“Thật ra, tối nay Phương muốn thông báo với mọi người một tin.” Anh Phương đứng trên sân khấu nói. Nay là đêm Fan Meeting, là buổi họp fan nhân kỷ niệm mười năm cô bắt đầu lấn sân sang làm ca sĩ.
So với những ngôi sao khác, mười năm của cô vẫn chưa là gì so với hàng chục năm họ đứng trên sân khấu, cô như một đứa trẻ so với những người trưởng thành. Nhưng xét đến mức độ đông đảo người hâm mộ đang hò hét phía dưới, thì họ chả là gì so với cô, như những con đom đóm ven rừng chả thể sánh bằng cả bầu trời đầy sao lấp lánh. Sự kiện được tổ chức tại một sân vận động và hàng ngàn người đã lắp đầy chỗ ngồi cùng các khán đài xung quanh, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Ắt hẳn nhiều người trong chúng ta luôn tin vào tình yêu chân thành đúng không ạ?” Anh Phương khẽ cười. “Phương cũng như vậy. Phương luôn tin rằng, một ngày nào đó, tình yêu của mình cũng sẽ được đền đáp.”
Tiếng hò hét của khán giả vang lên vì tán thành lời của thần tượng.
“Ta-da.” Anh Phương giơ tay lên để khoe chiếc nhẫn cưới mình đang đeo. “Phương chuẩn bị kết hôn rồi nhé.” Khác xa những gì cô tưởng tượng, khán giả phía dưới bắt đầu la ó, hò hét như thể phản đối.
“Không.” Nhiều người hét lớn.
Ai đó nói to. “Chị bảo sẽ ế cùng tụi em mà.”
Cô giả vờ chống nạnh giận hờn. “Mọi người muốn Phương ế tới già à?”
“Vâng.” Nhiều người đồng thanh hô lớn.
Cô như trải lòng với khán giả. “Phương từng nghĩ, có lẽ tình cảm của mình sẽ không bao giờ được hồi đáp.”
Tiếng hò hét bắt đầu nhỏ lại và cả sân vận động như thể đều đang lắng nghe những điều thần tượng tâm sự.
“Anh ấy như cục bê tông vậy, trong tâm chỉ toàn sắt đá.” Cô khẽ cười. “Có lẽ Phương sẽ mãi chấp niệm mối tình này đến cuối đời. Nhưng mọi người biết không, khi anh ấy ngỏ lời yêu Phương, Phương nào có tin. Vì Phương nghĩ đó không phải là thật. Thế giới này đảo lộn rồi ư. Sao crush lại bất ngờ tỏ tình với mình.”
Tiếng cười ồ vang lên.
“Phương bắt đầu thử thách anh ấy, bày trò đủ kiểu. Cho đến khi Phương cảm nhận được tình cảm ấy thật sự chân thành, thì Phương mới dám gật đầu đồng ý. Khoảnh khắc mà anh ấy ngỏ lời cầu hôn.” Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên. “Mọi người biết không, lúc ấy tim Phương như muốn nổ tung vậy.”
Những ánh mắt ngưỡng mộ bắt đầu hướng về phía thần tượng. Một vài khán giả lúc đầu không thích việc thần tượng kết hôn, cũng bắt đầu thay đổi quan điểm và hòa chung niềm vui với những người khác.
“Có lẽ.” Cô khựng lại vài giây. “Thật tiếc khi Phương phải thông báo với mọi người rằng.” Cô nói trong tiếc nuối. “Thời gian tới, có thể Phương sẽ ít xuất hiện hơn.”
“Không.” Nhiều người bắt đầu la ó phản đối.
“Mọi người biết đó.” Cô nói trong sự ồn ào của đám đông. “Phương cũng như nhiều người khác. Chỉ mơ ước một gia đình bé nhỏ, và toàn tâm, toàn ý vun đắp hạnh phúc. Xin mọi người hãy hiểu và cảm thông cho Phương.”
Đám đông vẫn không hạ nhiệt khi nghe tin thần tượng có thể rời xa chốn showbiz.
“Mọi người sao vậy?” Cô mỉm cười. “Phương có bỏ mọi người đâu. Phương chỉ muốn dành nhiều thời gian cho gia đình thôi mà.”
“Tụi em cũng là gia đình của chị mà.” Ai đó hét lớn.
Yến Nhi lúc này bấm dừng video lại và cất điện thoại. “Phương bảo em, năm nay cô ấy sẽ cưới.” Yến Nhi đang ngồi trên xe của Nhật Minh và mở cho anh xem đoạn video của Anh Phương đang được chia sẽ đầy trên mạng. “Cô ấy muốn toàn tâm, toàn ý lo cho gia đình, nên sẽ ít hoạt động nghệ thuật lại. Mọi người trên mạng đang la ó, phản đối khắp nơi.”
Nhật Minh lúc này đang lái xe. “Thì đúng mà, theo như câu chuyện cô ấy tâm sự, thì mọi người nghĩ cô ấy hy sinh quá nhiều thứ khi đến với cuộc hôn nhân này.” Trong khi đấng lang quân lại chẳng đáng. Phải là anh thì anh đã nói rằng, “người chồng như cức, không xứng để kết hôn”.
Yến Nhi chậc lưỡi. “Tự dưng em thấy thương Phương dễ sợ. Cảm giác như cô ấy bị lừa tình vậy.” Cô tò mò. “Anh nghĩ hắn ta có yêu Phương thật không?”
“Có thể là không. Cũng có thể là thật.” Anh nhìn cô. “Biết đâu ngay từ đầu, em chỉ là thứ để Vinh mặc cả với Phương.”
Cô nhíu mày. “Kiểu như để khơi dậy ghen tuông á?”
“Cũng có thể là vậy.” Anh khẽ cười. “Nhưng em cũng đừng lo. Thật ra Phương cũng không đơn giản đâu. Chắc gì Vinh đã control được Phương. Biết đâu sẽ ngược lại.”
Cô lắc đầu. “Không, Phương hiền lắm. Có hắn ta điếm thôi.” Thứ người gì vừa buông lời tán tỉnh cô không được, lại ngay lập tức đi kết hôn với người khác. “Em định khuyên Phương nên suy nghĩ kỹ, nhưng sợ Phương hiểu lầm nên không dám nói.”
Anh nghĩ cũng đúng. Khuyên bảo không đúng, e rằng người khác sẽ hiểu lầm. Nhất là việc khuyên bảo về tình cảm.
