Chương 8: Chơi Game Đỉnh
Lâm Phong! Lâm Phong!
Tiếng chủ nhiệm Triệu Đại Hải vang lên bên ngoài ký túc xá.
Lâm Phong vừa chơi game xong, để điện thoại xuống, mở cửa phòng ký túc xá.
Đột nhiên bị sốc.
Tại sao ở ký túc lại xuất hiện một đám người ojii-san(*) trung niên U30 U40 thế này? Trong số đó còn có mấy gương mặt quen thuộc nữa.
(*) đàn ông.
Ở ngoài cửa, mọi người đổ dồn ánh mắt vào trong.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, tia nắng chiếu xuống người Lâm Phong! Cả người mày giống như tiên tử, thoát tục bụi trần!
Mặc dù nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đôi mắt hơi giãn ra dường như đã nhận ra người khác tới!
Lúc này đây!
Mọi người đều cảm thấy rằng họ đã đến đúng nơi!
“Hiệu trưởng, chủ nhiệm mọi người đến đây có chuyện gì không?”
Lâm Phong nghi hoặc nhìn về phía đám người, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi hiệu trưởng nghe được lời nói của Lâm Phong, giống như ăn trộm, lùa hết đám người vào ký túc xá, sau đó.
Rầm!
Cửa ký túc bị đóng lại, thậm chí là khóa chặt.
Ngay cả Lâm Phong cũng kinh ngạc phát hiện trước cửa có một người canh giữ! Cấm các sinh viên khác đến gần!
Điều quan trọng là Lâm Phong biết người đó! Chủ nhiệm phòng giáo vụ, người luôn nổi tiếng là nghiêm khắc và cương trực!
Đợi đến khi cửa đóng chặt, lại phát sinh một chuyện làm Lâm Phong nghẹn họng trân trối nhìn.
Anh thấy tất cả các lãnh đạo trong trường học đi đều theo nhịp!
Rút tiền, lấy phong bao đỏ trong túi đưa cho Lâm Phong! Mọi người đồng loạt mở miệng.
“Lâm Phong, chúc mừng cậu sắp làm cha.”
“Á…”
Lâm Phong ngẩn người!
Bản thân sắp làm cha rồi? Sao anh lại không biết gì hết vậy? Anh vẫn là xử nam mà! Đây là bắt anh đổ vỏ sao?
“Đợi đã.”
“Chuyện này là sao?”
“Hiệu trưởng, mọi người đang nói cái gì vậy? Sao em nghe không hiểu gì hết?”
Lâm Phong nhịn không được hỏi.
“Aizz!” Vương Vĩ Lâm thở dài một hơi, tiến lên phía trước vỗ vai Lâm Phong, trầm giọng nói: “Lâm Phong, chúng thầy biết cả rồi!”
“Yên tâm, chúng thầy không cổ hủ đâu! Cậu và Vu Như Yên đều đến tuổi trưởng thành rồi! Chúng thầy không có ý kiến gì đâu mà!”
“Mặc dù hai người bây giờ đó hai đứa con rồi, hơi sớm thật. Nhưng mà cũng là vợ chồng hợp pháp, chúng thầy có thể hiểu được!”
Lâm Phong hoàn toàn sững sờ! Bản thân chỉ đóng vai bạn trai hờ của Vu Như Yên thôi mà, sao hiện tại lại có con luôn rồi?
Ai đồn vậy!
Lâm Phong không khỏi hiếu kì, rất nhanh, trong lòng của anh liền biết được đáp án.
A Trạch.
Trong nháy mắt, Lâm Phong có chút bối rối …
Nghĩ đến chuyện Vu Như Yên nghe được tin đồn này…
Aizz, lời đồn giết người.
Trong lòng Lâm Phong muốn giải thích rõ ràng.
Chỉ là… hồng bao đưa đến trước mặt, quả thực có chút hấp dẫn. Không nhận là ngu.
Lâm Phong đứng thẳng người, gật gật đầu rồi chậm rãi mở miệng.
“Hiệu trưởng, vậy mọi người đều biết chuyện rồi nên em cũng không che dấu làm gì nữa. Không sai, chính là như mọi người biết đó.”
Ngay lập tức, những phong bao lì xì trên tay mọi người bị quét sạch với một đà kinh thiên động địa!
“Nói như vậy, cậu và Diệp Thanh Ngư, Tả Yên Nhiên cũng có gì đó?”
Hiệu trưởng Vương nhịn không được sự kích động nói.
“Cái gì?”
Lâm Phong rùng mình một cái, suýt chút nữa ném phong bao đỏ trong tay xuống đất!
Tin đồn rốt cuộc là bị lan truyền đến mức độ nào vậy? Sao anh lại có quan hệ với hai nữ thần khác ở đại học Giang Thành?
Nếu nói ra lời này, chỉ sợ sẽ bị đánh chết!
Lâm Phong lập tức giải thích.
“Hiệu trưởng, mấy chuyện này không thể nói lung tung…”
Vương Vĩ Thanh lại thở dài một hơi lắc đầu, phất phất tay nói.
“Lâm Phong, cậu không cần giải thích đâu! Chúng thầy đều là đàn ông, hiểu được chuyện này.”
Cái gì?
Mọi người hiểu được? Mà hiểu cái gì?
Đừng xoắn não nữa. Nói ra thì chết chắc đó.
Nhìn vẻ mặt của mọi người như hiểu thấu vấn đề, Lâm Phong trong lòng thở dài.
Chuyện này đúng là nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Thấy Lâm Phong không phản bác, đám người Vương Vĩ Thành lại thêm khâm phục, ông kích động nói.
“Lâm Phong, chúng thầy cũng không gạt cậu làm gì. Lần này chúng thầy đến đây chính là muốn cậu chia sẻ ít kinh nghiệm. Nói cho chúng thầy biết làm thế nào có thể…”
Nói đến đây Vương Vĩ Thành tiến gần đến tai Lâm Phong, hạ thấp giọng.
“Cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ rực rỡ bên ngoài bay phấp phới(*) …”
(*) Vừa có vợ, vừa bao nuôi được bồ nhí.
Lâm Phong nghe đấy đây lập tức cứng đờ, nhìn hiệu trưởng và những người khác khá kỳ quái, lập tức lắc đầu.
“Chuyện này nhất định không được.”
Đương nhiên không được.
Quan trọng anh vẫn là cẩu độc thân, sao có thể dạy họ cua gái được?
Dạy bọn họ vài chiêu cua gái sao? Dạy họ cách download một cái app sao?
Nghe được sự cự tuyệt của Lâm Phong, sắc mặt Vương Vĩ Thành lập tức có chút khó chịu, nhíu mày nói.
“Lâm Phong, cậu bây giờ vẫn là sinh viên trường đại học Giang Thành. Cậu cũng biết đó, tính tình thầy rất tốt nhưng tao không đảm bảo rằng những giảng viên khác cũng rộng lượng giống thầy. Lỡ như cậu trượt môn…”
Lâm Phong mờ mịt nhìn thấy mấy người kia đang đỏ mắt nhìn mày.
Thậm chí, khoa trương hơn nữa là chủ nhiệm khoa Triệu Đại Hải cúi đầu trước Lâm Phong.
“Lâm lão sư. Thầy độc thân hơn bốn mươi năm nay rồi, van xin lão sư chỉ dạy một chút.”
Aizz.
Chuyện này quả thực là bất đắc dĩ. Lúc này, Lâm Phong cảm giác được phong bao màu đỏ trong tay cực nóng!
Chuyện này trách ai bây giờ?
A Trạch sao?
Rõ ràng anh đã nói với A Trạch chuyện Vu Như Yên.
Đang chắp tay đứng, Vương Vĩ Thành chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Phong phong thái lão luyện.
“Lâm Phong, thầy biết. Rất nhiều chuyện chỉ có thể hiểu mà không thể nói! Nhưng mà Lâm lão sư, thầy nhiều năm nay cũng đúc kết được một kinh nghiệm.”
“Muốn chơi game đỉnh, không thể thiếu vợ được!”
“Thế này đi, cậu nói cho chúng thầy một chút, sao có thể chơi Vương Giả Vinh Diệu hay được?”
Lâm Phong: “…”
Nửa giờ sau, mấy giảng viên rời khỏi ký túc xá của Lâm Phong.
Tất cả đều chợt nhận ra!
Thậm chí, không ít người còn nắm chặt một cuốn sách nhỏ, y như nhặt được kho báu.
Đó đều là bản ghi chép lời lẽ chí lý của Lâm Phong.
Vị chủ nhiệm ế bốn mươi năm kia còn rơm rớm nước mắt. Cầm lấy cuốn sách nhỏ, bộ dạng thành kính so với đọc sách còn nỗ lực hơn trăm lần.
Vừa đi vừa thì thầm.
Trích dẫn của Lâm Phong.
Thứ nhất, nhất định phải học được cách viết status. Có rất nhiều câu thả thích trên Weibo nhất định phải ghi nhớ.
Thứ hai, chơi game, nhất định phải chăm sóc mấy em gái, đừng quan tâm nhiều quá. Chết rồi thì nói, cô ấy có thể sẽ chê nhưng tuyệt đối không được để lỗ.
…
Sau khi các chủ nhiệm đi khỏi.
“Phong thần, Phong thần!”
Rất nhanh, ba người A Trạch cũng trở về.
Lâm Phong nhìn chằm chằm A Trạch rồi nói.
“Bên ngoài đồn tao và Như Yên có hai đứa con, còn một chân đạp ba thuyền, chuyện này có liên quan đến bọn mày phải không?”
“Sinh con? Chân đạp ba thuyền? Phong thần, oan quá. A Trạch tao miệng kín bưng sao có thể đồn được.”
A Trạch nhanh chóng phủi phui mọi chuyện, thề thốt phủ nhận. Loại chuyện này đều là do người khác đồn thổi, làm gì có bằng chứng. Tuyệt đối không úp nồi.
“Được rồi. Được rồi!”
Lâm Phong khoát tay áo, cũng không thèm để ý nữa. Dù gì anh cũng không chịu thiệt. Càng quan trọng hơn là có thu được không ít tiền.
Nhớ đến đống hồng bao trong tay Lâm Phong không khỏi cười một tiếng.
Mấy vị chủ nhiệm này đúng là không tầm thường, xấp này chắc phải hơn vạn.
Cùng lúc đó trong ký túc xá nữ.
Vu Như Yên nghe được tin cô làm mẹ của hai đứa bé, nghiến chặt răng.
Nhưng mà, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
“Đây có thể là một cơ hội tốt…”