm vai chuột chũi thì đáng sợ lắm chứ.” Lục Tuần nói.
“Bảo ai là chuột chũi đấy?” Trần Dã nguýt hắn, “Có con chuột chũi nào đẹp trai như tôi hả?”
Lục Tuần ngẫm nghĩ kỹ càng rồi cuối cùng nghiêm túc phân tích: ”Chắc là không, nhưng từ góc độ sinh vật học mà nói thì ở trong mắt bộ gặm nhấm như loài chuột chũi, ngoại hình của cậu không tính là đẹp trai đâu.”
“Cậu ——” Trần Dã nhìn hắn chằm chằm, đang cãi lại nửa chừng thì bỗng bị một tiếng “Ọt ọt” cắt ngang.
Cậu sửng sốt, nhìn xuống bụng mình – nơi đang phát ra âm thanh. Cái bụng cũng không chịu yếu thế, càng được nước kêu to hơn.
Trần Dã: “……”
Lục Tuần liếc nhìn bụng cậu, rồi bèn đưa đồ mình mang từ nhà qua, “Tôi chưa mua thức ăn, chỉ có thịt bò thôi, ăn không?”
“Có.” Trần Dã vui vẻ gật đầu.
“Hình như vẫn còn thừa ít nấm, tôi làm súp nấm cho cậu nhé.” Lục Tuần vừa đứng dậy vừa nói.
“Được.” Trần Dã cũng đứng dậy theo.
Tủ lạnh là do công ty chuyển nhà dọn từ nhà cũ của Lục Tuần ở bên kia sang, vừa vào nhà là cắm điện lên luôn. Lúc mở ngăn lạnh của tủ còn có hơi lạnh tỏa ra, Lục Tuần cầm thịt bò nguyên tảng từ trong ngăn tủ ra, lại lấy một chậu nước rồi bỏ nguyên túi thịt bò vào.
“Sắp rã đông rồi.” Lục Tuần quay đầu nhìn Trần Dã đi theo mình vào bếp, “Cậu cứ đi ngồi đi.”
“Tôi muốn xem chút ấy mà.” Trần Dã nhìn thịt bò ngâm trong nước lạnh, “Cậu định nấu kiểu gì vậy?”
“Cậu muốn ăn thế nào?” Lục Tuần hỏi.
Về thịt bò thì Trần Dã chỉ từng ăn bò kho và bò hầm mà bà nội làm thôi, còn cả tảng bò thế này thì cậu chưa ăn bao giờ, cậu suy nghĩ, “Làm thịt bò chua ngọt nhé?”
Lục Tuần: “……Cũng được.”
Trong lúc chờ rã đông thịt bò, Lục Tuần bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm súp nấm. Hắn mở tủ lạnh, lấy nấm và ngô ra, vừa quay người lại liền thấy Trần Dã đang mon men đi tới, cách hắn rất gần. Không biết cậu đi tới sau lưng hắn từ bao giờ, chắc là muốn xem xem hắn lấy cái gì đây mà.
Khoảnh cách giữa hai người rất gần, Lục Tuần rướn cổ ra sau, Trần Dã cũng lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách, rồi vội vàng né tránh ánh mắt Lục Tuần.
Lục Tuần cầm mớ nấm trong tay, hắn biết Trần Dã không thích ứng, cũng hiểu vì sao cậu lại lảng tránh mình.
“Trần Dã.” Lục Tuần cất tiếng gọi cậu.
“Hửm?” Trần Dã thu lại tầm mắt nhìn lệch đi hướng khác.
“Cậu đến phòng khách ngồi đi, bên này sẽ xong nhanh thôi.” Lục Tuần cười nói.
“Tôi không đi đâu.” Trần Dã mau chóng đáp mà chẳng thèm nghĩ ngợi.
