Học sinh của lớp 11-1 đã tới hơn phân nửa, lúc này vẫn chưa chính thức vào học, trong phòng râm ran những tiếng trò chuyện khe khẽ.
Trần Dã bước vào lớp, tay cầm hai chồng vở bài tập đặt lên bàn giáo viên. Từ lúc cậu đi vào, lớp học cũng xuất hiện một vài tiếng bàn tán và trầm trồ nho nhỏ, nhưng đa phần vẫn có chừng mực. Trần Dã nhìn một vòng quanh lớp, âm thanh cũng im bặt.
Hầu hết học sinh là những gương mặt quen thuộc, hơn một nửa lớp là quen ở đội tuyển. Mấy cô bạn ngồi hàng đầu thường xuyên đặt trà sữa với cậu, lúc này còn tươi cười vẫy tay với cậu, Trần Dã cũng khẽ gật đầu đáp lại.
“Ồ, ai đây ta?” Hà Thừa Vũ bước vào cửa, tỏ vẻ bất ngờ, “Tới lớp 11-1 bọn tôi để ra oai hả?”
“Ôm đầu ngồi xổm xuống mau.” Trần Dã nói.
“Vãi.” Hà Thừa Vũ cười cười đi tới gần, giơ tay vỗ vai cậu, “Đã chúc mừng rồi nên tôi sẽ không nói hoan nghênh gì đó nữa nhé, hầu hết mọi người trong lớp cậu cũng biết cả, tôi không giới thiệu nữa.”
“Có gì đâu mà chúc mừng, vào đây cũng đâu có khó.” Trần Dã nhìn quanh lớp học phía dưới một vòng.
Đây là lớp 11-1, chẳng có gì khác biệt so với phòng học của lớp 11-12, song đối với cậu, cách biệt giữa hai lớp không chỉ là độ cao hai tầng lầu. Trần Dã quay sang nhìn Hà Thừa Vũ, “Cái khó là trụ lại được cơ.”
“Cậu có thể trụ lại được mà.” Hà Thừa Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
“Tại sao?” Đến cả Trần Dã cũng chẳng quá tin tưởng vào bản thân mình.
“Trực giác của tôi mách bảo thế đấy.” Hà Thừa Vũ cười sâu xa.
“Trực giác chính là mấy lời nói lung tung vô căn cứ, cái đó không có tác dụng.” Trần Dã không tin.
Hà Thừa Vũ cũng không phản bác, cậu ta chỉ vào chồng bài tập đặt trên bàn giáo viên, “Cậu mang tới đây à?”
“Ôi đừng nhắc nữa.” Trần Dã chán chả buồn nói.
Hà Thừa Vũ hết nhìn cậu lại nhìn vở bài tập, cười bảo, “Cậu là lớp phó vật lý mới của lớp mình đúng không?”
“Nghe Tưởng điên bảo lớp phó vật lý của mấy cậu chuyển đi rồi à?” Trần Dã chưa từ bỏ ý định.
“Ừ, chuyển đi rồi, bạn đó về quê gốc ghi trong hộ khẩu để thi đại học.” Nhìn vẻ mặt Trần Dã, Hà Thừa Vũ buồn cười, “Lớp phó bộ môn không phải làm gì cả đâu, chỉ cần để vở bài tập ở đây là được, mọi người sẽ tự lấy.”
Trần Dã vẫn thấy quá phiền phức, trong mắt cậu, lớp phó bộ môn toàn phải làm ba cái việc thừa thãi gì đâu không. Nhận bài tập, thu bài tập, giục bài tập……. Nghĩ thôi mà cũng ——
Đang nghĩ nửa chừng, cậu đảo mắt nhìn phòng học, quay đầu hỏi, “Lục tuần đâu rồi?”
“Tôi vừa thấy cậu ấy ở văn phòng xong, hình như chủ nhiệm khối tìm cậu ấy có việc.” Hà Thừa Vũ chỉ vào phía cuối lớp học, “Đúng rồi, chỗ ngồi của cậu kia nhé.”
Trần Dã nhìn theo hướng cậu ta chỉ, thấy cặp của mình đặt trên chiếc bàn gần hành lang cuối lớp, chắc là Lục Tuần để ở đó cho cậu.
Vị trí bên cạnh chỗ mới của cậu đã có người ngồi, người nọ đang nhiệt tình vẫy tay với cậu, chính là cu cậu mập hay đặt trà sữa trong đội tuyển toán. Trần Dã đi tới bàn mình, kéo ghế ngồi xuống.
“Trần Dã!” Viên Dương Dương nom rất hưng phấn, “Bọn mình ngồi cùng bàn đó!”
“À, ừ.” Trần Dã đáp.
“Cậu vào được lớp 11-1 thật rồi! Lúc nghỉ học tớ xem bảng điểm mà cũng chẳng dám tin.” Viên Dương Dương nói.
“Thì bây giờ tin cũng được.” Trần Dã lấy điện thoại trong cặp ra, mở khung chat với Lục Tuần.
Lục tuần gửi cho cậu một tin nhắn.
—— Giáo viên có việc tìm tôi, tôi để cặp lên bàn cho cậu rồi nhé.
Cậu bấm điện thoại, trả lời một câu.
—— Tôi vào lớp rồi.
“Môn tự nhiên cậu đỉnh thật đấy, đề thi cuối kỳ lần này biến thái muốn chết, tớ nghi đề lần này là do mấy giáo viên đội tuyển ra.” Viên Dương Dương vừa liến thoắng vừa sáp lại gần, “Cậu đang chat với ai thế?”
Trần Dã tắt khung chat, dùng tay chặn mặt cậu ta lại, bực mình nói, “Có thể ngừng một lúc được không?”
“……” Viên Dương Dương tắt đài liền, cậu chàng gật gật đầu, chờ Trần Dã bỏ tay ta lại lập tức nói, “Một việc cuối cùng thôi, cậu vẫn chưa vào group lớp mình, thi thoảng có tài liệu gì là giáo viên đều up lên group hết. Tớ add cậu rồi, cậu đồng ý đi.”
“Ok.” Trần Dã đáp.
“Khỏi cần đâu, có khi tháng sau đã phắn rồi ấy chứ.” Một giọng nói bỗng vang lên từ góc trái phòng học.
Trần Dã đồng ý yêu cầu gia nhập group, sau đó mới quay đầu nhìn qua. Nam sinh nọ để đầu húi cua, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường. Trần Dã có ấn tượng với gương mặt này, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Cả hai đã từng chạm mặt hai lần, một lần là ở lớp 11-1 hồi học kỳ một, lần khác là ở quán nướng ngoài trời. Hai lần chạm mặt đều chẳng thoải mái gì cho cam, tên này y như ruồi nhặng, cứ chường mặt ra là lại tuôn cho cậu một tràng ve ve ve làm ong hết cả đầu.