Cô nhìn anh mỉm cười. “Anh đi hội thảo bao giờ về?”
“Chắc tầm hai ngày.” Anh hỏi. “Ngày mai em đi dã ngoại hả?”
Cô gật đầu. “Ừm, em đi với bé Trang.” Mai cô sẽ được leo núi, mới nghĩ đến thôi, cô đã háo hức rồi.
Lại nói về Ngọc Trân, lúc này cô nàng đang ngồi nốc rượu tại một quán bar sang trọng. Sau khi nghe tin lễ kết hôn diễn ra, cả bầu trời hy vọng của cô như sụp đổ. Vậy là sau bao nhiêu năm tháng tuổi thanh xuân dành cho Quang Vinh, cô chẳng nhận lại được gì ngoài sự tổn thương và bội ước.
Nói bội ước có đúng không nhỉ, trước giờ anh chỉ toàn xem cô là bạn và chưa từng đưa ra một lời ước hẹn nào mà. Càng nghĩ, cô càng bật cười trong sự đau khổ và ngu ngốc của mình.
“Chị say rồi.” Khải Huy bất ngờ xuất hiện.
Ngọc Trân liếc mắt sang. “Say?” Sao tên nhóc này dám giật ly rượu trên tay cô. “Trả lại đây.”
Không trả thì bà chị này cũng sẽ gọi ly rượu khác, Khải Huy đành thở dài. “Vậy để em uống với chị.” Anh gọi bartender. “Anh trai.” Anh giơ ngón trỏ lên như ra hiệu “thêm một ly nữa”.
Ngọc Trân bắt đầu kể lể. “Cậu biết không? Tôi hy sinh biết bao nhiêu năm tháng thanh xuân để ở bên cạnh hắn ta.”
Suốt buổi tối hôm đó, Khải Huy chỉ lẳng lặng nghe chị Ngọc Trân say sưa kể về mình. Từ những việc hy sinh, đến những sự oán trách dành cho sếp tổng. Rồi những chuyện tình với chị Nhi, sự ngu dốt mê muội đến việc ma mãnh kè cặp với chị Phương. Nói hết tâm sự, trải hết lòng mình như vậy cũng hay. Anh hy vọng sau buổi tối ngày hôm nay, chị Trân sẽ không còn đau khổ, lụy tình nữa.
“Cuối cùng hắn lại thông báo sắp kết hôn với nhỏ Phương đó.” Ngọc Trân nhếch môi cười cho những lời tâm sự cuối cùng của mình. Cô tò mò. “Sao cậu lại quan tâm tôi?” Cô nhíu mày ngầm đoán. “Lẽ nào cậu thích tôi?” Cô chỉ tay vào mình.
Khải Huy không giấu. “Nếu em thích chị thì sao?”
Ngọc Trân khá bất ngờ nhưng cũng vội nở nụ cười, rồi bĩu môi như thể điều đó quá bình thường. “Cũng không ngạc nhiên lắm.” Trước giờ cô đã quá quen với việc nhiều người thầm thích mình. “Thế cậu muốn tối nay ở với tôi không?” Cô thật sự đang rất cô đơn và cần lắm một vòng tay ôm ấp.
Thật sự Khải Huy rất muốn, nhưng anh cũng rất nghiêm túc với tình cảm của mình. “Em không muốn làm lốp dự phòng.” Anh không muốn sau khi tỉnh lại, chị ấy lại hối tiếc về quyết định ngẫu hứng của mình trong lúc say.
Ngọc Trân cười khẩy. “Ngay cả cậu cũng từ chối tôi sao?”
“Chúng ta đều biết kết quả sau khi chị tỉnh lại là gì mà.” Khải Huy không muốn nhắc đến sự hối tiếc. Vì anh không muốn chị ấy hối tiếc về những gì đã xảy ra sau một buổi tối hân hoan nồng nhiệt.
Ngọc Trân nhếch môi. “Có vẻ cậu nghiêm túc nhỉ?” Ý cô là nói đến việc tình cảm. Cô cũng thật sự thích sự nghiêm túc.
Khải Huy hít một hơi thật sâu. “Nếu tôi nghiêm túc, chị sẽ cho tôi một cơ hội chứ?”
“Tôi cũng muốn xem, khi người ta nghiêm túc thích mình sẽ như thế nào.” Ngọc Trân nghĩ câu trả lời của mình sẽ làm hài lòng cậu nhóc này.
Khải Huy đỏ mặt tủm tỉm cười rồi nốc cạn ly rượu đang cầm trên tay. Anh hy vọng sau cơn say này, chị ấy sẽ không hối hận về những gì mình đã nói. Vì anh thật sự sẽ không buông bỏ chuyện này và sẽ nghiêm túc theo đuổi một cách chân thành.
Trở lại với Nhật Minh, hội thảo y học lần này là dịp anh được tiếp cận với những phương pháp, kiến thức y học mới, những đề tài nghiên cứu của các vị giáo sư hàn lâm, là cơ hội để anh tiếp thu thêm nhiều điều bổ ích. Hội thảo sẽ diễn ra trong vòng hai ngày ở Đức Minh và nếu không có gì thay đổi, anh sẽ về ngay với tình yêu của mình.
Hai người cũng đang dự tính và gấp rút thực hiện lễ cưới của mình. Anh và cô đều thích tổ chức lễ cưới bên bờ biển, và còn nơi nào đẹp hơn, mơ mộng hơn biển Thanh Hải nữa. Địa điểm tổ chức đã có, danh sách khách mời đang rút gọn, hai bên gia đình cũng đã gặp mặt, giờ chỉ còn đếm lùi tới ngày diễn ra mà thôi. Ngày mà anh chính thức thuộc về cô và cũng là ngày cô chính thức thuộc về anh.
“Anh nghe Trang.” Đang tham dự hội thảo, Đoan Trang gọi tới nên anh phải ra ngoài hội trường.
“Anh Minh ơi, chị Nhi gặp tai nạn rồi.” Đoan Trang nức nở báo tin.
Tay chân anh rụng rời, hồn vía anh tán loạn khi nghe tin. Lập tức xin phép trưởng đoàn bay về gấp lại Thanh Hải, mặc dù sau đó anh được thông báo Yến Nhi không bị thương nặng. Anh lo sợ rất nhiều, sợ cô bị thương, sợ tại nạn có thể khiến bệnh tình tái phát, sợ cô nguy hiểm đến tính mạng. Ngồi ở sân bay và người anh không ngừng run lên cầm cập, như thể mùa đông lạnh lẽo đang bào trùm lấy thân anh.