Trần Dã không rõ vì sao mình lại nói vậy, cơ mà cậu không muốn rời khỏi Lục Tuần. Mặc dù cậu không thể đối mặt với Lục Tuần khi ở khoảng cách quá gần hay là chạm mắt với hắn, trước đây những hành động ấy là rất đỗi bình thường, giờ mà tránh né thì chính cậu cũng thấy mất tự nhiên, tuy vậy cậu vẫn không muốn rời xa khỏi hắn.
Trần Dã biết bản thân mình bây giờ đang mâu thuẫn lắm, nhưng cảm giác mâu thuẫn ấy không làm cậu khó chịu. Quan trọng nhất là, câu xin lỗi của Lục Tuần khiến cậu không muốn để Lục Tuần phải cảm thấy áy náy vì quan hệ hiện tại giữa cả hai.
Là do chính cậu chưa chuẩn bị xong.
Lục Tuần nhìn Trần Dã đứng yên tại chỗ làm bộ bình tĩnh, tuy chẳng hiểu sao cậu lại nói vậy nhưng hắn cũng chẳng ý kiến gì.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa nấm qua, bảo: “Thế cậu thái nấm nhé?”
“Được.” Trần Dã nhận lấy nấm, sau đó ngước mắt nhìn thoáng qua một dãy dao thái cao thấp dài ngắn khác nhau được Lục Tuần bày trên kệ, cậu hăm hở chọn lấy một con dao từ kệ, hỏi: “Thái sợi hay thái khối?”
“Thái hạt lựu.” Lục Tuần cầm một cây nấm lên làm mẫu cho cậu, “Trước tiên cắt bỏ phần rễ đi, cắt một đường ngang thế này này.”
Hắn dùng bàn tay đang băng bó để giữ lấy nấm, vừa giải thích vừa dùng một tay khác nhẹ nhàng cắt vài đường lên cây nấm, những miếng nấm hình hạt lựu gọn gàng chỉnh tề cứ thế xuất hiện dưới đôi bàn tay của hắn.
Trần Dã chép miệng, dù có xem bao nhiêu lần, cậu vẫn choáng ngợp trước kỹ năng nấu nướng của Lục Tuần.
“Cậu thử xem.” Lục Tuần đặt một cây nấm khác lên trên thớt.
Trần Dã dùng một tay giữ nấm, một tay ướm lưỡi dao lên đường giữa cây nấm, chậm rãi cắt xuống.
Số lần cậu cầm dao thái chỉ đếm trên đầu ngón tay, chính là mấy lần giúp bà cầm dao phay chặt xương. Còn thái kiểu khéo léo thế này thì quả thực cậu mới làm lần đầu tiên.
“Cứ chậm thôi là được.” Lục Tuần nói.
Trần Dã gật đầu, thái từng lát từng lát với tốc độ đều đều. Cắt xong nhìn lại, ngoại trừ kích cỡ to nhỏ không đều ra thì cũng coi như tạm ổn.
Lúc thái hết nguyên liệu làm súp nấm thì thịt bò cũng đã rã đông gần xong. Lục Tuần bày các đồ nấu ăn thường dùng ra, sau đó lấy thịt bò đã rã đông ra khỏi túi, cẩn thận lau máu loãng dính ở mặt ngoài tảng thịt bằng giấy ăn, tiếp theo là rắc muối, xoa dầu. Chuẩn bị xong xuôi rồi, hắn bèn cầm lấy nồi, dùng một tay thử đảo đảo mấy cái.
Trần Dã nhìn bàn tay phải hắn thường dùng đang phải bó băng gạc, để thõng ở một bên, cậu nhíu mày, bảo: “Hay để tôi làm cho.”
“Cậu biết làm á?” Lục Tuần cười hỏi ngược lại.
Từ lần trước dẫn Trần Dã đến nhà ông ngoại, nhìn cậu gói bánh bao là hắn đã biết trình nấu nướng của cậu chỉ đến mức rửa rau thôi.
“Cái này thì có gì mà không biết làm, bỏ thịt vào nồi rồi chiên thôi, cậu chỉ đạo cho tôi là được chứ gì?” Trần Dã đẩy hắn ra, cầm lấy cái nồi từ tay hắn.
