Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ban đầu vốn dĩ Trình Tố Nguyệt cũng phải tới thành Bạch Hạc, hơn nữa lại còn là phụng chỉ tới đó. Có lẽ Hoàng thượng cảm thấy bên cạnh đệ đệ mình toàn là mấy tên độc thân trong quân doanh, không hề giúp ích gì được cho quá trình thúc đẩy nhân duyên tốt đẹp, cho nên cố ý lệnh cho nàng tới đó hỗ trợ, ít nhất giữa các cô nương với nhau vẫn có thể tâm sự vài câu đúng không nào?
Ai dè vừa tới núi Phục Hổ thì gặp phải đám người thô lỗ này.
Lúc ấy Trình cô nương đã thầm nghĩ, trói mình lại cũng đúng, vừa khéo để mình châm lửa đốt rụi cái hang ổ này, coi như vì dân trừ hại. Nhưng không ngờ lúc vừa tiến vào sơn trại, đầu tiên là nhìn thấy một cái rương lớn bằng gỗ lim điểm tơ vàng, ổ khoá khảm ngọc, trên mảnh ngọc lại khắc một bông sen bằng tơ vàng, tơ vàng quấn quanh hoa sen, nhìn kiểu gì cũng rất giống với lô hàng mà Đàm đại nhân áp tải vào mười mấy năm trước.
Đi sâu vào trong, nàng lại phát hiện thấy gã đạo tặc phụ trách trông coi mình tuy ăn mặc rách rưới, nhưng bội đao trong tay gã lại không phải hạng tầm thường, cho dù đá quý khảm trên vỏ đao đã bị moi ra tứ tung, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là vật danh giá. Vì thế Trình Tố Nguyệt đành ỏn ẻn nũng nịu nói vài lời khách sáo với gã, chắc tại bởi cả đời này gã cũng chưa từng nhìn thấy mấy cô nương xinh đẹp, cho nên bị mê hoặc đầu óc mụ mị, nói ra lai lịch của thanh đao này.
Đám thổ phỉ này ban đầu vẫn hay hoạt động ở núi Đại Thương phía đông nam, bởi nơi đó của cải phong phú, cho nên cũng không cần làm ra nhiều tiền, suốt ngày chỉ nhậu nhẹt kỹ viện cờ bạc, đấu dế chơi chó, chơi tận đến khi kho hết sạch không còn cắc bạc nào mới thôi —— tự mình trải nghiệm câu nói gì mà miệng ăn núi lở.
Một khi đã hết tiền, mâu thuẫn sẽ tự khắc trỗi dậy, một đám người đều không ưa nhau, cuối cùng hậm hực giải tán. Khương Quý mang thủ hạ đi cướp một đống tài vật, chọn mãi lựa mãi cũng chọn được núi Phục Hổ ở phương bắc xa xôi, chuẩn bị xưng bá xưng vương một lần nữa.
Trình Tố Nguyệt hỏi: "Thanh đao này chính là đồ vật cuối cùng mà các người cướp về sao?"
Gã trông coi gật đầu: "Là thứ đồ cuối cùng rồi, trong kho cũng chẳng còn bao nhiêu đồ đáng giá, nhưng nói chung có còn hơn không."
"Tài vật trong kho từ đâu có được thế?"
"Cũng là cướp về, chuyện đã từ hơn mười năm trước, ta không tận mắt chứng kiến, nghe nói có kẻ cướp được từ quan lớn, chậc."
Trình Tố Nguyệt vừa nghe được lời này thì không dám coi khinh nữa, lập tức viết lá thư kia gửi tới thành Bạch Hạc.
"Cướp được từ quan lớn." Lương Thú ngồi trên ghế da hổ, nhìn chằm chằm gã trùm thổ phỉ run như cầy sấy trên mặt đất, "Vị quan lớn nào?"
Khương Quý cứng ngắc ngẩng đầu lên yếu ớt trả lời: "Là, là vị quan họ Đàm, hình như lúc đó ngài ấy phải đi đâu đó cứu tế."