Đoan Trang bảo, trong lúc đang leo bộ lên đỉnh núi Hải Sơn, cô vô tình bị trượt chân nên té ngã. Sau khi lăn vài vòng xuống dưới, đầu cô đập vào vách đá nên bất tỉnh. Sau khi được đưa đến bệnh viện kiểm tra, mặc dù thân thể không bị thương nhiều, ngoài những xây xước nhỏ. Tuy nhiên, vì phần đầu bị tổn thương nên cô lập tức được chuyển lên khoa Thần Kinh, nơi Quốc Phong bạn của anh là bác sĩ điều trị.
“Trước mắt không có tổn thương nghiêm trọng.” Quốc Phong gọi điện báo tin. “Tuy nhiên, vì não bộ bị tác động nên cô ấy vẫn đang hôn mê.”
Tại sao, tại sao khi anh và cô ấy vừa tìm được hạnh phúc thì bao nhiêu chuyện lại xảy ra. Những tổn thương, tai nạn này, người nên nhận lấy phải là anh chứ. Tại sao lại cứ bắt một mình cô phải hứng chịu.
Máy bay đáp xuống Thanh Hải, anh lập tức bắt xe về bệnh viện Hoàng Gia. Nhanh chóng lao thẳng lên phòng bệnh cô đang nằm, anh lúc này chỉ muốn được gặp cô mà thôi. Mặc cho quy định người không phận sự, thì không được chạy trong bệnh viện, mặc cho tác phong điềm tĩnh của anh bấy lâu, anh lao nhanh trên hàng lang một cách nhanh nhất có thể. Đến nơi, anh chưa kịp đưa tay lên, thì cửa phòng đã mở ra.
“Về rồi à?” Quốc Phong vừa thấy bạn mình thì liền hỏi.
Anh thở dốc. “Nhi có sao không?”
Quốc Phong mặt lạnh như tiền. “Có thể cô ấy sẽ không nhận ra mày.”
Mắt anh bỗng cay xòe. “Sao?”
Quốc Phong cảm thấy mình nhịn không được nữa. “Mày vào đi.”
Anh thẫn thờ bước vào, cô đang nằm trên giường, mắt nhìn anh đầy vẻ lạ lẫm. “Không sao là tốt rồi.” Không có tổn thương nghiêm trọng, không có băng bó, may mắn thay.
“Anh là ai vậy?” Yến Nhi nhíu mày hỏi.
“Là anh đây.” Anh nghĩ cô có thể vẫn còn bị choáng.
Cô lắc đầu. “Tôi không biết anh.”
Anh sực nhớ đến lời của Quốc Phong, “có thể cô ấy sẽ không nhận ra mày”. Anh bắt đầu hoảng hốt. “Anh là Shin đây.”
“Mẹ ơi.” Cô đảo mắt như đang cần sự giúp đỡ. “Mẹ ơi.”
Nước mắt anh rơi xuống, tình cảnh đau thương này lại tái diễn sao. Hình ảnh này rất quen thuộc và anh đã từng trải qua. Sốc nhanh lại tinh thần, anh liền nói. “Cho anh vài giây.” Anh lập tức lục lại điện thoại. “Đây, hình chúng ta vừa chụp này.”
Cô nhận ra tấm hình cô và anh chụp tuần trước. Hai người đang ngồi trước hiên nhà anh thưởng thức trà và bánh.
“Chúng ta quen nhau sao?” Cô nhìn anh đầy vẻ tò mò.
Anh gật đầu trong khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào. Không sao, anh vẫn có thể bắt đầu lại mọi thứ như lúc trước đã từng. “Còn nhiều lắm, để anh mở cho em xem.”
Cô không nỡ trêu anh nữa, thấy anh khóc như vậy, cô cũng xót chứ. Cô khẽ đưa tay lên búng vào trán anh. “Bắt được rồi.”
Nhìn thấy cô mỉm cười, anh không hiểu. “Hả?”
Cô nhìn anh đầy trìu mến. “Em nói, là em bắt được rồi.” Năm xưa, cô từng đuổi theo anh quanh sân trường để đòi búng trán lại. Cô lúc ấy thề rằng, sẽ bắt được anh.
“Bắt gì?” Anh ngơ ngác hỏi.
Cô thấy anh hình như không nhớ chuyện năm xưa. “Em vẫn còn một điều ước đúng không? Điều ước thứ ba.” Cô nghĩ những điều này anh sẽ nhớ.
Anh ngơ ngẩn, sửng sốt, rồi ngạc nhiên đến mức không nói thành lời. Cô nhớ lại rồi, mà không, là cô nhớ lại tất cả mọi thứ rồi. Chuyện ba điều ước, là chuyện giao kèo của cô và anh năm xưa. Kể từ khi cô mất trí nhớ, anh không hề nhắc lại. Vậy khi cô nói về ba điều ước, điều đó có nghĩa mọi ký ức năm xưa đã trở về.
“Em nhớ lại rồi sao?” Anh mừng quýnh lên.
“Mọi thứ.” Cô gật đầu rồi mỉm cười. “Em chỉ muốn trêu anh mà thôi.” Cô gạt nước mắt trên mặt anh. “Nhưng sao anh không đưa cái video lúc trước em quay sẵn.” Cái video mà cô đề phòng mình sẽ quên anh một lần nữa.
“Anh hoảng quá nên quên mất.” Anh cầm tay cô đặt lên miệng hôn nhẹ.
Anh vui lắm, vui vì cô vẫn bình yên, vui vì cô vẫn khỏe, vui vì cô đã lấy lại trí nhớ. Hơn hết, là anh hạnh phúc khi cô nhớ lại tất cả, ánh mắt cô nhìn anh vẫn đầy tình cảm như lúc yêu nhau. Nỗi sợ cô sẽ rời xa anh vì tình yêu dành cho Minh Dũng đã không còn nữa. Ánh mắt ấy, cử chỉ âu yếm dành cho anh, cả nụ cười trìu mến ấy đã nói lên mọi thứ. Sóng vẫn vỗ vào bờ, nhưng sóng này đã khác xưa. Không lăn tăn, ồn ào, vẫn là cơn sóng ấy lay động trái tim anh.
“Tên kia.” Tâm sự một hồi lâu, đợi khi cô chợp mắt nằm nghỉ, anh liên tức tốc tìm gã Quốc Phong. Tên mất dạy dám lừa anh.
