Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn mọi người đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Liễu Huyền An mơ suốt đêm, bây giờ đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, quấn hờ chăn thẫn thờ nhìn khoảng không trước mắt, A Ninh bước tới lay lay y vài cái cũng không thể lay y tỉnh hẳn.
Cao Lâm đưa đồ ăn cho Lương Thú, sau đó cầm hai phần nữa định đưa cho A Ninh, ngay khi hắn xoay người, vừa khéo mặt trời đỏ rực ló ra khỏi đám mây, ánh nắng mềm mại tựa như mộng ảnh khẽ bao bọc Liễu Huyền An đang ngồi dưới tàng cây. Công tử bạch y nhuốm sắc vàng, xung quanh tràn ngập tia sáng hoa lệ, cả thế giới trong chốc lát bỗng bừng tỉnh rực sáng, chim tước du dương, cỏ cây xanh mướt, vạn vật trỗi dậy sức sống tràn trề.
Cao Lâm trước giờ chưa từng được ngắm nhìn khung cảnh này, bước chân hắn hơi khựng lại, nhìn Liễu nhị công tử từng sợi tóc đều sáng lấp lánh dưới nắng, hắn thầm kinh ngạc: "Ồ." Đây là muốn thành tiên hay gì.
Lương Thú liếc hắn ta một cái: "Sao, ngươi lại động tâm muốn gả à?"
Cao Lâm lập tức thu hồi ánh mắt, lắc đầu thể hiện ý chí cực kỳ kiên định, không gả, ta là người của Vương gia, có gả cũng chỉ gả cho Vương gia.
Lương Thú vô tình cự tuyệt: "Nhưng ta không muốn cưới ngươi."
Cao Lâm cũng không bị đả kích, vô cùng tin tưởng vào tương lai: "Chuyện này không ai có thể chắc chắn được."
Trình Tố Nguyệt đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại cực kỳ quỷ dị này, cảm thấy mình sắp điếc tới nơi rồi.
Dưới gốc cây, A Ninh dùng một cái khăn ướt nhẹp, cuối cùng cũng thành công kéo Liễu Huyền An ra khỏi cõi thần tiên thiên cảnh, nhanh tay lẹ chân dúi cho y một cái bánh nướng ấm nóng và một bình trà: "Nhanh lên công tử à, mọi người đều đang đợi chúng ta đấy."
Liễu Huyền An đáp lại một tiếng, chậm rì rì cắn một miếng bánh, nhấm nháp hai cái như có như không, y vẫn đang buồn ngủ, tầm mắt không hề có tiêu điểm bay loạn khắp nơi, bay tới bay lui cuối cùng không cẩn thận bay vào tầm mắt của Kiêu Vương điện hạ.
"......"
Hai bên nhìn nhau, nhớ tới chuyện tối qua, Liễu Huyền An lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Lương Thú hơi gật đầu, kim tôn ngọc quý có bằng nào bày ra tất, lòng dạ phóng khoáng như thể không hề để tâm chuyện nửa đêm nửa hôm bị đầu ai đó đập tỉnh. Khi hắn đang không ngừng cố gắng định tiến thêm một bước thể hiện ra cái gọi là phong phạm hoàng gia mê người, thì Cao Lâm bên cạnh đứng nhìn từ nãy đến giờ thực sự không nhịn nổi nữa, tiến lên hai bước mạnh mẽ lôi Vương gia nhà mình đi, kết thúc màn tạo dáng đơn phương uốn éo này.
Liễu Huyền An thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhai nuốt miếng bánh trong miệng, đứng lên nhanh như chớp chui vào xe ngựa.
"Công tử, công tử!" A Ninh vén rèm lên, "Chẳng phải người bảo hôm nay cưỡi ngựa à, sao người lại lười biếng rồi?"
Liễu Huyền An nhắm mắt lại, giả bộ ngủ một cách đúng tình hợp lý, mắt không thấy tai không nghe tâm không biết.
Bước vào cánh cổng vô tận, giao du với tự do trong vô cực, tóm lại là chặn sạch tạp âm của thế giới bên ngoài.
Nhất định không dậy.
A Ninh đau đầu: "Ầy, thật là."
Hoàn toàn bó tay.
Đoàn xe tiếp tục hành trình phía trước.
