Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Tuy rằng nhóm tiêu sư không biết thân phận của đoàn người này, nhưng khi đã ra ngoài, bớt được một chuyện cũng còn hơn, cho nên bọn họ cũng không tức giận, chỉ giải thích qua: "E là công tử nhìn nhầm rồi, đây là thuốc trị thương tốt nhất."
"Là thuốc trị thương, nhưng trong đó có bỏ thêm hoa đơn đỏ (mẫu đơn), hoa đơn đỏ phân tán tinh khí thông tâm mạch, dùng liên tục trong mười ngày, có là ai thì cũng không cứu về được." Liễu Huyền An nói, "Huống hồ hắn vốn bị thương nặng, thời gian chắc hẳn sẽ ngắn hơn mười ngày."
"Vậy...... Công tử là đại phu sao?" Vị tiêu sư dẫn đầu kia thấy y nói rất mạch lạc vì vậy cũng không dám coi khinh, đích thân đưa bình thuốc qua, "Thuốc này là bọn ta mang từ nhà đi, theo lý thì sẽ không thể có gì kỳ quái, mời công tử xem kỹ lại giúp."
"Không cần xem đâu." A Ninh ngăn người nọ lại không cho hắn ta đứng quá gần, "Ngay cả ta cũng có thể ngửi ra được, thuốc này không chỉ bỏ thêm hoa đơn đỏ, mà lượng thêm vào còn không ít. Các người vẫn nên mau chóng rửa sạch thuốc bột và máu bầm trên miệng vết thương của hắn đi, sau đó dùng vải băng bó thật kỹ, lập tức đưa tới Bạch Hạc sơn trang tìm thầy trị bệnh."
"Vốn dĩ bọn ta cũng đang muốn tới Bạch Hạc sơn trang." Lúc này, một tiêu sư ở phía sau đứng lên, "Nếu đã như vậy, đừng trì hoãn ở đây nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa người đi thôi."
Vị thủ lĩnh kia không rõ được lời của Liễu Huyền An rốt cuộc có thể tin được vài phần, nhưng hắn cũng không dám lấy mạng người ra đùa giỡn, càng không rảnh phán đoán xem liệu thuốc trị thương này đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào. May mà nơi này cách thành Bạch Hạc rất gần, vì thế lập tức vội vàng nói lời cảm tạ rồi hạ lệnh cho mọi người sửa sang lại hành trang, nhanh chóng xuất phát.
Nhóm tiêu sư lại nâng cáng lên lần nữa, trong tiếng thúc giục liên tiếp của vị thủ lĩnh, bọn họ gần như chạy chậm rời khỏi mảnh rừng này.
Cao Lâm cầm bội đao, gọi ba hộ vệ tới xách xô xuống suối lấy nước.
Đợi cho tới khi xung quanh yên tĩnh lại, Lương Thú mới hỏi: "Đã xem ra bệnh, vì sao lại không chữa cho hắn một thể luôn?"
"Vương gia hiểu lầm rồi, ta không xem bệnh, cũng chưa bao giờ xem bệnh cho người ta." Liễu Huyền An giải thích, "Chỉ là ta có thể phân biệt được mùi của các loại dược liệu khác nhau mà thôi."
Đối với các thiếu gia và tiểu thư của Bạch Hạc sơn trang thì đây được coi như là kiến thức cơ bản, mỗi người bọn họ đều đã bắt đầu học từ khi mới bốn năm tuổi, điểm duy nhất khác nhau chỉ ở chỗ có người học nhanh có người học chậm, mà bởi Liễu nhị công tử học quá nhanh cho nên ai cũng cảm thấy y ăn gian chơi xấu, thậm chí lúc kiểm tra đạt điểm tối đa cũng bị người lớn mắng là gian lận.
Liễu Huyền An không giải thích, lúc đó tuổi y còn nhỏ, cũng không quá hiểu tiên sinh phán định ra sao, chỉ nhìn chằm chằm vào hai nhúm ria mép không ngừng bay nhảy, yên lặng lùi về sau hai bước, miễn cho nước miếng phun vào mặt mình. Ăn một trận mắng xong lại không nhịn được rung đùi đắc ý cảm thán rằng, quả nhiên, nấm sớm không biết sáng tối, ve sầu chẳng biết xuân thu (*), ài, ta còn biết nói gì với một người như vậy chứ?