“Không xong rồi.” Quốc Phong hiểu rõ ánh mắt đang rực lửa ấy. “Anh trai em tới đánh anh kìa.”
Mỹ Hạnh lập tức quay người lại và giơ hai tay ra cản lại.
“Dám lừa anh mày sao?” Anh nghiến răng. “Mày tới số rồi con ạ.”
Quốc Phong thanh minh. “Do cô ấy nhờ tao diễn như vậy. Có trách thì bạn trách cô ấy đi.” Mà thú thật nhìn nét mặt thảm thương lúc nãy, anh đã sắp không nhịn được cười.
“Đúng rồi.” Mỹ Hạnh ngỏ ý bênh vực. “Có trách thì trách vợ anh ý. Sao lại trách chồng em?”
Anh lắc đầu. “Không, thằng anh này không chấp nhận thằng em rể mất dạy như vậy.” Dám bảo anh là mất trí nhớ ư. Khốn nạn thật, sắp chút nữa là anh đột quỵ rồi.
Tuy Yến Nhi không bị thương nghiêm trọng nhưng để đề phòng bất trắc, anh và mọi người, nhất là bác sĩ Huy khuyến nghị cô ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi, vì biết đâu sẽ có tin vui. Anh rất quan tâm đến sức khỏe của cô nên liền nhất trí tán thành ngay.
Tất nhiên là anh biết cô ghét không khí ở bệnh viện rồi. Không gian gò bó, quy định này nọ, khiến cô như cô chim vành khuyên bị bắt nhốt trong lồng, thay vì tự do tung tăng đập cánh hót ríu ro ngoài kia. Thế như trước sự khuyên bảo của anh, cô phải đành chịu cảnh tù túng trong vài ngày.
Điều quan trọng nhất, như cái dằm trong tim của anh và sự tò mò của mọi người, đó là khi trí nhớ cô quay lại, anh và Minh Dũng lại được đặt lên bàn cân. Anh không quan tâm đến quá khứ, anh cũng không muốn thắc mắc về lý do vì sao cô chọn bên anh, tất cả những gì anh muốn chỉ là cô được hai chữ “bình yên”.
Nhưng có lẽ cô cũng hiểu được việc này, nên trong một buổi tối ngồi tâm sự chuyện trò, cô đã nói với anh rằng, “anh chính là hiện tại và cả tương lai sau này của em”. Câu nói ấy không những khiến lòng anh liêu xiêu đến mức chỉ muốn ngả vào lòng cô, mà còn như tiếp thêm cho anh sức mạnh và ý chí phải bảo vệ nàng công chúa này bằng tất cả những gì mình có.
Nay là ngày cô sẽ được ra viện, do vậy anh đã tranh thủ xin nghỉ một hôm. Trên đường tới bệnh viện, tạt ngang qua cửa hàng hoa, anh bỗng nảy ý muốn mua một bó hoa hồng để tặng cô nên liền tấp xe vào lề. Chọn những bông hoa đẹp nhất và tươi nhất trong cửa hàng, anh như muốn nói, mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, anh xin dành tặng cho em.
Để bó hoa bên ghế phụ, anh vừa lái xe, vừa hớn hở mỉm cười. Cứ nghĩ đến giây phút được gặp cô, lòng anh lại dâng trào nhiều cảm xúc mãnh liệt. Đèn đỏ vừa dứt, đèn xanh hiện lên, anh hào hứng lao qua ngã tư và hướng về phía bệnh viện, nơi hạnh phúc đang đón chờ. Nụ cười chưa vội tắt, miệng chưa kịp khép lại, anh sửng sờ, bất động nhìn chiếc xe tải đang lao nhanh về phía mình.
Nói về Yến Nhi, cô giờ đã nhớ lại mọi thứ, bao gồm cả chuyện tình cảm với anh Minh Dũng. Khi nghĩ đến anh Dũng, tim cô vẫn thổn thức đôi phần, nhất là những ký ức hạnh phúc xưa kia. Tuy vậy, nhưng cô lại không bối rối đến mức phải dày vò lấy chính mình.
Hiện tại với cô, anh Dũng chỉ là quá khứ, như quyển sách cũ được cất trong kho. Lâu ngày dọn dẹp, cầm quyển sách cũ trên tay, lòng vẫn gợn lên những bồi hồi về một thời nhung nhớ, đắm chìm vào từng câu chữ.
Sách cũ có thể đem lại nhiều trải nghiệm, cảm xúc trong quá khứ, nhưng thời gian nhạt phai, thời thế thay đổi, tâm tình cũng đổi thay theo. Có thể hợp với quá khứ nhưng lại không phù hợp với hiện tại. Không phải vì có nhiều sách mới, cũng chẳng phải có mới nên nới cũ. Chỉ là anh như cuốn sách tập viết, tập đọc vậy, dạy cho cô những con chữ, trao cho cô những câu từ để bước vào đời. Nhưng khi lên đại học rồi, cô không còn cần dùng đến nó nữa, chỉ còn lòng biết ơn vô vàn vì những gì được trao tặng vào thuở ấu thơ.
Vậy với cô, anh Shin thì sao. Là cuốn sách mới, cơ hội cuối cùng, hay chỉ là một ngã rẻ duy nhất còn lại trong đời cô. Không, với cô anh Shin không như vậy. Anh là bầu trời, nơi vì sao tỏa sáng. Là mặt trời ấm áp sưởi ấm mọi sinh vật lạnh lẽo, cô đơn. Là cơn gió dịu dàng trong những ngày hè oi bức. Là khu rừng che chở, bảo vệ… Đang tư lự thì dòng suy nghĩ của cô bỗng bị cắt ngang bởi tiếng còi hú inh tai của xe cứu thương.
Nhiều bác sĩ, y tá lập tức từ khu cấp cứu lao ra ngoài. Nhân viên y tế trên xe cũng tức tốc nhảy xuống. Tiếng còi hú inh ỏi, chiếc xe cứu thương quái lạ, mọi thứ bỗng khiến cô tò mò dõi mắt theo không ngừng.
“Là bác sĩ Minh.” Một y tá nam hét lớn.
“Bác sĩ Minh”, tên gọi quen thuộc cô vẫn thường nghe thấy. Người trên xe cứu thương nhanh chóng được đưa xuống và lập tức được đẩy vào trong. Là nam giới, là cách xưng hô “bác sĩ Minh”, là sự hốt hoảng thể hiện rõ trên khuôn mặt các bác sĩ và y tá. Tim cô như nghẹn lại khi nghĩ đến anh. Không, không thể như vậy được. Cô cần phải xác minh rõ ràng nên lập tức chạy vào khu cấp cứu.
Không thể nào.
So với những ngôi sao khác, mười năm của cô vẫn chưa là gì so với hàng chục năm họ đứng trên sân khấu, cô như một đứa trẻ so với những người trưởng thành. Nhưng xét đến mức độ đông đảo người hâm mộ đang hò hét phía dưới, thì họ chả là gì so với cô, như những con đom đóm ven rừng chả thể sánh bằng cả bầu trời đầy sao lấp lánh. Sự kiện được tổ chức tại một sân vận động và hàng ngàn người đã lắp đầy chỗ ngồi cùng các khán đài xung quanh, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Ắt hẳn nhiều người trong chúng ta luôn tin vào tình yêu chân thành đúng không ạ?” Anh Phương khẽ cười. “Phương cũng như vậy. Phương luôn tin rằng, một ngày nào đó, tình yêu của mình cũng sẽ được đền đáp.”
Tiếng hò hét của khán giả vang lên vì tán thành lời của thần tượng.
“Ta-da.” Anh Phương giơ tay lên để khoe chiếc nhẫn cưới mình đang đeo. “Phương chuẩn bị kết hôn rồi nhé.” Khác xa những gì cô tưởng tượng, khán giả phía dưới bắt đầu la ó, hò hét như thể phản đối.
“Không.” Nhiều người hét lớn.
Ai đó nói to. “Chị bảo sẽ ế cùng tụi em mà.”
Cô giả vờ chống nạnh giận hờn. “Mọi người muốn Phương ế tới già à?”
“Vâng.” Nhiều người đồng thanh hô lớn.
Cô như trải lòng với khán giả. “Phương từng nghĩ, có lẽ tình cảm của mình sẽ không bao giờ được hồi đáp.”
Tiếng hò hét bắt đầu nhỏ lại và cả sân vận động như thể đều đang lắng nghe những điều thần tượng tâm sự.
“Anh ấy như cục bê tông vậy, trong tâm chỉ toàn sắt đá.” Cô khẽ cười. “Có lẽ Phương sẽ mãi chấp niệm mối tình này đến cuối đời. Nhưng mọi người biết không, khi anh ấy ngỏ lời yêu Phương, Phương nào có tin. Vì Phương nghĩ đó không phải là thật. Thế giới này đảo lộn rồi ư. Sao crush lại bất ngờ tỏ tình với mình.”
Tiếng cười ồ vang lên.
“Phương bắt đầu thử thách anh ấy, bày trò đủ kiểu. Cho đến khi Phương cảm nhận được tình cảm ấy thật sự chân thành, thì Phương mới dám gật đầu đồng ý. Khoảnh khắc mà anh ấy ngỏ lời cầu hôn.” Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên. “Mọi người biết không, lúc ấy tim Phương như muốn nổ tung vậy.”
Những ánh mắt ngưỡng mộ bắt đầu hướng về phía thần tượng. Một vài khán giả lúc đầu không thích việc thần tượng kết hôn, cũng bắt đầu thay đổi quan điểm và hòa chung niềm vui với những người khác.
“Có lẽ.” Cô khựng lại vài giây. “Thật tiếc khi Phương phải thông báo với mọi người rằng.” Cô nói trong tiếc nuối. “Thời gian tới, có thể Phương sẽ ít xuất hiện hơn.”
“Không.” Nhiều người bắt đầu la ó phản đối.
“Mọi người biết đó.” Cô nói trong sự ồn ào của đám đông. “Phương cũng như nhiều người khác. Chỉ mơ ước một gia đình bé nhỏ, và toàn tâm, toàn ý vun đắp hạnh phúc. Xin mọi người hãy hiểu và cảm thông cho Phương.”
Đám đông vẫn không hạ nhiệt khi nghe tin thần tượng có thể rời xa chốn showbiz.
“Mọi người sao vậy?” Cô mỉm cười. “Phương có bỏ mọi người đâu. Phương chỉ muốn dành nhiều thời gian cho gia đình thôi mà.”
“Tụi em cũng là gia đình của chị mà.” Ai đó hét lớn.
Yến Nhi lúc này bấm dừng video lại và cất điện thoại. “Phương bảo em, năm nay cô ấy sẽ cưới.” Yến Nhi đang ngồi trên xe của Nhật Minh và mở cho anh xem đoạn video của Anh Phương đang được chia sẽ đầy trên mạng. “Cô ấy muốn toàn tâm, toàn ý lo cho gia đình, nên sẽ ít hoạt động nghệ thuật lại. Mọi người trên mạng đang la ó, phản đối khắp nơi.”
Nhật Minh lúc này đang lái xe. “Thì đúng mà, theo như câu chuyện cô ấy tâm sự, thì mọi người nghĩ cô ấy hy sinh quá nhiều thứ khi đến với cuộc hôn nhân này.” Trong khi đấng lang quân lại chẳng đáng. Phải là anh thì anh đã nói rằng, “người chồng như cức, không xứng để kết hôn”.
Yến Nhi chậc lưỡi. “Tự dưng em thấy thương Phương dễ sợ. Cảm giác như cô ấy bị lừa tình vậy.” Cô tò mò. “Anh nghĩ hắn ta có yêu Phương thật không?”
“Có thể là không. Cũng có thể là thật.” Anh nhìn cô. “Biết đâu ngay từ đầu, em chỉ là thứ để Vinh mặc cả với Phương.”
Cô nhíu mày. “Kiểu như để khơi dậy ghen tuông á?”
“Cũng có thể là vậy.” Anh khẽ cười. “Nhưng em cũng đừng lo. Thật ra Phương cũng không đơn giản đâu. Chắc gì Vinh đã control được Phương. Biết đâu sẽ ngược lại.”
Cô lắc đầu. “Không, Phương hiền lắm. Có hắn ta điếm thôi.” Thứ người gì vừa buông lời tán tỉnh cô không được, lại ngay lập tức đi kết hôn với người khác. “Em định khuyên Phương nên suy nghĩ kỹ, nhưng sợ Phương hiểu lầm nên không dám nói.”
Anh nghĩ cũng đúng. Khuyên bảo không đúng, e rằng người khác sẽ hiểu lầm. Nhất là việc khuyên bảo về tình cảm.
Cô nhìn anh mỉm cười. “Anh đi hội thảo bao giờ về?”
“Chắc tầm hai ngày.” Anh hỏi. “Ngày mai em đi dã ngoại hả?”
Cô gật đầu. “Ừm, em đi với bé Trang.” Mai cô sẽ được leo núi, mới nghĩ đến thôi, cô đã háo hức rồi.
Lại nói về Ngọc Trân, lúc này cô nàng đang ngồi nốc rượu tại một quán bar sang trọng. Sau khi nghe tin lễ kết hôn diễn ra, cả bầu trời hy vọng của cô như sụp đổ. Vậy là sau bao nhiêu năm tháng tuổi thanh xuân dành cho Quang Vinh, cô chẳng nhận lại được gì ngoài sự tổn thương và bội ước.
Nói bội ước có đúng không nhỉ, trước giờ anh chỉ toàn xem cô là bạn và chưa từng đưa ra một lời ước hẹn nào mà. Càng nghĩ, cô càng bật cười trong sự đau khổ và ngu ngốc của mình.
“Chị say rồi.” Khải Huy bất ngờ xuất hiện.
Ngọc Trân liếc mắt sang. “Say?” Sao tên nhóc này dám giật ly rượu trên tay cô. “Trả lại đây.”
Không trả thì bà chị này cũng sẽ gọi ly rượu khác, Khải Huy đành thở dài. “Vậy để em uống với chị.” Anh gọi bartender. “Anh trai.” Anh giơ ngón trỏ lên như ra hiệu “thêm một ly nữa”.
Ngọc Trân bắt đầu kể lể. “Cậu biết không? Tôi hy sinh biết bao nhiêu năm tháng thanh xuân để ở bên cạnh hắn ta.”
Suốt buổi tối hôm đó, Khải Huy chỉ lẳng lặng nghe chị Ngọc Trân say sưa kể về mình. Từ những việc hy sinh, đến những sự oán trách dành cho sếp tổng. Rồi những chuyện tình với chị Nhi, sự ngu dốt mê muội đến việc ma mãnh kè cặp với chị Phương. Nói hết tâm sự, trải hết lòng mình như vậy cũng hay. Anh hy vọng sau buổi tối ngày hôm nay, chị Trân sẽ không còn đau khổ, lụy tình nữa.
“Cuối cùng hắn lại thông báo sắp kết hôn với nhỏ Phương đó.” Ngọc Trân nhếch môi cười cho những lời tâm sự cuối cùng của mình. Cô tò mò. “Sao cậu lại quan tâm tôi?” Cô nhíu mày ngầm đoán. “Lẽ nào cậu thích tôi?” Cô chỉ tay vào mình.
Khải Huy không giấu. “Nếu em thích chị thì sao?”
Ngọc Trân khá bất ngờ nhưng cũng vội nở nụ cười, rồi bĩu môi như thể điều đó quá bình thường. “Cũng không ngạc nhiên lắm.” Trước giờ cô đã quá quen với việc nhiều người thầm thích mình. “Thế cậu muốn tối nay ở với tôi không?” Cô thật sự đang rất cô đơn và cần lắm một vòng tay ôm ấp.
Thật sự Khải Huy rất muốn, nhưng anh cũng rất nghiêm túc với tình cảm của mình. “Em không muốn làm lốp dự phòng.” Anh không muốn sau khi tỉnh lại, chị ấy lại hối tiếc về quyết định ngẫu hứng của mình trong lúc say.
Ngọc Trân cười khẩy. “Ngay cả cậu cũng từ chối tôi sao?”
“Chúng ta đều biết kết quả sau khi chị tỉnh lại là gì mà.” Khải Huy không muốn nhắc đến sự hối tiếc. Vì anh không muốn chị ấy hối tiếc về những gì đã xảy ra sau một buổi tối hân hoan nồng nhiệt.
Ngọc Trân nhếch môi. “Có vẻ cậu nghiêm túc nhỉ?” Ý cô là nói đến việc tình cảm. Cô cũng thật sự thích sự nghiêm túc.
Khải Huy hít một hơi thật sâu. “Nếu tôi nghiêm túc, chị sẽ cho tôi một cơ hội chứ?”
“Tôi cũng muốn xem, khi người ta nghiêm túc thích mình sẽ như thế nào.” Ngọc Trân nghĩ câu trả lời của mình sẽ làm hài lòng cậu nhóc này.
Khải Huy đỏ mặt tủm tỉm cười rồi nốc cạn ly rượu đang cầm trên tay. Anh hy vọng sau cơn say này, chị ấy sẽ không hối hận về những gì mình đã nói. Vì anh thật sự sẽ không buông bỏ chuyện này và sẽ nghiêm túc theo đuổi một cách chân thành.
Trở lại với Nhật Minh, hội thảo y học lần này là dịp anh được tiếp cận với những phương pháp, kiến thức y học mới, những đề tài nghiên cứu của các vị giáo sư hàn lâm, là cơ hội để anh tiếp thu thêm nhiều điều bổ ích. Hội thảo sẽ diễn ra trong vòng hai ngày ở Đức Minh và nếu không có gì thay đổi, anh sẽ về ngay với tình yêu của mình.
Hai người cũng đang dự tính và gấp rút thực hiện lễ cưới của mình. Anh và cô đều thích tổ chức lễ cưới bên bờ biển, và còn nơi nào đẹp hơn, mơ mộng hơn biển Thanh Hải nữa. Địa điểm tổ chức đã có, danh sách khách mời đang rút gọn, hai bên gia đình cũng đã gặp mặt, giờ chỉ còn đếm lùi tới ngày diễn ra mà thôi. Ngày mà anh chính thức thuộc về cô và cũng là ngày cô chính thức thuộc về anh.
“Anh nghe Trang.” Đang tham dự hội thảo, Đoan Trang gọi tới nên anh phải ra ngoài hội trường.
“Anh Minh ơi, chị Nhi gặp tai nạn rồi.” Đoan Trang nức nở báo tin.
Tay chân anh rụng rời, hồn vía anh tán loạn khi nghe tin. Lập tức xin phép trưởng đoàn bay về gấp lại Thanh Hải, mặc dù sau đó anh được thông báo Yến Nhi không bị thương nặng. Anh lo sợ rất nhiều, sợ cô bị thương, sợ tại nạn có thể khiến bệnh tình tái phát, sợ cô nguy hiểm đến tính mạng. Ngồi ở sân bay và người anh không ngừng run lên cầm cập, như thể mùa đông lạnh lẽo đang bào trùm lấy thân anh.