Trình Tố Nguyệt nghe theo mệnh lệnh của huynh trưởng, vẫn luôn bảo hộ bên cạnh xe ngựa của Liễu Huyền An, nhưng thực ra nàng không thể hiểu nổi nhiệm vụ của mình, cái gì mà "đề phòng Vương gia", Vương gia đâu phải phường lưu manh cướp bóc, có cái gì mà phải phòng?
Cao Lâm nói: "Chuyện này hơi phức tạp, muội cứ làm theo lời ta trước đi, đợi sau này về Tây Bắc ta sẽ chậm rãi giải thích."
Trình Tố Nguyệt ý kiến: "Nhưng nếu Vương gia muốn nói chuyện phiếm với Liễu nhị công tử, vậy muội cũng không thể chặn lại chứ?"
"Sắp tới thành Xích Hà rồi, khoảng thời gian tới chắc hẳn Vương gia nhà chúng ta sẽ không có cơ hội bày...... nói chuyện phiếm, muội để ý chút là được." Cao phó tướng vỗ vai muội muội, "Được rồi, ta dẫn người đi dò đường."
Trình Tố Nguyệt nghe mà mờ mịt hoang mang, chỗ hiểu chỗ không, đang muốn hỏi lại thì Cao Lâm đã lấy chuôi kiếm chọc chọc vào mông con ngựa của nàng, con ngựa giật mình nhảy lên phía trước, người Trình Tố Nguyệt bị ngửa ra sau, nàng vội vội vàng vàng nắm lấy dây cương, bực bội cáu: "Ca!"
Cao Lâm cười to, vẫy tay gọi tới vài hộ vệ cùng đi lên phía trước thăm dò tình hình đường xá.
Liễu Huyền An trong xe ngựa cũng nghe thấy từ "Ca" thanh thuý bên ngoài, y gọi A Ninh tới thì thầm bên tai vài câu. Một lát sau, A Ninh chui ra khỏi xe ngựa, cầm một hũ sứ màu hồng nho nhỏ đưa cho Trình Tố Nguyệt: "Trình cô nương, đây là công tử nhà ta tặng cho ngươi."
Trình Tố Nguyệt nhận lấy, còn chưa mở ra đã ngửi thấy một hương thơm trong trẻo thanh tĩnh.
"Mùa đông ở Tây Bắc trời lạnh, hũ tinh dầu hoa này có thể trị nẻ da." A Ninh nói, "Đây là đích thân tam tiểu thư nhà ta làm đó, tốt hơn một chút so với đồ ở các dược quán thường bán, tranh thủ bôi vào mùa hè cho hết vết cũ, mùa đông sẽ không nẻ tiếp nữa."
Thực ra Trình Tố Nguyệt không thích dùng mấy thứ đồ thơm tho ngào ngạt như vầy lắm, nàng đã quen ngửi gió cát và trăng sương ở đại mạc, chỉ cảm thấy các loại hoa hoa cỏ cỏ còn lại đều ngọt ngấy vô cùng. Nhưng không thích mùi hoa không có nghĩa là không thích ý tốt, nàng nắm chặt hũ nhỏ trong lòng bàn tay, cười nói: "Vậy ta không khách khí nữa nhé."
Đã nhận lễ của người ta rồi thì nên báo đáp thứ gì đó. Trình Tố Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, đang cân nhắc xem không biết Liễu nhị công tử cần thứ gì, thì ở đầu đường bên kia Cao Lâm đã dẫn theo hộ vệ vòng về, ngoại trừ bọn họ còn có hơn mười người trùng trùng điệp điệp đi phía sau đang vội vã kéo xe, trông có vẻ là một thương đội.
"Chủ tử." Cao Lâm bẩm báo với Lương Thú, "Bọn họ là người của thương bang Tây Bắc, lui tới phương nam buôn bán rượu nho và tơ lụa, hai ngày trước vừa mới đi ngang qua thành Xích Hà."
Thủ lĩnh của thương đội này nhìn có vẻ rất ngay thẳng, Trình Tố Nguyệt ném qua hai khối bạc vụn: "Vị đại ca này bán rượu ngon gì thế, cho bọn ta nếm thử chút đi."