Lúc này cả hai đối diện tầm mắt nhau, cái thằng này vẫn trưng cái điệu bộ ngứa đòn như cũ.
“Này, Lý Duệ, cậu nói thế không hay lắm đâu, với cả điểm tổ hợp tự nhiên của Trần Dã rất tốt mà.” Viên Dương Dương định đứng ra giải hoà.
“Đi thi thì chỉ thi mỗi môn tự nhiên chắc?” Lý Duệ hờ hững đáp, “Nó được mấy điểm tiếng Anh? Tạm chưa bàn đến thi tháng, nếu thi tuần cũng loại học sinh được thì thể nào nó cũng bị loại thẳng cẳng, đã thế còn kéo điểm bình quân của cả lớp ta xuống. Đừng để đến lúc đó điểm bình quân của lớp 2 xếp trên đầu chúng ta, thế thì bị người ta cười thối mũi mất, tôi cũng thấy mất ——”
“Đủ rồi.” Hà Thừa Vũ từ hàng ghế trước đi tới, đè nặng giọng nhắc nhở Lý Duệ, “Lý Duệ, cậu đừng có quá đáng.”
“Mày lại giả vờ làm người tốt à?” Gương mặt bình tĩnh của Lý Duệ bỗng nhiên lộ rõ vẻ khó chịu.
“Tôi có giả vờ hay không cũng chẳng liên quan tới cậu, sau này đều phải học cùng lớp với nhau, cậu một vừa hai phải thôi.” Hà Thừa Vũ nói rất nghiêm túc.
Lý Duệ nhìn chằm chằm Hà Thừa Vũ, đột nhiên chửi, “Thằng đồng tính chết dẫm.”
Trần Dã đang xem di động đột nhiên quay ngoắt lại, trong thoáng chốc máu huyết xộc thẳng lên đầu, một giây sau cậu mới nhận ra không phải thằng ngốc này đang nói mình. Bởi vì cùng lúc đó cậu nhìn thấy sắc mặt của Hà Thừa Vũ ở cạnh mình trở nên khó coi.
“Còn định nói tao nữa à? ” Lý Duệ châm chọc nhìn Hà Thừa Vũ.
Bầu không khí lớp học lập tức trờ nên kỳ lạ, sau một thoáng yên ắng, những tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu cất lên.
Trần Dã nhíu mày, ban đầu cậu không đáp trả thằng ngốc này chỉ đơn giản là vì không muốn tốn công đấu võ mồm. Còn bây giờ, Trần Dã nhìn vẻ mặt khó coi của Hà Thừa Vũ…… cậu kéo ghế đứng dậy.
Nhưng cậu vừa toan nhấc chân, một trong số các nữ sinh đang túm tụm nghịch di động ở đằng trước đột nhiên bật dậy, “Lý Duệ, cậu bị điên à? Hà Thừa Vũ đồng tính thì mắc mớ gì đến cậu, cậu sỉ nhục bạn học thì hay lắm chắc?”
“Tôi nói nó đồng tính mà là sỉ nhục nó á?” Lý Duệ hừ giọng, “Nó vốn là đồng tính mà, chẳng lẽ không đúng?”
“Cậu ——” Cô bạn nọ hiển nhiên không ngờ cậu ta lại trơ trẽn như vậy, nhưng cô đang định nói tiếp thì đã bị ngắt lời.
“Tôi đúng là đồng tính, cậu nói không sai.” Hà Thừa Gũ lặng thinh nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.
“Đấy thấy chưa……” Lý Duệ còn định nói nữa, song Trần Dã đã đi tới chỗ cậu ta.
“Mày làm cái ——“ Thấy Trần Dã bước tới, Lý Duệ mở miệng vừa định nói gì đó thì đã bị Trần Dã nhấn đầu xuống bàn. Lý Duệ giãy giụa nhưng không vùng ra được, thế là đỏ mặt tía tai la lên, “Thả tao ra!”
“Mày muốn gây sự với tao thì đừng chỉ chửi bới suông, có gan thật thì bước lên cho tao đánh một trận, tao sẽ xem như mày can đảm. Nếu còn để tao nghe thấy mày giở giọng nói càn nói xiên nữa thì liệu hồn.” Giọng Trần Dã không lớn nhưng cũng không cố ý hạ thấp, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy hết.
“Nghe rõ chưa?” Trần Dã hỏi.
Lý Duệ nín thở, không dám ho he gì. Trần Dã liền thả cậu ta ra, trở về chỗ ngồi của mình. Lớp học lặng thinh trong thoáng chốc rồi mới lại có tiếng nói chuyện, song vài người vẫn không kìm được mà hướng mắt về phía cậu.
Trần Dã chẳng quan tâm, cậu dựa vào lưng ghế, ngồi duỗi thẳng chân. Hà Thừa Vũ đứng bên cạnh bàn cậu, cứ nhìn cậu cả buổi, cuối cùng không nhịn được cười.
“Cười éo gì.” Trần Dã cạn lời, “Chẳng phải hồi trước thằng ngốc đó chơi chung với cậu sao?”
“Ừ, đúng thế.” Hà Thừa Vũ sờ sờ mũi.
“Sao giờ lại thành ra thế này?” Trần Dã hỏi.
“Kể ra thì dài lắm…..” Hà Thừa Vũ điềm nhiên nhún vai, “Trong kỳ nghỉ vừa rồi, tôi lỡ gửi nhật ký chat vào nhầm group.”
“Cậu có thật là học sinh hạng hai toàn trường không đấy?” Trần Dã hoài nghi nhìn cậu ta.
Hà Thừa Vũ cứ cười cười một hồi rồi bảo, “Tôi không sao mà, cậu cũng thấy rồi đấy, mọi người trong lớp mình đều khá tốt.”
“Thế thằng ngốc kia là sao?” Trần Dã nói.
“……” Hà Thừa Vũ im lặng một thoáng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Kiểu gì cũng có người nói thôi, chuyện không thể tránh được mà.”
Trần Dã không hỏi gì thêm nữa.
Chuông buổi sáng vang lên, thầy chủ nhiệm Thẩm Ngọc Trác bước vào lớp trong tiếng chuông reo vang. Thầy nhắc nhở nhiệm vụ vệ sinh lớp học, sau đó lại đi mất, mọi người trong lớp bắt đầu tiến hành dọn dẹp.
Trần Dã ngồi tựa lên ghế, nhìn bóng dáng Hà Thừa Vũ ngồi phía trước mình, Hà Thừa Vũ ngồi thẳng tắp, những người bên cạnh đều bắt đầu hoạt động mà cậu ta thì vẫn cứ ngồi, như thể đang thẫn thờ vậy.
Trần Dã chưa bao giờ để tâm đến mấy lời lẽ công kích ngoài miệng, trong trường có đủ thứ tin đồn về cậu, nói toẹt vào mặt cậu cậu còn chẳng thế si nhê. Tuy nhiên ba chữ “đồ đồng tính” này khiến một người chẳng bao giờ quan tâm đến những lời đàm tiếu như Trần Dã cũng thấy hơi căng thẳng.