Đoan Trang bảo, trong lúc đang leo bộ lên đỉnh núi Hải Sơn, cô vô tình bị trượt chân nên té ngã. Sau khi lăn vài vòng xuống dưới, đầu cô đập vào vách đá nên bất tỉnh. Sau khi được đưa đến bệnh viện kiểm tra, mặc dù thân thể không bị thương nhiều, ngoài những xây xước nhỏ. Tuy nhiên, vì phần đầu bị tổn thương nên cô lập tức được chuyển lên khoa Thần Kinh, nơi Quốc Phong bạn của anh là bác sĩ điều trị.
“Trước mắt không có tổn thương nghiêm trọng.” Quốc Phong gọi điện báo tin. “Tuy nhiên, vì não bộ bị tác động nên cô ấy vẫn đang hôn mê.”
Tại sao, tại sao khi anh và cô ấy vừa tìm được hạnh phúc thì bao nhiêu chuyện lại xảy ra. Những tổn thương, tai nạn này, người nên nhận lấy phải là anh chứ. Tại sao lại cứ bắt một mình cô phải hứng chịu.
Máy bay đáp xuống Thanh Hải, anh lập tức bắt xe về bệnh viện Hoàng Gia. Nhanh chóng lao thẳng lên phòng bệnh cô đang nằm, anh lúc này chỉ muốn được gặp cô mà thôi. Mặc cho quy định người không phận sự, thì không được chạy trong bệnh viện, mặc cho tác phong điềm tĩnh của anh bấy lâu, anh lao nhanh trên hàng lang một cách nhanh nhất có thể. Đến nơi, anh chưa kịp đưa tay lên, thì cửa phòng đã mở ra.
“Về rồi à?” Quốc Phong vừa thấy bạn mình thì liền hỏi.
Anh thở dốc. “Nhi có sao không?”
Quốc Phong mặt lạnh như tiền. “Có thể cô ấy sẽ không nhận ra mày.”
Mắt anh bỗng cay xòe. “Sao?”
Quốc Phong cảm thấy mình nhịn không được nữa. “Mày vào đi.”
Anh thẫn thờ bước vào, cô đang nằm trên giường, mắt nhìn anh đầy vẻ lạ lẫm. “Không sao là tốt rồi.” Không có tổn thương nghiêm trọng, không có băng bó, may mắn thay.
“Anh là ai vậy?” Yến Nhi nhíu mày hỏi.
“Là anh đây.” Anh nghĩ cô có thể vẫn còn bị choáng.
Cô lắc đầu. “Tôi không biết anh.”
Anh sực nhớ đến lời của Quốc Phong, “có thể cô ấy sẽ không nhận ra mày”. Anh bắt đầu hoảng hốt. “Anh là Shin đây.”
“Mẹ ơi.” Cô đảo mắt như đang cần sự giúp đỡ. “Mẹ ơi.”
Nước mắt anh rơi xuống, tình cảnh đau thương này lại tái diễn sao. Hình ảnh này rất quen thuộc và anh đã từng trải qua. Sốc nhanh lại tinh thần, anh liền nói. “Cho anh vài giây.” Anh lập tức lục lại điện thoại. “Đây, hình chúng ta vừa chụp này.”
Cô nhận ra tấm hình cô và anh chụp tuần trước. Hai người đang ngồi trước hiên nhà anh thưởng thức trà và bánh.
“Chúng ta quen nhau sao?” Cô nhìn anh đầy vẻ tò mò.
Anh gật đầu trong khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào. Không sao, anh vẫn có thể bắt đầu lại mọi thứ như lúc trước đã từng. “Còn nhiều lắm, để anh mở cho em xem.”
Cô không nỡ trêu anh nữa, thấy anh khóc như vậy, cô cũng xót chứ. Cô khẽ đưa tay lên búng vào trán anh. “Bắt được rồi.”
Nhìn thấy cô mỉm cười, anh không hiểu. “Hả?”
Cô nhìn anh đầy trìu mến. “Em nói, là em bắt được rồi.” Năm xưa, cô từng đuổi theo anh quanh sân trường để đòi búng trán lại. Cô lúc ấy thề rằng, sẽ bắt được anh.
“Bắt gì?” Anh ngơ ngác hỏi.
Cô thấy anh hình như không nhớ chuyện năm xưa. “Em vẫn còn một điều ước đúng không? Điều ước thứ ba.” Cô nghĩ những điều này anh sẽ nhớ.
Anh ngơ ngẩn, sửng sốt, rồi ngạc nhiên đến mức không nói thành lời. Cô nhớ lại rồi, mà không, là cô nhớ lại tất cả mọi thứ rồi. Chuyện ba điều ước, là chuyện giao kèo của cô và anh năm xưa. Kể từ khi cô mất trí nhớ, anh không hề nhắc lại. Vậy khi cô nói về ba điều ước, điều đó có nghĩa mọi ký ức năm xưa đã trở về.
“Em nhớ lại rồi sao?” Anh mừng quýnh lên.
“Mọi thứ.” Cô gật đầu rồi mỉm cười. “Em chỉ muốn trêu anh mà thôi.” Cô gạt nước mắt trên mặt anh. “Nhưng sao anh không đưa cái video lúc trước em quay sẵn.” Cái video mà cô đề phòng mình sẽ quên anh một lần nữa.
“Anh hoảng quá nên quên mất.” Anh cầm tay cô đặt lên miệng hôn nhẹ.
Anh vui lắm, vui vì cô vẫn bình yên, vui vì cô vẫn khỏe, vui vì cô đã lấy lại trí nhớ. Hơn hết, là anh hạnh phúc khi cô nhớ lại tất cả, ánh mắt cô nhìn anh vẫn đầy tình cảm như lúc yêu nhau. Nỗi sợ cô sẽ rời xa anh vì tình yêu dành cho Minh Dũng đã không còn nữa. Ánh mắt ấy, cử chỉ âu yếm dành cho anh, cả nụ cười trìu mến ấy đã nói lên mọi thứ. Sóng vẫn vỗ vào bờ, nhưng sóng này đã khác xưa. Không lăn tăn, ồn ào, vẫn là cơn sóng ấy lay động trái tim anh.
“Tên kia.” Tâm sự một hồi lâu, đợi khi cô chợp mắt nằm nghỉ, anh liên tức tốc tìm gã Quốc Phong. Tên mất dạy dám lừa anh.
“Không xong rồi.” Quốc Phong hiểu rõ ánh mắt đang rực lửa ấy. “Anh trai em tới đánh anh kìa.”