Thương nhân tiếp được bạc vụn, cười nói: "Để ta lấy cho cô nương một chút." Hắn vừa nói vừa tự mình chọn lấy hai vò rượu ngon. Sinh ý đến tay cũng bắt đầu trò chuyện, hắn thuận miệng hỏi, "Chư vị đây muốn tới thành Xích Hà à?"
"Phải, tới thăm bạn." Lương Thú gật đầu.
"Vậy có lẽ hơi khó đấy." Thương nhân tốt bụng nhắc nhở, "Hình như thành Xích Hà đang có dịch, cửa thành khắp nơi đông tây nam bắc đều đóng cả, không cho ra cũng không cho vào, phòng thủ nghiêm ngặt, ta có hỏi thử người thủ thành chỗ đó, gã nói là chưa tới tầm tháng ba tháng năm thì chưa được mở."
Trình Tố Nguyệt nghi hoặc: "Vậy các người vào thành như thế nào?"
"Bọn ta chưa vào thành." Thương nhân giải thích, "Quan địa phương ở thành Xích Hà vì để khách qua đường lui tới được tiện hơn đã cho sửa một con đường nhỏ chuyên biệt cách thành hơn mười dặm, như vậy có thể đi vòng qua thành, ven đường cũng có quan binh canh gác, còn có ba lều trà có thể nghỉ ngơi bổ sung, tuy chắc chắn không bằng được tửu lầu trong thành nhưng ít ra có còn hơn không."
"Trong lều trà có bán những gì?"
"Nước trà bánh nướng, nghe nói tới sớm hơn một chút còn gặp được thịt bò kho."
"Đắt lắm không?"
"Không đắt lắm, chỉ cao hơn một chút so với giá chợ bình thường, nhưng dù sao nơi đó cũng là núi hoang rừng dã, chở hàng tới khá phí công, không sao hết, đều hiểu được."
Trình Tố Nguyệt nghe xong, thầm phỉ nhổ một câu.
Liễu Huyền An biết nàng đang không vui điều gì, mấy nay thành Xích Hà có nạn dịch, cuộc sống của dân chúng mỗi ngày không cần tưởng tượng cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, đã vậy, quan phủ lại vẫn còn dư sức bày quán bán bánh bán thịt trên đường núi, chỗ bạc kiếm được thực sự không biết sẽ rơi vào túi ai.
Thương đội dỡ rượu xong rồi lại tán gẫu thêm vài câu nữa, sau đó tiếp tục đi về hướng nam.
Sáng sớm nay A Ninh đã phát thuốc viên phòng ôn dịch cho mọi người, lúc này mọi người đang lần lượt uống thuốc rồi chuẩn bị tiếp tục lên đường. Tới chiều, phía trước quả nhiên xuất hiện một lối rẽ, ở đầu ngã rẽ có một đội quan binh đang đứng canh, giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại.
"Mấy vị quan gia." Cao Lâm xoay người xuống ngựa, "Bọn ta muốn vào thành Xích Hà."
"Không vào được, cửa thành đã đóng, bây giờ ra hay vào đều bị cấm." Quan binh xua tay, "Mau về đi."
Cao Lâm sửng sốt: "Đợt trước vẫn còn vào được, sao tự dưng lại đóng rồi, có chuyện gì xảy ra sao?"
Gã quan binh không kiên nhẫn: "Ngươi hỏi nhiều thế làm gì, tóm lại bây giờ không được vào thành, các ngươi một là vòng về, hai là đi đường vòng tới thành tiếp theo, nghe không hiểu à?"
"Nhưng bọn ta vào thành Xích Hà có việc quan trọng cần làm." Cao Lâm lấy bạc vụn trong tay áo ra, lặng lẽ nhét vào tay quan binh nọ, "Xin quan gia buông lỏng cho."
Gã quan binh nhếch miệng cười, nhận lấy bạc nhưng vẫn không tránh ra, trở mặt ra vẻ không nhận hối lộ. Cao Lâm nóng nảy: "Ây cái gã này ——"
"Ca, ca!" Trình Tố Nguyệt tiến lên trước giữ hắn ta lại, "Đừng làm khó dễ mấy vị quan gia này nữa, chúng ta đi đường vòng tới thành tiếp theo đi, ở đó nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, chờ thành Xích Hà mở cửa rồi tới sau."