“Thôi được.” Lục Tuần nói.
“Tảng thịt bò này to ghê.” Trần Dã tò mò cầm tảng thịt trong khay lên lắc lắc.
Lục Tuần chỉ vào chai dầu đặt bên cạnh: “Trước tiên ——”
“Cho dầu vào trước chứ gì, tôi biết mà.” Trần Dã cầm chai dầu lên, đổ một mẻ dầu vào trong nồi, cậu nhớ lại các bước xào thịt của bà, lại nhanh nhảu đổ ào thêm một mẻ tương nữa.
Lục Tuần nhìn cái nồi một nửa dầu một nửa tương: “……”
“Bắt đầu chỉ đạo đi kìa.” Trần Dã đảo đảo nồi, nhao nhao đòi thử.
“Thôi để tôi làm cho.” Lục Tuần cố gắng cứu lấy tảng thịt bò.
“Không sao, cứ để tôi làm.” Trần Dã hào hứng nhìn gia vị bày trên bàn bếp, chọn lấy một chai dấm rồi đổ vào nồi, tiếp đó quay sang hỏi Lục Tuần, “Bây giờ cho món ra khỏi nồi được chưa?”
Lục Tuần thở dài: “Ừ cho ra đi.”
Cho tới nay, Lục Tuần luôn thấy Trần Dã hùng hổ khí thế, ngẩng cao đầu hướng về phía trước, chứ hắn chưa bao giờ thấy Trần Dã trốn tránh như đà điểu vùi đầu vào cát thế này.
Có lẽ vì Trần Dã không có nhận thức ở phương diện này, hoặc cũng có lẽ do Trần Dã vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi quan hệ giữa cả hai. Quan trọng hơn là, Lục Tuần biết điều cậu phải đối mặt không chỉ đơn giản là chấp nhận một mối quan hệ mới, mà hơn nữa một người còn lại trong mối quan hệ này cũng là con trai.
Lục Tuần khẽ gọi cậu: ”Trần Dã.”
“……Ơi?” Trần Dã nghiêng đầu liếc hắn một cái rồi lại tức tốc quay đi, tiếp tục dòm cửa.
Gương mặt Trần Dã vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhưng Lục Tuần thấy được trong khoảnh khắc Trần Dã quay đầu, trong mắt cậu lóe lên vẻ hoang mang và hoảng loạn. Hắn nhíu mày, bỗng ý thức được trạng thái của cậu không phải đang né tránh, mà là đang…… sợ hãi.
Bàn tay buông thõng của hắn siết lại thật chặt, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Dã.
Hai người vừa mới đối diện thì Trần Dã lại đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối. Lục Tuần ngẩn ra, cũng ngồi xổm xuống. Trần Dã ôm lấy chính mình, nửa gương mặt giấu vào trong vòng tay, Lục Tuần chỉ có thể xuyên qua khe hở của cánh tay để nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của cậu.
Đối với Trần Dã, đây là một động tác có tính phòng ngự rất mạnh. Cậu nhắm mắt lại, xung quanh chỉ toàn một màu đen. Cậu không biết mình bị sao nữa, từ khi ý thức được rằng có lẽ mình thích Lục Tuần, cậu có cảm giác như chân mình bước vào một khoảng không. Cậu bị quăng vào một đầm lầy, từ chân đến đùi từ từ lún xuống, cậu không gắng sức nổi, cũng không trốn thoát được, cậu không có bất cứ biện pháp nào cả.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác xa lạ ấy khiến cậu không thở nổi, khiến cậu thấy sợ hãi.
“Trần Dã à……” Lục Tuần nhăn mày, nâng cánh tay lên, nhưng tay hắn cứ dừng lại cách lưng Trần Dã một centimet, mãi không dám chạm vào lưng cậu.
Hồi lâu sau, Trần Dã hơi ngẩng lên, lộ ra nửa gương mặt sau khuỷu tay.