(*) 朝菌不知晦朔, 蟪蛄不知春秋 (Triều khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu): nấm sớm mọc vào buổi sáng, tới tối thì lụi cho nên không biết tới ban đêm và rạng đông, ve sầu nếu sinh ra vào mùa xuân thì đến mùa hạ chết, nếu sinh ra vào mùa hạ thì đến mùa thu chết; câu này là phép ẩn dụ chỉ sự thiển cận.
Ngửa mặt lên trời mà than thở, ngửa mặt lên trời mà xuýt xoa.
Sau đó, những chuyện như thế xảy ra rất nhiều lần, mới đầu Liễu Huyền An còn cố gắng đứng trên lập trường của người khác, dùng ánh mắt của bọn họ để nhìn kỹ lại hành vi của bản thân mình, xem liệu nó có thật sự hoang đường vô lý đến vậy hay không, nhưng sau đó ngẫm lại, nếu người đời dùng suy nghĩ của chính bọn họ để đặt ra tiêu chuẩn phán đoán đúng sai, vậy chẳng phải mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng sao? Nếu mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng, vậy ta đây cần gì phải khăng khăng vâng theo tiêu chuẩn của bọn họ, mà lại không thể đi đúng theo tiêu chuẩn của chính mình?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Liễu nhị công tử lại nằm dài trên giường, thoải mái thở một hơi dài.
Những năm tháng sau này, y cũng hoàn toàn buông thả, biến mình thành một thần nhân bay bay lơ lửng. Một chân bị trói buộc trong thân xác người phàm, chỉ có thể bước đi ở hồng trần, bị ràng buộc bởi cha mẹ người thân bằng hữu, chứng kiến sinh tử bệnh tật, một chân còn lại mượn tư tưởng và tinh thần bất diệt, nâng bước lên cao giẫm xuống đỉnh mây xanh vạn trượng, mê đắm ngao du với bốn bể, vui vẻ khắp chốn không muốn về.
Trong thế giới của y có một con bạch hạc, có thể nhấc mặt trời hay mặt trăng lên bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Mà Lương Thú hoàn toàn đối lập với y.
Triều đính đấu đá, chiến trường chém giết, từng cọc từng cọc sự tích trong quá khứ của hắn cũng đủ để hoá thành một ngọn lửa lớn, thiêu sạch những suy nghĩ hồn nhiên của thời thơ ấu. Trong trí nhớ của hắn không hề có hạc lộ tùng phong, chỉ có quyền mưu và tàn sát, cùng với một vò rượu mạnh chậm rãi dưới đêm dài.
Lương Thú vẫn nhớ khi ấy còn nhỏ, hắn đã gặp mặt chủ nhân của Bạch Hạc sơn trang, lần đó ông dẫn theo rất nhiều đệ tử tới tiếp viện quân Tây Bắc. Chiến sự căng thẳng như dây cung kéo hết cỡ, hắn đi theo sư phụ, dẫn đầu một nhóm binh lính tinh nhuệ xuất chiến không quản ngày đêm, sau đó lại dùng cáng nâng từng lượt thương binh trở về. Chiến hoả bùng lên, chốc chốc bỗng vụt tắt, rồi lại bùng lên, máu thịt bị xé rách, sau đó lành dần, rồi lại bị rách ra, hoàng hôn đỏ sậm treo trên đại mạc, mỗi hơi thở đều như có lửa đốt trong cổ họng, ở một khoảnh khắc dường như bị rút cạn toàn bộ sức lực, thậm chí hắn còn hoài nghi bản thân đã rơi vào một vòng luân hồi thảm khốc vĩnh viễn không có điểm cuối.
A Ninh khảy đống lửa để nó cháy lớn hơn một chút, sau đó lấy mấy bọc thuốc nhỏ trong hồ lô ra: "Công tử, người ăn dược an thần rồi đi ngủ sớm chút đi."
Liễu Huyền An lại nói: "Đêm nay không ngủ sớm được."
Lương Thú nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ lay động. A Ninh không hiểu lắm, nhỏ giọng hỏi y: "Vì sao ạ?" Chẳng lẽ Vương gia muốn nói chuyện phiếm với công tử? Không có mà, ta thấy Vương gia vẫn luôn xuất thần, cũng đâu định chủ động nói chuyện với chúng ta.
Liễu Huyền An nói: "Lại có người đang kêu khóc chạy sang bên này rồi."