Dung mạo nàng ưa nhìn, giọng nói cũng dễ nghe, gã quan binh nhìn thấy cô nương xinh đẹp, thái độ cũng tốt lên đôi chút: "Bọn ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, chứ chẳng cố ý làm khó ai cả. Thế này đi, các người đi đường nhỏ tới thành tiếp theo, có điều định chờ thành Xích Hà mở cửa lại, vài ngày thôi e rằng không đủ đâu."
Trình Tố Nguyệt hỏi: "Vậy bọn ta phải chờ bao lâu?"
Quan binh lắc đầu: "Khó nói được, theo ta thấy, ít nhất cũng phải trên dưới ba tháng, cho nên tốt nhất các người từ đâu tới thì về đó đi, đừng cố chờ nữa, bằng không nguyên ở lại nhà trọ cũng phải mất một khoản kha khá đấy."
Trình Tố Nguyệt vẫn không nghe theo kiến nghị của gã ta, nói lời cảm tạ rồi chỉ huy đoàn xe hướng về phía đường nhỏ, quan binh cũng không ngăn cản. Liễu Huyền An xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy con đường này được tu sửa vô cùng bằng phẳng rộng rãi, đi thêm một đoạn nữa, phía trước quả nhiên xuất hiện lều trà, cũng là do quan binh buôn bán.
Cao Lâm tiến lên hỏi giá, nước trà một đồng một bình lớn, không coi là bắt chẹt khách, cơ mà nếu ở chỗ này còn ra giá lên trời, khách qua đường lui tới bị thua thiệt không tránh được việc sẽ phàn nàn với các nơi khác, ngược lại càng dễ xảy ra chuyện hơn, ít tiền lãi nhưng tiêu thụ mạnh quả thực là sự sắp xếp ổn thoả nhất.
Dọc đường đi vẫn luôn có quan binh tuần tra, ở cuối đường lại có một khu rừng rậm khá sâu, chỉ cần đi xuyên qua đó là có thể hoàn toàn rời khỏi địa phận thành Xích Hà.
Trình Tố Nguyệt nói: "Họ Thạch kia trên những mặt khác thì chẳng có bản lĩnh gì, ấy vậy mà tiễn khách với gom tiền thì kế hoạch kín đáo đâu ra đấy."
Cao Lâm tìm một khu đất trống khô ráo trong rừng, ra lệnh cho mọi người cắm trại tại chỗ, dự định sau khi đêm xuống sẽ đích thân vào trong thành tra xét đến cùng.
Liễu Huyền An chui ra khỏi xe ngựa: "Cao phó tướng."
Cao Lâm đi đến trước mặt y: "Liễu nhị công tử có chuyện gì sao?"
"Ừm." Liễu Huyền An gật đầu, "Trước mắt tình hình ở thành Xích Hà vẫn chưa rõ ràng, nếu ôn dịch thực sự khủng khiếp, Cao phó tướng cứ thế xông vào e rằng sẽ nguy hiểm, hay là đưa ta theo cùng đi."
Thái độ của y rất chân thành, yêu cầu đưa ra cũng hợp lý, nhưng thứ nhất nhiệm vụ của Cao Lâm là phải bảo vệ tốt con trai của Liễu trang chủ, thứ hai thực ra hắn cũng hơi hơi nghi ngờ về việc Liễu Huyền An có chữa nổi ôn dịch hay không, hắn liền lấy cớ bảo rằng mình chỉ đi mật thám thôi, đi nhanh về nhanh trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ không xảy ra phiền phức gì, đương nhiên cũng không cần thần y phải đồng hành theo.
"Vậy thôi được." Liễu Huyền An không miễn cưỡng, có điều trước khi rời đi y vẫn làm tròn bổn phận nhắc nhở hắn ta, mười lăm năm trước ở phía nam cũng từng xảy ra một trận ôn dịch, chỉ cần dính vào là khắp người lở loét, dù có quấn ba bốn lớp khăn vải cũng chẳng ăn thua, còn có vào hai mươi mốt năm trước ở thôn Dã Khang, dân làng chỉ cần nói chuyện với nhau vài câu cũng đã lây bệnh, ngoài ra nào là đi ngang qua nhau hay ở cùng một phòng, rửa tay chung một dòng suối, hay là tới thắp hương trong cùng một toà miếu...... đều có khả năng nhiễm bệnh, tóm lại Cao phó tướng phải thật cẩn thận, ta về xe ngựa ngủ trước đây.