“Tôi không sao.” Cậu cất lời, giọng nghe ồm ồm, âm mũi rất nặng, “Chỉ là……. trong lòng tôi hơi hoảng loạn thôi.”
Thấy Trần Dã như vậy, Lục Tuần không đành lòng, bèn bảo: “Trần Dã à.”
“Ơi?” Trần Dã nhìn hắn.
“Xin lỗi.” Tay Lục Tuần chạm vào sau lưng cậu.
Nghe câu xin lỗi ấy, Trần Dã ngẩn ngơ.
“Tôi……” Lục Tuần nhìn cậu, nói một cách khó khăn, “Tôi không nên ép buộc cậu, là do tôi……”
“Không, không phải đâu.” Trần Dã cau mày ngắt lời hắn, “Không phải do cậu, mà là…… là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, cậu hiểu chứ, là do tôi thấy hoang mang thôi. Chuyện này…… tôi…… tôi…… chỉ là tôi vẫn chưa tiếp thụ được thôi……”
Nói tới đây, cậu bỗng ngừng lại, cậu nhìn Lục Tuần, hiểu ra vì sao hắn lại xin lỗi.
Lục Tuần đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không sao mà.”
Trần Dã cụp mắt.
“Không sao.” Lục Tuần nói lại lần nữa, “Cho dù đáp án là năm nay hay năm sau, cho dù cậu nói cho tôi biết lúc nào cũng đều được hết. Nếu như cậu không muốn, thì tôi cũng có thể không cần biết.”
“Cậu biết tôi thích cậu là đủ rồi.” Cuối cùng, hắn bảo.
Trần Dã nghe đến đó thì cau mày, nhưng có cố cách mấy cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Cậu biết đối với Lục Tuần, để nói ra những lời này là không hề dễ dàng chút nào. Nhưng hiện tại cậu chưa thể hứa hẹn gì cả, giống như cậu vô thức đưa ra đáp án năm sau hẵng nói vậy. Cậu không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định vào lúc này.
Chỉ là……
Trần Dã nhìn Lục Tuần, tim bỗng nặng trĩu, vừa chua xót vừa mềm nhũn. Cậu im lặng một lúc rồi đáp nhỏ: “Ừ.”
Lục Tuần giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ hằn trên khóe mắt Trần Dã do lúc này áp mặt lên cánh tay lâu. Trần Dã không cựa quậy mà chỉ nhìn hắn và khẽ cười.
“Rốt cuộc cũng cười rồi.” Lục Tuần thở phào nhẹ nhõm, “Cậu làm tôi hết hồn đấy.”
“Gì mà gan bé như hạt vừng vậy.” Trần Dã ngượng ngùng đưa tay lau mũi mình.
“Có người tự dưng ngồi xổm xuống sắm vai chuột chũi thì đáng sợ lắm chứ.” Lục Tuần nói.
“Bảo ai là chuột chũi đấy?” Trần Dã nguýt hắn, “Có con chuột chũi nào đẹp trai như tôi hả?”
Lục Tuần ngẫm nghĩ kỹ càng rồi cuối cùng nghiêm túc phân tích: ”Chắc là không, nhưng từ góc độ sinh vật học mà nói thì ở trong mắt bộ gặm nhấm như loài chuột chũi, ngoại hình của cậu không tính là đẹp trai đâu.”
“Cậu ——” Trần Dã nhìn hắn chằm chằm, đang cãi lại nửa chừng thì bỗng bị một tiếng “Ọt ọt” cắt ngang.
Cậu sửng sốt, nhìn xuống bụng mình – nơi đang phát ra âm thanh. Cái bụng cũng không chịu yếu thế, càng được nước kêu to hơn.
Trần Dã: “……”
Lục Tuần liếc nhìn bụng cậu, rồi bèn đưa đồ mình mang từ nhà qua, “Tôi chưa mua thức ăn, chỉ có thịt bò thôi, ăn không?”
“Có.” Trần Dã vui vẻ gật đầu.