Vừa dứt lời, trên mặt bỗng cảm thấy nóng rát đau đớn, bên tai 'ù ù', một cỗ vị tanh nóng ấm chảy xuống từ mũi, như thể cả đại não đều bị chưởng phong sắc bén này đánh bật ra.
"Lúc ấy vùng Bạch Giang mấy năm liên tục vật vã với nạn đói, bá tính thậm chí còn phải liều chết tranh giành nhau từng rễ cây ngọn cỏ, triều đình hao hết trăm đắng ngàn cay, khó khăn cùng cực mới gom được chút vật tư để cứu tế." Hai mắt Lương Thú lạnh lẽo, từng ánh nhìn như phóng ra dao, "Mạng sống của hàng ngàn nạn dân, mạng sống của biết bao viện binh, rồi đến mạng sống của cả nhà Đàm đại nhân, ấy vậy mà các ngươi lại cướp đoạt sạch sẽ."
"Không không không phải, không phải ta cướp." Khương Quý hoảng loạn biện giải, "Lúc ấy ta chỉ lo làm mấy việc linh tinh, đống đồ đó là do Phượng Tiểu Kim và đại trại chủ cùng nhau cướp về, hình như Phượng Tiểu Kim có huyết hải thâm thù với vị quan lớn kia, hắn ta không những cướp bạc, sau đó còn tới vương thành giết người!"
Án treo mà triều đình truy tra mười mấy năm bỗng chốc có được thêm manh mối mới. Cao Lâm truy hỏi: "Phượng Tiểu Kim là ai?"
"Là con nuôi của đại trại chủ, khi đó tuy hắn ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng cũng đã là cao thủ hạng nhất, rất được coi trọng. Người này bình thường rất ít nói, y như cái hũ nút, cũng không giao du bằng hữu, sau khi cướp về đống bạc kia, không bao lâu sau hắn ta đã hoàn toàn biệt tăm."
Qua mấy tháng, vương thành truyền đến tin tức, nói rằng Phượng Tiểu Kim giết cả nhà quan lớn, đang bị treo thưởng truy nã. Từ đó về sau, không ai biết hắn ta còn sống hay đã chết, không ai từng gặp lại hắn ta.
Cao Lâm hỏi tiếp: "Những kẻ tham gia vào vụ cướp năm đó bây giờ đang ở đâu?"
"Đại trại chủ đã mắc bệnh qua đời từ lâu, hai năm trước sau khi nội chiến, những người còn lại cũng đã giải tán chẳng còn lại mấy ai." Khương Quý ngập ngừng kể lại hồi ức, giữa chừng không cẩn thận ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Lương Thú, bị doạ sợ hoảng hốt, lập tức khai nhanh hơn, "Nhưng mà có một người chắc chắn biết rõ mọi chuyện, Hà Nhiêu, nàng ta từng hầu hạ bên cạnh đại trại chủ rất nhiều năm, biết không ít nội tình. Bây giờ đã thay hình đổi dạng gả cho Tổng tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lí, bữa trước còn tới tìm bọn ta, dùng nhiều tiền muốn mua hai mạng người."
"Mua được chưa?"
Khương Quý vô thức run rẩy một hồi: "Chưa...... chưa được, công phu của người nọ cao, bọn ta không thành công."
Hà Nhiêu trời sinh tính tình cay nghiệt lại tham tài, sau khi đại trại chủ chết bệnh, bà ta cũng cuốn gói tài vật một mình lên phương Bắc, cũng biệt tăm giống Phượng Tiểu Kim. Khi ấy sơn phỉ vùng đông nam hoành hành, Khương Quý vẫn đinh ninh rằng bà ta đã chết, mãi cho tới ngày nọ Hà Nhiêu chủ động tìm tới cửa, gã mới biết được tiểu tỳ nữ xảo quyệt năm đó ấy vậy mà bây giờ đã lắc mình biến hoá, trở thành nữ chủ nhân nở mày nở mặt của tiêu cục Vạn Lí.
Liễu Huyền An đứng bên cạnh, nghe câu được câu không, y không hứng thú với bản án cũ của năm xưa, suy nghĩ cũng đã bay một nửa tới thiên ngoại. Mãi cho tới khi tai nghe được hai chữ "ôn dịch", xuất phát từ bản năng y giả thế gia, y mới kéo lực chú ý về lần nữa.