"Từ từ!" Cao Lâm nghe xong có hơi suy sụp, "Quấn ba bốn lớp khăn vải che miệng che mũi còn chẳng ăn thua, vậy ta phải cẩn thận như thế nào nữa?"
"Không biết." Liễu Huyền An thật thà trả lời, "Chữa trị như thế nào thì phải xem cụ thể đó là bệnh gì, thuốc viên lúc trước A Ninh chuẩn bị cũng chỉ có thể phòng ngừa vài loại ôn dịch thông thường, không trị được bách bệnh, cho nên ta mới đề nghị chuyến này tốt nhất là đưa ta theo cùng."
"Cái này......" Cao Lâm rơi vào khó xử.
"Bổn vương vào thành cùng ngươi." Phía sau truyền đến giọng nói của Lương Thú.
"Vương gia, tuyệt đối không thể." Cao Lâm vội vã khuyên can, "Tình hình trong toà thành đó bây giờ không biết đã thành cái dạng quỷ gì rồi, một mình thuộc hạ vào đó còn được, Vương gia sao có thể cùng ——" nói được một nửa thì nín thinh, bởi vì hắn ta chợt nhận ra "À, thì ra không phải định đi cùng ta."
Lương Thú nhìn Liễu Huyền An, lặp lại lần nữa: "Giờ Tý đêm nay, ta đưa ngươi vào thành."
"Được." Liễu Huyền An đồng ý, "Vậy giờ Tý."
(*) giờ Tý: khoảng 11 giờ tối hôm trước tới 1 giờ sáng hôm sau
Cho nên Cao Lâm lại bắt đầu nhọc lòng, hắn ta thực sự khó có được lúc không nhọc lòng. Theo lẽ thường trước kia, việc thám thính ban đêm này thường là hắn ta và muội muội nhận nhiệm vụ, cơ mà không khéo lúc này lại có Liễu nhị công tử, Vương gia bỗng nhiên nổi hứng thú, đây chẳng phải là một phương thức mua vui khác sao? Hơn nữa, việc khống chế ôn dịch bình thường vẫn nên có đại phu dày dặn kinh nghiệm chắc hẳn sẽ ổn hơn, qua tuổi năm mươi thì càng tốt, râu bạc dài đến ngực, như vậy càng khiến người ta an tâm hơn, cơ mà giống như Liễu Huyền An thì...... hắn ta quả thực không yên tâm lắm.
Nhưng dù có không yên tâm thì cũng chẳng còn cách nào khác, Kiêu Vương điện hạ còn lâu mới nghe lời Cao Lâm, Liễu nhị công tử cũng sẽ không nghe theo hắn ta, sau đó hắn đi tìm A Ninh, định vòng vèo cứu quốc, bảo A Ninh ra mặt khuyên nhủ, ai dè thằng nhóc chân chạy vặt này lại trỗi dậy tấm lòng lương y cao cả, mạnh mẽ tỏ vẻ: "Đệ tử xuất thân từ Bạch Hạc sơn trang chỉ biết nghênh đón khó khăn mà tiến lên, lý nào lại trốn tránh ôn dịch? Không chỉ công tử nhà ta, mà tương lai ta cũng muốn cùng vào thành chữa bệnh, xin Cao phó tướng từ nay về sau đừng nhắc lại yêu cầu vô lý này nữa."
A Ninh đứng trên đỉnh cao của phẩm đức, cứng rắn đuổi Cao Lâm đang hổ thẹn đầy lòng đi khỏi.
Trình Tố Nguyệt nhìn ca ca với ánh mắt đồng tình: "Vương gia nhà chúng ta đã bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc đâu? Huynh gấp gáp cái gì."
"Có nắm chắc thì cũng là nắm chắc trên chiến trường, trên triều đình, còn tình hình bệnh dịch bây giờ muốn nắm chắc là có thể nắm được sao? Với cả lúc trước Vương gia chưa từng giải quyết loại tai hoạ này." Cao Lâm đẩy nàng đi, "Đi, muội khuyên đi."