A Ninh vểnh tai cẩn thận nghe, ước chừng phải qua một hồi lâu mới nghe thấy một tiếng kêu nho nhỏ theo làn gió đưa tới yếu ớt như tiếng quỷ kêu.
Nhĩ lực của Liễu Huyền An gần như có thể so được với Lương Thú nội công thâm hậu, đơn thuần chỉ là bởi vì hồi nhỏ y không có bằng hữu, cho nên phần lớn thời gian đều cô độc đắm chìm trong suy nghĩ tự hỏi, y học được cách nắm bắt mỗi tia âm thanh trong gió tới làm bạn với mình.
Lương Thú hỏi: "Vậy ngươi cũng biết người tới là ai chứ?"
Liễu Huyền An lắc đầu: "Không biết, có điều chắc hẳn đã bị thương rất nặng, nếu không cũng sẽ chẳng phát ra âm thanh như thế này."
Giọng khàn khàn đứt quãng, ai không biết còn tưởng người này bị bẻ gãy xương cốt toàn thân —— cơ mà trên thực tế thì không kém hơn là bao.
Cao Lâm bước ra từ rừng rậm, tay cầm một sợi dây thừng, trên dây thừng trói một tiêu sư mặt mũi bầm dập, đúng là đám người ban nãy. Mà tiêu sư dẫn đầu cùng với ba binh sĩ đang vội vàng nâng cáng, cánh tay hắn ta cũng bị thương, máu thấm ra bên ngoài.
Liễu Huyền An hơi kinh ngạc, đầu tiên là kinh ngạc rằng quả nhiên bọn họ có vấn đề, tiếp đó là kinh ngạc làm sao mà Cao Lâm phát hiện ra?
Cao Lâm tiến lại gần nói với Lương Thú: "Chủ tử đoán không sai, bọn họ đi được chưa bao xa thì định rút đao giết người."
Giết ai? Giết vị tiêu sư dẫn đầu và người nằm trên cáng kia. Nếu không phải Cao Lâm kịp thời ra tay, e là trong núi đã sớm nhiều thêm hai cỗ thi thể.
"Đa tạ vị nghĩa sĩ này." Tiêu sư dẫn đầu vẫn chưa hết hoảng hồn, bất chấp thương tích trên người mình, quỳ xuống đất dập đầu liên tục, "Xin các vị hãy giúp ta thêm một lần nữa, giúp ta đưa thiếu chủ nhà ta tới Bạch Hạc sơn trang, nếu có thể cứu ngài ấy một mạng, Thường Tiêu Hán ta về sau nhất định sẽ dùng mạng sống để báo đáp!"
Thấy người nọ quỳ trên một bãi đá hỗn loạn, dập đầu tới nỗi rỉ đầy máu, Lương Thú xoay người, liếc nhìn Liễu Huyền An ngồi dưới tán cây: "Có thể cứu được không?"
Cao Lâm vô cùng mờ mịt, cái này có thể hay không thể, sao mà Liễu nhị công tử biết được.
Liễu Huyền An đứng lên đi tới bên cáng, lúc này mới thấy rõ mặt mũi của người bị thương, dung mạo non nớt, nhiều lắm cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng môi tái xanh, mạch tượng hỗn loạn, còn chẳng được như ban nãy, vì thế ngẩng đầu hỏi: "Ban nãy hắn bị rơi xuống à?"
Cơ thể cao lớn dũng mãnh của Cao Lâm chấn động, hơi thay đổi cách nhìn, thật sự có thể nhìn ra à?
Thường Tiêu Hán vội gật đầu: "Đúng vậy."
"Không cần đưa tới Bạch Hạc sơn trang nữa, hắn bị rơi xuống khiến độc khí công tâm, đã không kịp nữa rồi." Liễu Huyền An vươn tay ra, "A Ninh, lấy hòm thuốc của ngươi cho ta mượn."
A Ninh chạy chậm tới xe ngựa để lấy hòm thuốc.
Liễu Huyền An sai Thường Tiêu Hán đi đun nước, còn mình thì xắn ống tay áo lên, chỉnh lại tư thế để người bị thương nằm ngay ngắn, sau đó lót một chút dưới phần đầu. Cao Lâm nhìn thủ pháp mới lạ của y, sức cũng không lớn lắm, hoàn toàn không giống với những đại danh y của Bạch Hạc sơn trang có thể tay không cưa chân, hắn khẽ hỏi, từng chữ từng chữ như nặn ra khỏi kẽ răng: "Vương gia, có được không đấy, đừng để người sống sờ sờ bị chữa thành người chết."