Cao Lâm nhíu mày: "Ôn dịch?"
"Đúng vậy." Khương Quý ôm tâm thái lập công chuộc tội, nịnh nọt đề nghị, "Nếu Vương gia muốn tới tiêu cục Vạn Lí bắt người, theo lộ tuyến chung nhất định sẽ phải đi qua thành Xích Hà, nhưng nơi đó vừa trải qua mất mùa, không ít người chết đói, sau đó thời tiết lại nóng lên, phát sinh thêm nạn chuột và ôn dịch, tình hình trong thành càng trở nên hỗn loạn, chắc chắn không qua đó được, vì vậy nên vòng trước tới thành Thanh Vân, sau đó đi đường thuỷ, như vậy mới an toàn và hợp lý nhất."
Cao Lâm và Trình Tố Nguyệt liếc nhìn nhau, thành Xích Hà nằm ở trung lưu sông Bạch, quả thực rất dễ bị ảnh hưởng bởi lũ lụt. Nhưng đầu năm nay triều đình đã gửi một lượng lớn lương thực tới đó, theo lý mà nói thì không thể xảy ra tình trạng "rất nhiều người chết đói" được, hơn nữa vào khoảng thời gian trước, Thái thú thành Xích Hà đã trình lên một phong chiết thỉnh an, lưu loát khoa trương một hồi toàn quốc thái dân an, từ đầu chí cuối không hề đề cập một chữ nào về nạn đói và ôn dịch, bị Hoàng thượng trả về với lý do "Sau này rảnh rỗi thì làm việc nhiều vào, nói nhảm ít thôi", còn bị truyền thành trò cười trong triều.
Có điều cười như thế cũng là cười có thiện ý, suy cho cùng ai lại không thích quốc thái dân an?
Lương Thú hỏi: "Quan viên thành Xích Hà đó tên gì?"
Cao Lâm đáp: "Thạch Hạn Hải, ngoài bốn mươi tuổi, trước kia ta vẫn luôn cho rằng ông ta là một người tầm thương, một bao cỏ không công không tội."
Lúc này xem ra đúng là đã xem nhẹ, bao cỏ không làm những chuyện khi quân bưng bít —— ít ra người này cũng là một bao cỏ to gan lớn mật.
Lương Thú lại nhìn người bên cạnh mình.
Liễu Huyền An nói: "Ở thành Thường An cạnh thành Xích Hà có y quán của Bạch Hạc sơn trang, trong đó có ít nhất hai trăm đệ tử có tiếng, nếu cần, Vương gia có thể tuỳ ý sai phái."
Còn bản thân mình có định đi theo hay không, Liễu nhị công tử vẫn chưa từng suy xét, bởi vì thêm y hay thiếu y thì cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì tới ôn dịch ở thành Xích Hà, nếu có đi cùng hay không đi cùng thì cũng như nhau, vậy đi hay không đi đều được.
Có điều, suy xét tới nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, Liễu Huyền An cuối cùng vẫn đi theo Lương Thú, lên đường tới thành Xích Hà.
Ban đầu A Ninh còn hoang mang mơ hồ, không hiểu sao đang diệt phỉ lại tự dưng muốn tới thành Xích Hà, nhưng sau khi nghe nói Vương gia muốn tới đó xem xét tình hình thiên tai và ôn dịch, thái độ của hắn lập tức nghiêm túc hẳn lên, trước tiên kể ngọn nguồn câu chuyện viết vào phong thư gửi tới Bạch Hạc sơn trang, sau đó liệt kê toàn bộ những loại dược nào cần phải mua ở thành trì nào trên dọc đường đi, rồi tới mỗi một toà thành lại cần mua ở đâu, xong xuôi giao hết cho Trình Tố Nguyệt, cẩn thận dặn dò hai ba lần, nhắc nàng phải phân loại ra từng nhóm mà mua.
Hộ vệ đứng cạnh đó không hiểu lắm: "Sao phải rắc rối như vậy, tại sao không thể mua tất cả ở cùng một chỗ luôn?"
