Dạ viên, Hạo Tư đang ngồi thẩn thờ nhớ đến Tô Vũ thì điện thoại của anh reo lên là Hạ Tử Quyên gọi đến, anh nhấc máy nghe, bên kia Hạ Tử Quyên không nhanh không chậm nói:”Hiện tại cậu rảnh chứ? Tôi muốn gặp cậu.”
Hạo Tư im lặng một lúc rồi cất giọng:”Được.”
“Vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, lát nữa gặp.”
“Được.”
Địa chỉ được gửi đến, Hạo Tư đi thay đồ rồi bước ra ngoài, Dạ Thành Đông cùng Hạo Phú, Hạo Dương và Thành Siêu ngạc nhiên khi thấy anh chịu rời khỏi phòng, Hạo Phú nhanh chóng bước đến thắc mắc hỏi:”Hạo Tư! Cuối cùng cậu cũng chịu rời khỏi phòng nhưng mà cậu định đi đâu vậy?”
Hạo Tư gương mặt rất lạnh lùng không còn giống như Hạo Tư vui vẻ như lúc trước nữa:”Lão đại! Tôi ra ngoài có một chút chuyện.”
Dạ Thành Đông gật đầu:”Cậu đi đi.”
Hạo Tư lái xe rời đi, Hạo Dương, Thành Siêu, Hạo Phú tò mò, hiếu kì không biết là có chuyện gì mà có thể khiến anh ra khỏi phòng, lại còn gấp gáp như vậy?
Lái xe đến một quán nước, Hạo Tư bước vào nhìn thấy Hạ Tử Quyên đang ngồi một góc anh bước đến ngồi xuống, gọi đồ uống rồi hỏi:
“Sư phụ! Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Quyên nhìn anh gầy hơn trước rất nhiều, gương mặt xanh xao hơn nữa anh không còn vui vẻ, thoải mái như trước nữa đủ để cô biết anh đau lòng cỡ nào trước cái chết của Tô Vũ:
“Tôi muốn giao cho cậu một món đồ.”
Hạ Tử Quyên lấy ra từ trong túi xách một sợi dây chuyền đưa cho anh:
“Hôm qua là sinh nhật của cậu đúng không? Trước khi Tiểu Vũ mất em ấy đã cho người đặt làm sợi dây chuyền này để nhân dịp sinh nhật tặng cho cậu nhưng bây giờ không có cơ hội nữa rồi nên tôi mới giao sợi dây chuyền này cho cậu.”
Hạo Tư cầm lấy sợi dây chuyền mà đôi mắt đỏ hoe:”Cảm ơn.”
Hạ Tử Quyên an ủi anh:”Cậu đừng quá đau buồn nữa, mà đúng rồi chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền có khắc tên của cậu đó.”
Anh cầm lên xem, quả thật trên đó có khắc hai chữ Hạo Tư, Hạ Tử Quyên đứng dậy:”Tôi có việc phải đi trước đây.”
Cô rời đi bước lên xe, cô nhận được một tin nhắn với một định vị:
“Hãy nhanh đi đến định vị này. Cứu người! Nhanh lên.”
Cô ngạc nhiên tuy nghi ngờ nhưng cũng lái xe nhanh đến định vị mà người bí ẩn đã gửi.
Lạc Tuyết Nhàn đang lái xe đi đến trung tâm mua sắm, bà cảm thấy mình lái quá nhanh nên đã đạp phanh thắng để chạy từ từ lại nhưng lại không được bà hốt hoảng cố gắng đạp phanh lại, một tin nhắn gửi đến điện thoại của bà:
“Hãy nhảy ra ngoài.”
Bà lo nhìn dòng tin nhắn ấy mà không hay phía trước có một chiếc xe tải đang lao đến, bà hoảng hốt bẻ lái, chiếc xe sắp tông vào thành cầu lao xuống sông bà nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, chiếc xe nhanh chóng tông vào thành cầu rồi lao thẳng xuống sông.
Lạc Tuyết Nhàn lăn mấy vòng trên đường rồi bất tỉnh máu từ trên người bà chảy ra rất nhiều, Hạ Tử Quyên vừa lái xe đến đã nhìn thấy cảnh tượng này nhanh chóng xuống tiến hành cầm máu rồi lái xe nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, đặt bà nằm trên băng ca cô nhanh chóng bảo với mấy y tá:
“Chuẩn bị phòng phòng cấp cứu nhanh lên.”
