Bạch Nhã Băng đang thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên trên vai của Bạch Nhã Băng có một bàn tay to lớn đặt lên, bên vai của Hạ Tử Quyên cũng có bàn tay đặt lên, hai người các cô quay người lại nhìn trước mặt hai người là một người đàn ông đang nở nụ cười dâm tà, miệng thối của ông ta cất tiếng:”Anh có thể làm quen với hai em chứ?”
Tay của ông ta không an phận định trườn xuống dưới ngực hai người các cô, “rắc…rắc” Hạ Tử Quyên cùng Bạch Nhã Băng mỗi người nắm lấy cánh tay của ông ta mà thẳng tay bẻ gãy. Bên trong căn phòng VIP kia, Hạo Dương đứng cạnh Dạ Thành Đông báo:”Lão đại! Hạ tiểu thư đang ở đây và đang gặp rắc rối.”
Dạ Thành Đông cau mày đứng dậy bước ra ngoài, Phương Thần, Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong cùng Tần Đình Danh cũng đứng dậy bước ra ngoài xem kịch vui. Đứng từ xa, mấy người bọn họ nhìn thấy hai cô gái đang bị một đám người dữ tợn vây quanh.
Bạch Nhã Băng nhếch môi mỉm cười, nụ cười gây cho người khác ám ảnh, quá kinh dị đi, trong chớp mắt những khẩu súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào đầu người đàn ông kia cùng những đồng bọn của ông ta, bọn họ sợ hãi, run rẩy. Rất ăn ý, Bạch Nhã Băng cùng Hạ Tử Quyên mỗi người một cước đã người đàn ông kinh tởm kia ngã nằm xuống đất. Chân phải Hạ Tử Quyên đặt dưới cằm người đàn ông nâng gương mặt ông ta lên, cô mỉm cười động lòng người nhưng chứa đầy sự độc ác, đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo, quỷ dị:”Không tồi! Làm chuột bạch cho tôi được.”
Những thuộc hạ của Bạch Nhã Băng nghe những lời nói của cô thì rùng mình, ớn lạnh bọn họ ai cũng biết cô đáng sợ đến cỡ nào, họ thà đắc tội với Bạch Nhã Băng còn hơn là đắc tội với Hạ Tử Quyên, Hạ Tử Quyên biết cách hành hạ người khác khiến người đó đau đớn, khốn khổ tột cùng. Hạ Tử Quyên dùng đôi giày nhọn hoắc của mình đạp mạnh lên hai bàn tay của ông ta rồi rời khỏi, Bạch Nhã Băng cũng rời khỏi theo cô, những thuộc hạ của Bạch Nhã Băng không cần hai người các cô nói cũng biết nên làm thế nào, trực tiếp lôi bọn họ đi, tất cả những hành động của Hạ Tử Quyên đều được thu vào tầm mắt của những người đàn ông kia ngoại trừ chú ý đến Hạ Tử Quyên Lục Dĩ Tường còn chú ý đến cô gái đi bên cạnh cô, anh dõi mắt theo cô gái đó đến khi biến mất hẳn.
Hạ Tử Quyên lái xe về Dạ viên, cô bước thẳng lên nằm lên giường, có gì đó không đúng Hạ Tử Quyên ngồi bật dậy nhìn những vật dụng trong căn phòng. Tại sao lại có đồ dùng của Dạ Thành Đông trong phòng cô? Cô nhanh chóng bước đến tủ quần áo, mở ra cô mặt mày nhăn nhó, trong tủ quần áo của cô lại có quần áo của anh. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một lúc sau đó, Dạ Thành Đông quay trở về anh bước lên phòng của cô, vừa mở cửa anh nhìn thấy cô đang ngồi ở ghế sofa chân vắt chéo lên nhau, gương mặt hình sự, ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, anh biết cô đang tức giận vì chuyện gì nhưng anh lại cố tình hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Em là đang đợi tôi về sao? Đổi ý muốn làm ấm giường cho tôi sao?”
Hạ Tử Quyên tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng kèn kẹt:”DẠ THÀNH ĐÔNG! Quần áo, đồ dùng của anh ở trong phòng tôi là như thế nào?”
Dạ Thành Đông vừa đi đến tủ quần áo vừa nói:”Em đã không thích phòng của tôi thì tôi chỉ đành dọn qua phòng của em.”
Anh lấy quần áo bước vào phòng tắm, cô hận không thể băm anh ra trăm mảnh, một lúc sau anh bước ra phòng tắm thì mặt cô vẫn hầm hầm, anh khẽ bật cười lôi cô lên giường, ôm chặt cô giọng nói dịu dàng:”Đừng giận nữa, ngủ đi.”
Hạ Tử Quyên bất ngờ khi nghe giọng nói dịu dàng này của anh, lần đầu tiên có một người đàn ông nói chuyện dịu dàng như thế với cô.
Trời sáng, Hạ Tử Quyên thức dậy đi thay đồ bước ra thì anh vẫn còn đang ngủ, cô ngồi lên bàn trang điểm thoa chút son, từ phía sau giọng nói trầm ấm cất lên:
“Định đi xử lý tên đàn ông tối qua sao? Giết chết?”
Cô quay người mỉm cười nhìn anh:”Có thể coi là vậy vì trước sao gì hắn cũng phải chết trước khi chết phải chịu chút đau đớn mới vui chứ.”
Dạ Thành Đông bật cười, lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất độc ác anh nhướng mày cười nhìn cô:”Tôi nhớ em là bác sĩ mà nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu người.”
Hạ Tử Quyên mỉm cười như không, đôi mắt không chút gợn sóng:”Đối với những người bác sĩ khác thì nhiệm vụ chỉ có cứu người nhưng đối với tôi tôi làm bác sĩ có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người, chỉ cần người đó là người tôi chướng mắt thì tôi sẽ không tiếc tiễn họ xuống gặp Diêm vương đâu.”
Dạ Thành Đông tán thưởng cô, lời nói độc ác tuyệt tình như vậy:”Vậy nếu tôi khiến em chướng mắt em cũng tiễn tôi đi sao?”
Hạ Tử Quyên lời nói nửa thật nửa đùa:”Có thể đó.”
Dạ Thành Đông cười nhẹ xuống giường đi thay đồ, trước khi vào phòng tắm anh quay đầu nhìn cô:”Ăn sáng rồi hãy đi.”
Hạ Tử Quyên đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn, đợi anh xuống ăn cùng, anh bước xuống thấy cô đang ngồi đợi mình ăn sáng trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Anh bước xuống ngồi vào bàn, thức ăn được dọn lên. Dạ Thành Đông nhìn cô hiếu kỳ về gia đình cô mà hỏi:”Em ở đây rồi không đi làm gia đình em không lo lắng sao?”
Gương mặt, đôi mắt của Hạ Tử Quyên lập tức thay đổi khi nhắc đến gia đình, lo lắng sao? Cô cảm thấy thật buồn nôn khi nghe hai chữ lo lắng này, Hạ Tử Quyên cố nở nụ cười rất giả tạo:”Tôi tự lập từ nhỏ bọn họ luôn an tâm, tin tưởng tôi nên họ không lo lắng.”
Dạ Thành Đông khẽ cau mày nhìn cô không nói gì nữa, anh có thể thấy được đôi mắt đầy sự hận thù, căm phẫn khi nhắc về gia đình cô nụ cười đó của cô anh biết đó giả tạo nhưng anh cũng không hỏi nữa anh biết nếu cô muốn nói cho anh biết thì tự khắc cô sẽ nói anh không phải là người thích ép buộc. Nhưng điều lạ là anh điều tra tại sao lại không có biết rõ về gia đình, chỉ biết qua loa về cô. Không hề chi tiết, cô học ở đâu? Mối quan hệ giữa cô và gia đình như thế? Anh đều không điều tra được giống như ai đó đã phong tỏa về nó.
=======
Chương 10: Dự tiệcBạch gia, Hạ Tử Quyên vừa bước xuống xe lập tức có người dẫn cô đi vào căn phòng bí mật, đó là nơi tra tấn, xử tội cực kỳ dã man của Bạch gia Hạ Tử Quyên trong lòng hứng khởi, hưng phấn, cô bước vào tất cả thuộc hạ đều cúi đầu chào cô, Bạch Nhã Băng đã ở đó đợi cô thấy cô đến Bạch Nhã Băng vui vẻ câu tay cô chỉ vào tên đã đắc tội hai người các cô vào tối hôm qua.
Gã đàn ông đó có thể thấy được đôi mắt của Hạ Tử Quyên cực kỳ khát máu, nó giống như một con quỷ đang nhìn thấy con mồi và chuẩn bị hút máu vậy, rất đáng sợ. Hạ Tử Quyên lấy trong túi xách ra một lọ thủy tinh bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ như máu, Bạch Nhã Băng cùng những thuộc hạ ở đó thấy cô lấy ra lọ thủy tinh ấy liền nuốt một ngụm nước bọt lùi ra xa nhất có thể, Hạ Tử Quyên mỉm cười nhìn người đàn ông đó, nụ cười ấy khiến người khác cảm thấy cái chết đã đến gần:
” Không sao! Cái này tôi chỉ mới chế ra vẫn chưa có lợi hại lắm, không cần lo.”
Vừa nói Hạ Tử Quyên vừa bóp miệng đổ chất lỏng ấy vào miệng của tên đàn ông ấy, đổ một cách thuần thục khiến chất lỏng màu đỏ ấy không bị đổ ra ngoài dù chỉ một giọt. Chỉ trong chốc lát, người đàn ông kia nằm lăn ra đất đau đớn, khổ sở vô cùng, Bạch Nhã Băng nhìn cô có chút ghê sợ tuy đã nhìn thấy cô làm như vậy nhiều lần rồi nhưng vẫn không tránh khỏi đổ mồ hôi lạnh, rùng mình:
“Quyên Quyên! Cái chất lỏng đó nó sẽ khiến người khác bị cái gì?”
Hạ Tử Quyên bước đến câu cổ Bạch Nhã Băng nhướng mày, vui vẻ như không có chuyện gì:”Cậu cứ xem đi rồi sẽ biết.”
Trên người của tên đàn ông đó bỗng xuất hiện rất nhiều dòi lút nhút bò ra từ trong người, mắt mũi miệng trong lỗ tai đều có dòi bò ra trong rất đáng sợ, kinh dị, Băng Nhã Băng cảm thấy buồn nôn, tay siết chặt lấy cánh tay của Hạ Tử Quyên những thuộc hạ ở đấy nhìn thấy đều toát mồ hôi lạnh, run như cầy sấy dù người đó không phải là họ.
Hạ Tử Quyên mỉm cười thích thú:”Đúng như mong đợi trở thành một cái xác khô.”
Bạch Nhã Băng khóc không ra nước mắt với cô bạn của mình, kéo tay cô bước nhanh ra ngoài:”Quyên Quyên! Đi ra ngoài thôi ở đây nữa là tớ sẽ ói chết đó.”
Bước ra khỏi căn phòng đó, Hạ Tử Quyên hắc xì liên tiếp ba cái Bạch Nhã Băng liền cho người lấy áo khoác đem đến cho Hạ Tử Quyên, liên tục trách móc cô:
“Cậu đó chắc chắn bị cảm rồi, biết cơ thể của mình dễ bị cảm khi trời lạnh vậy mà đi ra ngoài lại mặc có một cái áo khoác mỏng như vậy.”
Vừa định mở miệng nói, Hạ Tử Quyên lại hắc xì liên tục, Hạ Tử Quyên mỉm cười, xoa xoa mũi mình:”Tớ không sao chỉ bị cảm nhẹ chút thôi tớ cảm thấy bị cảm cũng có lợi đó, mũi tớ khỏi cần ngửi thấy mấy mùi kinh kia. À đúng rồi, tớ chuẩn bị thí nghiệm thêm một số thuốc mới cậu đi xem không?”
Bạch Nhã Băng giật mình, lắc đầu không ngừng, đùa sao? Chỉ cần đứng ở ngoài cánh cửa của căn phòng đó là Bạch Nhã Băng đã cảm thấy ớn lạnh, sởn da gà hết rồi huống chi kêu cô vào đó xem, cô cố gượng cười:”Không cần.”
Hạ Tử Quyên vẫn không buông tha nhìn sang đám thuộc hạ mỉm cười “thân thiện”:” Các người có ai muốn vào trong đó xem thử không?”
Đám thuộc hạ kia lắc đầu kinh sợ, cho bọn họ trăm lá gan cũng không dám bước vào tha kêu họ đi chém giết còn hơn là vào căn phòng đó.
Thời gian dần trôi qua trời cũng đã tối, Hạ Tử Quyên lái xe quay trở về Dạ viên vừa về đến đã thấy Dạ Thành Đông ngồi phòng khách chờ cô, thấy cô về Dạ Thành Đông đứng dậy tiến đến gần cô, từ bên trong rất nhiều người hầu bước ra trên tay mỗi người là mỗi thứ khác nhau, có váy dạ hội, trang sức, túi xách, giày cao gót.
Dạ Thành Đông không nhanh không chậm nói với cô:”Em hãy đi thay đi, cùng tôi đi dự tiệc của tập đoàn Lưu thị.”
Hạ Tử Quyên không nói gì cùng với những người hầu đem đồ lên phòng thay, một lát sau cô bước xuống trong bộ lễ phục cúp ngực màu xanh da trời nhẹ nhàng, tóc cô được búi lên điểm nhẹ trên mái tóc cô là một đóa hoa màu xanh cùng tông với váy, đôi giày màu trắng đính đá, từ hoa tai, vòng cổ, lắc tay trên người cô đều lấp lánh, rất đẹp. Dạ Thành Đông nhìn cô không rời mắt từ lúc cô bước xuống, anh cũng thay một bộ vest màu đen, cà vạt màu xanh dương. Hạ Tử Quyên khoác tay vào tay anh bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen.
Đến nơi, bước vào trong buổi tiệc tất cả ánh mắt đều hướng về phía hai người nữ thì nhìn anh bằng ánh mắt say đắm, cực kỳ ghen tị với cô còn nam thì nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng hận không thể ăn cô, cô quá xinh đẹp, quá quyến rũ. Dạ Thành Đông cảm thấy được những ánh mắt kia đang nhìn về phía cô anh lập tức quăng cho họ cặp mới lạnh lão, sắc bén như một lời cảnh cáo. Do cô bị nghẹt mũi nên mũi cô không nhạy khó có thể phân biệt được mùi, Hạ Tử Quyên cảm thấy khá mừng về điều này đỡ phải cho cô khó chịu. Nhưng cô không biết rằng có một ánh mắt thèm thuồng hận không thể nuốt cô vào bụng ngay bây giờ của Lưu Kim Bằng chủ tịch tập đoàn Lưu thị, tuy ông ta đã già rồi nhưng tính háo sắc vẫn không thể bỏ. Lưu Kim Bằng đã bỏ thuốc vào trong rượu rồi nhờ phục vụ đưa đến cho cô, Hạ Tử Quyên không nghi ngờ mà cầm lên uống Dạ Thành Đông bận xã giao với những người khác nhưng anh vẫn luôn để cô trong tầm mắt.
Hạ Tử Quyên cảm thấy cơ thể có chút không ổn cô nhanh nhạy đoán ra trong rượu có vấn đề, cả người của cô nóng ran cô nhanh chóng bước nhanh vào nhà vệ sinh, vừa chuẩn bị bước vào cô loạng choạng muốn ngã thì có ai đó đã đỡ cô, đôi mắt cô như có một lớp sương bao phủ cô cố gắng tỉnh táo để nhìn. Lưu Kim Bằng? Hạ Tử Quyên nhìn thấy đôi mắt đầy dâm tà của ông ta cô liền biết người bỏ thuốc cô chính là tên dê già này. Hạ Tử Quyên vùng vẫy khỏi tay ông ta nhưng cả người cô không còn sức lực nữa. Dạ Thành Đông không thấy cô nữa liền nhanh chóng đi tìm thấy cô đang vùng vẫy trong tay của Lưu Kim Bằng, mặt anh tối sầm lại, đôi mắt tựa như có thể giết người nhanh chóng bước đến đoạt lấy cô từ tay Lưu Kim Bằng, giọng nói lạnh lẽo:”Lưu tổng! Ông cũng to gan thật dám động đến người phụ nữ của tôi.”
Lưu Kim Bằng sợ hãi, cười cười phủ nhận nói với anh:”Dạ tổng! Cậu cũng thật biết nói đùa tôi thì làm sao có lá gan dám động đến người phụ nữ của cậu chứ?”
Dạ Thành Đông trừng mắt nhìn ông ta rồi nhìn cô gái đang trong lòng mình, anh biết cô đã bị trúng thuốc không chần chừ nhanh chóng bế cô rời khỏi buổi tiệc lên xe bảo thuộc hạ lái nhanh trở về.