“Hình như vẫn còn thừa ít nấm, tôi làm súp nấm cho cậu nhé.” Lục Tuần vừa đứng dậy vừa nói.
“Được.” Trần Dã cũng đứng dậy theo.
Tủ lạnh là do công ty chuyển nhà dọn từ nhà cũ của Lục Tuần ở bên kia sang, vừa vào nhà là cắm điện lên luôn. Lúc mở ngăn lạnh của tủ còn có hơi lạnh tỏa ra, Lục Tuần cầm thịt bò nguyên tảng từ trong ngăn tủ ra, lại lấy một chậu nước rồi bỏ nguyên túi thịt bò vào.
“Sắp rã đông rồi.” Lục Tuần quay đầu nhìn Trần Dã đi theo mình vào bếp, “Cậu cứ đi ngồi đi.”
“Tôi muốn xem chút ấy mà.” Trần Dã nhìn thịt bò ngâm trong nước lạnh, “Cậu định nấu kiểu gì vậy?”
“Cậu muốn ăn thế nào?” Lục Tuần hỏi.
Về thịt bò thì Trần Dã chỉ từng ăn bò kho và bò hầm mà bà nội làm thôi, còn cả tảng bò thế này thì cậu chưa ăn bao giờ, cậu suy nghĩ, “Làm thịt bò chua ngọt nhé?”
Lục Tuần: “……Cũng được.”
Trong lúc chờ rã đông thịt bò, Lục Tuần bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm súp nấm. Hắn mở tủ lạnh, lấy nấm và ngô ra, vừa quay người lại liền thấy Trần Dã đang mon men đi tới, cách hắn rất gần. Không biết cậu đi tới sau lưng hắn từ bao giờ, chắc là muốn xem xem hắn lấy cái gì đây mà.
Khoảnh cách giữa hai người rất gần, Lục Tuần rướn cổ ra sau, Trần Dã cũng lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách, rồi vội vàng né tránh ánh mắt Lục Tuần.
Lục Tuần cầm mớ nấm trong tay, hắn biết Trần Dã không thích ứng, cũng hiểu vì sao cậu lại lảng tránh mình.
“Trần Dã.” Lục Tuần cất tiếng gọi cậu.
“Hửm?” Trần Dã thu lại tầm mắt nhìn lệch đi hướng khác.
“Cậu đến phòng khách ngồi đi, bên này sẽ xong nhanh thôi.” Lục Tuần cười nói.
“Tôi không đi đâu.” Trần Dã mau chóng đáp mà chẳng thèm nghĩ ngợi.
Trần Dã không rõ vì sao mình lại nói vậy, cơ mà cậu không muốn rời khỏi Lục Tuần. Mặc dù cậu không thể đối mặt với Lục Tuần khi ở khoảng cách quá gần hay là chạm mắt với hắn, trước đây những hành động ấy là rất đỗi bình thường, giờ mà tránh né thì chính cậu cũng thấy mất tự nhiên, tuy vậy cậu vẫn không muốn rời xa khỏi hắn.
Trần Dã biết bản thân mình bây giờ đang mâu thuẫn lắm, nhưng cảm giác mâu thuẫn ấy không làm cậu khó chịu. Quan trọng nhất là, câu xin lỗi của Lục Tuần khiến cậu không muốn để Lục Tuần phải cảm thấy áy náy vì quan hệ hiện tại giữa cả hai.
Là do chính cậu chưa chuẩn bị xong.
Lục Tuần nhìn Trần Dã đứng yên tại chỗ làm bộ bình tĩnh, tuy chẳng hiểu sao cậu lại nói vậy nhưng hắn cũng chẳng ý kiến gì.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa nấm qua, bảo: “Thế cậu thái nấm nhé?”
“Được.” Trần Dã nhận lấy nấm, sau đó ngước mắt nhìn thoáng qua một dãy dao thái cao thấp dài ngắn khác nhau được Lục Tuần bày trên kệ, cậu hăm hở chọn lấy một con dao từ kệ, hỏi: “Thái sợi hay thái khối?”
