“Ai hát vậy?” Thu Hà đang bước về phòng thì nghe văng vẳng tiếng ca.
Ngọc Trân bước bên cạnh cũng nghe thấy. Còn ai vào đây nữa, người vừa đàn, vừa hát như vậy, chỉ có duy nhất một người, Quang Vinh. “Bà vào phòng trước đi. Tôi đi đây chút.” Lao nhanh lên sân thượng, vì cô biết chắc anh đang ở đây.
“Dòng người vội vàng bước qua, chợt như chiếc hôn thế thôi.” Anh ngồi trên thành sân thượng, thả đôi chân xuống khoảng không phía dưới.
Đã nhiều người góp ý cách ngồi này, vì nó quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, anh sẽ rơi xuống ngay. Nhưng anh vẫn vậy, không thay đổi, cứ mặc nhiên bình thường hát ca. Có lẽ anh không sợ, hoặc có lẽ anh nghĩ nó không nguy hiểm đến mức người ta phải la toáng lên như vậy.
Ngọc Trân lúc này bỗng khựng lại vì thấy một bóng hình khác đang đứng sau lưng Quang Vinh. Nghiễm nhiên, cô thừa biết bóng hình ấy, không ai khác chính là Anh Phương. Kẻ được mệnh danh là đóa hồng của trường.
“Đôi môi chia làm đôi, như ta đang mong vậy thôi.” Quang Vinh ngân nga những lời cuối.
Anh Phương đứng phía sau vỗ tay. “Hay quá.”
Một Yến Nhi chưa đủ, nay lại đến Anh Phương. Thú vui của họ, có phải là tranh giành với cô hay không. Cũng như Yến Nhi, cô nghe loáng thoáng Anh Phương này, ngày xưa cũng học chung cấp hai với Quang Vinh. Tuy cô là người đến sau, nhưng chắc gì người đến trước đã được lợi. Chả phải rùa và thỏ là một minh chứng hay sao. Hiện tại người học và ngồi bên cạnh Quang Vinh, mới chính là cô, những kẻ kia sao sánh được.
“Vinh nó bay vào Đức Minh rồi, chúng ta họp thôi.” Giám đốc Anh vừa ngồi xuống đã lên tiếng.
Trở lại với thực tại, thoát ra khỏi suy nghĩ, Ngọc Trân vội gật đầu. “Dạ vâng.” Vì không có sếp tổng, nên mọi người tập trung ở phòng làm việc của cô để họp.
Giám đốc Vy nói. “Không biết cuộc gặp với Anh Phương có thuận lợi không nhỉ?”
Ngọc Trân vẫn không nuốt hết nổi sự bực bội từ buổi họp trước. “Em vẫn không hiểu tại sao lại chọn Anh Phương.” Cô trình bày lý do. “Mọi người bảo người đại diện thương hiệu phải còn trẻ, phải có sức hút, không được dính scandal. Vậy mà cuối cùng lại chọn Anh Phương. Nếu vậy thì chúng ta đâu có thiếu ứng viên, biết bao nhiêu người vẫn nổi hơn Anh Phương đó thôi.”
Giám đốc Vy khẽ cười. “Chị cũng biết thế, nhưng Anh Phương vẫn là sự lựa chọn an toàn và tốt nhất chúng ta có được. Những thị phi mà Anh Phương dính phải, hầu như đều không thật. Cách ứng xử trước truyền thông của cô nàng cũng là một điểm mạnh. Sức hút thì không bao giờ giảm. Chị nghĩ chính những điều đó mới là giá trị Anh Phương mang lại.”
“Nhưng chả phải đó cũng là yếu tố khiến việc ra mắt của chúng ta có thể gặp trở ngại bởi antifan sao?” Ngọc Trân nói lên suy nghĩ của mình. “Có rất nhiều người không thích Anh Phương.” Cô cũng là một trong số đó. Nếu có cuộc thi tẩy chay Anh Phương, không phải tự cao nhưng cô chắc mình sẽ giật giải nhất.
Giám đốc Anh lúc này mới lên tiếng. “Thật ra mọi người cũng biết đấy, chúng ta chỉ tư vấn và góp ý, quyết định cuối cùng vẫn phụ thuộc vào Vinh.” Ông mỉm cười. “Chú nghĩ giá trị của Anh Phương mang lại, không chỉ nằm ở bản thân cô ấy, mà chính là tập đoàn Stars phía sau.”
Tất nhiên là cô cũng biết việc đó, nhưng đâu có nghĩa bắt tay với Anh Phương là sẽ có được tập đoàn. Mọi người nghĩ “game” dễ như vậy sao, hay là mọi người ngu ngơ tin rằng sẽ đạt được.
“Chú nghĩ Vinh cũng biết điều đó. Sau khi đắn đo suy nghĩ lợi hại, Vinh nó chọn phương án như vậy, hẳn nó phải có lý do của nó. Mà mọi người biết đấy, trước giờ, chúng ta đâu hiểu Vinh suy nghĩ gì trong đầu.” Giám đốc Anh bật cười.
Ngọc Trân nghe xong cũng không biết phải nói gì thêm. Tiếp tục phản đối cũng không mang lại, hay thay đổi được điều gì. Quang Vinh đã đưa ra sự lựa chọn và cô biết trước giờ khó có ai, có thể thay đổi được quyết định của anh. Mọi việc giờ chỉ trông cậy vào sự từ chối của Anh Phương, có vậy, anh mới từ bỏ quyết định của mình.
Chắc có lẽ cả Anh Phương và Quang Vinh đều không biết một điều, việc tỏ tình bị từ chối năm ấy, cô là người đã chứng kiến mọi việc. Nhìn cái cách Anh Phương ôm mặt khóc, cả việc chuyển trường sau đó, nó như một món quà mà cuộc sống đã trao tặng cho cô vào năm ấy. Liệu bây giờ, Anh Phương có tiếp tục tặng quà cho cô, bằng cách từ chối một cách phũ phàng như Quang Vinh đã từng.
“Việc chọn người đại diện hãy để Vinh lo.” Giám đốc Vy nói. “Giờ chúng ta nên lo chuyện khác.” Cô quay sang nhìn phó phòng Anh. “Vấn đề ra mắt sản phẩm bây giờ, như chúng ta đã thảo luận từ trước. Khi các sản phẩm mới bắt đầu được trưng bày lên kệ. Ra mắt trên các trang mạng. Giới thiệu trên các nền tảng xã hội, cũng như quảng bá trên truyền thông, thì cùng lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch sampling ở các điểm bán.”
Sampling có thể hiểu nôm na đơn giản là quá trình trưng bày, tiếp thị, giới thiệu, phân phát sản phẩm mẫu đến khách hàng. Để mọi người dùng thử, trải nghiệm, đánh giá và đưa ra ý kiến đóng góp. Thông qua hoạt động này, sẽ giúp nắm bắt được phản hồi của khách hàng, để có thể kịp thời thay đổi sản phẩm tốt hơn. Ngoài ra sampling còn được xem là một trong những cách marketing sản phẩm tiếp cận đến khách hàng và người tiêu dùng. Dĩ nhiên, tuy không phải là chuyên môn của mình, nhưng Ngọc Trân vẫn hiểu những thứ cơ bản.
Giám đốc Vy trình bày tiếp. “Vấn đề ở đây chính là các booth sampling để trưng bày quảng bá, giới thiệu sản phẩm tới khách hàng. Chị đã gởi mail yêu cầu bên LifeMart phối hợp như Vinh đã dặn.”
Booth Sampling hay còn gọi là quầy bán hàng di động, hoặc quầy bán hàng mẫu, dùng để trưng bày, giới thiệu, quảng cáo, tiếp thị các sản phẩm đến khách hàng, và người tiêu dùng. Tất nhiên vấn đề này Ngọc Trân cũng đã nắm sơ qua.
“Tất cả các cửa hàng LifeMart trên toàn quốc sẽ hỗ trợ chúng ta trong chiến dịch quảng bá này. Họ cũng đã đồng ý cho chúng ta mượn và sử dụng các booth sampling, kệ trưng bày sản phẩm của họ.” Giám đốc Vy nói ra sự khó khăn. “Tuy nhiên, ở các địa điểm công cộng, trường học, bến xe, ga tàu. Và những điểm bán thuộc sở hữu của các hệ thống thương mại khác, các cửa hàng tiện lợi, tạp hóa tư nhân, thì chúng ta cần phải tự chuẩn bị.”
“Có vẻ sẽ tốn nhiều tiền nhỉ.” Giám đốc Anh cảm thấy chi phí độn lên quá nhiều.
Giám đốc Vy nói tiếp. “Ngay cà các kệ trưng bày của bên LifeMart, họ cũng chỉ hỗ trợ được một phần, số lượng còn lại phải phụ thuộc vào bên ta. Mặc dù em đã liên hệ các bên thứ ba, các công ty tổ chức sự kiện. Ngoài việc mình thuê PG, PB, họ cũng sẽ hỗ trợ chúng ta về vấn đề các kệ trưng bày. Tuy nhiên, vẫn còn một lượng lớn chúng ta cần phải bổ sung.”
PG là từ viết tắt của từ Promotion Girl. PB là viết tắt của Promotion Boy. Hiểu theo một cách đơn giản, cả hai từ này là nữ tiếp thị và nam tiếp thị. Dùng để chỉ những người tiếp thị sản phẩm, quảng bá, giới thiệu sản phẩm cho khách hàng.
Khi chiến dịch sampling bắt đầu, họ sẽ đứng bên cạnh các booth sampling để giao tiếp với khách hàng. Giám đốc Anh khá quen thuộc với những đội ngũ này, vì từng có lúc ông nắm trong tay đến hơn mấy chục người. Tất nhiên kiểu tiếp thị của ông, khác với loại hình tiếp thị của giám đốc Vy.
“Hiện tại chúng ta sampling tổng cộng bao nhiêu điểm bán vậy chú?” Ngọc Trân muốn biết để lên dự toán.
Giám đốc Anh liền đáp. “Chỉ tính riêng LifeMart thì có khoảng 2.359 siêu thị, cửa hàng lớn nhỏ. Các cửa hàng của các hệ thống, công ty khác cho phép chúng ta trưng bày sản phẩm rơi vào tầm khoảng 2.700 điểm bán. Các địa điểm công cộng, trường học, chợ, các cửa hàng tạp hóa tư nhân, nhỏ lẻ khác, chiếm khoảng 4.400. Tổng cộng chúng ta có khoảng 8.500 điểm bán.”
“Những hệ thống, chuỗi, công ty khác chỉ có 2.700 cửa hàng?” Ngọc Trân thắc mắc khi thấy số lượng quá ít, thậm chí so với LifeMart chả hơn bao nhiêu.
Giám đốc Anh gật đầu. “Một phần các cửa hàng thuộc những công ty, tập đoàn đối thủ. Một phần là đối tác lâu năm của bọn họ, nên ngay từ đầu họ đã từ chối lời đề nghị. Một phần khác yêu cầu phải trả thêm chi phí.” Ông giải thích thêm. “Thật ra số lượng cửa hàng tiện lợi, bách hóa trên cả nước có rất nhiều. Nhưng các cửa hàng phù hợp với các điều kiện, tiêu chí, vị trí, khoảng cách, mật độ khách hàng của chúng ta đưa ra, thì chỉ chiếm được một phần. Do vậy, 8.500 điểm bán là con số chúng ta đã cân nhắc.”
“Nếu thuê không đủ các booth sampling, chúng ta rất có thể phải đặt mua từ các nơi sản xuất.” Giám đốc Vy thuật lại. “Mặc dù Vinh nói với chị, đã đặt trước bên xưởng sản xuất chế tạo một lượng lớn, nhưng chị nghĩ có thể vẫn không đủ. Để giảm thiểu chi phí, chúng ta chỉ có thể cắt giảm số lượng cửa hàng, hoặc luân phiên các cửa hàng chạy chương trình với nhau.”
“Không được chị ạ.” Ngọc Trân phản đối ngay, vì cô rất hiểu tính Quang Vinh. “Vinh rất quan tâm đến vấn đề sampling, nên chúng ta không thể cắt giảm được. Việc luân phiên các cửa hàng có vẻ khả thi, nhưng cũng phải cần Vinh quyết định.”
“Nếu luân phiên, liệu có ổn không?” Giám đốc Anh thắc mắc. “Vinh nó muốn toàn quốc sẽ cùng lúc chạy chương trình, nên việc thay phiên cửa hàng sẽ là không thể. Chưa kể nếu luân phiên, chi phí vận chuyển một lượng lớn các kệ trưng bày từ tỉnh này, sang thành phố nọ, tính cả hai chiều sẽ độn lên rất nhiều.” Ông nói. “Theo như những gì tôi nghĩ, nếu Vinh nó đã đặt người ta sản xuất từ nhiều tháng trước, có lẽ nó đã ước chừng được mọi việc.” Ông nhìn sang giám đốc Vy. “Em biết nó đặt số lượng bao nhiêu không?”
Giám đốc Vy thật sự không biết rõ. “Không anh ạ.”
“Vậy trước mắt phải nhờ cậy vào em, cố gắng thuê thật nhiều và nhờ đối tác chuẩn bị giúp thôi.” Giám đốc Anh sực nhớ. “À quên, nếu sau khi hoàn thành xong vấn đề slogan, người mẫu, tiến hành chụp và in poster, banner, standee. Thì kể từ đó đến ngày chạy chương trình, chúng ta có kịp dán và trang trí lên các kệ sampling không?”
Giám đốc Vy thở dài. “Cái này em cũng đang đau đầu. Vinh bảo đầu tháng sau ra mắt và chạy chương trình, trong khi giờ vẫn chưa giải quyết xong việc gì. Người mẫu, slogan vẫn chưa có.”
Thấy chưa, Anh Phương là một rắc rối mà mọi người đâu chịu hiểu. Ngọc Trân chỉ biết nói thầm trong lòng.
“Rồi phải chụp ảnh, thiết kế, in ấn, sau đó phải chuyển tới các bên nữa.” Giám đốc Vy nói. “Em nghĩ nếu không kịp, thì khi vận chuyển kệ sampling tới điểm bán, điểm trưng bày, chúng ta phải nhờ nhân viên phụ giúp thôi.”
“Vấn đề là thời gian đúng không?” Giám đốc Anh tiếp lời. “Vinh nó giải quyết chuyện người mẫu càng nhanh, thì chúng ta càng đỡ khổ.”
Ngọc Trân nghe xong lại muốn chem lời vào. Phải như chọn Vương Phong hay người khác, có phải mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa không. Sao cứ nhất thiết phải chọn con nhỏ đáng ghét Anh Phương làm gì. Cô định nói nhưng sợ hai vị giám đốc thân thiết này có ánh nhìn và suy nghĩ khác về cô. Bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ, nhỏ nhen, đố kỵ, ghen ăn tức ở, rất có thể họ sẽ đàm tiếu về cô như vậy, như cái cách ngày xưa lúc lớp mười một, các bạn cô đã từng.
“Các em tự chia nhóm nhé. Tiết sau chúng ta sẽ thực hành.” Giáo viên Hóa, cô Ánh Xuân đứng trên bục nhìn mọi người.
Ngọc Trân nói lớn. “Các bạn đứng dậy.”
“Cô chào các em nhé.” Nói xong, cô Ánh Xuân bước ra khỏi lớp.
Thu Hà vừa ngồi xuống đã nói. “Chúng ta chọn nhóm sao đây?”
Ngọc Trân khẽ cười. “Để tôi hỏi Vinh.” Cô mỉm cười quay sang. “Nhóm Trân mới có hai người, Vinh vào nhóm Trân nhé?”
Quang Vinh thấy không vấn đề gì. “Cũng được.” Anh nảy ý. “Vậy mới ba người, thiếu một người nữa, chúng ta mời Nhi nữa nha?”
Ngọc Trân không thích. “Nhi ngồi xa quá. Với lại nhóm bốn người, có Trân với Hà là nữ rồi, giờ Vinh với một bạn nam nữa là được.”
“Cô đâu bắt nhóm phải hai nam, hai nữ đâu.” Quang Vinh nói ngay.
Ngọc Trân chống chế ngay. “Thì cô không bắt buộc.” Cô giả vờ chống chế. “Nhưng nhóm hai nam, hai nữ, Trân thấy đồng đều hơn.” Cô nói nhanh. “Hay Vinh hỏi ông Hoàng thử?”
“Vinh thấy Nhi vào nhóm cũng hợp mà.” Quang Vinh vẫn thích Yến Nhi vào nhóm. Vì anh có nhiều thời gian để gần cô hơn.
“Hoàng, ông vào nhóm tôi với Vinh không?” Ngọc Trân nhanh nhau hỏi, như thể chưa nghe câu nói của Quang Vinh.
Huy Hoàng quay qua. “Tôi có nhóm rồi bà ơi.”
Quang Vinh khẽ cười. “Hoàng có nhóm rồi, vậy mình mời Nhi đi?”
“Nhi ngồi xa vậy, có tiện cho việc chúng ta thảo luận không?” Ngọc Trân định lấy cớ Yến Nhi học yếu môn Hóa, nhưng nghĩ lại Thu Hà ở trên cũng chả kém cạnh gì, nên đành phải viện cớ ngồi xa.
Quang Vinh cảm thấy chuyện nhỏ. “Thì sau giờ học, chúng ta tụ tập thảo luận với nhau.”
Ngọc Trân định kiếm lý do từ chối, nhưng sợ lại làm Quang Vinh phật lòng. “Nhưng không biết Nhi có đồng ý không nhỉ?” Một, hai lần Vinh sẽ không để ý, nhưng nếu cứ viện cớ này nọ, Vinh sẽ nhận ra ngay.
Quang Vinh hào hứng. “Để Vinh lên hỏi Nhi thử.” Anh bước lên, nơi Yến Nhi ngồi ở bàn đầu. “Nhi ơi, Nhi có nhóm thực hành chưa?”
Yến Nhi lắc đầu. “Chưa, Nhi chưa có nhóm.”
Quang Vinh mừng rỡ. “Vậy vào nhóm Vinh đi. Nhóm Vinh có ba người rồi.”
Ngọc Trân ngồi xa, tuy không nghe rõ cuộc đối thoại, nhưng nhìn thấy nét mặt rạng rỡ và ánh mắt vui mừng của Quang Vinh, cô có thể tự suy luận ra mọi chuyện.
Yến Nhi từ chối. “Ba người rồi hả? Vậy không được rồi.”
“Sao không được?” Quang Vinh chưng hửng, một cảm giác hụt hẫng.
Yến Nhi đáp. “Nhi với My chưa có nhóm.” Cô giơ hai ngón tay lên. “Hai người lận.”
Nhóm đã ba người, tức hai người không thể vào. Anh cũng thừa biết Yến Nhi nhất định không bỏ Thảo My ở lại để vào nhóm anh. Đã nhận lời của Ngọc Trân, nguyên tắc của anh cũng không cho phép, anh rời bỏ nhóm đó để vào nhóm Yến Nhi. Anh đành bất lực. “Vậy hả?”
“Vinh mời bạn khác xem thử?” Yến Nhi nghĩ vậy là hay nhất. Cô với Thảo My cũng sẽ tìm nhóm hai người khác để vào.
“Nhi nói sao?” Ngọc Trân thấy gương mặt buồn bã lết về chỗ.
“Nhóm Nhi có hai người, nên không vào được.” Quang Vinh buồn rầu đáp.
Ngọc Trân mừng thầm trong lòng. “Vậy chúng ta mời người khác thôi.” Cô muốn gộp nhóm nhanh nên liền nhanh nhảu. “Vy, bà có nhóm chưa? Vào nhóm tôi với Vinh này?”
Bích Vy quay lại. “Sao Vy có thể vào được.” Cô đá xéo. “Nhóm của Trân phải là hai nữ, hai nam mà.” Cô đã nghe cuối đối thoại lúc trước. Và thật sự cô nghĩ mình sẽ được mời vào nhóm, cho đến khi Ngọc Trân cố tình tránh né ánh mắt như muốn nói “hãy chọn tôi” của cô.
Ngọc Trân lúc này vẫn không biết mình bị nói khía. “Ba nữ cũng được mà.”
“Tiếc nhỉ.” Bích Vy chậc lưỡi. “Vy có nhóm rồi. Nhóm này không cần phải cân bằng âm dương, hay nam nữ bình đẳng. Nhóm này nữ quyền, âm thịnh dương suy. Vy thích.”
Ngọc Trân há hốc không hiểu.
Thu Hà hiểu được nên đành nói thay bạn mình. “Có nhóm rồi thì thôi.” Cô gọi bạn nam ngồi trên. “Ông Sơn, ông có nhóm chưa?”
Thế Sơn quay lại. “Rồi.” Anh chàng nói. “Tôi, Tùng, Trâm, Huyền.”
Kết thúc vụ chọn nhóm hôm đó, bất chấp những lời nam nữ đều nhau, hay chọn những bạn ngồi gần. Cuối cùng Ngọc Trân phải chấp nhận tình thế mà cô ghét nhất, cô, Thu Hà, Quang Vinh và Như Ý, bạn nữ ngồi tận bên dãy kia. Nếu cô ngồi bàn cuối tổ bốn, thì Như Ý ngồi bàn đầu tổ một, người bận ngủ gục nên khi thức dậy, các nhóm khác đã chọn xong người.
“Nãy con Vy, nó nói gì vậy?” Ngọc Trân thắc mắc sau giờ tan học.
Thu Hà đang cùng Ngọc Trân bước về phòng ký túc xá. “Nó đá xéo bà chứ gì.”
“Đá xéo gì?” Cô vẫn chưa hiểu.
“Thì chuyện bà cố gắng viện đủ lý do để loại bỏ con Nhi ra khỏi nhóm, nó ngồi nghe được.” Thu Hà nhắc nhở. “Mà bà không thích con Nhi thì cũng đừng ghét ra mặt như vậy. Giờ lớp ai cũng nói bà, vì tranh giành ông Vinh nên bà cố loại bỏ, chèn ép, ăn hiếp con Nhi đủ kiểu.”
“Tôi ăn hiếp nó hồi nào?” Cô trợn mắt lên.
Thu Hà chậc lưỡi lắc đầu. “Chuyện chọn nhóm hôm nay nhé. Chuyện phân công dọn vệ sinh hôm bữa. Rồi chuyện bà đánh nó trong buổi học võ. Giờ ai cũng nói bà nhỏ nhen, ích kỷ, ghen ăn tức ở, ức hiếp con Nhi.”
“Trân, Trân.” Giám đốc Vy nhíu mày. “Em nghĩ gì mà sựng người vậy?”
Trở lại với thực tại, Ngọc Trân giật mình thoát ra khỏi hồi tưởng. “Dạ, không.” Cô nói láo. “Em đang tính nhẩm thử chi phí ấy mà.”
“À, ra vậy.” Giám đốc Vy nói. “Để chút nữa chị tổng kết sơ bộ các khoản chi, rồi gởi qua em xem thử.”
Chính vì vậy, nên giờ mặc dù cô không thích Anh Phương, nhưng cô cũng không thể viện cớ để loại bỏ Anh Phương được. Mọi người bây giờ không phải là những học sinh cấp ba như xưa, chỉ cần một cách nhíu mày, một sự thở dài, trong đầu họ đã tự liệt kê ra nhiều vấn đề. Có lẽ, cô nên để mặc chuyện này cho số phận.