Tấm bảng trên phòng cấp cứu được bật lên, bên trong Hạ Tử Quyên căng thẳng cấp cứu cho bà.
Dạ viên, Dạ Thành Đông cùng bọn người Hạo Phú hay tin liền nhanh chóng chạy đến hiện trường, cảnh sát cùng người dân tập trung ở cầu và ven sông, anh lo sợ, cả người run rẩy nhìn thấy cảnh sát vớt chiếc xe lên anh đã hoàn toàn ngã khụy xuống, đó chính là chiếc xe của mẹ anh không thể sai được, anh định lao xuống sông thì Hạo Dương cản anh lại, anh đau đớn, bật khóc miệng liên tục gọi:
“Mẹ!!!!”
Hạo Tư vừa về Dạ viên nghe tin dữ liền lập tức lái xe đến đó, một cảnh sát bước đến chỗ anh, chào rồi hỏi:”Xin hỏi anh có phải là người nhà của chủ nhân chiếc xe này?”
Anh thẩn thờ trả lời:”Đúng vậy!”
Cảnh sát đưa cho anh một túi nilong bên trong là một chiếc giày cao gót màu đen, cảnh sát hỏi anh:”Xin hỏi chiếc giày này có phải là của mẹ anh không?”
Tay anh run rẩy cầm lấy, khẽ gật đầu nước mắt cứ không ngờ rơi xuống:
“Đúng vậy! Là của mẹ tôi.”
“Hiện tại thi thể của mẹ anh vẫn chưa tìm được chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm thi thể, mong anh đừng quá đau buồn.”
Thành Siêu bước đến cạnh anh:”Lão đại! Đoạn đường này và xung quanh đây không có camera nên chúng ta không thể nào biết được là chuyện gì xảy ra.”
Hạo Tư đi đến cùng với một đội cứu hộ chuyên nghiệp, đội cứu hộ ngay lập tức đi xuống tiến hành công việc.
Bệnh viện Ái Tâm
Hơn hai tiếng đồng hồ, trong phòng cấp cứu cô đã cứu sống được Lạc Tuyết Nhàn cô nhờ y tá đẩy bà vào phòng VIP, chăm sóc chu đáo, cẩn thận cho bà, cô cũng ở căn phòng của Lạc Tuyết Nhạn, cô thở mạnh rồi ngồi dựa vào ghế xoa xoa hai bên trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, cô bước ra ngoài gọi điện cho Bạch Nhã Băng:”Tối nay tớ có chút chuyện nên tớ sẽ không về, cậu đừng lo cho tớ.”
Bạch Nhã Băng gật đầu đáp:”Tớ biết rồi, cậu phải cẩn thận đó.”
Nói xong, cô tắt máy quay vào trong chăm chú nhìn tin nhắn mà người bí ẩn kia đã gửi, người bí ẩn kia nhắn cứu người người mà người đó muốn cứu là bà sao? Hay chính là bà là người gửi tin nhắn đó? Trong đầu cô hiện lên rất nhiều nghi vấn chỉ có thể đợi bà tỉnh lại mà hỏi rõ.
Tiểu Ân bước vào đem một chút đồ ăn cho cô:”Chị Quyên Quyên! Chắc chị đói rồi đúng không? Em có mua chút đồ ăn cho chị nè, chị hãy ăn đi.”
Hạ Tử Quyên cầm lấy, cười nhẹ:”Cảm ơn em Tiểu Ân!”
Tiểu Ân ngồi xuống cạnh cô thắc mắc hỏi:”Đây là ai vậy chị?”
Cô nhếch môi mỉm cười lắc đầu:”Chị cũng không biết lúc nãy chị lái xe có nhận được một nhắn bảo chị cứu người này chị cũng không biết là ai? Nên chị phải ở lại đây đợi bà ấy tỉnh lại hỏi rõ.”
Tiểu Ân gật gù hiểu ra, Hạ Tử Quyên mở hộp đồ ăn ra ăn:”Đồ ăn rất ngon đó, em ăn chưa ăn cùng chị luôn đi.”
Tiểu Ân lắc đầu:”Em ăn rồi mới mua cho chị đó.”
=======
Chương 48: Nhận con dâuọi người đều rầm rộ hết cả lên Dạ Thành Đông đau khổ, luôn cho người tìm kiếm dưới sông trong lòng luôn nuôi hi vọng.
Bệnh viện Ái Tâm
Lạc Tuyết Nhàn khẽ mở mắt tỉnh dậy, đầu quay nhẹ sang một bên bà nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn đang nằm ngủ trên ghế sofa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến Hạ Tử Quyên thức dậy, vừa mở mắt đôi mắt cô liền liếc nhìn về phía bà.
Nhìn thấy bà tỉnh lại, cô đứng dậy tiến về phía bà, quan tâm hỏi:”Bác đã tỉnh lại rồi sao? Để cháu kiểm tra cho bác.”
Lạc Tuyết Nhàn chăm chú, quan sát nhìn cô khẽ gật gù mỉm cười, Hạ Tử Quyên kiểm tra cho bà xong, nói:”Bác đã không sao rồi.”
Thấy bà cứ nhìn cô mãi, cô sờ lên mặt mình cười cười hỏi:”Mặt cháu có dính gì sao?”
Lạc Tuyết Nhàn đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt lấp lánh như sao, vui vẻ, thẳng thắng hỏi:”Cháu tên gì? Mấy tuổi rồi? Đã có bạn trai chưa?”
Hạ Tử Quyên ngơ ngác không hiểu gì cũng miễn cưỡng trả lời:
“Dạ…Cháu tên Hạ Tử Quyên năm nay 22 tuổi cháu chưa có bạn trai.”
Lạc Tuyết Nhàn vỗ tay một cái vui mừng lập tức đề nghị với cô:
“Vậy thì tốt quá, cháu có thể làm con dâu của bác không? Con trai của bác rất đẹp trai, rất tài giỏi năm nay nó 26 tuổi. Cháu làm con dâu bác nha.”
Khóe môi cô giật giật, rất bất ngờ trước lời đề nghị bá đạo này của Lạc Tuyết Nhàn, cô thật sự không thể tin được là bà chỉ mới gặp cô có một lần mà muốn cô làm con dâu của bà.
Lạc Tuyết Nhàn sợ cô tưởng bà là lừa đảo hay gì đó liền nói:
“Cháu đừng tưởng bác là lừa đảo hay là sợ con trai bác là người xuất hay gì khác, con trai bác là chủ tịch tập đoàn Dạ thị.”
Mắt của Hạ Tử Quyên mở to hơn bao giờ hết, há hốc miệng, ngờ vực hỏi lại:
“Bác nói con trai bác là chủ tịch tập đoàn Dạ thị? Con trai của bác là Dạ Thành Đông sao?”
Lạc Tuyết Nhàn mắt sáng rực hỏi:”Cháu biết con trai bác sao?”
Mặt mày cô vặn vẹo khó coi:”Dạ cháu có biết chút chút nhưng mà chẳng phải anh ta đang có bạn gái là Nghê Quân Dao sao? Bác còn muốn cháu làm con dâu?”
Lạc Tuyết Nhàn hừ một tiếng vừa nghe nhắc tên cái tên Nghê Quân Dao là bà lại bực mình:”Bác sẽ không đồng ý để Nghê Quân Dao làm con dâu bác đâu, vừa nhìn đã biết đó là một con hồ ly chuyển thế đôi mắt hiện lên đầy sự xấu xa, độc ác. Nhưng còn cháu bác vừa nhìn đã vừa ý vừa nhìn đã biết cháu là một người rất tốt, một người rất tài giỏi.”
Cô muốn ngã ngữa, nhưng bà nói rất đúng Nghê Quân Dao đích thị là một con hồ ly xấu xa cô khâm phục mắt nhìn người của bà, Lạc Tuyết Nhàn nắm lấy tay cô:
“Vậy cháu hãy làm con dâu bác nha.”
“Dạ không được đâu, cháu không tốt như bác nghĩ đâu.” Hạ Tử Quyên lắc đầu lia lịa.
“Không tốt chỗ nào cháu hãy nói bác nghe xem.”
Cô bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ, rồi tự bêu xấu chính bản thân mình:
“Cháu ăn rất nhiều, bình thường cháu ăn bằng bốn năm người ăn.”
Lạc Tuyết Nhàn ngạc nhiên nhướng mày hỏi:”Cháu ăn nhiều vậy sao?”
Cô gật đầu như băm tỏi, cứ tưởng bà sẽ sợ mà từ bỏ ý định nhưng không… Lạc Tuyết Nhàn vô tư nói với cô:”Ăn như vậy mới tốt chứ, con dâu bác phải như vậy khác người bình thường phải có nhiều điểm hơn người.”
Hạ Tử Quyên suy nghĩ lý do khác ghê gớm hơn:”Cháu đã từng giết người rồi, tay cháu dính rất nhiều máu.”
Lạc Tuyết Nhàn khẽ nhướng mày một cái bình thản trả lời:
“Như vậy thì có sao? Con trai bác cũng đã từng giết người tay cũng dính rất nhiều máu, cũng nói cho cháu biết luôn bác cũng đã từng giết người.”
Cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô choáng váng với bà:”Cháu rất quậy phá, ăn chơi lêu lỏng.”
Bà vẫn bình thản đáp trả:”Vậy thì bác sẽ cùng cháu quậy phá, ăn chơi lêu lỏng với lại từ lúc trẻ cho đến bây giờ bác vẫn như vậy mà thích quậy phá lắm.”
Hạ Tử Quyên khóc không ra nước mắt mà, cô hết biết phải nói gì với bà rồi bà quá lợi hại, Lạc Tuyết Nhàn cười hì hì nhìn cô:
“Vậy cháu đồng ý làm con dâu bác nha, hiếm lắm mới có người có chung sở thích với bác.”
Hạ Tử Quyên hoàn toàn bại dưới tay bà, cô đành đánh trống lảng lảng sang chuyện khác:”Mà bác cho cháu hỏi là bác nhắn tin bảo cháu đến cứu bác hay sao?”
Lạc Tuyết Nhàn nhíu mày, lắc đầu:”Bác có biết cháu là ai đâu mà nhắn? Cháu nhận được tin nhắn như thế nào?”
“Người đó gửi cho con định vị của bác rồi nhắn bảo cháu cứu người nhanh lên, khi cháu chạy đến đó thì nhìn thấy bác đang nằm trên đường.”
Lạc Tuyết Nhàn đột nhiên gương mặt nghiêm túc:”Bác cũng nhận được một tin nhắn từ người lạ bảo bác hãy nhảy ra khỏi xe nhanh.”
Hạ Tử Quyên lấy điện thoại đưa cho bà xem:”Bác xem có phải là số điện thoại này nhắn cho bác không?”
Lạc Tuyết Nhàn gật đầu khẳng định:”Đúng vậy chính là số điện thoại này.”
Bà suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói:”Bác nhờ cháu hãy giữ kín chuyện bác còn sống bởi vì lúc này chắc là báo đã đưa tin, ai cũng cho rằng bác đã chết rồi, bác muốn âm thầm tìm ra hung thủ đã hại bác.”
Hạ Tử Quyên gật đầu đồng ý, rồi cau mày hỏi:”Có người hại bác?”
Lạc Tuyết Nhàn gật đầu:”Có người đã cắt thắng xe của bác, muốn dồn bác vào chỗ chết.”
Hạ Tử Quyên trầm mặt khẽ gật gù, sắc mặt của Lạc Tuyết Nhàn lại thay đổi, bỗng nắm lấy tay cô:”Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Sao? Cháu nghĩ sao muốn làm con dâu bác không?”
Khóe môi của cô lại giật giật, muốn xỉu với bà thầm than thở:”Bác ơi ~ Sao bác nhây quá vậy, quyết tâm quá.”
Lạc Tuyết Nhàn nhìn cô mỉm cười quỷ dị:”Sao bác có thể bỏ qua cho con được chứ? Một khi Lạc Tuyết Nhàn bà nhắm trúng ai thì bà làm sao có thể bỏ qua được chứ? Tử Quyên à ~ Cháu chỉ có thể làm con dâu bác thôi không thể làm con dâu của ai khác được đâu.”