“Thái hạt lựu.” Lục Tuần cầm một cây nấm lên làm mẫu cho cậu, “Trước tiên cắt bỏ phần rễ đi, cắt một đường ngang thế này này.”
Hắn dùng bàn tay đang băng bó để giữ lấy nấm, vừa giải thích vừa dùng một tay khác nhẹ nhàng cắt vài đường lên cây nấm, những miếng nấm hình hạt lựu gọn gàng chỉnh tề cứ thế xuất hiện dưới đôi bàn tay của hắn.
Trần Dã chép miệng, dù có xem bao nhiêu lần, cậu vẫn choáng ngợp trước kỹ năng nấu nướng của Lục Tuần.
“Cậu thử xem.” Lục Tuần đặt một cây nấm khác lên trên thớt.
Trần Dã dùng một tay giữ nấm, một tay ướm lưỡi dao lên đường giữa cây nấm, chậm rãi cắt xuống.
Số lần cậu cầm dao thái chỉ đếm trên đầu ngón tay, chính là mấy lần giúp bà cầm dao phay chặt xương. Còn thái kiểu khéo léo thế này thì quả thực cậu mới làm lần đầu tiên.
“Cứ chậm thôi là được.” Lục Tuần nói.
Trần Dã gật đầu, thái từng lát từng lát với tốc độ đều đều. Cắt xong nhìn lại, ngoại trừ kích cỡ to nhỏ không đều ra thì cũng coi như tạm ổn.
Lúc thái hết nguyên liệu làm súp nấm thì thịt bò cũng đã rã đông gần xong. Lục Tuần bày các đồ nấu ăn thường dùng ra, sau đó lấy thịt bò đã rã đông ra khỏi túi, cẩn thận lau máu loãng dính ở mặt ngoài tảng thịt bằng giấy ăn, tiếp theo là rắc muối, xoa dầu. Chuẩn bị xong xuôi rồi, hắn bèn cầm lấy nồi, dùng một tay thử đảo đảo mấy cái.
Trần Dã nhìn bàn tay phải hắn thường dùng đang phải bó băng gạc, để thõng ở một bên, cậu nhíu mày, bảo: “Hay để tôi làm cho.”
“Cậu biết làm á?” Lục Tuần cười hỏi ngược lại.
Từ lần trước dẫn Trần Dã đến nhà ông ngoại, nhìn cậu gói bánh bao là hắn đã biết trình nấu nướng của cậu chỉ đến mức rửa rau thôi.
“Cái này thì có gì mà không biết làm, bỏ thịt vào nồi rồi chiên thôi, cậu chỉ đạo cho tôi là được chứ gì?” Trần Dã đẩy hắn ra, cầm lấy cái nồi từ tay hắn.
“Thôi được.” Lục Tuần nói.
“Tảng thịt bò này to ghê.” Trần Dã tò mò cầm tảng thịt trong khay lên lắc lắc.
Lục Tuần chỉ vào chai dầu đặt bên cạnh: “Trước tiên ——”
“Cho dầu vào trước chứ gì, tôi biết mà.” Trần Dã cầm chai dầu lên, đổ một mẻ dầu vào trong nồi, cậu nhớ lại các bước xào thịt của bà, lại nhanh nhảu đổ ào thêm một mẻ tương nữa.
Lục Tuần nhìn cái nồi một nửa dầu một nửa tương: “……”
“Bắt đầu chỉ đạo đi kìa.” Trần Dã đảo đảo nồi, nhao nhao đòi thử.
“Thôi để tôi làm cho.” Lục Tuần cố gắng cứu lấy tảng thịt bò.
“Không sao, cứ để tôi làm.” Trần Dã hào hứng nhìn gia vị bày trên bàn bếp, chọn lấy một chai dấm rồi đổ vào nồi, tiếp đó quay sang hỏi Lục Tuần, “Bây giờ cho món ra khỏi nồi được chưa?”
Lục Tuần thở dài: “Ừ cho ra đi.”