Ngày đầu tiên quay trở lại học phải vệ sinh dọn dẹp toàn bộ lớp, bàn ghế đều phải dẹp gọn hết đi. Trần Dã khiêng bàn của mình xong lại khiêng giúp người bạn cùng bàn đang thở hồng hộc. Đang đi giữa chừng, cậu lại tiện tay giúp hai cô bạn đang cùng vất vả khiêng bàn ra ngoài.
“Cảm ơn cậu.” Mấy bạn nữ đuổi theo nói.
Trần Dã đặt bàn xuống, xua tay tỏ ý không có gì, vốn chỉ tiện tay giúp thôi.
“Lục Tuần!” Nữ sinh đứng trước bỗng nhiên kích động hướng về phía sau cậu reo lên, cậu cũng quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.
Lục Tuần đang bước tới từ bên kia hành lang, tay xách theo đồ.
“Xách gì vậy?” Trần Dã cười.
“Trà sữa chủ nhiệm mua cho đấy.” Lục Tuần đưa cho cậu, “Cậu uống đi.”
“Hai cậu đúng là thân thiết thật.” Cô bạn cười nhìn bọn họ, “Thế mà dạo trước còn có tin đồn hai cậu đánh nhau nữa cơ.”
“Có cần khiêng gì nữa không?” Trần Dã hỏi.
“Hả?” Nữ sinh ngớ người, liên tục xua tay, “Không cần, không cần đâu, chỉ có một chồng sách thôi, bọn tớ tự làm được.”
Trần Dã gật gật đầu.
“Đồng hồ của hai cậu giống nhau quá nhỉ.” Cô bạn tóc ngắn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ bỗng lên tiếng.
Trần Dã nhướn mày không nói gì.
“Mua cùng nhau mà.” Lục Tuần trả lời rất tự nhiên.
“Đẹp lắm.” Bạn nữ khen xong lại cười nói cảm ơn rồi cùng bạn mình đi xa.
Sau khi mấy nữ sinh rời đi, Trần Dã lẳng lặng kéo tay áo đồng phục xuống.
“Sao thế?” Lục Tuần chú ý tới động tác của cậu.
Hành lang xôn xao ồn ã, Trần Dã quay lưng nắm lấy lan can, đối diện với làn gió thổi tới, ngửa đầu uống một ngụm trà sữa.
“Ngon ghê!” Cậu nói.
Lục Tuần nhìn cậu một thoáng, nâng cánh tay khoác lên vai cậu, khẽ nhéo đầu vai một cái.
Từ khi chính thức đi học, Trần Dã còn chưa kịp quen với việc đổi bạn cùng bàn thì đã bắt đầu đau đầu vì tiến độ học tập. Môn tự nhiên còn đỡ, cậu vẫn bắt kịp được, cơ mà môn tiếng Anh —— Giáo viên vừa mở miệng là Trần Dã đã trợn tròn mắt. Giáo viên tiếng Anh ở lớp 1 giảng bài hoàn toàn bằng tiếng Anh, cậu nghe còn không hiểu gì hết chứ huống chi là theo kịp.
Sau nửa tiết học lơ ngơ như bò đội nón, Trần Dã rốt cuộc cũng ý thức được rằng với cái tiến độ này thì cậu sẽ không thể học được gì cả.
“Em phải biết rằng, khi sang lớp 1, điểm Anh và điểm văn của em rất có thể sẽ không theo kịp tiến độ, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Đến bây giờ cậu mới thực sự hiểu được ý nghĩa câu nói của Tưởng điên. Trần Dã cau mày, nhìn những từ tiếng Anh viết chi chít trên bảng đen, bỗng dưng cảm thấy có chút nhụt chí.
Sau một ngày học tập, Trần Dã mệt rã rời, mệt trên mọi phương diện, lòng thậm chí còn buồn bực vô cớ.
“Sao thế?” Lục Tuần quay đầu nhìn Trần Dã gục mặt đi về phía trước, từ lúc rời khỏi phòng học cậu cứ chẳng nói chẳng rằng.
Trần Dã im lặng một thoáng rồi nói thật, “Giờ tiếng Anh tôi chẳng nghe hiểu một câu nào cả.”
“Tôi có ghi âm lại đấy.” Lục Tuần nói, “Về nhà cho cậu nghe lại lần nữa.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu.
Lục Tuần nhìn cậu một hồi, chợt đề nghị: “Ra ngoài đi dạo một lát đi.”
“Dạo phố à.” Trần Dã ngẩng đầu thắc mắc, “Cậu định mua gì?”
“Không mua gì cả, chỉ đi dạo thôi.” Lục tuần nói.
“Ồ, vậy đi thôi.” Tuy Trần Dã không thích đi dạo phố, nhưng Lục Tuần muốn đi thì cậu sẽ đi cùng.
Hai người bắt xe buýt ở cổng trường, ngồi không bao lâu liền dừng ở một con phố. Lúc xuống xe Trần Dã mới phát hiện nơi Lục Tuần dẫn mình đến chính là khu nhà cũ của hắn trước kia.
“Sao lại tới chỗ này?” Cậu ngó nghiêng xung quanh.
Từ hồi chuyển nhà, cậu ít khi ghé qua bên này, bây giờ nhìn khu phố vừa thấy lạ vừa thấy quen.
“Tôi nghĩ nếu tới đây có khi cậu sẽ thả lỏng hơn đôi chút.” Lục Tuần kéo cậu đi vào con hẻm có cửa hàng ở bên cạnh.
“Tôi đâu có không thả ——“ Nói nửa chừng, cậu bỗng ngừng lại rồi cười, “Cậu biết đọc suy nghĩ à?”
“Để hiểu cậu không cần phải biết đọc suy nghĩ.” Lục Tuần cũng cười, “Nhìn mặt cậu là đủ hiểu rồi, cảm xúc của cậu hiện hết lên mặt.”
Trần Dã sờ sờ mũi, “Đi học không nghe hiểu bài, sợ không theo kịp ấy mà.”
“Không theo kịp là bình thường.” Lục Tuần dứt khoát vạch trần, “Cậu không phải người sẽ e sợ, đây chỉ là một mặt thôi, trong lòng cậu vẫn còn bận tâm chuyện khác.”
Trần Dã ngẩn người chẳng nói gì. Con hẻm này không quá hẹp, hai bên mở hàng quán nhỏ, cũng có những sạp bán đồ linh tinh nằm ven đường, lúc này người mua kẻ bán lui tới tuy không nhiều song vẫn luôn náo nhiệt.
Lục Tuần dừng trước một hàng nước trái cây, gọi hai ly nước ép lê tươi. Trong lúc chờ nước, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Dã, cậu hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn hiện nét buồn bực.