Lương Thú nói: "Không cần phải dùng âm điệu như nặn ra từng chữ vậy đâu, Liễu nhị công tử có thể nghe được."
Cao Lâm: "..... Hả?"
"Nếu ta không chữa, hắn chắc chắn sẽ chết." Liễu Huyền An không ngẩng đầu lên mà trả lời nghi vấn của hắn, y vẫn đang quan sát người bị thương, "Tạm thời thử một lần, ta đoán chắc là cũng không khác lắm so với trên sách."
Tạm thời, ta đoán, chắc là, không khác lắm, bốn yếu tố lớn gần như không ổn, Cao Lâm cảm thấy, vị thiếu chủ không rõ môn phái nào này có lẽ hôm nay nên để lại di nguyện nhắn nhủ được rồi. Thủ hạ là gian tế, đã bị thương lại còn bị đút cho ăn thuốc độc, lúc đánh nhau thì lăn từ trên cáng xuống, bây giờ còn gặp được một đại phu gà mờ, đúng là xui xẻo không còn gì xui xẻo hơn.
Vẫn nên tính toán xem kiếp sau làm gì đi.
"Công tử." A Ninh mở hòm thuốc ra, Liễu Huyền An lấy ngân châm tiêu độc, tìm đúng vị trí huyệt vị rồi chầm chậm ấn vào. Lúc thi cây châm đầu tiên y có hơi chần chừ, sau đó thì thi từng châm từng châm với tốc độ nhanh hơn, thủ pháp vô cùng trôi chảy, không bao lâu sau đã châm người trước mặt thành con nhím.
A Ninh cầm khăn tay, giúp y thấm thấm mồ hôi lấm tấm trên trán.
Sau khi Thường Tiêu Hán đun nước xong thì vẫn luôn thủ ở cạnh đó, tuy hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt nhưng lại hoàn toàn không nhận ra đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Liễu Huyền An xem bệnh thi châm, còn cảm thấy như thể y đã dự liệu từ trước, thiếu chủ nhà mình chắc chắn có thể cứu được rồi. Vì vậy mà cục đá trong lòng cũng chậm rãi bỏ xuống được, lại hỏi A Ninh: "Không biết vị đại phu này nên xưng hô như thế nào?"
"Công tử nhà ta họ Liễu."
"Liễu, họ Liễu?" Thường Tiêu Hán kinh ngạc, "Lẽ nào là người của Bạch Hạc sơn trang ư?"
"Đúng, ngươi nhỏ giọng chút." A Ninh nhắc nhở, "Đừng làm ồn công tử."
"Được được được, ta không nói nữa." Thường Tiêu Hán vui mừng suýt khóc, miệng lẩm bẩm ông trời phù hộ, mông ngồi liệt dưới đất, nhưng thực ra không lo lắng bồn chồn chút nào.
Cao Lâm ôm đao đứng bên cạnh, thầm nghĩ rốt cuộc ông trời có phù hộ hay không thì không biết, bây giờ rất khó để phán định, không nhìn thấy thiếu chủ nhà ngươi còn đang thở không ra hơi sao, nhỡ đâu người không còn nữa, thì cũng không liên quan gì đến bọn ta đâu.
Hắn đang nghĩ vậy thì người hôn mê bất tỉnh trên cáng chợt ho mạnh ra một ngụm máu đen. A Ninh lập tức vui vẻ nói: "Công tử, hắn tỉnh rồi kìa."
Cao Lâm: "?"
Liễu Huyền An rút cây châm cuối cùng, từ từ thở ra một hơi: "Quả thực không khó."
"Vâng, Liễu công tử y thuật cao siêu, chắc chắn không khó." Thường Tiêu Hán lại chắp tay thi lễ thật sâu với y, đương nhiên hắn không biết từ "không khó" ấy thực ra là chỉ "Thi châm theo sách, quả thực không khó."
Vậy kê đơn thuốc theo sách viết cũng không khó nữa.
Y thư của Liễu gia đều được biên soạn từ người trong nhà, các loại bệnh trạng, dược lý, phương pháp tương sinh tương khắc đều được viết rất tỉ mỉ, điều này cũng tiện hơn rất nhiều cho Liễu Huyền An. Y rất nhanh đã tìm đúng bệnh kê ra hai phương thuốc, một cái để thoa ngoài da, một cái để uống.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, A Ninh cũng lấy băng vải ra, muốn xử lý thương tích trên cánh tay Thường Tiêu Hán. Trước tiên là dùng khăn vải sạch lau sạch vết máu, nhưng còn chưa kịp rắc thuốc lên thì dường như lại phát hiện ra vấn đề, để sát vào mũi cẩn thận ngửi thử, nhăn mày nói: "Chính ngươi cũng trúng độc, không phát hiện ra sao? Dây ngỗng đỏ sau khi được phơi khô và đốt cháy, mùi hương toả ra nếu hít vào quá nhiều sẽ khiến cơ thể suy nhược, không thể tụ thần đề khí, nếu dùng quanh năm, thì tác dụng không khác ăn phải hoá công tán là bao."
"Ta?" Nghe được lời nhắc nhở của A Ninh, Thường Tiêu Hán mới kinh ngạc hoảng hốt nhận ra gần đây cơ thể mình đã xuất hiện bệnh trạng này nhiều lần. Mỗi khi tiêu sư của tiêu cục Vạn Lí ra ngoài, đồ nhập về đều phải nghiệm độc trước tiên, nhưng thuốc trị thương và huân hương khi đi ngủ lấy ở nhà lại không được kiểm tra cẩn thận, nếu bên trong có quỷ muốn xuống tay, quả thực có rất nhiều cơ hội.
Nhớ tới đủ loại sinh hoạt chung đụng trên đường đi, sau lưng hắn ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh sống sót sau biến cố.
"Tuy vậy nhưng thân thể của ngươi rất tốt, không phải chuyện gì lớn, ngừng dùng vài tháng là ổn rồi." A Ninh quấn băng vải rồi nói tiếp: "Độc trong người thiếu chủ nhà ngươi đã loại bỏ hơn phân nửa, còn lại thì dùng dược chậm rãi điều trị là khỏi hẳn, sau khi tới thành Bạch Hạc có thể tới phía đông thành tìm Trương đại phu của y quán Khang Thái, vị kia sẽ cho các ngươi ở lại, cũng sẽ giúp các ngươi khâu miệng vết thương và sắc thuốc, còn ở Bạch Hạc sơn trang từ trước tới nay chỉ tiếp nhận những người bệnh cần phải cứu chữa gấp, các ngươi đừng tới đó tranh chỗ."
"Được, thần y đã nói không sao thì bọn ta đương nhiên sẽ không tới tranh đoạt với người khác." Thường Tiêu Hán liên tục gật đầu.
Cao Lâm không hiểu lắm, sao làm được vậy, vị Nhị công tử này xem bệnh cứu người chẳng phải đã rất nhanh nhẹn như thể dựng sào thấy bóng (*) rồi hay sao? Ngay cả tên sai vặt đi theo cũng có thể mở miệng nói lưu loát ra hàng loạt vấn đề lớn, như thế mà còn bị truyền ra ngoài là đứa con vô dụng vô tích sự nhất trong lịch sử Liễu gia, yêu cầu của Bạch Hạc sơn trang đúng là cao thật.
(*) Dựng sào thấy bóng: dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời là có thể nhìn thấy luôn cây sào nghiêng hay thẳng, ý chỉ hiệu quả nhanh chóng
Hơi thở của người nằm trên cáng đã thông thuận hơn, Thường Tiêu Hán lại nói lời cảm tạ hướng tới Lương Thú và Cao Lâm, đồng thời tỏ ý rằng có thể mua một chiếc xe ngựa nhỏ của bọn họ hay không, hoặc chỉ cần một con ngựa thôi cũng được.
Lời thỉnh cầu một tấc lại tiến thêm một thước này quả thực không dễ nói ra, nhưng hắn thật sự không thể tìm ra cách nào khác, cũng chỉ có thể mặt dày ngỏ xin.
Thường Tiêu Hán nói tiếp: "Tại hạ là giáo đầu của tiêu cục Vạn Lí, người bị thương là thiếu chủ nhà ta Thường Tiểu Thu. Bọn ta vốn đang phụng mệnh tổng giáo đầu, áp tải một lượng lớn hàng hoá tới thành Thanh Giang, nhưng không ngờ lại lọt vào phục kích ở núi Phục Hổ, vốn dĩ ta còn đang thầm oán giận tại sao đang êm đẹp lại gặp phải một đám sơn tặc, hiện tại xem ra, có lẽ đây là bẫy rập nội ứng ngoại hợp đã được thiết hạ từ sớm."
Ánh mắt của Lương Thú liếc sang bên trái.
Đám tiêu sư bị Cao Lâm dẫn về hầu như đều đã đau ngất, có vài người không hôn mê, những cũng đang ngấp ngoái nửa chết nửa sống. Đối với đám người này, Thường Tiêu Hán tạm thời chưa nghĩ ra phải xử trí như thế nào, theo lý mà nói thì chắc chắn hắn phải áp giải bọn họ về tiêu cục chịu thẩm, hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng lúc này tình thế khẩn cấp, quả thực khó mà đưa ra giải pháp, đang lúc băn khoăn lại chợt nghe thấy Cao Lâm nói: "Xe ngựa để cho ngươi, còn đám người này ở lại, vừa khéo bọn ta cũng phải đi tới núi Phục Hổ, nếu bọn họ thực sự thông đồng với sơn tặc thì còn có thể hỏi thêm đôi chút."
Tất nhiên Thường Tiêu Hán không có lý gì lại từ chối, hắn nhìn ra đối phương không muốn lộ thân phận cho nên không hỏi nhiều, nhưng nhìn khí độ và trang phục cũng có thể đoán ra chắc chắn bọn họ xuất thân danh môn, hơn nữa lại có ân cứu mạng với mình, còn có thể đồng hành với công tử của Bạch Hạc sơn trang, có vẻ rất đáng tin cậy, liền nói: "Ở thành Mộc Lan cạnh núi Phục Hổ cũng có nhánh của tiêu cục Vạn Lí, nếu nghĩa sĩ thấy thuận tiện thì sau khi hỏi xong có thể đưa bọn họ tới nơi đó giam giữ được chứ?"
Cao Lâm cũng không vội đồng ý luôn, chỉ phân phó hộ vệ thu dọn chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỏ, để Thường Tiêu Hán đánh xe, đưa Thường Tiểu Thu tới thành Bạch Hạc trước.
Liễu Huyền An hoàn toàn không quan tâm tới chuyện phản đồ nhà người ta, cũng không nghe cuộc đối thoại ở cạnh đó. Y thu dọn hòm thuốc, sau đó rửa tay sạch sẽ, cảm thấy hơi đói bụng, đầu cũng hơi choáng, liền lấy ra một khối điểm tâm đường từ trong bọc quần óc, đứng dưới tán cây chậm rãi ăn, cách đó không xa là đám người máu chảy đầm đìa, người dính đầy bẩn, nhưng dường như cảnh tượng đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn của y.
Cao phó tướng nghiêng đầu, nâng cánh tay lên, khẽ thì thầm với Vương gia nhà mình: "Đúng là thần nhân."
Trên mặt Lương Thú không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay lại khẽ động gần như không thể phát hiện ra.
Vèo! Một luồng ngân quang bay với tốc độ nhanh đánh thẳng vào bụng dưới của một gã tiêu sư, cú đánh khiến hai mắt gã mở lớn, 'au' một tiếng rồi phun máu đen.
Khiến vạt áo ngoài của Liễu Huyền An dính bẩn.
"Công tử!" A Ninh nhanh chân chạy tới kéo y lùi lại.
Cao Lâm nghẹn họng trấn trối, hắn chậm rãi đưa tay đỡ trán, không muốn nhìn thêm.
Tuy rằng từ trước tới nay phủ Kiêu vương của chúng ta không có thể diện gì, nhưng loại chuyện mất mặt như thế sau này nếu có thể không làm thì đừng nên làm.
Tuy vậy nhưng thực ra Liễu Huyền An không phản ứng nhiều lắm, y gói nửa miếng điểm tâm lại, bảo A Ninh cầm tạm, còn mình thì về xe ngựa thay một cái áo ngoài khác, sau đó lại lặp lại quá trình rửa tay lau khô bước tới nhận lấy miếng điểm tâm ăn tiếp.
Không một câu oán thán.
Cao Lâm bị phản ứng này làm cho sững sờ.
Lương Thú nhìn chằm chằm tướng ăn chậm rãi từ tốn của y, nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra một điều.
Dường như người này không tỏ vẻ tức giận.
+++++++
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