Trình Tố Nguyệt trả lời: "Thứ nhất, không dự trữ được, thứ hai, nếu chúng ta dọn sạch tất cả quầy dược trong một toà thành, vậy những người dân ở nơi đó bị bệnh phải đi đâu xem bệnh đây?" Nàng nói xong lại nói với A Ninh, "Tiểu huynh đệ yên tâm, ta sẽ đi mua theo đơn mà ngươi viết."
A Ninh gật gật đầu, lại lấy ra mấy bình dầu thuốc giải nhiệt tốt trong tay áo đưa cho Trình Tố Nguyệt rồi mới xoay người chạy về xe ngựa. Dáng dấp hắn nhỏ gầy, mặt non choẹt, nhưng những lúc nói về dược liệu lại không hề kiêu ngạo cũng không hề hống hách, đạo lý rõ ràng, đưa ra dự đoán về tất cả những tình huống có thể gặp phải khi ôn dịch tới. Bạch Hạc sơn trang, quả thực là một nơi đáng gờm.
Nghĩ tới điều ấy, Trình Tố Nguyệt lại không nhịn được nhìn về phía xe ngựa, mành xe vẫn rủ xuống. Cùng nhau đồng hành mấy ngày nay, nàng ít khi thấy Liễu Huyền An ra đi bộ, nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời Trình cô nương nhìn thấy một nam nhân không sợ buồn cũng chẳng ngại ngồi như y. Vì thế nàng quay đầu ngựa đi tìm Cao Lâm, hỏi nhỏ: "Ca, sao Liễu nhị công tử cũng ăn cơm khác chúng ta thế?"
"Muội quan tâm chuyện này làm cái gì." Cao Lâm cảnh giác nhắc nhở nàng, "Y chính là người mà công chúa nhìn trúng, muội đừng có gây rối."
"Ây da, muội không gây rối mà, muội chỉ tò mò mà thôi." Trình Tố Nguyệt dùng cùi chỏ huých huých hắn, "Ca, huynh nói xem Liễu nhị công tử đẹp như vậy, chắc chắn muội muội y cũng đẹp như tiên nữ, sao Vương gia nhà mình vẫn không thích?"
Nhắc tới chuyện này, Cao phó tướng lập tức nhớ tới kế hoạch nhảy hồ đầy khí phách của Liễu tiểu thư, đồng thời bắt đầu cảm thấy răng đau đầu đau chỗ nào cũng đau: "Được rồi, không phải việc của muội thì muội đừng xía vào, chuyến đi này vừa có ôn dịch ở thành Xích Hà, vừa có bản án cũ của tiền triều ở tiêu cục Vạn Lí, chẳng lẽ còn chưa đủ cho ta với muội bận rộn à?"
Trình Tố Nguyệt "Ồ" một tiếng, cuối cùng cũng tạm thời thu lại sự tò mò. Nàng biết vị trí của Đàm đại nhân trong lòng Vương gia, được tính như là nửa thầy thời thơ ấu, nghe nói một tháng trước khi xảy ra thảm án, vị đó còn ăn uống linh đình ở Đàm phủ với mấy tiểu công tử, còn ước hẹn chờ tới khi hoa lê trong núi nở trắng muốt như tuyết trời bao phủ, bọn họ sẽ cùng nhau tới khu vực săn bắn chơi bắn tên, nhưng ai nào có ngờ, không bao lâu sau đã truyền tới tin tức cả Đàm gia bỏ mạng, máu nhiễm đỏ đường dài.
Lúc ấy cả vương thành đã chấn động, đủ mọi loại lời đồn ồn ào truyền đi khắp nơi, thậm chí còn có người nói rằng người phía sau màn là Hoàng thượng, nói rằng người Đàm gia chết không nhắm mắt sẽ hoá thành lệ quỷ bay loạn khắp chốn. Bách tính hoảng sợ, chỉ hận không thể dán bùa trừ tà kín từ đầu tới chân. Vốn là vương đô phồn hoa lộng lẫy nhộn nhịp bỗng chốc như thể bị mây đen u ám bao phủ.
Mà Lương Thú cũng bị nhấn chìm vào bóng đen dày đặc không thể tiêu tan đó. Khi ấy hắn chưa đầy mười tuổi, trước giờ chưa từng trải nghiệm tư vị người thân và bằng hữu rời khỏi nhân thế, ban đầu nghe nói Đàm đại nhân bị tống vào thiên lao, lòng hắn đã hừng hực như lửa đốt, không ngờ tới hiện thực thảm khốc còn ở phía sau. Ngày phát tang, từng cỗ quan tài đen như mực nối tiếp nhau được nâng ra khỏi Đàm phủ, nhưng lại chẳng hề có lấy một người khóc tang.
Lương Thú chỉ được cho phép bước lên tường thành đứng từ xa nhìn theo đoạn đường cuối cùng của Đàm đại nhân và nhóm bằng hữu cùng chơi với nhau, lúc đội ngũ đưa tang bước ra khỏi thành, một trận gió lớn tình cờ thổi tan xấp tiền giấy hắn cầm trong tay.
Vụn giấy rơi lả tả, tựa như một màn hoa lê tuyết ngày xuân.
......
Sau khi Bạch Hạc sơn trang nhận được tin tức của A Ninh thì lập tức hồi âm, ngoài việc nhắc nhở bọn họ nghe theo sắp xếp của Kiêu Vương điện hạ, còn gửi tới rất nhiều ngân phiếu, để tiện chọn mua dược liệu dọc đường đi. Trừ thứ này ra, Liễu Phất Thư không quên gửi riêng cho con trai mình một phong thư dặn dò dày thật dày, dặn y bình thường tản mạn hay buồn ngủ thì không sao, nhưng ôn dịch và nạn chuột tuyệt đối không phải trò đùa, thân là người của Bạch Hạc sơn trang, dù có không tinh thông y thuật thì cũng phải cố gắng giúp đỡ hết sức, không được ngại mệt ngại phiền, nằm ì cả ngày trời.
Lúc nhận được phong thư nhà này, Liễu Huyền An đang ngồi dưới cái nắng chói chang phân loại dược liệu mới mua, phơi nắng tới nỗi cả người sắp bốc hơi. Y cảm thấy cả đời này, có lẽ cha mình không hề biết phân biệt giữa "vì lười nên không muốn làm" và "vì không cần thiết nên không cần phải làm", cho nên y cũng không biện giải, chỉ lời ít ý nhiều đáp lại một chữ "Vâng" thật lớn, thành công khiến cha mình ngay trong khoảnh khắc mở thư hồi âm ra đã tưc giận công tâm, khí huyết dồn lên não, suýt chút nữa thì ra đi bởi đứa nghịch tử.
Đêm nay lại ở trong rừng.
Bôn ba mấy ngày liền khiến tất cả mọi người mệt mỏi rã rời, đặc biệt là Liễu Huyền An, từ khi được sinh ra cho tới tận lúc này, y chưa từng phải gấp rút lên đường cuồng dã như vậy bao giờ, vai cổ eo chân không có chỗ nào là không đau mỏi, cơ mà mỏi rất vừa lúc, có thể lấy cớ luyện giác hơi.
"Công tử!" A Ninh bị ngải cứu hun nóng kêu la ầm ĩ.
"Đừng nhúc nhích!" Liễu Huyền An cười cười đè hắn lại.
Bên kia đống lửa, Lương Thú khoác áo choàng, người khác nhìn qua thì cứ nghĩ hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Cao Lâm chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra tay hắn đang ấn chặt vùng ngực, bèn tới gần quan tâm hỏi: "Vương gia, vết thương cũ lại phát tác sao?"
"Không sao." Lương Thú cau mày, khẽ thở ra một hơi, "Có thể chịu được."
"..... Hay là ta mời Liễu nhị công tử qua đây xem thử nhé?" Cao Lâm đề nghị, "Lúc trước thấy y giải độc cho Thường Tiểu Thu, thủ pháp khá tốt, nói không chừng cũng có thể chữa được vết thương này."
Lương Thú mở mắt, nhìn sang hướng đối diện.
Lúc này Liễu Huyền An đang mở một nửa vạt áo để A Ninh giúp y châm ngải cứu chỗ cánh tay. Có lẽ bởi quanh năm suốt tháng đều nằm ì lười hoạt động, cho nên da y rất trắng, đi lục lọi tìm tòi một lượt các tráng hán thô to ở khắp đại doanh Tây Bắc cũng không tìm ra được ai dỏng người trắng trẻo như này, hai mảnh xương vai đơn bạc gói trong áo trong, như thể hơi dùng sức niết nhẹ cũng sẽ khiến nó vỡ vụn.
Trình Tố Nguyệt cũng đang đục lỗ ngắm lén, ngắm cho tới khi đáy lòng Cao Lâm sắp cuộn chặt, hắn ta vươn tay ra dí đầu nàng về răn dạy: "Muội là một cô nương gia, cứ nhìn chằm chằm vào nam nhân quần áo không chỉnh tề là thế nào!"
Trình Tố Nguyệt cảm thấy việc này chẳng có gì sất: "Đâu phải muội chưa từng nhìn thấy nam nhân không mặc quần áo đâu."
Cao Lâm trừng nàng: "Đổi thuốc cho thương binh sao có thể giống cái này được?"
Trình Tố Nguyệt bĩu môi: "Không giống chỗ nào, chẳng phải nam nhân đều dài ——"
"Ôi bà cô ơi!" Cao Lâm lập tức bịt mồm nàng lại, đầu như thể bị vỗ nứt, "Cho dù nam nhân đều dài cái gì thì muội cũng ở lại đây chăm sóc Vương gia đi, ta đi mời Liễu nhị công tử."
Liễu Huyền An sửa sang lại y phục xong xuôi, sau khi nghe được ý đồ của Cao Lâm thì có hơi ngượng ngùng, bởi vì quả thực y không giỏi việc này. Đương nhiên Cao Lâm cũng biết rõ điều đó, nhưng mà dù gì cũng là xem bệnh, gặp được đại phu nào cũng muốn hỏi thêm đôi ba câu, dù sao thì vết thương này của Vương gia nhà mình cũng đã kéo dài rất nhiều năm, không phải là điểm yếu trí mạng cần chữa trị khẩn cấp, thêm mấy người xem bệnh cũng chẳng hại gì.
Nghe hắn ta nói vậy, Liễu Huyền An đành phải theo qua cùng. Lương Thú ngược lại cũng rất phối hợp, duỗi cổ tay ra để đối phương bắt mạch, Liễu Huyền An đặt hai ngón tay lên, ngưng thần cảm nhận một hồi lâu, không hề cảm nhận được chút động tĩnh nào.
Y nhíu mày, đổi sang chỗ khác.
Vẫn chưa sờ tới mạch đập.
Lương Thú dùng nội lực giấu mạch tượng đi, đuôi lông mày hơi nhướn lên, lười biếng nhìn y: "Sao rồi?"
Liễu Huyền An thực sự khó có thể tin được, y ngẩng đầu nhìn Lương Thú một cái, thấy lông mày là lông mày, hai mắt là hai mắt, quả thực không hề dị thường chút nào, y bỗng cảm thấy càng khó hiểu hơn, thế gian này sao lại có một người đang sống sờ sờ mà không có mạch đập?
Cao Lâm nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của y, cũng hoảng theo: "Liễu nhị công tử, sao vậy, Vương gia nhà ta không sao chứ?"
Liễu Huyền An không rảnh trả lời hắn ta, y buông ngón tay xuống, ngồi xổm dịch lên phía trước nửa bước, hai tay nắm lấy cánh tay Lương Thú, nghiêng người dán sát tai vào ngược đối phương.
Cao Lâm và Trình Tố Nguyệt nhìn mà hơi kinh ngạc, sao lại có phương thức xem bệnh ôm lấy nhau như thế này?
Lương Thú hơi liếc nhìn xuống dưới, cũng không nhúc nhích.
Còn thuận đường ẩn luôn nhịp tim đi.
+++++++
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