• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

89, Các loại hiểu lầm

Tác giả: Điều đường quả

Edit: An Braginski

Nhìn hoa cỏ bị phá hỏng do hai người đánh nhau, Vô Tình nhíu mày, mọi thứ trong viện này của hắn đều là trân phẩm cả.

Nếu như bọn họ cứ tiếp tục phá hoại như vậy, hắn không dám cam đoan, sau khi hắn khôi phục, sẽ không bán Tuyệt Sát đi lấy tiền……

Nhưng mà chưa đợi Vô Tình nghĩ ra cách đem Tuyệt Sát đi bán được giá cao, hai người kia thấy đánh trên đất vướng tay vướng chân, sau vài lần giao thủ, liền chuyển chiến trường lên trên trời.

Rất nhanh, động tĩnh trên trời bên này vừa xuất hiện, mọi người xung quanh gần đó lập tức chú ý đến.

Tiên thiên đánh nhau à, là chuyện mà bọn họ bình thường nằm mơ cũng không nghĩ đến, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến!

Cho dù vì cách khá xa, mọi người dưới đất chỉ có thể nhìn thấy hai chấm đen, cũng không hề giảm bớt hứng thú xem cuộc chiến của bọn họ chút nào.

Nếu hỏi trong lãnh thổ toàn bộ nước Hằng có bao nhiêu vị cường giả tiên thiên thì e là bọn họ không rõ, thế nhưng bọn họ biết cả nước Hằng mới chỉ mời được một vị tiên thiên đến làm Đại sư hộ quốc!

Mà chỉ nhờ một vị tiên thiên như vậy, đã bảo vệ được địa vị của nước Hằng đại quốc, càng đừng nói đến những quốc gia có vài vị tiên thiên tọa trấn kia.

Mà chính là hiện tại, tại thủ đô nước Hằng, trên bầu trời thượng kinh lại xuất hiện hai vị tiên thiên, điều này có thể không gây chú ý sao?

Mọi người ôm tâm tư khác nhau mà chú ý tình huống trên trời, không ai biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai vị tiên thiên đánh nhau.

Đương nhiên, dù hiếu kì đến mấy, cũng không ai có gan dám tiếp cận vòng chiến. Tóm lại là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết; Nếu không cẩn thận bị hại như cá trong chậu, thì đổ tại ai được?

Nhưng mà, con “cá trong chậu” nào đó cách vòng chiến gần nhất vẫn còn đang thong thả xem chiến.

Trên trời hai người đều không sử dụng vũ khí, nhìn qua đều là một đánh nhau bằng quyền cước.

Nhưng người trong nghề như Vô Tình thì thấy, này hai người thật sự đánh chiêu nào cũng trí mạng —

Tuyệt Sát là sát thủ kiểu sức mạnh, ra tay là giết, tất nhiên là khỏi cần nghĩ nhiều.

Mà Utherus chưa từng học tập chiêu thức bài bản, có vẻ toàn nhờ vào bản năng, nhưng do thiên tính của dã thú và săn bắn trường kỳ, dù chiêu thức chưa thành hình, cũng vẫn công kích trực tiếp vào nơi yếu hại.

Nhưng trong tình huống này, Vô Tình đã nhận ra, rõ ràng là Utherus yếu thế hơn.

So sánh với những chiêu thức được tôi rèn qua vô số mạng người của Tuyệt Sát, Utherus lại là thú nhân, quen dùng thú hình, khi ở hình người, chiêu thức quả thực chỉ giống như công phu mèo cào.

May mà sức mạnh, phản ứng và tốc độ của Utherus đều trội hơn, bằng không thể nào cũng phải chịu thiệt.

Vô Tình cũng không vội vã muốn để Utherus dừng tay, thấy Hắc Huyền chạy tới, nói:“Hắc Huyền, đi lấy cái ghế dựa ra đây.” Đứng lâu quá, hắn mỏi eo.

Hắc Huyền chạy tới phòng ở của lão bản, mới thấy rõ hai người trên bầu trời. Nhưng không thấy rõ thì thôi, vừa thấy rõ, Hắc Huyền liền hận không thể tự chọc mù hai mắt. Sao ông không biết là mình lại có quen biết với hai vị cường giả tiên thiên chứ!?

