Chương 9: Hôm Sau Tại Sân Vận Động Đại Học Giang Thành.
Tại thời điểm này, sân vận động đã quá đông! Nhưng mà nếu là người cẩn thận sẽ không khó phát hiện.
Đại đa số ở đây đều là nam sinh. Tất cả mọi người hai mắt đều đỏ hoe, chua xót như chất chứa nỗi thâm cừu đại hận.
Thời gian đã đến, 8:20 phút thời gian chọn để tranh tài là 9 giờ.
Vu Như Yên khó chịu lên sân khấu.
Trước đây mọi người chú ý đến cô vì cô sở hữu một nét đẹp như thiên tiên thoát tục. Thế nhưng giờ phút này đây hình như tất cả mọi người đều đang xăm soi vào bụng của cô.
Về phần lý do, trong lòng Vu Như Yên đã rõ ràng.
Lâm Phong…
Nhớ tới cái tên này, Vu Như Yên cảm thấy nhức đầu. Tên đó còn tự thả bồ câu cho mình.
Đội viên hai bên tham gia thi đấu bây giờ đã có mặt chín người, chỉ thiếu một mình Lâm Phong.
Dưới khán đài râm ran tiếng bàn tán.
“Lâm Phong đâu? Tên đó ở đâu chứ? Tao nghe đồn cậu ta một chân đạp ba thuyền. Chết tiệt, tao muốn cùng cậu ta đồng quy vu tận!”
“Vu nữ thần vì cậu ta sinh con, hai nữ thần còn lại nghe đâu cũng vì cậu ta mà sảy thai. Tao phỉ nhổ vào. Tên đó không chừa cho chúng ta một đường sống sao?”
“Quá vô liêm sỉ. Quá phách lối. Mọi người rốt cuộc có biết cậu ta dáng dấp ra sao không? Hôm nay tao đến đây để xem tên khốn nạn đó.”
“Tao nghe nói nhìn bề ngoài cậu ta rất bình thường không có gì lạ, nhưng là rốt cuộc như thế nào tao cũng không quá rõ ràng.”
Tất cả mọi người đều tràn ngập phẫn nộ và thề sẽ xử đẹp Lâm Phong!
Sân vận động bị bao vây chật chội.
Đặc biệt là phía cổng ra vào, căn bản không có cách nào chui lọt.
Lâm Phong đến đây chen lấn năm lần bảy lượt nhưng không tài nào tiến vào vì quá đông người.
“Người anh em, nhường tao lối đi được không.” Lâm Phong dùng sức chen vào phía trước lần nữa.
“Hành vi của mày là ý gì? Không biết xếp hàng theo thứ tự à? Yên lặng xếp hàng đi.” Người qua đường Giáp không thèm đoái hoài chép miệng ra hiệu cho Lâm Phong xếp hàng.
“Sao đông vậy?” Lâm Phong lẩm bẩm, có chút bất mãn.
“Nói nhảm. Bọn tao đều là đến xem tên Lâm Phong. Tên đó một lúc chiếm lấy ba nữ thần, tất cả mọi người đều muốn đến xem rốt cuộc cậu ta tròn vuông thế nào.”
Người qua đường Giáp lại càng xem thường nhìn Lâm Phong. Nhưng mà lúc nói chuyện người đó mặt mũi đầy oán giận, như có thâm cừu đại hận với người tên Lâm Phong vậy.
“Hả?” Lâm Phong hiếu kỳ nhìn người qua đường giáp một chút. Túi bên kia căng phồng, không khỏi hỏi: “Tiểu ca, trong túi mày có cái gì vậy?”
Người qua đường Giáp âm trầm bật cười, cũng không giấu diếm thuận thay móc từ trong túi ra.
Dài khoảng 20cm và được làm bằng chất liệu bạc, nó là một cái cờ lê!
“Tao học ở khoa Cơ Khí, mang theo một công cụ để tùy thân không quá đáng chứ? Đây là lễ vật tao muốn tặng cho Lâm Phong”
“Không quá đáng… không quá đáng… chỉ là, sân vận động có người kiểm tra. Mày mang cái này vào được không?” Sắc mặt Lâm Phong cứng ngắc, có chút run rẩy mở miệng hỏi.
Dù sao cũng không vào nổi, Lâm Phong cảm thấy may mắn khi nói chuyện phiếm với cậu ta.
“Ngưng.” Người qua đường Giáp cười nhạo một tiếng, duỗi ngón tay chỉ về một hướng chậm rãi mở miệng: “Mày có thấy đó là gì không?”
Lâm Phong nhìn về hướng người qua đường Giáp chỉ, thấy một chiếc xe cứu thương đang đậu trên đường trong khuôn viên trường! Không thể không thốt lên.
“Sao lại có xe cứu thương ở đây? Trong trường chúng ta có ai bị thương sao?”
“Hiện tại thì không có… Ccờ chút nữa coi sao.” Người qua đường Ất bên cạnh nói xem vào, trên tay cậu ta cầm một chiếc gậy bóng chày.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Phong, người kia ha ha cười nói.
“Tao học khoa Thể Dục, mang theo một công cụ để tùy thân cũng không có gì quá đáng chứ?”
Ngay khi những lời này nói ra, hiện trường như thể sục sôi, mọi người nhốn nháo mở miệng.
“Còn tao nữa, tao học khoa Điêu Khắc, mang theo búa để phòng thân cũng không có gì quá đáng nhỉ?”
“Tao học khoa Nghệ Thuật, mang theo con dao rọc giấy phòng thân chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
“Còn tao đây học khoa Điện, mang theo cái kéo cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ?”
…
Người qua đường Giáp nhìn về hướng Lâm Phong tiếp tục nói.
“Người anh em, mày học khoa nào? Có mang theo lễ vật gì không?”
Lâm Phong: “…”
Ngay lúc đó anh cảm thấy đúng là đầu anh chỉ to bằng hạt đậu, lời đồn bậy này có thể hại chết người.
Anh quá rõ ràng ý định của đám này. Trong lòng chỉ muốn trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Nhưng, anh vừa mới nhận mớ tiền của những chủ nhiệm khoa. Nếu chạy thì lời đồn sẽ tự sụp đổ.
Đám kia mà phát giác anh lừa dối họ chắc chắn mày sẽ không được yên.
Gan lớn thì chết đói, nhát gan lại được ăn no cành bụng.
Lâm Phong cười nhạt nói.
“Tao đây mang theo lòng thành kính mà đến, tao chỉ là muốn nhìn xem Giang Thành đi rừng vạn cổ như đêm trường, rốt cuộc là người đẹp trai đến nhường nào thôi.”
“Thái độ của mày là gì vậy! Tên đó hốt một lúc ba nữ thần. Chúng ta nên cùng chung một đối thủ mới đúng chứ?” Người qua đường Ất lập tức giáo huấn Lâm Phong.
“Mày không thấy đó là một hành động vĩ đại sao? Đụng đến lương tâm, ai trong chúng ta không muốn có được ba nữ thần?” Lâm Phong vỗ ngực tự đắc nói.
Lập tức mọi người cùng bất mãn. Chửi anh, chế nhạo điên cuồng.
Lâm Phong dựa vào lý lẻ cùng biện luận. Dù sao tình hình bây giờ mày cũng không chen chân vào được, tâm sự mỏng với đám người này cũng tốt. Ngay lập tức nơi đó trở nên vô cùng náo nhiệt. Thậm chí có người trong sân vận động cũng tò mò nhìn về phía bên này một cách thích thú.
“Cậu không ghen sao?” Đột nhiên, một cô gái không khỏi nhìn về phía Lâm Phong hỏi.
“Thực ra tôi nhất định sẽ không ghen ghét. Cảnh giới của tôi ngoài sức tưởng tượng của cậu. Lòng tôi rộng như biển, mắt sáng như trăng sáng! Như lời nói, tính tình rộng mở, tình yêu vô bờ bến!”
“Thích một người thì không cần phải có được họ. Ba đại nữ thần đó tôi đã sớm để tâm. Nhưng mà chỉ cần họ vui vẻ, với tôi mà nói như thế là quá đủ rồi. Tôi tin rằng, có thể làm cho ba nữ thần cùng lúc cảm mến, người tên Lâm Phong này nhất định là soái khí, giỏi giang hơn người.”
“Nhưng mà tôi nghe nói Lâm Phong bên ngoài nhìn cũng thường thôi, không có gì nổi trội, là một gương mặt đại trà.” Cô gái chớp chớp đôi mắt to nhìn Lâm Phong nói.
“Cổ hủ!” Lâm Phong giận tái mặt nhịn không được buông lời trách cứ: “Bên ngoài rốt cuộc chỉ có mặt ngoài! Chỉ có cái đẹp bên trong mới là cốt lõi! Tuy rằng, tôi chưa thấy cậu ấy trông như thế nào! Nhưng mà, được ba nữ thần cảm mến chắc chắn chứng minh được Lâm Phong có chỗ hơn người.”
“Người tên Lâm Phong này nhất định là một anh hùng hào kiệt đầy chí khí! Tiếc là cậu ấy sinh ra trong thời hiện đại, nếu ở quá khứ nhất định là vĩ nhân có đóng góp, lưu danh muôn đời…”
“Ngừng ngừng ngừng ngừng!” Ngay lúc Lâm Phong thao thao bất tuyệt thì bị người qua đường Giáp chặn họng.
“Mày bốc phét nó vừa thôi.”
…
Lúc này trong sân vận động phát ra một âm thanh.
“Lâm Phong của khoa tiếng Trung đến chưa? Còn mười phút nữa sẽ bắt đầu trận đấu, một khi đến trễ sẽ coi như tự động bỏ cuộc.”
“Khụ khụ…”
Lâm Phong ho khan hai tiếng chậm rãi nói.
“Xin lỗi, nhường đường một chút, nhường đường một chút.”
“Cút đi”. Cãi tới cãi lui lâu như vậy nhiều người đã nhìn mày đầy khó chịu sao có thể nhường đường cho cậu ta được.
“Cái đó… tao cũng không muốn vào đâu. Chỉ là bây giờ tao không vào coi như khoa tiếng Trung tự bỏ quyền thi đấu.” Lâm Phong giang tay ra ngượng ngùng nói.
“Mày… là ai?” Trong lòng mọi người cảm thấy có chút không ổn.
“Tao là… Lâm Phong.” Lâm Phong cười một tiếng, mặc kệ đám sinh viên đang cầm “lễ vật” chen vào trong sân vận động.
Ngoài sân vận động, đám người kia hóa đá.
Một đám người trợn mắt ngoác mồm, sững sờ!
Ngay lập tức, có một giọng nói lớn!
“Là tên khốn kiếp này!”
“Vậy mà cậu ta lại tự biên tự diễn! Tên Lâm Phong đáng chết. Nuốt lễ vật của tao đi.”
Chỉ tiếc, giờ phút này Lâm Phong đã tiến vào sân vận động.