[mylinh_247: Không một cuộc gọi nhỡ *icon phẫn nộ*].
Thảo My cũng bắt chước theo. [thaomy_1103: Không một cuộc gọi nhỡ *icon phẫn nộ*].
[khanhdan_0809: Không một cuộc gọi nhỡ *icon phẫn nộ*].
Đoan Trang, người em làm chung với Yến Nhi cũng vào bình luận. [doantrang_thattha: Ước *icon mặt buồn*].
Lúc này Nhật Minh cũng vào góp vui, anh muốn loại mình ra khỏi vòng nghi vấn đi ăn với Yến Nhi và là một người vô tội. [nhatminh_jinni: Ước *icon mặt buồn*]. Anh bắt chước dòng bình luận của Đoan Trang.
Mỹ Linh thấy Nhật Minh nói xạo nên liền trả lời bình luận của anh chàng. [mylinh_247: Thôi, thôi, lại giả vờ *icon khinh bỉ*].
Bảo Khôi cũng xuất hiện. [baokhoi_123456: Ước qq *icon khinh bỉ*, rủ đi nhậu thì bảo bận].
Yến Nhi lúc này vừa cười, vừa bấm. [yennhi_2112: Mấy người làm gì vậy, đi ra chỗ khác chơi *icon cười chảy nước mắt*].
[mylinh_247: Vào bênh kìa *icon khinh bỉ*].
Mỹ Linh sau đó liền đổi sang Messenger và vào nhóm “Hội 1m60”.
[Mỹ Linh: Nay đi chơi riêng ta, hẹn hò à?? *icon cười nhếch môi*].
[Yến Nhi: Đâu có *icon mặt cười*].
Khánh Đan lúc này nhắn tin, ngoài dòng chữ “đâu có đâu”, cô còn thêm một bức hình chụp các món ăn ở nhà hành Samie. Không ai khác, chủ nhân của bức hình là Nhật Minh. Nãy giờ cô qua bên Instagram của anh chàng do thám và liền chụp lại màn hình.
[Thảo My: Á đù, chối nữa đi *icon cười chảy nước mắt*].
[Mỹ Linh: Đánh quả lẻ nhưng bị người khác bắt quả sỉ].
[Yến Nhi: Người ta dẫn tớ đi ăn mừng công việc mới, chứ có phải đi chơi riêng đâu *icon mặt khóc*].
[Thảo My: Hai người thì không phải đi chơi riêng là gì].
“Người ta mời mà”, Yến Nhi viết xong định gửi nhưng liền xóa và viết lại. [Yến Nhi: Thôi bữa sau tôi rủ mọi người đi ăn được chưa *icon mặt buồn*].
[Mỹ Linh: Ai trả??]
[Yến Nhi: Tôi trả *icon khinh bỉ*]
[Mỹ Linh: Ok, tha]. Cô nằm trên giường cười ha hả.
Trong lúc đó, trên Instagram của Nhật Minh cũng bị mọi người tràn vào bình luận. Vẫn là dùng chung một bức hình chụp các món ăn của Yến Nhi, Nhật Minh đăng cùng với dòng caption, “Congratulation!!! New Job!!! New Challenges!!!” và dòng hashtag “#Pikachu”.
[lan_beauty: Who is Pikachu?].
[kieutrinh_vo: Chưa bao giờ được đãi ăn sushi *icon mặt buồn*].
[an_lequoc: Anh tôi nay đi không rủ]
[nhatminh_jinni: Nay anh đi một mình *icon mặt không cảm xúc*]. Anh trả lời tin nhắn của “an_lequoc”.
[an_lequoc: Một mình mà có hai chén, hai ly? *icon cười nhếch môi*].
[hongyen_115: Không thấy người ta tag Pikachu à *icon khinh bỉ*]. Cô nàng trả lời tin nhắn của “an_lequoc”.
[nhatminh_jinni: Mai anh bao *icon mặt ngầu đeo kính đen*]. Anh trả lời bình luận của “kieutrinh_vo”.
Sau đó anh trả lời “lan_beauty”. [nhatminh_jinni: Không biết *icon nháy mắt*]
Mẹ của Nhật Minh xuất hiện với tài khoản. [totrinh_tranthi: Bỏ mẹ ở nhà bụng đói meo. Dắt gái đi theo tới nhà hàng].
Nhật Minh bật cười trả lời. [nhatminh_jinni: Thơ gì ngang vậy mẹ *icon cười chảy nước mắt*].
[totrinh_tranthi: Ngang giống đĩa thịt bò anh mua cho gái vậy đó].
[nhatminh_jinni: Mai con dắt mẹ đi ăn].
[totrinh_tranthi: Nay đi ăn nhường hết thịt bò cho gái à?].
[nhatminh_jinni: Mẹeee *icon mặt khóc*].
Cảm giác cứ mỗi lần ở bên Yến Nhi đều bị trêu chọc, Nhật Minh đã thấy quá quen thuộc. Không những bây giờ mà ngay cả trước kia, mọi người đều cà khịa, đá xéo anh đủ kiểu. Có một lần, anh còn bị hù dọa bởi người bạn thân nữa kia. Nếu nhớ không lầm, thì đó là vào lúc anh vừa đổi sang avatar chụp chung với Yến Nhi.
“Mày định làm trò gì?” Quang Vinh chặn đường Nhật Minh để hỏi tội. “Nếu thích thì mày tìm tới tao, đừng có lôi Nhi vào chuyện này.” Hắn muốn trả thù anh nên cố tình tiếp cận Yến Nhi chứ gì.
Anh lúc này tất nhiên lập tức cảm nhận được bộ mặt chó điên chưa được chích dại của Quang Vinh. Là anh đã gãi đúng chỗ ngứa. “Liên quan gì đến mày?” Vừa nói, anh vừa ngoáy tai, biểu hiện tột cùng của sự khinh bỉ.
Quang Vinh nghiến răng. “Sao lại không liên quan. Tốt nhất là mày nên tránh xa Nhi ra.”
Anh trợn mắt nhìn. “Mày lấy tư cách gì bảo tao tránh?” Anh biết hắn ta rất tức giận chuyện anh tiếp cận Yến Nhi, nhưng hắn có tư cách gì bảo anh đi.
Quang Vinh nhận ra mình chả có tư cách gì, ngoài thân phận. “Bạn.” Quang Vinh trợn mắt nhìn lại. “Đủ tư cách để bảo mày tránh xa được chưa?”
“Bạn?” Anh cười khẩy. “Nếu mày là người yêu hay người thân của cô nàng.” Anh giơ hai tay lên như đầu hàng. “Ok, tao không nên bén mảng tới bên cạnh Nhi. Nhưng mà bạn.” Anh vội thu nụ cười lại và thay vào đó là sắc mặt đầy sát khí, hùng hổ bước tới nhìn thẳng vào mắt Quang Vinh. “Thì mày không đủ tư cách để bảo tao làm gì cả.”
Quang Vinh nắm chặt tay lại, phồng mang trợn má như thể chuẩn bị lao vào tẩn nhau.
“Nếu ngay cả một thân phận để ở bên cạnh Nhi, mà mày còn không có.” Anh muốn đổ thêm dầu vào lửa. “Thì bao nhiêu năm đơn phương của mày, cũng chỉ để vứt bỏ mà thôi.” Nói xong anh liền bước đi.
Câu nói ấy đã khiến bức tường an toàn cuối cùng bị sập, mọi phẫn nộ giờ đã vượt khỏi ngoài kiểm soát của Quang Vinh. Hít một hơi thật sâu, Quang Vinh xoay người lại và nhắm thẳng tấm lưng của Nhật Minh mà đạp mạnh tới.
Tất nhiên vốn đã đề phòng trước, nên Nhật Minh với thân thủ nhanh nhẹn, vừa nghe thấy tiếng bước chân và sự chuyển động phía sau, anh liền quay người né. Vứt nhanh cặp xuống đất, Nhật Minh áp sát tới thằng khốn vừa đánh lén mình.
Bảo Khôi đi bên cạnh cũng vứt cặp xuống.
Vừa đạp hụt, Quang Vinh liền xoay người tung cú đấm về phía Nhật Minh.
Nhật Minh ra lệnh cho Bảo Khôi phải đứng yên. “Để mình tao.”
Vừa dứt lời xong, anh liền né cú đấm của Quang Vinh, đồng thời tung cú đấm đáp trả. Khoảng khắc bàn tay của anh chạm vào mặt hắn ta, phải nói lòng anh hả hê vô cùng. Anh đâu còn là cậu nhóc lớp tám nữa, anh nay lớn rồi, nên tất nhiên cũng khác xưa, cú đấm cũng vậy.
Lập tức loạng choạng sau khi nhận cú đấm, phải nói sái cả quai hàm, nhưng Quang Vinh vẫn gắng tung đòn đáp.
Hụp người cúi xuống để né cú đấm khác của Quang Vinh, anh liền tung một cú đấm móc vào be sườn của hắn ta. Tuy không phải là tuyển thủ hay tay đấm chuyên nghiệp, nhưng với trình độ “trainee” sáu tháng, cú đấm của anh cũng đủ khiến đối thủ nếm mùi đau đớn.
Bảo Khôi nghĩ mình cũng không nên tham gia, vì chỉ cần nhìn anh cũng biết Quang Vinh không phải là đối thủ.
Bị đấm liên tiếp, Quang Vinh tức mình áp sát nhanh tới, tung đòn về phía Nhật Minh. Sau những nỗ lực của bản thân, Quang Vinh cũng đấm được Nhật Minh một phát, mặc dù bản thân bị ăn đòn nhiều hơn.
“Thôi, thôi.” Thế Sơn chạy tới can ngăn.
“Thả tao ra.” Quang Vinh vẫn hùng hổ đòi xông tới.
Nhật Minh nhếch môi, giơ ngón trỏ lên ngoắc lại. “Mày tới đây.”
Thiên Bình ôm Nhật Minh cản lại. “Thôi Minh ơi.”
Mọi người sau đó bước vào lớp học, Quang Vinh mặt mày sưng tấy. Nhật Minh chỉ nhận một đấm, nên khóe môi chỉ bị rớm máu chút xíu.
Yến Nhi nhận thấy rõ vết sưng đỏ trên mặt Quang Vinh, cô nghĩ do đánh nhau là cái chắc. Đang yên, đang lành như vậy, ở trường cũng đâu có ai dám đụng Quang Vinh. Như vậy chỉ có thể một điều, là gã điên Nhật Minh. Vừa nghĩ xong, cô liền quay đầu lại xem thử, hắn ta nhìn cô mím môi mỉm cười nữa chứ. Đúng là đồ điên mà, tự nhiên nhìn người ta cười.
Ngọc Trân hoảng hốt. “Ôi, Vinh bị sao vậy?”
Quang Vinh im lặng ngồi xuống.
Hỏi thăm thế nào cũng không nói, Ngọc Trân đành hết cách. Cô sực nhớ mình có đem theo băng urgo và cồn rửa tay. Nhưng tới đây cô mới phân vân, cồn rửa tay có sát trùng vết thương được không nhỉ.
Đúng lúc này thì thầy giám thị Anh Đức đi kiểm tra. Mọi học sinh trong lớp đều nhanh chóng đứng dậy chào rồi ngồi xuống. Kiểu gì thì cũng có người bị thầy giám thị bắt lỗi, trước giờ đều vậy. Số phận đen đủi này sẽ thuộc về ai, là câu hỏi thể hiện rõ trong ánh mắt của mọi người.
Thầy giám thị hai tay chắp sau lưng. “Sau miệng chảy máu vậy?”
Nhật Minh lúc này đang ngồi liền đứng dậy. “Dạ, môi em bị khô, nên bị nứt nẻ.” Tất nhiên là anh phải giấu chuyện.
Ngọc Trân nhìn sang liền ngầm đoán, có thể ra hai người này vừa đánh nhau. Vì lúc nãy cô thấy cả hai lườm nhau như thế nào. Chưa kể Thế Sơn và Thiên Bình cứ chen giữa hai người họ như để ngăn cản. Chưa được bao lâu, nhưng tên mới nhập lớp này đã đánh Quang Vinh, đáng ghét thật chứ.
Thầy giám thị rảo quanh lớp và dừng lại chỗ Quang Vinh. “Sao mặt mày sưng đỏ vậy? Mới đánh nhau đúng không?” Ông nhìn sang phía cậu học trò bị khô môi, thì ra là nói láo với ông.
“Dạ, lúc sáng em chơi thể thao bị dập mặt.” Quang Vinh cũng nói láo.
Thầy giám thị chậc lưỡi. “Đi theo tôi.” Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cu cậu, ông liền nói. “Xuống phòng y tế.” Ai cũng biết cu cậu này là con cưng của trường, không thể để cu cậu trong tình trạng như vậy được. Tất nhiên là ông sẽ điều tra việc này sau.
“Dạ, không cần thầy ạ.” Quang Vinh không thích.
Thầy liếc mắt. “Trông tôi có vẻ như đang năn nỉ không?”
Quang Vinh liền hiểu ý ra thầy đang ra lệnh. “Dạ.”
Đến giờ ra chơi, Yến Nhi cảm thấy khát nước nên liền đi ra chỗ máy bán hàng tự động để mua, nơi nước và bánh như thể đang xếp hàng chờ đến lượt. Cô đang phân vân nên chọn Pepsi hay 7up, cả hai loại cô đều thích, nhưng bụng thì chỉ chứa được một lon. Vị thanh ngọt của Pepsi hay vị chua thanh của 7up, cuối cùng cô quyết định.
“Pepsi, mày chết với bà.” Cô bặm môi bỏ tiền vào máy, chưa kịp bấm thì một ngón tay khác đã chọn 7up. Cô há hốc quay lại và nhận ra người vừa bấm, chả ai khác là.
Nhật Minh lém lỉnh nói. “Tại chỉ có máy này là gần lớp nhất.” Anh thanh minh cho việc mình xâm phạm điều ước của Yến Nhi.
Cô nhíu mày. “Nhưng sao cậu lại bấm nước của tớ?” Tiền của cô mà, cái tên này lạ kỳ thật.
Anh giả vờ sờ túi. “Tôi quên đem tiền rồi.” Tất nhiên là anh có đem theo. “Em cho tôi mượn được không? Anh chỉ lên vết thương ngay miệng. “Nó nhức quá, nên cần phải áp lạnh cho đỡ.”
Cô hiểu tên điên này nói gì, vì ngày xưa cô cũng hay dùng lon nước để áp lên chỗ đau răng. Sự tê lạnh tuy chỉ giảm đau được chút xíu, nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc đau dai dẳng. Có điều, ai bảo đánh nhau làm gì, giờ lại đi than đau.
Cô liền móc tiền ra. “Này.” Cô nghĩ mình cũng không nên hẹp hòi. “Cậu bấm Pepsi đi.” Thấy tên điên nhìn mình, cô liền cười gian xảo. “Đằng này cậu cũng chỉ dùng lon nước để áp lên miệng thôi mà.”
“Nhưng sau đó tôi cũng uống mà.” Anh muốn chọc cô, vì thật ra mục đích của anh chả phải là lon nước.
Cô vội chống chế. “Ai bảo cậu bấm 7up. Tớ có uống 7up đâu.” Thật ra nếu tên điên này vẫn không chịu, thì cô uống 7up cũng được. Coi như là duyên số đi.
“Nghe lời em.” Anh bảo tiền vào máy và bấm chọn Pepsi.
Em, em cái đầu nhà ngươi ấy. Cô muốn xé xác hắn ta ghê.
“Của em này.” Anh đưa Pepsi cho cô.
Thấy tên điên áp lon nước lên chỗ khóe môi, cô tò mò hỏi. “Cậu đánh nhau với Quang Vinh à?”
“Ừm.” Anh đáp ngắn gọn.
Hai người này đúng là kẻ thù không đội trời chung mà, mới gặp nhau vài hôm đã tẩn nhau rồi. Dù sao hai người họ cũng từng là bạn thân mà ta. Một chút tình nghĩa ấy không đủ để họ sống trong hòa bình ư. “Vì sao?”
“Hắn bảo tôi tránh xa em. Tôi bảo hắn không đủ tư cách.” Anh khẽ cười. “Thế là đánh nhau thôi.”
Gì, sao lại là cô. Xàm xí vậy, thiếu gì nguyên do đánh nhau, sao nhất định phải lôi cô vào. “Khùng.” Cô nghĩ mình nên đi về lớp. Được vài bước thì cô lại thấy hắn lẽo đẽo theo sau. “Sao lại đi theo tớ?”
Anh giả vờ ngây ngô. “Tôi tưởng em thích vừa đi, vừa trò chuyện.”
“Không, ai bảo.” Cô liếc mắt. “Tránh xa tớ ra.”
Anh mỉm cười. “Nghe lời em.”
Em cái đầu nhà ngươi ấy, cô vừa lao đi, vừa ngoái đầu nhìn lại. Mà hắn ta nghe lời cô thật, đứng yên một chỗ chả dám bước theo. Tốt, có thể huấn luyện được.