Hắn vẫn luôn biết Trần Dã là một người rất đơn giản, hoàn toàn không thể giấu nổi những cảm xúc nhỏ nhặt, song cậu rất giỏi chịu đựng, còn hay thích tự gánh vác một mình. Đây không phải là thói quen tốt.
Lục Tuần đưa nước ép lê đã làm xong cho cậu, cậu nhận lấy, cúi đầu uống một lèo đến khi gần cạn đáy mới ngẩng lên nhìn hắn.
“Uống vội thế là uống xong muốn giành của tôi hả?” Hắn đưa ly nước ép lê còn nguyên của mình cho cậu.
“Sao cậu không uống?” Trần Dã ngạc nhiên.
“Vốn dĩ tôi gọi hai ly cho cậu mà.” Lục Tuần thở dài, “Cậu kín miệng quá, không hối lộ là chẳng cạy miệng được.”
Trần Dã bật cười, lại ngẩn ngơ một lúc sau đó kể lại chuyện của Hà Thừa Vũ ở lớp học hôm nay.
Lục Tuần im lặng một lát rồi hỏi nhỏ, “Cậu sợ sao?”
“Tôi không biết nữa.” Trần Dã cau mày, “Tôi có vẻ như không thèm để tâm, một lũ vô tích sự lải nha lải nhải chẳng tạo thành ảnh hưởng gì với tôi, nhưng tôi lại khó chịu. Hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì?” Lục Tuần nắm bắt chính xác nỗi lo lắng mà cậu không thể nói thành lời.
“Tôi sợ cậu bị nói vào nói ra.” Trần Dã nhíu chặt mày, “Nói tôi thì được, nhưng nói cậu thì không.”
“Không.” Lục Tuần nhìn cậu, “Nói cậu cũng không được.”
Chính vì sợ Trần Dã có loại suy nghĩ này nên hôm nay Lục Tuần mới kéo cậu ra đây. Lần trước Trần Dã đã tự ý ôm đồm mọi chuyện một mình, hắn không muốn nhìn thấy cảnh đó lần thứ hai nữa.
“Bất kể đối với ai thì những lời ấy đều sẽ có ảnh hưởng. Đối với cậu là vậy mà đối với tôi cũng vậy, nhưng nếu một người gồng gánh tất cả những ảnh hưởng ấy thì người còn lại sẽ càng áp lực hơn.” Lục Tuần nói rất chân thành.
Trần Dã ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Trần Dã à, cậu không được xốc nổi.” Lục tuần nói.
“Ừ.” Trần Dã đờ ra giây lát rồi gật đầu.
Lục tuần vẫn nhìn cậu.
“Tôi biết rồi mà, tôi chỉ tâm sự với cậu chút thôi chứ sao làm ra chuyện xốc nổi được.” Trần Dã thở dài.
“Cậu từng có tiền án rồi.” Lục tuần nói.
“Tôi……” Trần Dã ngượng ngùng sờ mũi, “Trong chuyện đó tôi cảm thấy mình rất khôn ngoan mà, sao qua miệng cậu lại thành tiền án rồi?”
“Cho người ta đánh thì là khôn ngoan hả?” Lục Tuần hỏi.
“Ầy, chẳng phải chuyện này đã qua rồi ư?” Trần Dã bất đắc dĩ.
“Giờ thì cho qua.” Lục Tuần cười cười.
Trần Dã tặc lưỡi, vừa định mắng hắn thì bên cạnh cậu có một chiếc xe đẩy chất đầy hộp giấy đi ngang qua, cậu quay lại nhìn rồi khom lưng đỡ lấy mép xe, đẩy về phía trước. Cụ già đang ra sức đẩy xe bỗng dưng thấy xe nhẹ tênh, bèn ngẩng lên nhìn, sau khi thấy cậu thì luôn miệng nói cảm ơn. Trần Dã đẩy xe giúp cụ qua con phố rồi mới buông tay ra.
Nhìn cụ già đẩy hộp giấy đi xa, Trần Dã chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao mình rõ ràng không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, mà khi nghe thấy câu đồ đồng tính chết dẫm kia thì cứ căng thẳng bức bối mãi.
Lục Tuần nhìn Trần Dã là biết cậu suy nghĩ gì. Hoặc đúng hơn là, hắn đã sớm nhận ra Trần Dã vẫn luôn lo lắng điều gì.
“Cậu….. sợ bà biết hơn, đúng không?” Lục Tuần nói.
Lời nói của hắn quá thẳng thừng, tựa như một quả bóng bay căng đầy hơi đột nhiên bị một cây kim chọc vỡ. Sau khi âm thanh trong lòng vang lên, trong người chỉ còn lại sự ảo não. Trần Dã bóp ly giấy trong tay, một lúc sau mới lí nhí đáp “Ừ”.
Đối với cậu, những người khác có biết hay không cũng chẳng có gì khác nhau, xưa nay cậu chẳng quan tâm người ta thấy thế nào. Nhưng bà nội thì khác, cậu sợ bà giận, sợ bà lo. Cậu không sợ gì hết, nhưng đối với bà nội, cái gì cậu cũng sợ.
“Không vội,” Lục Tuần vỗ vai trấn an cậu, “Bây giờ không vội mấy chuyện này.”
“Bà nội vẫn luôn muốn tôi lấy vợ rồi sinh một đứa con.” Trần Dã cắn môi.
“Cậu ——” Lục Tuần đang nghĩ xem nên an ủi kiểu gì.
“Bà nội thích cậu lắm.” Trần Dã bỗng nhiên nói.
Lục Tuần ngớ ra, Trần Dã chuyển đề tài nhanh quá làm hắn không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ đành gật đầu đáp “Ừ”.
Trần Dã liếc bụng hắn rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xong lại âm thầm thở dài.
“Sao thế?” Lục Tuần không hiểu nổi một loạt động tác nhỏ này của cậu.
“Cậu mà đẻ con được thì bà chắc chắc rất mãn nguyện.” Trần Dã nói nhỏ.
Lục Tuần: “Trần Dã à.”
Hắn tức suýt thì bật cười, “Cậu có biết phát ngôn kiểu vừa rồi của cậu là thuộc loại hành vi gì không?”
“Cái gì?” Trần Dã hỏi.
“Trai đểu.” Lục tuần đáp.
“Trai gì…… Trai đểu á?” Trần Dã thắc mắc, “Bảo cậu đẻ con mà thành trai đểu á? Nhưng cậu có đẻ được đâu chứ.”
“Cũng không phải không được.” Lục Tuần bỗng dưng nghĩ gì đó mà nhoẻn miệng cười bảo, “Muốn thử chút không?
Trần Dã nghe không hiểu, nhưng giọng điệu Lục Tuần làm đầu cậu cứ mơ màng sao đó, “Thử gì cơ? “
Lục Tuần hắng giọng nói khẽ: “Đẻ con.”
Trần Dã nuốt nước bọt, nhưng vẫn nhanh chóng bắt được trọng điểm, “Ai đẻ?”
Lục tuần nhìn cậu, nhướn mày.
Trần Dã bước vào lớp, tay cầm hai chồng vở bài tập đặt lên bàn giáo viên. Từ lúc cậu đi vào, lớp học cũng xuất hiện một vài tiếng bàn tán và trầm trồ nho nhỏ, nhưng đa phần vẫn có chừng mực. Trần Dã nhìn một vòng quanh lớp, âm thanh cũng im bặt.
Hầu hết học sinh là những gương mặt quen thuộc, hơn một nửa lớp là quen ở đội tuyển. Mấy cô bạn ngồi hàng đầu thường xuyên đặt trà sữa với cậu, lúc này còn tươi cười vẫy tay với cậu, Trần Dã cũng khẽ gật đầu đáp lại.
“Ồ, ai đây ta?” Hà Thừa Vũ bước vào cửa, tỏ vẻ bất ngờ, “Tới lớp 11-1 bọn tôi để ra oai hả?”
“Ôm đầu ngồi xổm xuống mau.” Trần Dã nói.
“Vãi.” Hà Thừa Vũ cười cười đi tới gần, giơ tay vỗ vai cậu, “Đã chúc mừng rồi nên tôi sẽ không nói hoan nghênh gì đó nữa nhé, hầu hết mọi người trong lớp cậu cũng biết cả, tôi không giới thiệu nữa.”
“Có gì đâu mà chúc mừng, vào đây cũng đâu có khó.” Trần Dã nhìn quanh lớp học phía dưới một vòng.
Đây là lớp 11-1, chẳng có gì khác biệt so với phòng học của lớp 11-12, song đối với cậu, cách biệt giữa hai lớp không chỉ là độ cao hai tầng lầu. Trần Dã quay sang nhìn Hà Thừa Vũ, “Cái khó là trụ lại được cơ.”
“Cậu có thể trụ lại được mà.” Hà Thừa Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
“Tại sao?” Đến cả Trần Dã cũng chẳng quá tin tưởng vào bản thân mình.
“Trực giác của tôi mách bảo thế đấy.” Hà Thừa Vũ cười sâu xa.
“Trực giác chính là mấy lời nói lung tung vô căn cứ, cái đó không có tác dụng.” Trần Dã không tin.
Hà Thừa Vũ cũng không phản bác, cậu ta chỉ vào chồng bài tập đặt trên bàn giáo viên, “Cậu mang tới đây à?”
“Ôi đừng nhắc nữa.” Trần Dã chán chả buồn nói.
Hà Thừa Vũ hết nhìn cậu lại nhìn vở bài tập, cười bảo, “Cậu là lớp phó vật lý mới của lớp mình đúng không?”
“Nghe Tưởng điên bảo lớp phó vật lý của mấy cậu chuyển đi rồi à?” Trần Dã chưa từ bỏ ý định.
“Ừ, chuyển đi rồi, bạn đó về quê gốc ghi trong hộ khẩu để thi đại học.” Nhìn vẻ mặt Trần Dã, Hà Thừa Vũ buồn cười, “Lớp phó bộ môn không phải làm gì cả đâu, chỉ cần để vở bài tập ở đây là được, mọi người sẽ tự lấy.”
Trần Dã vẫn thấy quá phiền phức, trong mắt cậu, lớp phó bộ môn toàn phải làm ba cái việc thừa thãi gì đâu không. Nhận bài tập, thu bài tập, giục bài tập……. Nghĩ thôi mà cũng ——
Đang nghĩ nửa chừng, cậu đảo mắt nhìn phòng học, quay đầu hỏi, “Lục tuần đâu rồi?”
“Tôi vừa thấy cậu ấy ở văn phòng xong, hình như chủ nhiệm khối tìm cậu ấy có việc.” Hà Thừa Vũ chỉ vào phía cuối lớp học, “Đúng rồi, chỗ ngồi của cậu kia nhé.”
Trần Dã nhìn theo hướng cậu ta chỉ, thấy cặp của mình đặt trên chiếc bàn gần hành lang cuối lớp, chắc là Lục Tuần để ở đó cho cậu.
Vị trí bên cạnh chỗ mới của cậu đã có người ngồi, người nọ đang nhiệt tình vẫy tay với cậu, chính là cu cậu mập hay đặt trà sữa trong đội tuyển toán. Trần Dã đi tới bàn mình, kéo ghế ngồi xuống.
“Trần Dã!” Viên Dương Dương nom rất hưng phấn, “Bọn mình ngồi cùng bàn đó!”
“À, ừ.” Trần Dã đáp.
“Cậu vào được lớp 11-1 thật rồi! Lúc nghỉ học tớ xem bảng điểm mà cũng chẳng dám tin.” Viên Dương Dương nói.
“Thì bây giờ tin cũng được.” Trần Dã lấy điện thoại trong cặp ra, mở khung chat với Lục Tuần.
Lục tuần gửi cho cậu một tin nhắn.
—— Giáo viên có việc tìm tôi, tôi để cặp lên bàn cho cậu rồi nhé.
Cậu bấm điện thoại, trả lời một câu.
—— Tôi vào lớp rồi.
“Môn tự nhiên cậu đỉnh thật đấy, đề thi cuối kỳ lần này biến thái muốn chết, tớ nghi đề lần này là do mấy giáo viên đội tuyển ra.” Viên Dương Dương vừa liến thoắng vừa sáp lại gần, “Cậu đang chat với ai thế?”
Trần Dã tắt khung chat, dùng tay chặn mặt cậu ta lại, bực mình nói, “Có thể ngừng một lúc được không?”
“……” Viên Dương Dương tắt đài liền, cậu chàng gật gật đầu, chờ Trần Dã bỏ tay ta lại lập tức nói, “Một việc cuối cùng thôi, cậu vẫn chưa vào group lớp mình, thi thoảng có tài liệu gì là giáo viên đều up lên group hết. Tớ add cậu rồi, cậu đồng ý đi.”
“Ok.” Trần Dã đáp.
“Khỏi cần đâu, có khi tháng sau đã phắn rồi ấy chứ.” Một giọng nói bỗng vang lên từ góc trái phòng học.
Trần Dã đồng ý yêu cầu gia nhập group, sau đó mới quay đầu nhìn qua. Nam sinh nọ để đầu húi cua, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường. Trần Dã có ấn tượng với gương mặt này, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Cả hai đã từng chạm mặt hai lần, một lần là ở lớp 11-1 hồi học kỳ một, lần khác là ở quán nướng ngoài trời. Hai lần chạm mặt đều chẳng thoải mái gì cho cam, tên này y như ruồi nhặng, cứ chường mặt ra là lại tuôn cho cậu một tràng ve ve ve làm ong hết cả đầu.
Lúc này cả hai đối diện tầm mắt nhau, cái thằng này vẫn trưng cái điệu bộ ngứa đòn như cũ.
“Này, Lý Duệ, cậu nói thế không hay lắm đâu, với cả điểm tổ hợp tự nhiên của Trần Dã rất tốt mà.” Viên Dương Dương định đứng ra giải hoà.
“Đi thi thì chỉ thi mỗi môn tự nhiên chắc?” Lý Duệ hờ hững đáp, “Nó được mấy điểm tiếng Anh? Tạm chưa bàn đến thi tháng, nếu thi tuần cũng loại học sinh được thì thể nào nó cũng bị loại thẳng cẳng, đã thế còn kéo điểm bình quân của cả lớp ta xuống. Đừng để đến lúc đó điểm bình quân của lớp 2 xếp trên đầu chúng ta, thế thì bị người ta cười thối mũi mất, tôi cũng thấy mất ——”
“Đủ rồi.” Hà Thừa Vũ từ hàng ghế trước đi tới, đè nặng giọng nhắc nhở Lý Duệ, “Lý Duệ, cậu đừng có quá đáng.”
“Mày lại giả vờ làm người tốt à?” Gương mặt bình tĩnh của Lý Duệ bỗng nhiên lộ rõ vẻ khó chịu.
“Tôi có giả vờ hay không cũng chẳng liên quan tới cậu, sau này đều phải học cùng lớp với nhau, cậu một vừa hai phải thôi.” Hà Thừa Vũ nói rất nghiêm túc.
Lý Duệ nhìn chằm chằm Hà Thừa Vũ, đột nhiên chửi, “Thằng đồng tính chết dẫm.”
Trần Dã đang xem di động đột nhiên quay ngoắt lại, trong thoáng chốc máu huyết xộc thẳng lên đầu, một giây sau cậu mới nhận ra không phải thằng ngốc này đang nói mình. Bởi vì cùng lúc đó cậu nhìn thấy sắc mặt của Hà Thừa Vũ ở cạnh mình trở nên khó coi.
“Còn định nói tao nữa à? ” Lý Duệ châm chọc nhìn Hà Thừa Vũ.
Bầu không khí lớp học lập tức trờ nên kỳ lạ, sau một thoáng yên ắng, những tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu cất lên.
Trần Dã nhíu mày, ban đầu cậu không đáp trả thằng ngốc này chỉ đơn giản là vì không muốn tốn công đấu võ mồm. Còn bây giờ, Trần Dã nhìn vẻ mặt khó coi của Hà Thừa Vũ…… cậu kéo ghế đứng dậy.
Nhưng cậu vừa toan nhấc chân, một trong số các nữ sinh đang túm tụm nghịch di động ở đằng trước đột nhiên bật dậy, “Lý Duệ, cậu bị điên à? Hà Thừa Vũ đồng tính thì mắc mớ gì đến cậu, cậu sỉ nhục bạn học thì hay lắm chắc?”
“Tôi nói nó đồng tính mà là sỉ nhục nó á?” Lý Duệ hừ giọng, “Nó vốn là đồng tính mà, chẳng lẽ không đúng?”
“Cậu ——” Cô bạn nọ hiển nhiên không ngờ cậu ta lại trơ trẽn như vậy, nhưng cô đang định nói tiếp thì đã bị ngắt lời.
“Tôi đúng là đồng tính, cậu nói không sai.” Hà Thừa Gũ lặng thinh nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.
“Đấy thấy chưa……” Lý Duệ còn định nói nữa, song Trần Dã đã đi tới chỗ cậu ta.
“Mày làm cái ——“ Thấy Trần Dã bước tới, Lý Duệ mở miệng vừa định nói gì đó thì đã bị Trần Dã nhấn đầu xuống bàn. Lý Duệ giãy giụa nhưng không vùng ra được, thế là đỏ mặt tía tai la lên, “Thả tao ra!”
“Mày muốn gây sự với tao thì đừng chỉ chửi bới suông, có gan thật thì bước lên cho tao đánh một trận, tao sẽ xem như mày can đảm. Nếu còn để tao nghe thấy mày giở giọng nói càn nói xiên nữa thì liệu hồn.” Giọng Trần Dã không lớn nhưng cũng không cố ý hạ thấp, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy hết.
“Nghe rõ chưa?” Trần Dã hỏi.
Lý Duệ nín thở, không dám ho he gì. Trần Dã liền thả cậu ta ra, trở về chỗ ngồi của mình. Lớp học lặng thinh trong thoáng chốc rồi mới lại có tiếng nói chuyện, song vài người vẫn không kìm được mà hướng mắt về phía cậu.
Trần Dã chẳng quan tâm, cậu dựa vào lưng ghế, ngồi duỗi thẳng chân. Hà Thừa Vũ đứng bên cạnh bàn cậu, cứ nhìn cậu cả buổi, cuối cùng không nhịn được cười.
“Cười éo gì.” Trần Dã cạn lời, “Chẳng phải hồi trước thằng ngốc đó chơi chung với cậu sao?”
“Ừ, đúng thế.” Hà Thừa Vũ sờ sờ mũi.
“Sao giờ lại thành ra thế này?” Trần Dã hỏi.
“Kể ra thì dài lắm…..” Hà Thừa Vũ điềm nhiên nhún vai, “Trong kỳ nghỉ vừa rồi, tôi lỡ gửi nhật ký chat vào nhầm group.”
“Cậu có thật là học sinh hạng hai toàn trường không đấy?” Trần Dã hoài nghi nhìn cậu ta.
Hà Thừa Vũ cứ cười cười một hồi rồi bảo, “Tôi không sao mà, cậu cũng thấy rồi đấy, mọi người trong lớp mình đều khá tốt.”
“Thế thằng ngốc kia là sao?” Trần Dã nói.
“……” Hà Thừa Vũ im lặng một thoáng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Kiểu gì cũng có người nói thôi, chuyện không thể tránh được mà.”
Trần Dã không hỏi gì thêm nữa.
Chuông buổi sáng vang lên, thầy chủ nhiệm Thẩm Ngọc Trác bước vào lớp trong tiếng chuông reo vang. Thầy nhắc nhở nhiệm vụ vệ sinh lớp học, sau đó lại đi mất, mọi người trong lớp bắt đầu tiến hành dọn dẹp.
Trần Dã ngồi tựa lên ghế, nhìn bóng dáng Hà Thừa Vũ ngồi phía trước mình, Hà Thừa Vũ ngồi thẳng tắp, những người bên cạnh đều bắt đầu hoạt động mà cậu ta thì vẫn cứ ngồi, như thể đang thẫn thờ vậy.
Trần Dã chưa bao giờ để tâm đến mấy lời lẽ công kích ngoài miệng, trong trường có đủ thứ tin đồn về cậu, nói toẹt vào mặt cậu cậu còn chẳng thế si nhê. Tuy nhiên ba chữ “đồ đồng tính” này khiến một người chẳng bao giờ quan tâm đến những lời đàm tiếu như Trần Dã cũng thấy hơi căng thẳng.
Ngày đầu tiên quay trở lại học phải vệ sinh dọn dẹp toàn bộ lớp, bàn ghế đều phải dẹp gọn hết đi. Trần Dã khiêng bàn của mình xong lại khiêng giúp người bạn cùng bàn đang thở hồng hộc. Đang đi giữa chừng, cậu lại tiện tay giúp hai cô bạn đang cùng vất vả khiêng bàn ra ngoài.
“Cảm ơn cậu.” Mấy bạn nữ đuổi theo nói.
Trần Dã đặt bàn xuống, xua tay tỏ ý không có gì, vốn chỉ tiện tay giúp thôi.
“Lục Tuần!” Nữ sinh đứng trước bỗng nhiên kích động hướng về phía sau cậu reo lên, cậu cũng quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.
Lục Tuần đang bước tới từ bên kia hành lang, tay xách theo đồ.
“Xách gì vậy?” Trần Dã cười.
“Trà sữa chủ nhiệm mua cho đấy.” Lục Tuần đưa cho cậu, “Cậu uống đi.”
“Hai cậu đúng là thân thiết thật.” Cô bạn cười nhìn bọn họ, “Thế mà dạo trước còn có tin đồn hai cậu đánh nhau nữa cơ.”
“Có cần khiêng gì nữa không?” Trần Dã hỏi.
“Hả?” Nữ sinh ngớ người, liên tục xua tay, “Không cần, không cần đâu, chỉ có một chồng sách thôi, bọn tớ tự làm được.”
Trần Dã gật gật đầu.
“Đồng hồ của hai cậu giống nhau quá nhỉ.” Cô bạn tóc ngắn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ bỗng lên tiếng.
Trần Dã nhướn mày không nói gì.
“Mua cùng nhau mà.” Lục Tuần trả lời rất tự nhiên.
“Đẹp lắm.” Bạn nữ khen xong lại cười nói cảm ơn rồi cùng bạn mình đi xa.
Sau khi mấy nữ sinh rời đi, Trần Dã lẳng lặng kéo tay áo đồng phục xuống.
“Sao thế?” Lục Tuần chú ý tới động tác của cậu.
Hành lang xôn xao ồn ã, Trần Dã quay lưng nắm lấy lan can, đối diện với làn gió thổi tới, ngửa đầu uống một ngụm trà sữa.
“Ngon ghê!” Cậu nói.
Lục Tuần nhìn cậu một thoáng, nâng cánh tay khoác lên vai cậu, khẽ nhéo đầu vai một cái.
Từ khi chính thức đi học, Trần Dã còn chưa kịp quen với việc đổi bạn cùng bàn thì đã bắt đầu đau đầu vì tiến độ học tập. Môn tự nhiên còn đỡ, cậu vẫn bắt kịp được, cơ mà môn tiếng Anh —— Giáo viên vừa mở miệng là Trần Dã đã trợn tròn mắt. Giáo viên tiếng Anh ở lớp 1 giảng bài hoàn toàn bằng tiếng Anh, cậu nghe còn không hiểu gì hết chứ huống chi là theo kịp.
Sau nửa tiết học lơ ngơ như bò đội nón, Trần Dã rốt cuộc cũng ý thức được rằng với cái tiến độ này thì cậu sẽ không thể học được gì cả.
“Em phải biết rằng, khi sang lớp 1, điểm Anh và điểm văn của em rất có thể sẽ không theo kịp tiến độ, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Đến bây giờ cậu mới thực sự hiểu được ý nghĩa câu nói của Tưởng điên. Trần Dã cau mày, nhìn những từ tiếng Anh viết chi chít trên bảng đen, bỗng dưng cảm thấy có chút nhụt chí.
Sau một ngày học tập, Trần Dã mệt rã rời, mệt trên mọi phương diện, lòng thậm chí còn buồn bực vô cớ.
“Sao thế?” Lục Tuần quay đầu nhìn Trần Dã gục mặt đi về phía trước, từ lúc rời khỏi phòng học cậu cứ chẳng nói chẳng rằng.
Trần Dã im lặng một thoáng rồi nói thật, “Giờ tiếng Anh tôi chẳng nghe hiểu một câu nào cả.”
“Tôi có ghi âm lại đấy.” Lục Tuần nói, “Về nhà cho cậu nghe lại lần nữa.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu.
Lục Tuần nhìn cậu một hồi, chợt đề nghị: “Ra ngoài đi dạo một lát đi.”
“Dạo phố à.” Trần Dã ngẩng đầu thắc mắc, “Cậu định mua gì?”
“Không mua gì cả, chỉ đi dạo thôi.” Lục tuần nói.
“Ồ, vậy đi thôi.” Tuy Trần Dã không thích đi dạo phố, nhưng Lục Tuần muốn đi thì cậu sẽ đi cùng.
Hai người bắt xe buýt ở cổng trường, ngồi không bao lâu liền dừng ở một con phố. Lúc xuống xe Trần Dã mới phát hiện nơi Lục Tuần dẫn mình đến chính là khu nhà cũ của hắn trước kia.
“Sao lại tới chỗ này?” Cậu ngó nghiêng xung quanh.
Từ hồi chuyển nhà, cậu ít khi ghé qua bên này, bây giờ nhìn khu phố vừa thấy lạ vừa thấy quen.
“Tôi nghĩ nếu tới đây có khi cậu sẽ thả lỏng hơn đôi chút.” Lục Tuần kéo cậu đi vào con hẻm có cửa hàng ở bên cạnh.
“Tôi đâu có không thả ——“ Nói nửa chừng, cậu bỗng ngừng lại rồi cười, “Cậu biết đọc suy nghĩ à?”
“Để hiểu cậu không cần phải biết đọc suy nghĩ.” Lục Tuần cũng cười, “Nhìn mặt cậu là đủ hiểu rồi, cảm xúc của cậu hiện hết lên mặt.”
Trần Dã sờ sờ mũi, “Đi học không nghe hiểu bài, sợ không theo kịp ấy mà.”
“Không theo kịp là bình thường.” Lục Tuần dứt khoát vạch trần, “Cậu không phải người sẽ e sợ, đây chỉ là một mặt thôi, trong lòng cậu vẫn còn bận tâm chuyện khác.”
Trần Dã ngẩn người chẳng nói gì. Con hẻm này không quá hẹp, hai bên mở hàng quán nhỏ, cũng có những sạp bán đồ linh tinh nằm ven đường, lúc này người mua kẻ bán lui tới tuy không nhiều song vẫn luôn náo nhiệt.
Lục Tuần dừng trước một hàng nước trái cây, gọi hai ly nước ép lê tươi. Trong lúc chờ nước, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Dã, cậu hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn hiện nét buồn bực.
Hắn vẫn luôn biết Trần Dã là một người rất đơn giản, hoàn toàn không thể giấu nổi những cảm xúc nhỏ nhặt, song cậu rất giỏi chịu đựng, còn hay thích tự gánh vác một mình. Đây không phải là thói quen tốt.
Lục Tuần đưa nước ép lê đã làm xong cho cậu, cậu nhận lấy, cúi đầu uống một lèo đến khi gần cạn đáy mới ngẩng lên nhìn hắn.
“Uống vội thế là uống xong muốn giành của tôi hả?” Hắn đưa ly nước ép lê còn nguyên của mình cho cậu.
“Sao cậu không uống?” Trần Dã ngạc nhiên.
“Vốn dĩ tôi gọi hai ly cho cậu mà.” Lục Tuần thở dài, “Cậu kín miệng quá, không hối lộ là chẳng cạy miệng được.”
Trần Dã bật cười, lại ngẩn ngơ một lúc sau đó kể lại chuyện của Hà Thừa Vũ ở lớp học hôm nay.
Lục Tuần im lặng một lát rồi hỏi nhỏ, “Cậu sợ sao?”
“Tôi không biết nữa.” Trần Dã cau mày, “Tôi có vẻ như không thèm để tâm, một lũ vô tích sự lải nha lải nhải chẳng tạo thành ảnh hưởng gì với tôi, nhưng tôi lại khó chịu. Hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì?” Lục Tuần nắm bắt chính xác nỗi lo lắng mà cậu không thể nói thành lời.
“Tôi sợ cậu bị nói vào nói ra.” Trần Dã nhíu chặt mày, “Nói tôi thì được, nhưng nói cậu thì không.”
“Không.” Lục Tuần nhìn cậu, “Nói cậu cũng không được.”
Chính vì sợ Trần Dã có loại suy nghĩ này nên hôm nay Lục Tuần mới kéo cậu ra đây. Lần trước Trần Dã đã tự ý ôm đồm mọi chuyện một mình, hắn không muốn nhìn thấy cảnh đó lần thứ hai nữa.
“Bất kể đối với ai thì những lời ấy đều sẽ có ảnh hưởng. Đối với cậu là vậy mà đối với tôi cũng vậy, nhưng nếu một người gồng gánh tất cả những ảnh hưởng ấy thì người còn lại sẽ càng áp lực hơn.” Lục Tuần nói rất chân thành.
Trần Dã ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Trần Dã à, cậu không được xốc nổi.” Lục tuần nói.
“Ừ.” Trần Dã đờ ra giây lát rồi gật đầu.
Lục tuần vẫn nhìn cậu.
“Tôi biết rồi mà, tôi chỉ tâm sự với cậu chút thôi chứ sao làm ra chuyện xốc nổi được.” Trần Dã thở dài.
“Cậu từng có tiền án rồi.” Lục tuần nói.
“Tôi……” Trần Dã ngượng ngùng sờ mũi, “Trong chuyện đó tôi cảm thấy mình rất khôn ngoan mà, sao qua miệng cậu lại thành tiền án rồi?”
“Cho người ta đánh thì là khôn ngoan hả?” Lục Tuần hỏi.
“Ầy, chẳng phải chuyện này đã qua rồi ư?” Trần Dã bất đắc dĩ.
“Giờ thì cho qua.” Lục Tuần cười cười.
Trần Dã tặc lưỡi, vừa định mắng hắn thì bên cạnh cậu có một chiếc xe đẩy chất đầy hộp giấy đi ngang qua, cậu quay lại nhìn rồi khom lưng đỡ lấy mép xe, đẩy về phía trước. Cụ già đang ra sức đẩy xe bỗng dưng thấy xe nhẹ tênh, bèn ngẩng lên nhìn, sau khi thấy cậu thì luôn miệng nói cảm ơn. Trần Dã đẩy xe giúp cụ qua con phố rồi mới buông tay ra.
Nhìn cụ già đẩy hộp giấy đi xa, Trần Dã chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao mình rõ ràng không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, mà khi nghe thấy câu đồ đồng tính chết dẫm kia thì cứ căng thẳng bức bối mãi.
Lục Tuần nhìn Trần Dã là biết cậu suy nghĩ gì. Hoặc đúng hơn là, hắn đã sớm nhận ra Trần Dã vẫn luôn lo lắng điều gì.
“Cậu….. sợ bà biết hơn, đúng không?” Lục Tuần nói.
Lời nói của hắn quá thẳng thừng, tựa như một quả bóng bay căng đầy hơi đột nhiên bị một cây kim chọc vỡ. Sau khi âm thanh trong lòng vang lên, trong người chỉ còn lại sự ảo não. Trần Dã bóp ly giấy trong tay, một lúc sau mới lí nhí đáp “Ừ”.
Đối với cậu, những người khác có biết hay không cũng chẳng có gì khác nhau, xưa nay cậu chẳng quan tâm người ta thấy thế nào. Nhưng bà nội thì khác, cậu sợ bà giận, sợ bà lo. Cậu không sợ gì hết, nhưng đối với bà nội, cái gì cậu cũng sợ.
“Không vội,” Lục Tuần vỗ vai trấn an cậu, “Bây giờ không vội mấy chuyện này.”
“Bà nội vẫn luôn muốn tôi lấy vợ rồi sinh một đứa con.” Trần Dã cắn môi.
“Cậu ——” Lục Tuần đang nghĩ xem nên an ủi kiểu gì.
“Bà nội thích cậu lắm.” Trần Dã bỗng nhiên nói.
Lục Tuần ngớ ra, Trần Dã chuyển đề tài nhanh quá làm hắn không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ đành gật đầu đáp “Ừ”.
Trần Dã liếc bụng hắn rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xong lại âm thầm thở dài.
“Sao thế?” Lục Tuần không hiểu nổi một loạt động tác nhỏ này của cậu.
“Cậu mà đẻ con được thì bà chắc chắc rất mãn nguyện.” Trần Dã nói nhỏ.
Lục Tuần: “Trần Dã à.”
Hắn tức suýt thì bật cười, “Cậu có biết phát ngôn kiểu vừa rồi của cậu là thuộc loại hành vi gì không?”
“Cái gì?” Trần Dã hỏi.
“Trai đểu.” Lục tuần đáp.
“Trai gì…… Trai đểu á?” Trần Dã thắc mắc, “Bảo cậu đẻ con mà thành trai đểu á? Nhưng cậu có đẻ được đâu chứ.”
“Cũng không phải không được.” Lục Tuần bỗng dưng nghĩ gì đó mà nhoẻn miệng cười bảo, “Muốn thử chút không?
Trần Dã nghe không hiểu, nhưng giọng điệu Lục Tuần làm đầu cậu cứ mơ màng sao đó, “Thử gì cơ? “
Lục Tuần hắng giọng nói khẽ: “Đẻ con.”
Trần Dã nuốt nước bọt, nhưng vẫn nhanh chóng bắt được trọng điểm, “Ai đẻ?”
Lục tuần nhìn cậu, nhướn mày.