"Muội không khuyên đâu, muội cảm thấy Liễu nhị công tử rất lợi hại, chắc chắn sẽ có cách." Trình Tố Nguyệt không muốn đi, "Huynh cũng bớt lo chuyện bao đồng đi, đêm nay còn chờ tiếp ứng nữa."
Cao phó tướng vấp phải trắc trở nơi nơi, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Sao không một ai có thể hiểu mình thế này.
Màn đêm lại buông xuống.
Giờ Tý, sương đêm ngưng tụ thành một tầng sương trắng mờ mờ, rừng sâu tĩnh mịch.
Liễu Huyền An dắt con ngựa nhỏ đỏ thẫm của mình ra, lấy bàn chải chải lông cho nó, lại đút thêm nửa cái bánh củ cải đậu nành thơm ngào ngạt.
Lương Thú hỏi: "Ngươi định cưỡi nó?"
Liễu Huyền An gật đầu.
Y chỉ có mỗi con ngựa này.
Lúc này con tuấn mã màu đen của Kiêu Vương điện hạ cũng bước lại gần, thân hình nó gần như to gấp hai lần con ngựa cái nho nhỏ kia, lỗ mũi hếch ra ngoài, béo tốt khoẻ khoắn, rất ra dáng bá vương tuyệt thế một ngày đi ngàn dặm. Liễu Huyền An thấy thế thì hơi áy náy: "Con ngựa này của ta chạy hơi chậm, trên đường đi có lẽ sẽ hơi chậm trễ chút...... Ấy!"
Lương Thú dùng một tay xách người, cùng nhau sải bước lên ngựa.
Huyền Giao hí một tiếng dài, không đợi chủ nhân ra lệnh nó đã cuốn lấy gió núi lao vun vút về phía xa xa, bốn vó ngựa như sắt, đạp nát ánh trăng ven đường.
A Ninh sững sờ nhìn thủ pháp chộp người trôi chảy như thổ phỉ này, há mồm sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, chạy vội theo hai bước gào lên: "Công tử, người còn chưa mặc áo choàng!"
Đương nhiên Liễu Huyền An không nghe thấy, y bị xóc tới nỗi sắp ngã tụt xuống khỏi ngựa, còn đâu tâm trạng lo có áo choàng hay không, chỉ kịp vươn hai tay ra nắm chặt lấy quai đỡ trên yên ngựa, có chút thất thố quay đầu lại.
Lương Thú thoáng liếc y một cái, tâm tình khoan khoái trở lại, hắn hơi cúi người xuống, dùng đế giày đá một cái vào bụng ngựa, tốc độ như tia chớp lập tức nhanh hơn nữa.
Huyền Giao lao đi vun vút, đám đom đóm trong bụi cỏ bị kinh động bay tứ tung, tụi nó hội tụ trên không trung bay loạn, bỗng quấn quanh hai người họ như rải lụa mềm, rồi lại chợt bị gió thổi rơi đầy đất, cây phẩy nên hoa, rực rỡ xinh đẹp.
Cao Lâm đứng đằng xa nhìn khung cảnh đêm hè đẹp như mộng này, nghĩ thầm đống tranh của đám hoạ sư cung đình chẳng là gì cả, hắn ta vươn tay huých muội muội: "Nguyệt này, muội nói xem Vương gia nhà mình ở chung với Liễu nhị công tử cũng được một thời gian rồi, liệu có trở nên tiên khí bay bay giống như vậy không?"
"Vương gia vốn dĩ là thần tiên." Trình Tố Nguyệt gặm quả dại, "Mấy năm nay số người mà ngài ấy siêu độ chẳng lẽ còn ít à?"
Trên phương diện này A Ninh chỉ đơn thuần như tờ giấy trắng, nghe được thì ngạc nhiên hỏi: "Vương gia ấy thế mà còn thông hiểu Phật pháp ư?"
Cao Lâm nghẹn cứng, lập tức khiêm tốn nói: "Không nhiều lắm, chỉ một chút thôi."
Còn số lượng cụ thể ra sao, đại khái là khéo đủ để đạp lên núi thây biển máu trên chiến trường, đuổi đám khỉ đó đi đầu thai cho kịp giờ lành.
+++++++
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555