Nếu nói về Tuyệt Sát thì hai năm trước Hắc Huyền đã biết. Sát thủ tối cao của Diêm ma điện, cùng một cấp bậc tồn tại với lão bản nhà ông ta, nhưng nội lực thâm hậu hơn lão bản, là võ giả tầng mười thật sự.

Nay Tuyệt Sát đột nhiên biến thành tiên thiên rồi, Hắc Huyền tuy bất ngờ, nhưng vẫn chấp nhận được, chung quy thực lực của Diêm Ma điện còn ở đó. Nếu ông nhớ không lầm, Tuyệt Sát năm nay cũng mới hai mươi bốn tuổi?

Cường giả tiên thiên mới hai mươi bốn tuổi a, người như thế sinh ra là để hù dọa người ta phải không? Người với người quả nhiên là không thể so sánh!

Thế nhưng, nam nhân của lão bản tên “Utherus” kia là như nào? Ông ta dám cam đoan trước kia trên giang hồ chưa từng nghe nói có người như vậy, sao đột ngột xuất hiện đã là cường giả tiên thiên?

Còn có, việc buổi sáng ông nhìn thấy ở trong phòng bếp cũng đều là ảo giác phải không? Tông sư tiên thiên buổi sáng ngủ dậy không luyện công, mà chạy đi làm bữa sáng, thế giới này nhất định là điên rồi……

“Hắc Huyền, ngươi đứng ngẩn ra ở đấy làm gì? Còn không mau đi lấy ghế dựa ra.” Thấy Hắc Huyền nhìn chằm chằm lên trời, Vô Tình thúc giục.

Hắn không cho rằng Hắc Huyền có thể nhìn ra được điều gì, tốc độ của hai người kia đều quá nhanh, cho dù là võ giả tầng mười cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra cái gì.

“…… Vâng.” Nghe được mệnh lệnh của lão bản, Hắc Huyền cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Nếu ông đoán không sai, hai người này đều là vì lão bản mới đánh nhau, sao lão bản còn có vẻ như đang chờ xem kịch thế này? Lại còn muốn lấy ghế dựa ra ngồi xem!

Nhanh chóng mang ghế dựa ra, Hắc Huyền tiếp tục chú ý tình hình chiến đấu trên trời. Tốc độ của hai người đều vô cùng nhanh, dù ở khoảng cách gần như vậy, ông ta vẫn rất khó bắt được quỹ tích đánh nhau của hai người. Tiên thiên quả nhiên là ngưỡng mà võ giả bình thường không thể với tới!

Nhìn động tác của Utherus càng lúc càng thuần thục, Vô Tình gật đầu, quả nhiên học tập trong thực chiến vẫn là nhanh nhất.

Trước kia hắn cũng thử dạy Utherus một vài chiêu thức cơ bản, thế nhưng hiệu quả không lý tưởng lắm, hơn nữa bộ võ công hắn học cũng không hợp với Utherus.

Lại qua vài lần giao thủ, Utherus nhanh chóng hồi quyền, bắt lấy sơ hở của Tuyệt Sát, đánh qua một quyền.

Bị đánh trúng một quyền, Tuyệt Sát thầm giật mình, không ngờ người kia lại thích ứng với cách đánh của hắn nhanh như vậy. Nếu cứ đánh tiếp, người chịu thiệt nhất định là hắn.

Người kia rốt cục là quái vật từ đâu đến? Rõ ràng lúc mới giao thủ, động tác còn rất trúc trắc, sau mười mấy hiệp liền trưởng thành đến vậy!

Xem bộ dáng của đối phương, Tuyệt Sát có thể khẳng định vị tiên thiên này tuyệt đối không phải lão quái vật nào đó, tuổi tác hẳn là không lớn hơn hắn bao nhiêu.

Trên đại lục quả nhiên còn cất giấu không ít cao thủ, thật không biết Vô Tình gặp được người này ở đâu, là địch với loại người này sợ là không có chỗ tốt gì.

“Vô Tình, ngươi biết rõ phải tìm ta như thế nào rồi đấy.” Tuyệt Sát cảm thấy khả năng mang được người đi hôm nay không lớn, nên thu tay lại, nói với người đang ngồi ở phía dưới. Nói xong liền biến mất trên bầu trời.

Hắn không đoán được thái độ của Vô Tình đối với người này, cho dù hắn đánh nhau với người này cũng không thấy Vô Tình có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là đứng một chỗ nhàn nhã nhìn xem. Là tin tưởng người này, hay là không quan tâm? Có lẽ hắn chỉ có thể đợi Vô Tình đến nói cho mình.