Mỹ Hạnh lập tức quay người lại và giơ hai tay ra cản lại.
“Dám lừa anh mày sao?” Anh nghiến răng. “Mày tới số rồi con ạ.”
Quốc Phong thanh minh. “Do cô ấy nhờ tao diễn như vậy. Có trách thì bạn trách cô ấy đi.” Mà thú thật nhìn nét mặt thảm thương lúc nãy, anh đã sắp không nhịn được cười.
“Đúng rồi.” Mỹ Hạnh ngỏ ý bênh vực. “Có trách thì trách vợ anh ý. Sao lại trách chồng em?”
Anh lắc đầu. “Không, thằng anh này không chấp nhận thằng em rể mất dạy như vậy.” Dám bảo anh là mất trí nhớ ư. Khốn nạn thật, sắp chút nữa là anh đột quỵ rồi.
Tuy Yến Nhi không bị thương nghiêm trọng nhưng để đề phòng bất trắc, anh và mọi người, nhất là bác sĩ Huy khuyến nghị cô ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi, vì biết đâu sẽ có tin vui. Anh rất quan tâm đến sức khỏe của cô nên liền nhất trí tán thành ngay.
Tất nhiên là anh biết cô ghét không khí ở bệnh viện rồi. Không gian gò bó, quy định này nọ, khiến cô như cô chim vành khuyên bị bắt nhốt trong lồng, thay vì tự do tung tăng đập cánh hót ríu ro ngoài kia. Thế như trước sự khuyên bảo của anh, cô phải đành chịu cảnh tù túng trong vài ngày.
Điều quan trọng nhất, như cái dằm trong tim của anh và sự tò mò của mọi người, đó là khi trí nhớ cô quay lại, anh và Minh Dũng lại được đặt lên bàn cân. Anh không quan tâm đến quá khứ, anh cũng không muốn thắc mắc về lý do vì sao cô chọn bên anh, tất cả những gì anh muốn chỉ là cô được hai chữ “bình yên”.
Nhưng có lẽ cô cũng hiểu được việc này, nên trong một buổi tối ngồi tâm sự chuyện trò, cô đã nói với anh rằng, “anh chính là hiện tại và cả tương lai sau này của em”. Câu nói ấy không những khiến lòng anh liêu xiêu đến mức chỉ muốn ngả vào lòng cô, mà còn như tiếp thêm cho anh sức mạnh và ý chí phải bảo vệ nàng công chúa này bằng tất cả những gì mình có.
Nay là ngày cô sẽ được ra viện, do vậy anh đã tranh thủ xin nghỉ một hôm. Trên đường tới bệnh viện, tạt ngang qua cửa hàng hoa, anh bỗng nảy ý muốn mua một bó hoa hồng để tặng cô nên liền tấp xe vào lề. Chọn những bông hoa đẹp nhất và tươi nhất trong cửa hàng, anh như muốn nói, mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, anh xin dành tặng cho em.
Để bó hoa bên ghế phụ, anh vừa lái xe, vừa hớn hở mỉm cười. Cứ nghĩ đến giây phút được gặp cô, lòng anh lại dâng trào nhiều cảm xúc mãnh liệt. Đèn đỏ vừa dứt, đèn xanh hiện lên, anh hào hứng lao qua ngã tư và hướng về phía bệnh viện, nơi hạnh phúc đang đón chờ. Nụ cười chưa vội tắt, miệng chưa kịp khép lại, anh sửng sờ, bất động nhìn chiếc xe tải đang lao nhanh về phía mình.
Nói về Yến Nhi, cô giờ đã nhớ lại mọi thứ, bao gồm cả chuyện tình cảm với anh Minh Dũng. Khi nghĩ đến anh Dũng, tim cô vẫn thổn thức đôi phần, nhất là những ký ức hạnh phúc xưa kia. Tuy vậy, nhưng cô lại không bối rối đến mức phải dày vò lấy chính mình.
Hiện tại với cô, anh Dũng chỉ là quá khứ, như quyển sách cũ được cất trong kho. Lâu ngày dọn dẹp, cầm quyển sách cũ trên tay, lòng vẫn gợn lên những bồi hồi về một thời nhung nhớ, đắm chìm vào từng câu chữ.
Sách cũ có thể đem lại nhiều trải nghiệm, cảm xúc trong quá khứ, nhưng thời gian nhạt phai, thời thế thay đổi, tâm tình cũng đổi thay theo. Có thể hợp với quá khứ nhưng lại không phù hợp với hiện tại. Không phải vì có nhiều sách mới, cũng chẳng phải có mới nên nới cũ. Chỉ là anh như cuốn sách tập viết, tập đọc vậy, dạy cho cô những con chữ, trao cho cô những câu từ để bước vào đời. Nhưng khi lên đại học rồi, cô không còn cần dùng đến nó nữa, chỉ còn lòng biết ơn vô vàn vì những gì được trao tặng vào thuở ấu thơ.
Vậy với cô, anh Shin thì sao. Là cuốn sách mới, cơ hội cuối cùng, hay chỉ là một ngã rẻ duy nhất còn lại trong đời cô. Không, với cô anh Shin không như vậy. Anh là bầu trời, nơi vì sao tỏa sáng. Là mặt trời ấm áp sưởi ấm mọi sinh vật lạnh lẽo, cô đơn. Là cơn gió dịu dàng trong những ngày hè oi bức. Là khu rừng che chở, bảo vệ… Đang tư lự thì dòng suy nghĩ của cô bỗng bị cắt ngang bởi tiếng còi hú inh tai của xe cứu thương.
Nhiều bác sĩ, y tá lập tức từ khu cấp cứu lao ra ngoài. Nhân viên y tế trên xe cũng tức tốc nhảy xuống. Tiếng còi hú inh ỏi, chiếc xe cứu thương quái lạ, mọi thứ bỗng khiến cô tò mò dõi mắt theo không ngừng.
“Là bác sĩ Minh.” Một y tá nam hét lớn.
“Bác sĩ Minh”, tên gọi quen thuộc cô vẫn thường nghe thấy. Người trên xe cứu thương nhanh chóng được đưa xuống và lập tức được đẩy vào trong. Là nam giới, là cách xưng hô “bác sĩ Minh”, là sự hốt hoảng thể hiện rõ trên khuôn mặt các bác sĩ và y tá. Tim cô như nghẹn lại khi nghĩ đến anh. Không, không thể như vậy được. Cô cần phải xác minh rõ ràng nên lập tức chạy vào khu cấp cứu.
Không thể nào.