Kỳ thi học kỳ tôi vượt qua một cách thuận lợi, đương nhiên không hề nghi ngờ thực lực của mình, tôi cố gắng vậy mà có gì phải nghi ngờ chứ? Quá nỗ lực. Sau kỳ thi, tôi ung dung đọc tiểu thuyết tối mày tối mặt, chả thèm lo lắng kết quả ra sao như mấy đứa bạn trong lớp, bọn nó ngày nào cũng lên lớp, lấy giấy, bút, máy tính, ngồi nhẩm đi nhẩm lại đoán xem được mấy phẩy, học sinh gì, đứng top mấy trong lớp… nói chung là rất rãnh rỗi để làm những việc vô bổ. Trong khi đó tôi lại khác, hằng ngày nhai kẹo trong những tiết cuối học kỳ một, tâm trạng vô cùng thong thả, biết làm sao giờ? Kết quả chỉ có một thôi, tin tôi đi, nếu bạn rãnh rỗi thì hãy biết tận hưởng như tôi, đừng lo lắng như họ, cứ thả lỏng, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới thôi.
Kết quả tới sau khi hai tuần trôi qua, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi, đứng hạng 3 trong lớp, không tệ. Hạng 1 là Mai Vũ Xuân My, hạng 2 là Lê Thị Thu Phương, hạng là là tôi, đồng hạng với Trần Trung Hiếu, chính là cậu lớp phó học tập mặt lạnh, và hạng cuối cùng trong 5 học sinh giỏi của lớp, là Đoàn Ngọc Quý, cái tên ngồi đầu bàn của tổ tôi…
Học kỳ 2 thoáng cái đã tới. Trong học kỳ này, tôi được coi là không còn trầm nữa, bắt đầu giỏi bắt chuyện cùng với mọi người. Vẫn phải nói trước, kỳ 1 tôi vẫn chưa bao giờ nói chuyện với Đoàn Ngọc Quý, thỉnh thoảng chỉ trao đổi qua loa về vấn đề học tập với cậu ta, ngoài ra không có gì khác. Nhưng sang học kỳ 2, cậu ta cũng dần nổi bật hơn, dường như cũng đang nỗ lực rất nhiều để vượt hạng chúng tôi. Hằng ngày vẫn trôi qua với những tiết học chán nản, thời gian lúc này cũng đã cận kề Tết đến. Trước khi nghĩ tết, lớp chúng tôi được phân công đi lao động. Tổ 3 ( là tổ tôi ) được phân công quét cùng khu với tổ 2. Trước khi bắt tay vào việc, hai tổ đã giao ước và chia rõ ranh giới để quét cho công bằng. Nhưng mà, vì tố 2 lấn ra phía cổng trường một lúc, nên cô chủ nhiệm bắt quét luôn cả ngoài đó, kết quả là vì họ quét nhiều quá nên chắc là hoa mắt, đẩy một phần đất lớn nói là của chúng tôi. Thành viên tổ 3 vốn không chịu thua, liền cãi lại. Thế là hai bên dường như quyết định đấu võ mồm, liên tục nói xỉa nhau. Với trách nhiệm là tổ trường, tôi chả biết làm thế nào, chỉ nghĩ rắng, quét giùm họ một tí chắc cũng không mất mát gì, liền giảng hòa:
– Được rồi, để tớ quét, chuyện nhỏ mà, cần gì làm mất lòng nhau.
Sau đó nhanh chân chạy tới quét khoảng đất đó. Đám thành viên tổ tôi không nhịn được, liền mắng tôi ngốc, rõ ràng là người khác có lỗi, tôi làm thế chẳng khác nào là tự nhận tổ 3 thua. Sau đó, họ còn chả thèm giúp tôi mà tảng ra chỗ khác quét. Tôi thở dài, mặc kệ đi, chửi nhau đã rồi còn chưa biết ai sẽ chịu nhận sai, lòng tự trọng của mọi người đều rất cao, chi bằng hạ thấp lòng tự trọng của mình một tí là có thể giúp mọi người thoải mái rồi.
Tôi nhanh chóng quét nhanh đám đất đó. Đến cuối cùng, còn chút nữa là xong, vì chỗ đó có cát phủ lên cả rác nữa, mà tính tôi lại thuộc cái thể loại ưa sạch sẽ, thế là liền đứng ngây đó nghĩ cách. Quý không biết từ đâu bước tới, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi rồi lại cười, chỉ ra hướng khu đất khác:
– Qua đó quét đi, chỗ này gần xong rồi, Thùy để Quý dọn cho.
– Ừ!- tôi nở nụ cười thân thiện, tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, nhưng mà sự thật là ..
OMG! Lớp mình có người ga lăng thế từ lúc nào vậy?
Bạn tốt, cậu là đúng là bạn tốt, ân nhân à, cảm ơn cậu nhé!
…
Aizz, tôi cũng chả biết phải diễn tả cảm xúc lúc đó như thế nào nữa, cảm giác vô cùng mông lung. Từ đó về sau, tôi vô cùng chú ý tới Quý. Thỉnh thoảng còn ngây người nhìn cậu ta cả tiết trong lớp học mà không biết chán là gì. Tôi cũng chả biết tôi muốn gì nữa. Aizz, chắc là hâm mộ thôi.
Rồi sau tết khi đi học trở lại, tôi dần dần tiếp cận được Quý , rồi trở thành bạn thân của cậu ta trong lớp. Những bài kiểm tra tôi đều cùng My chuyển chỗ, rủ Quý cùng ngồi chung để hỗ trợ nhau trong học tập. Tôi còn nhớ như in tiết kiểm tra môn Lịch Sử, tôi bị Quý cho một phen hú hồn. Cậu ta chưa học bài. Còn tôi thì học từ đầu đến cuối, ngồi sau lưng cậu ta và ngồi bên cạnh My. Tôi làm bài đã xong mà cậu ta vẫn chưa có chữ nào trong giấy. Tôi vốn định đọc bài cho cậu ta, nhưng mà, tôi vừa cầm tờ giấy lên, còn chưa kịp mở miệng thì cậu ta liền quay phắt xuống giật lấy bài kiểm tra của tôi. Aizz, may là tôi còn giữ được bình tĩnh chứ nếu không đã hét lên vì hành động đột ngột ấy. Quý đưa bài của cậu ta cho tôi, nhẹ thì thầm:
– Giữ bài của Quý tí đi, làm giùm câu 1, Quý xem sơ qua lời giải câu 2,3 của bạn đã rồi đưa lại cho.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, đánh nhẹ cậu ta một cái ngay lưng:
– Muốn chết à? Lấy bài của người ta cũng phải nói trước chứ đồ khùng này!
Sau đó, tôi làm giùm Quý câu 1 rồi trả bài cho cậu ta. Câu 2,3 cậu ta nhanh chóng hoàn thành. Cô Sử nghi hoặc nhìn chúng tôi thì thào với nhau như muốn ăn tươi nuốt sống. Chúng tôi còn câu 4 nữa vẫn chưa làm, My biết làm nhưng không chỉ, aizz, bạn bè kiểu đó, tôi nhớ cũng đã chỉ My câu 2 rồi, mà My chả chỉ lại, thế là hết thời gian làm bài.
…
Bữa sau phát bài, My được 9đ, tôi được 8,5đ , Quý chỉ được 7,5đ. Bữa đó My nghỉ không đi học. Quý được phen la My trước mặt tôi không ra gì, nào là nói My bạn bè mà không chỉ bài nhau, uổng công người khác chỉ, rồi … aizz nói chung là chửi nhiều lắm, tôi chỉ biết cúi đầu tiếp thu lời của cậu ta…
Chương 10: Giờ Thể Dục Diễn Kịch Vui VẻAizz chán quá chán quá, chiều hôm nay có tiết Thể Dục a~
Bài học hôm nay của lớp chúng tôi là học nhảy xa. Mỗi tổ chia ra một góc rồi tự tập. Tôi còn đang loay hoay xem cách tập thì My lại kéo tay tôi:
– Đau bụng quá Thùy ơi~
Mẹ ơi! Con người này bao giờ nói chuyện cái giọng cũng ngọt thế à? Tôi nghe mà rợn cả người, nhưng vẫn vờ như rất quan tâm.
– Haizz, vậy thì xin cô nghỉ đi, sợ cô la à?
– Không có, nhưng mà… lỡ tuần này không nhảy rồi tuần sau kiểm tra thì sao biết thực hành được?
Tôi thở dài rồi nghĩ cách, mắt không ngừng tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.
– À, để tớ lấy dầu cho.
– Thôi khỏi, để ráng cũng được.
Thế là, tôi và My tập cùng nhau, mà sao thấy My nhảy lên có vẻ khó khăn thế nhề? Mặt thì nhăn lai, tay thì cứ ôm bụng. Tôi đi về phía ghế đá lấy nước uống. Đến khi quay lại thì thấy Phát đã đứng thế chỗ tôi. Tôi đành ậm ừ qua chỗ mà cậu ta đứng lúc nãy, chính là bên cạnh Quý. Lúc đầu tôi còn cảm thấy kỳ lạ, thằng quỷ sì trum này, chỗ mày không đứng tự nhiên qua chỗ tao làm gì? Sau đó, Quý quay sang tôi cười cười:
– Thằng Phát thích con My á
Wow!!! Chuyện động trời!
Thế là tôi với Quý không tập nữa, cùng nhau đứng tụ lại một góc để quan sát tình hình của cặp đôi kia. Quả nhiên, thằng Phát cứ tập một lát rồi lại quay sang My hỏi có sao không, haha, có chuyện để chọc rồi đây.
– Phát thích My thì nói một tiếng đi để trong lòng không hay – Quý đột nhiên lên tiếng rồi quay sang tôi thì thầm – chuẩn bị xem trò hay này
– Hơ hơ, đợi thôi – Tôi cũng mỉm cười lại, xem như tôi và Quý đã ngầm hợp tác vụ này
Phát quay sang lườm hai bọn tôi
– Tụi bây nói bậy bạ gì zãy? Rãnh quá hơ?
– Rãnh chớ sao không? – Tôi nói to – Thích thì lo bày tỏ đi chớ để người ta có bồ rồi hối hận không kịp.
Đám thành viên trong tổ nghe thế cũng lập tức ùa theo
– My Phát, My Phát, My Phát …
My không nói gì, Phát quay sang trừng mắt nhìn chúng tôi. Tôi liền cười cười đầy ẩn ý
– Tụi tao vô tội a~
Sang đến tiết 2, My càng ngày càng đau hơn, Phát lại quan tâm hỏi có sao không, đương nhiên, tôi và Quý đứng cách đó khoảng 5m, bắt đầu bày trò nghịch ngợm. Hai đứa đứng nói này nói nọ, thì thầm với nhau như hai đứa rãnh hơi. Cuối cùng, Quý mới quay sang tôi, giả vờ giọng bác sĩ:
– Bác sĩ đây, mời chị ngồi xuống nhận kết quả nào.
– Vâng, tôi là Mai Vũ Xuân My, 24 tuổi, vừa mới xét nghiệm xong, trong người cảm thấy không được khỏe, xin bác sĩ chỉ giáo – Tôi cũng giả vờ ho khan, sau đó giả cái giọng ngọt lịm của My
Hai đứa lại được phen đứng cười như hâm. Sau đó, Quý tiếp tục trở lại vai diễn, nghiêm túc nhìn tôi:
– Tôi đến để thông báo cho cô biết…
– Nói dư thừa, đến nãy giờ rồi mà giờ mới kêu đến à? – Tôi nhướn mày
– E hèm, đừng có ngắt lời mình – Quý giả vờ ho – tôi thông báo cho cô biết, cô hiện đã có thai 6 tháng 25 ngày rồi, là một đứa con trai vô cùng khỏe mạnh.
– Wow! Tin sốc.Đa tạ bác sĩ, tôi sẽ cố gắng nuôi dưỡng nó đàng hoàng.
Kịch diễn kết thúc. Tôi với Quý đập tay tỏ vẻ đồng cảm với nhau về kết luận dành cho My, sau đó đi lan cho cả lớp, đứa nào đứa nấy đều cười sặc cả lên. Nhưng mà, cũng vì chuyện đó nên My hờn tôi cả buổi chiều …