Nhìn địch nhân trốn thoát, Utherus cũng không đuổi theo. Y cũng không quên rằng bảo bối của y vừa rời giường, chưa kịp ăn gì đâu.

Xoay người đáp xuống đất, Utherus bưng Vô Tình cả người lẫn ghế dựa vào trong phòng, sau đó nói:‘A Tình, ngươi ngồi đây chờ một lát, ta bưng bữa sáng đến.’

‘Ừm.’ Vô Tình tùy ý đáp một tiếng, vẫn đang ngẫm lại lời của Tuyệt Sát. Vì sao Tuyệt Sát lại cho rằng mình sẽ đi tìm hắn nhỉ? Hôm nay Tuyệt Sát sao vậy? Sao ánh mắt nhìn mình cứ là lạ?

“Hắc Huyền, ngươi có cảm thấy Tuyệt Sát có gì là lạ không? Ngươi nói xem, rốt cục hắn đang nghĩ gì?” Vô Tình biết Hắc Huyền cũng từng gặp Tuyệt Sát vài lần, hỏi.

Quen biết Tuyệt Sát nhiều năm như vậy, Vô Tình lần đầu cảm thấy nam nhân một lòng chỉ có võ công và nhiệm vụ này, cũng bắt đầu có ưu tư.

“Khụ, thứ cho thuộc hạ bất kính, e là, vị đại nhân kia cho rằng ngài bị một vị đại nhân khác bắt nạt.”

Nghe được câu hỏi của lão bản, Hắc Huyền châm chước dùng từ trả lời, nhưng mà nội tâm lại đang rít gào:

Lão bản, ngài như vậy rất khó không làm người ta hiểu lầm, đúng không? Ngài xem bộ dáng biếng nhác của ngài giống như vừa bị ai chà đạp, hơn nữa người nọ võ lực cường đại, bình thường người ta đều sẽ cho rằng ngài bị bao nuôi, được chưa!

Nhưng vừa nghĩ đến cách lão bản và vị đại nhân Utherus kia ở chung, Hắc Huyền cũng phủ định ý tưởng kia rất nhanh.

Nếu ông không đi qua phòng tắm đưa quần áo, nghe tiếng thở dốc tuyệt đối không phải là của lão bản nhà ông kia; Nếu ông không đi tuần tra ban đêm, thấy bóng của lão bản ở phía trên; Nếu ông không đi ngang qua phòng bếp……

Nghĩ đến những cái “nếu” đó, Hắc Huyền bắt đầu đổ mồ hôi, ông cảm giác mình biết nhiều quá. Một vị cường giả tiên thiên mà lại bị đè, lại còn bị ông biết được!

Ông không dám cam đoan mạng nhỏ của mình, dưới sự giận dữ của vị kia, có thể mất tiêu luôn hay không.

So với yêu quái tiên thiên Tuyệt Sát, Hắc Huyền cảm thấy lão bản nhà mình mới là yêu quái nhất.

Cường giả tiên thiên cũng có thể đẩy ngã, lão bản ơi, lão bản, ngài có cần bưu hãn như vậy hay không!? Kính ý của Hắc Huyền đối với lão bản nhà mình đã đến ngưỡng cao như núi……

“Ha ha, sao ta lại quên mất điều ấy nhỉ.” Nghe được cách nói mất tự nhiên của Hắc Huyền, Vô Tình đột nhiên nghĩ đến, hắn với Utherus như vậy, nhìn qua không phải là rất giống chuyện đó ư?

Trên thế giới này, địa vị của nam sủng vốn đã thấp, trước kia hắn còn có thể nói mình là sát thủ; Hiện tại ư, trong mắt Tuyệt Sát, mình là một “phế nhân”, ở bên cạnh một nam nhân cường đại như vậy, không phải lấy sắc dụ người thì là cái gì?

Đúng lúc này, Utherus cũng bưng bữa sáng tới, chăm chú dọn lên trước mặt Vô Tình, sau đó nói:

‘A Tình, nếm thử xem, xem hợp khẩu vị không, ta còn chưa thành thạo đồ dùng nhà bếp nơi này, nấu khá đơn giản thôi.’

Nghĩ đến bàn ăn ngày hôm qua, Utherus cảm thấy món mình nấu lại hơi thô vụng, nhất định phải học nấu ăn thật tử tế mới được!

Vô Tình bình tĩnh nhìn bữa sáng “đơn giản” trước mặt: Một chén cháo thịt nạc, một chén nhỏ hoa quả, một đĩa điểm tâm.

Nếu xem nhẹ việc bát cháo kia là ninh từ gạo tinh thượng đẳng, thịt bên trong còn là thịt yêu thú thượng đẳng; Mà chén nước quả kia là từ một loại linh quả không biết tên; trên đĩa rau kia trừ măng thái sợi ra, tất cả đều dùng thịt yêu thú nấu với dầu — đây thật đúng là một bữa sáng đơn giản!

Cũng là bữa sáng xa xỉ nhất! Vô Tình bình tĩnh cầm thìa, ưu nhã múc một thìa cháo vào trong miệng.

Từ khi phát hiện không gian khế ước có thể bảo quản đồ ăn, hứng thú săn thú và thu gom của Utherus hình như tăng cao lên rất nhiều, nguyên liệu nấu ăn trong không gian cũng sắp đủ cho hắn ăn cả một năm ……

“Hắc Huyền, ngươi buổi sáng ăn chưa, muốn cùng ăn một ít không?” Liếc mắt nhìn âu cháo, Vô Tình hỏi.

Tuy hắn ăn mấy thứ này ít nhiều cũng có chỗ tốt, nhưng hắn chung quy đã là tiên thiên, hiệu quả đã sớm bão hòa;

Còn không bằng cho võ giả hậu thiên như Hắc Huyền ăn, bổ cho nội lực.

“Đa tạ ý tốt của lão bản, thuộc hạ đã ăn sáng rồi, thuộc hạ nhớ ra còn có mấy chuyện chưa xử lý, lão bản ngài ăn thong thả.”

Cường giả tiên thiên hầu hạ lão bản nhà mình ăn cơm!

Hắc Huyền phục hồi tinh thần trước sự thật như sét đánh này, vội trả lời, sau đó chạy biến khỏi sân như lửa đốt mông–

Lúc này ông thật sự muốn đi chết một phát, tông sư tiên thiên đó, sự tồn tại khiến tất cả võ giả ngước nhìn đó!

Nhưng chỉ trong buổi sáng hôm nay, hình tượng cao thủ tiên thiên trong cảm nhận của ông hoàn toàn bị nam nhân đang ân cần bưng bữa sáng kia đánh vỡ!

Vì sao cường giả tiên thiên lại ở đây, làm chuyện mà hạ nhân phải làm?

Ông thật sự không dám tưởng tượng, một vị tông sư cao cao tại thượng lại giống như một tùy tùng, hầu hạ bên người kẻ khác.

Nhưng nghĩ đến khí chất toàn thân của nam nhân tên “Utherus” kia, trong lòng Hắc Huyền lại dịu đi vài phần.

Nếu một nam nhân chỉ có như vậy, thật ra đối phương vẫn rất có phong phạm cao thủ — ngũ quan cương nghị, thân hình to lớn, trầm mặc ít lời, khí chất sắc bén.

Chỉ tiếc gặp phải lão bản……

Đương nhiên, lão bản của ông còn đáng sợ hơn, lại bảo ông ăn bữa sáng do cường giả tiên thiên nấu, đây không phải làm ông tổn thọ sao?

Tuy rằng cháo kia thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng ông nhìn ra mấy loại quả, hẳn là linh vật!

Dùng linh vật làm bữa sáng à, cho dù là tiên thiên, không thiếu tiền tài, nhưng vẫn không khỏi quá xa xỉ!

Loại người cả đời cũng chỉ được nhìn thấy linh vật hai ba lần như ông, thật sự là không chịu nổi sự kích thích này.

Nghĩ đến thái độ đặc biệt của lão bản với người nọ, trong lòng Hắc Huyền cũng hơi hiểu ra, chung quy người nọ cũng là tiên thiên đó!

Cũng không biết lần này lão bản lại có ý đồ gì, trước kia ông cũng từng chứng kiến lão bản làm nhiệm vụ vài lần, nhưng lần này có vẻ không phải nhiệm vụ mà?

Cường giả tiên thiên cũng không dễ dàng giải quyết như vậy, hi vọng lần này lão bản không cần “chơi với lửa có ngày chết cháy” thì hơn……

Tác giả có lời muốn nói: đồng chí Hắc Huyền có dám suy diễn hung tàn hơn nữa hay không -_-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK