• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Có Thể Lấy Lòng Nhưng Không Được Hạ Bệ

Haizz!!! Cái chuyện mà tôi nói là sẽ ” ám sát ” bà cô Vật Lý tên Dung ấy, ngầm tưởng đâu là thuận buồm xuôi gió. Nhưng kết quả là bữa đầu tiên đi bồi dưỡng, tôi đã chịu nỗi nhục vô cùng thậm tệ. Tôi quên mất rằng đến một bài vẽ gương đơn giản tôi cũng không biết làm, bởi vì … aizz… thảm lắm thảm lắm! Trên lớp học thì cô Dung giảng bài sơ sài, điểm cao hay thấp muốn cho là tùy vào cô hết, mà tôi lại có thù oán với môn Vật Lý từ khi mới bắt đầu học nên cái gốc cơ bản bây giờ tôi cũng chả nắm được, mặc dù là có đi học thêm ở cô Thọ. Tôi chính là cái kiểu người không cần hiểu bài, chỉ cần nhìn công thức là có thể áp dụng, và đương nhiên, tôi cũng được xếp vào những đứa học yếu Vật Lý nhất nhóm, đơn giản là vì nhóm vừa ồn, cô Thọ lại vô cùng hiền nên dễ làm tôi nản. Mà lên lớp 7 này, đặc biệt là học kỳ 2, môn Vật Lý của tôi càng ngày càng trượt dốc không phanh, bởi vì… học Điện Học làm gì có công thức để mà áp dụng, toàn là lý thuyết với vẽ một mớ sơ đồ lộn xộn, nhìn sơ qua cũng đã thấy mù mịt rồi. Khi cả đám học sinh bồi dưỡng trong nhóm đã làm hơn một nửa bài tập cô Dung giao cho, tôi vẫn còn đang lơ mơ lật sách xem kỹ phần lý thuyết. Khi bọn nó chạy đi chơi hết rồi, tôi mới bắt đầu đọc đề bài đầu tiên, cảm giác giống như bản thân đang càng ngày càng bị chôn dưới cái hố sâu không đáy, không cách nào ngoi lên được, thậm chí là nếu cái hố ấy có nước thì tôi giống như là đang càng ngày càng chìm T_T

Cũng cứ với tình trạng ” tê liệt dây thần kinh ” như thế, tôi đi bồi dưỡng suốt mấy ngày liền vẫn không cảm thấy mình đã tiếp thêm được kiến thức gì, chả thấy đường đi nào hết, cứ giậm chân tại chỗ. Khi cô Dung giảng bài, đám học sinh giỏi vừa nói chuyện vừa nhai bánh vẫn có thể áp dụng được vào bài tập. Còn tôi, ngồi ngậm bút suốt tiết, mắt nhìn lên bảng vô cùng chăm chú, đến mỗi cái bảng muốn bốc khói, vẫn không có cách nào có thể hiểu nổi bài giảng của cô Dung.Cùng lúc này còn phải tham gia các buổi tập dân vũ ở trường, quả thực là bản thân cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề.Hay là cách học của tôi có vấn đề??? Nghĩ tới chuyện này, tôi liền muốn tìm một sư phụ để thỉnh giáo. Ai đây nhỉ? Không lẽ hỏi cô Thọ? Chắc chắn cô sẽ cho tôi một trận nhừ tử, sau đó có khả năng sẽ còn gọi mẹ tôi để thông báo kết quả học tập, đến lúc đó nhất định tôi sẽ không thể ăn ngon ngủ yên nữa, vậy nên, chính sách khác… À! Thánh vật lý 7/5!

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, bữa sáng cũng không thèm ăn, viện cớ với mẹ đi học sớm là vì cô giáo chủ nhiệm muốn dặn dò gì đó, mẹ tôi cũng có chút nghi ngờ nhưng vẫn miễn cưỡng chở tôi đến trường sớm. Tôi vừa vào lớp liền ngó một lượt xung quanh, Thánh Vật Lý đến rất sớm, tôi cất cặp rồi nhanh chóng đến gần nài nỉ. Đoạn hội thoại dài dòng đó tôi sẽ lượt qua, bởi vì nếu kể ra thì khá mất mặt, tôi phải áp dụng mọi thủ đoạn và biện pháp, ngồi kể lể cho Thánh Vật Lý nghe tôi đã khổ sở ra sao khi đi bồi dưỡng, suốt ngày bị cô Dung mắng, lúc nào cũng lơ mơ, dù có chăm chỉ cỡ nào cũng không thể hiểu nỗi bài giảng trên lớp bồi dưỡng, sau đó, cậu ta tốt bụng vỗ vai tôi, cười cười tỏ vẻ đồng cảm kèm theo chúc thương tiếc:

– Gieo nhân nào gặp quả nấy, mình đã cảnh cáo bạn lúc đầu rồi, đúng là hâm, mắng bạn cả ngày bị hâm chắc bạn vẫn hâm thế. Đã ngơ môn Vật Lý rồi mà vẫn cứng đầu đấu khẩu với cô Dung, số bạn coi như còn may nên không bị cô Dung đè cho rớt. Mình nói cho bạn biết, học kỳ 1 là do cô không chú ý đến bạn, chứ bây giờ, để lọt vào mắt xanh cô rồi, aizz! Đi tự tử đi là vừa~

Tôi bĩu môi phản bác:

– Thì vậy nên mới nhờ bạn giúp, bạn học cô Dung hai năm nay, hơn nữa trên lớp cô còn nâng bạn như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Hứ! Thể loại con cưng như bạn, tớ không tin là không có cách đối phó với mụ phù thủy đó!

À! Hình như còn chưa giới thiệu cho mọi người biết, Thánh Vật Lý lớp tôi là… thằng bạn thân mặt lạnh chó chết ngồi đầu bàn của tôi _ Đoàn Ngọc Quý.

– Có cách – Quý đập bàn – cố lấy lòng cô đi.

– Hửm? – tôi nghẹo đầu – lấy lòng kiểu gì?

– Thì… – Quý gãi đầu – nói chung là đừng có giả vờ ngon ngọt với cô Dung, cô Dung ghét mấy thể loại đó lắm. Ờ… à đúng rồi, muốn lấy lòng cô thì phải dựa vào thực lực của bạn, chỉ cần bạn học giỏi, thích tìm tòi, làm được bài tập nâng cao mà cô Dung ra, thường xuyên giơ tay phát biểu bài, chắc chắn cô sẽ để ý tới. Lúc đầu thì có lẽ cô sẽ gây khó dễ, nhưng chỉ cần vượt qua cái khó dễ đó, thì coi như bạn thành công.

– Ừm! Nắm được nội dung sơ sơ! – Tôi chóng cằm suy tư – mà khoan! Đã nói là tớ yếu môn Vật Lý thì còn phát huy kiểu gì?

– Cô Dung giảng không hiểu à?

– Tớ không nắm được phương pháp học để đối phó với cô Dung – tôi bất lực lắc đầu.

– Đừng nói là bạn ngồi nghe giảng tỉ mỉ đấy nhé?

– Chớ sao nữa, vậy mới hiểu bài chớ.

– Đồ khùng này! – Quý với lấy cây thước trên bàn, đập mạnh vào đầu tôi – có ngớ không thế?

– Ayia! Thằng này bữa nay ngon nhề? – tôi bặm môi xoa đầu – chớ không lẽ ngồi chơi à?

– Học cô Dung thì phải theo kiểu vừa học vừa chơi, hiểu chưa? Còn nữa, cô Dung rất hay nhảy bài, có khi từ môn Vật Lý lại chuyển ngay sang môn Địa Lý rồi bay qua Hóa Học đấy, đừng có tập trung cao độ vào những gì cô nói, dễ phân tâm lắm. Bạn tập trung nghe giảng những gì liên quan đến Vật Lý, khi cô nhảy đến chuyện khác thì bạn kiếm bài tập làm, đừng quan tâm cô nói gì. Càng nghe càng rối lên đấy.

– Ồ! – tôi ngân tiếng ” ồ ” thật dài – okê! Sẽ áp dụng những lời bạn nói, nhưng mà, tớ vốn là bị mất gốc rồi, biết nhờ ai dạy lại đây?

– Kêu cô học kèm á.

– Khùng à? Cô học kèm là dạy cho cả nhóm chớ có phải dạy cho mình tớ đâu.

– Thế … – Quý suy nghĩ rồi nhìn tôi – có cách này không biết bạn có kiên nhẫn nổi không?

– Cách gì?

– Thì… kiến thức cơ bản tớ sẽ giảng sơ qua cho bạn để đối phó với cô Thọ. Rồi khi đi học kèm, bạn kêu cô Thọ đưa thêm bài tập nâng cao, có bài nào không hiểu lên hỏi tớ. Học kiểu đó cũng sẽ khá lên cho coi.

– Ờ được á, thế cảm ơn nha, nhờ bạn rồi. – Tôi vỗ vai Quý rồi về chỗ ngồi.

Sau đó, đương nhiên là tôi thực hiện theo kế hoạch, giờ 15 phút cậu ta đều giảng kiến thức cơ bản cho tôi, sau đó chủ yếu là tôi phải tự về coi lại, ngẫm nghĩ những lời cậu ta nói. Lên lớp bồi dưỡng, tôi áp dụng cách học của Quý, quả nhiên rất có tác dụng. Tốc độ làm bài tập của tôi cũng tăng nhanh lên. Học thêm ở cô Thọ, lúc đầu chỉ cần học 1 tiếng rưỡi ( 17h đến 18h30). Sau đó, tôi ngồi thương lượng với cô về việc ôn tập thêm để tôi thi học sinh giỏi, cô đồng ý, tăng thời gian lên thêm 2 tiếng rưỡi nữa, tức là mỗi buổi tôi phải học 4 tiếng ( 17h đến 21h), riêng các bạn học khác thì học như giờ cũ. Cứ như thế được hai tuần, tôi đã có tiến bộ rõ rệt, dần dần các bài tập khó tôi đều có thể tự làm, hướng giải của Quý thật sự rất dễ hiểu, tôi chỉ cần thêm lời giải là có thế được điểm tối đa.Dần dần, mọi bài tập cơ bản mà cô Thọ giao cho nhóm, tôi đã có thể làm được nhanh nhất trong thời gian vô cùng ngắn. Kèm theo đó, mỗi khi có giờ thực hành Vật Lý về phần lắp mạch điện, Quý đều giảng kỹ càng cho tôi hiểu thêm về lý thuyết mạch điện. Xem như lần này có Quý cứu giúp rồi…

À! Cũng khoảng 2 tuần sau đó, cô Dung biểu Quý vào nhóm bồi dưỡng cho vui. Quý do dự, tôi năn nỉ nửa buổi, thế là cậu ta đồng ý. Nhưng cũng chả kiên trì được bao lâu, lịch thể dục lớp tôi bị trùng với lịch bồi dưỡng, tôi vốn định cùng Quý chuyển qua lớp 7/6 học thể dục bù. Nhưng mà Quý nói mẹ cậu ta không đồng ý, học bồi dưỡng thực sự rất tốn thời gian. Mẹ cậu ta cũng sợ ảnh hưởng đến học tập thường ngày nên không cho cậu ta đi bồi dưỡng nữa. Quý nghỉ sau 1 tháng học bồi dưỡng. Thế là tôi chỉ còn biết ” cùng tiến ” với Diệu Linh, đương nhiên nếu có bài nào khó vẫn có thể hỏi cậu ta trên lớp …

Cuối cùng cũng đến ngày thi. Địa điểm tổ chức thi học sinh giỏi là tại Trường Tiểu Học Nay Der. Trước khi thi tôi còn không buồn xem lại lý thuyết, vòng chơi quanh ngôi trường cũ của mình, sau đó dự lễ khai mạc rồi chính thức vào thi. Bài thi cũng không khó là mấy. À! Còn phải kể với mọi người một chuyện vui, nhóm Vật Lý tôi còn có một cậu bạn tên là Lữ Phúc Phú. Tính tình cậu ta đúng thực là vô cùng nhỏ mọn, cứ như là đàn bà con gái, rất giỏi soi những điểm xấu của người khác. Trước thi, cậu ta có ý gây chuyện với tôi, tôi liền bĩu môi liếc xéo:

– Tao trù cho mày thi rớt đi! Cô Dung kỳ vọng vào mày nhiều vậy, mày mà rớt chắc thảm lắm.

– Tao mà rớt mày tưởng mày có giải chắc? – Phú cũng chả kém, lườm tôi lại.

– Ờ! Đợi đi! – Tôi cười gằn rồi bước vào phòng thi…

Hahaha!!! Lời tôi nói quả nhiên rất linh nghiệm. Khi kết quả chính thức được công khai, bạn học Lữ Phúc Phú quả nhiên nhận được danh hiệu thi rớt. Tôi cười thầm trong lòng. Tôi giựt được giải 3 với tổng điểm là 14,25đ, đương nhiên không quên cảm ơn thằng bạn thân cùng lớp họ Đoàn kia. Diệu Linh kém tôi 0,25đ nhưng vẫn đồng hạng 3.

Cô Dung cũng đã hứa, nếu học sinh nào có giải, cô sẽ cộng thêm 3đ vào bài kiểm tra Vật Lý sắp tới. Và tới thời điểm mà được cộng điểm này, đương nhiên, tôi cũng đã chính thức lấy lòng được bà cô mà tôi ghét nhất. Tôi nhận ra một điều, nếu không ” diệt ” được đối tượng mình ghét, tốt nhất là đừng để họ quay lại mà hạ bệ mình, cứ từ từ mà giả vờ hòa nhập, lấy lòng, sau đó, rút dao đâm một nhát vẫn chưa phải là muộn…

Chương 14: Câu Chuyện Về Bản Kiểm Điểm

– Các học sinh giỏi đứng dậy xem nào?

Kết quả là chỉ có nhóm tôi có tới 2 học sinh giỏi. Quý liền lên tiếng:

– Cô ơi nhóm 5 có 2 bạn giỏi kìa cô chuyển 1 bạn đi cô.

Tôi liền nhìn chăm chăm cậu ta, hận không thể phóng dao tới cho tan xương nát thịt. Cô Hiệp liền cứ thuận theo thế, đẩy tôi qua nhóm 7 làm nhóm trưởng, đồng nghĩa với việc thế chỗ cho Võ Trọng Tấn. Tấn qua nhóm 3 ngồi, đổi chỗ cho Huy qua nhóm 5 làm nhóm trưởng. Thế là tôi lại phải làm lại cuộc đời mình, bắt đầu làm quen với thành viên mới. Tôi ngồi một mình một bàn, quá tuyệt. Nhóm 7 gồm: Trà, Kiệt, Trung và Thủy. Từ khi chuyển qua nhóm mới này, tôi càng ngày càng “nói nhiều”. Cơ bản là ngày nào nhóm tôi cũng có chuyện để bàn tán, nhưng mà, đương nhiên vẫn không sôi nổi bằng nhóm 3. Nhóm 3 bao gồm: Tấn, Nhung, Vy, Quân, Trúc. Hầu như đều là thành phần nhoi nhất lớp ( ngoại trừ Quân). Những tiết gặp giáo viên dễ, Thủy nhóm tôi sẽ đổi qua nhóm 4 nhây chung với đám đó. Nhây một cách… vô tổ chức, vô kỷ luật. Hằng ngày đều có thể nghe tụi nó hát đến đau đầu, nói chuyện cũng đau đầu nốt. Ở nhóm đó tôi cực kỳ ngưỡng mộ nhất một người: Nguyễn Hoàng Phương Nhung. Bạn học Phương Nhung này chuyện gì cũng có thể nói, việc gì cũng có thể liều mạng mà làm được. Tính cách Nhung chơi vô cùng ổn, có thể coi là được nhất khối, không phải thể loại hai mặt như một số đứa. Điều mà tôi ngưỡng mộ nhất ở Nhung chính là: Tính cách của Nhung 99,9% là giống hệt La Kỳ Kỳ( nữ chính trong Thời Niên Thiếu Không Thể Quay lại Ấy của Đồng Hoa). Sở hữu một tính cách vô cùng ngông, đặc biệt rất hay chống đối thầy cô và thường được thầy cô đề cập tới trong phòng hội đồng. Mặc dù thế, nhưng tôi thấy, những lúc Nhung ” cãi tay đôi ” với thầy cô về việc gì đó, thì việc đó vô cùng có lý và được học sinh trong lớp hùa theo để chống đổi giáo viên. Đơn giản là vì bạn ấy dám nói những điều mà chúng tôi không ai có gan hó hé nửa lời…

Ờ… còn một chuyện nữa mà còn phải đề cập đến, chính là buổi học Anh Văn chó chết vào thứ 5. Học đến khoảng giữa tiết, cô Oanh đột nhiên nổi hứng kiểm tra Sách Bài Tập. Loại sách này từ đầu năm đến giờ cô chưa bao giờ đề cập với chúng tôi là sẽ học. Thế là gần như tập thể lớp đều phải đứng dậy, riêng có 6 học sinh không đứng, nghe nói là do học kèm nên cô đã nhắc. Chúng tôi lại lần nữa phải ghi bản kiểm điểm tập thể. Cô Hiệp đã nghiêm khắc dặn dò:

– Lần này các cô các cậu không viết rồi đưa phụ huynh ký thì đừng nói tới việc đi học.

Tôi đương nhiên còn chả buồn đưa mẹ tôi ký, bởi vì, mẹ tôi ký xong cái bản kiểm điểm đầu tiên trong đời này không những không mắng tôi mà còn sẽ lên hỏi thẳng giáo viên rồi làm lớn chuyện. Thế là tôi viết cho có, rồi đem lên hỏi mấy đứa nên đưa ai ký. Ai cũng liền nhắm thẳng vào một người: Nguyễn Hoàng Phương Nhung. Đấy! Tôi nói mà! CHUYỆN GÌ BẠN HỌC PHƯƠNG NHUNG CŨNG CÓ THỂ LÀM!

Sau chuyện này, lại lần nữa tôi lại phải ghi bản kiểm điểm. Bởi vì… aizz… năm ngày sau đó, lại là tiết Anh Văn. Khi cô đã viết thứ ngày rồi, lớp chúng tôi vẫn còn lộn xộn chưa đâu vào đâu. Cô Oanh tức giận bắt chúng tôi đọc đi đọc lại thứ ngày bắng Tiếng Anh. Tôi với Vy cười cười nhìn nhau ( do vô tình chạm mắt). Chắc là cô Oanh tưởng chúng tôi đang cười ý mỉa mai xem thường cô, thế là cô bắt chúng tôi đứng hết tiết, ghi tên vô sổ đầu bài, ký cho lớp tiết Trung Bình…. aizz… thế là lại bản kiểm điểm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK