Edit: Nhung Nguyên
Beta: An Braginski
“Utherus, canh ngon lắm.” Vô Tình vỗ vỗ cánh tay Utherus, chỉ vào canh nói. Rơi vào tình cảnh mình bị Utherus ôm trong ngực không chịu buông ra, giẫy dụa một chút lại phát hiện khí lực của dã nhân này không phải lớn bình thường, Vô Tình quyết định dời đi sự chú ý của Utherus. Tuy rằng hắn có rất nhiều phương pháp để tránh đi sự ôm ấp của Utherus, nhưng nếu có cách khác tiết kiệm sức lực hơn, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn cách ít phí sức nhất.
Nhìn thoáng qua nồi canh, Utherus lưu luyến cọ cọ tiểu bảo bối mềm mại trong lòng, sau đó nhẹ nhàng thả Vô Tình về giường. Bảo bối nhỏ sợ là đã sớm đói bụng, làm một giống đực đủ tư cách, y mọi chuyện đều phải lấy sức khỏe của giống cái làm ưu tiên trước nhất.
Utherus dùng muôi gỗ khuấy khuấy canh nếm thử. Ừm, cũng không tệ lắm, độ ấm chừng này hẳn là vừa đủ. Canh chim Chu Vũ nấu với thảo dược này tỏa ra mùi dược thảo rất dịu, thật đúng là có một hương vị khác. Sau khi xác nhận canh đã chín, Utherus lấy ra bát đá múc một chén canh, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một cái chân chim, bưng đến trước mặt giống cái nhà mình, cẩn thận đặt lên bàn.
Nhìn Utherus bưng cái “chậu” kia tới, Vô Tình vẻ mặt hắc tuyến. Ai tới nói cho y cái này không phải là bát, mà là cái chậu dùng để rửa mặt đi!? Không lẽ mấy cái cái bát đá nho nhỏ kia đều chỉ dùng để chế dược, còn cái “chậu” này mới là dùng để ăn? Đối với điều này, Vô Tình tỏ vẻ không thể chịu đựng được.
Nhìn bảo bối nhà mình đột nhiên đen mặt, Utherus thập phần khó hiểu. Vốn định đưa thìa cho tiểu bảo bối tự ăn, nhưng hiện tại Utherus lại phân vân có nên đút cho hắn ăn hay không.
Nhưng không đợi Utherus kịp hành động, Vô Tình đã một phát cầm lấy cái thìa lớn bằng bàn tay mình khỏi tay Utherus, lấy ra cái bát mình vừa rửa sạch khi nãy, múc cho mình một chén canh từ cái “chậu rửa mặt” kia. Sau đó, Vô Tình lại nhíu mày nhìn cái chân chim chiếm gần hết không gian của cái chậu, lấy dao nhỏ ra, rất nhanh cắt vài nhát trên đùi chim, nháy mắt một cái chân chim thật lớn bị chia thành vô số thịt vụn phân tán trong canh, chỉ còn lại một cái xương chim cô đơn nằm nghiêng giữa cái “chậu rửa mặt”.
Utherus trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt các động tác của giống cái nhà mình, cảm giác hơi hoa mắt. Về nguyên nhân Vô Tình đen mặt, y cũng lập tức hiểu rõ. Là y sơ sót, xem tay chân nhỏ nhắn của bảo bối nhà mình kia, đồ ăn mình cho hắn dùng hình như quá lớn….
Vô Tình chưa ăn cơm ngay, mặt không chút đổi sắc vươn tay, phần xương cốt trơ trọi đang nổi lên trong cái chậu kia, một chưởng lại một chưởng bóp nát xương cốt. Về phần nguyên nhân làm như vậy…… Hắn hiện tại đang phải điều dưỡng, củng cố lại xương cốt, ừ, chính là như vậy.
Âm thanh xương cốt bị chấn nát kia khiến Utherus có hơi ảo não, nhìn giống cái nhà mình từng chưởng bóp nát xương đùi chim Chu Vũ, Utherus cảm thấy xương cốt của mình cũng có chút đau. Khí thế vừa rồi của giống cái nhà mình thật là đáng sợ, mùa hè còn chưa có qua nha, vậy mà Utherus đột nhiên cảm thấy lạnh. Là thú nhân, bọn họ đối với giá lạnh của mùa đông hay nóng bức của mùa hè đều không có cảm giác quá lớn, nhưng Utherus lần này xác thực cảm thấy lạnh.
Nhìn bảo bối nhà mình cầm cái thìa lớn như vậy, cực kỳ không phù hợp, Utherus lại cảm thấy thẹn với danh hiệu dũng sĩ thú nhân của y. Vì thế Utherus rất nhanh lấy ra cái thìa trong bình đựng gia vị, rửa thật sạch sẽ mới đưa đến trên tay giống cái nhà mình.
Cầm cái thìa coi như tương xứng, Vô Tình bắt đầu tao nhã ăn cơm trưa. Ân, này canh thịt chim cũng không tệ lắm, rất bổ dưỡng, đối thân thể rất tốt, thịt chim ăn lại hơi dai, nấu thêm một chút hẳn là ăn rất ngon. Vô Tình đối với bữa cơm trưa này yên lặng đánh giá trong lòng, biểu tình trên mặt lại không đổi chút nào.
Utherus vẻ mặt khẩn trương nhìn giống cái đang tao nhã ăn, giống như một phạm nhân đang chờ đợi bị tuyên án. Tuy rằng hiện tại y không nhìn ra biểu cảm không vui nào trên mặt tiểu bảo bối, nhưng vừa nãy tiểu bảo bối quả thật đã tức giận, điều này y xác định.
Cảm giác được Utherus bên cạnh vẫn không hề động đũa, động tác ăn cơm của Vô Tình ngừng lại một chút, ngẩng đầu xem cái người to lớn bên người, nhướn mi hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
“Hửm? Ngươi nói cái gì?” Giống cái nhà mình đột nhiên mở miệng nói chuyện với mình, Utherus có điểm thụ sủng nhược kinh.
Vô Tình biết có nói cũng vô ích, liền đem “chậu rửa mặt” đẩy về phía Utherus, lại diễn tả động tác ăn cơm. Còn đừng nói, “chậu rửa mặt” kia thật đúng là nặng, thật không biết dã nhân này làm thế nào bưng lên ăn cơm, chẳng lẽ dã nhân này trời sinh thần lực sao? Đối với Utherus có đủ chỗ thần kỳ, Vô Tình cũng đã biết được một chút, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Nếu một ngày nào đó phát hiện Utherus kỳ thật là yêu quái biến thành, Vô Tình cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Cái gọi là sự việc bất thường tất có nguyên do, hắn tỉnh lại nửa ngày, mọi thứ hắn tiếp xúc đều vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Không thể tưởng được dưới đoạn hồn nhai này lại có những khác biệt một trời một vực như vậy.
Đối với động tác diễn tả của Vô Tình, Utherus đã nhận ra, liền hiểu được giống cái nhà mình chính là đang hỏi mình ăn cái gì. Đây không phải chứng tỏ bảo bối đã muốn tha thứ cho y? Nghĩ đến đây, Utherus khoái trá đem chén lớn đẩy trở về, ôn nhu nói: “Tất cả cái này đều là cho ngươi ăn, ta ăn cái khác.”
Vô Tình liếc mắt nhìn cái chậu bị đẩy trở lại, cũng không tỏ vẻ gì thêm nữa. Việc của dã nhân này hắn không xen vào, không phải sao?
Utherus nhanh chóng đem đồ ăn đi nướng, xử lý tốt thú Lỗ Lỗ vừa săn được, bắt đầu nướng thịt. chất thịt của thú Lỗ Lỗ cũng có vẻ tươi mới, kỳ thật thú Lỗ Lỗ vốn cũng là muốn để cho bảo bối của mình ăn, nhưng sau đó ngẫm lại bảo bối nhà mình còn đang sinh bệnh, hẳn là phải ăn cái gì thật tốt, y mới đặc biệt đi tìm chim Chu Vũ.
Rất nhanh Utherus sẽ hiểu được y đã ra một quyết định sáng suốt đến cỡ nào.
Cảm giác đã hơi no, Vô Tình buông bát đá, đột nhiên dùng cái bát nặng như vậy để ăn, hắn còn chưa thích ứng được ngay. Cũng may nội lực của hắn đã bắt đầu khôi phục, bằng không hắn còn phải quỳ rạp trên mặt đất để ăn!
Dã nhân này cũng thật là, không biết sao đến một cái bàn cũng không có. Được rồi, hắn thừa nhận hắn cũng hơi rất không biết chừng mực. Ăn của người khác, dùng của người khác, ở chỗ ở của người khác, hắn lại còn đòi ba lấy bốn. Bất quá đối với điều đó Vô Tình lại không có chút nào ngượng ngùng, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn một cái tai họa. Chưa nghe câu người tốt mệnh ngắn, tai họa thì ngàn năm sao?
Utherus đang bận nướng thịt, Vô Tình lại phát hiện hắn còn chưa biết cái sinh vật đang bị nướng kia. Dù sao Vô Tình đối với việc học ngôn ngữ của dã nhân này cũng là rất tốt, Vô Tình đã bắt đầu hỏi Utherus các đồ vật này nọ trong sơn động gọi tên như thế nào.
Utherus rõ ràng là rất hưởng thụ việc bảo bối nhà mình thân cận, hơn nữa y ngạc nhiên phát hiện những tên gọi đồ vật này nọ y dạy một lần, bảo bối nhà mình liền nhớ kỹ, so với giống cái ấu tể trong bộ lạc thông minh hơn nhiều lắm, cũng so với giống cái trong bộ lạc đều nhu thuận hơn nhiều lắm. Utherus lại ở trong lòng cảm thán một hồi, mình thật đúng là đã nhặt được một cái bảo bối.
Thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo khiến người đói bụng. Utherus thuần thục rắc gia vị lên khiến hương thịt nướng tràn ngập trong sơn động. Vô Tình phát hiện, rõ ràng là tay nghề nướng thịt của dã nhân này cũng rất được, dù đã ăn thật no nhưng hắn không ngờ còn muốn ăn thêm cái gì đó.
Utherus thấy bảo bối đối với thịt nướng của mình cảm thấy hứng thú, rất là cẩn thận cắt một khối thịt mềm nhất, thổi thổi, đưa tới trên tay giống cái nhỏ. Vô Tình nhận thịt nướng, ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm, cũng không biết dã nhân này dùng đồ gia vị gì. Há mồm cắn một ngụm, ừm, thịt thực sự rất mềm dẻo, hương vị tuy rằng rất không tồi, nhưng ăn nguyên cả khối thế này lại có chút lao lực.
Nhìn Vô Tình ăn hai miếng đã ngừng ăn, Utherus cúi đầu hỏi: “Không thể ăn?”
Lần này Vô Tình nghe hiểu lời nói của Utherus, hắn lắc lắc đầu, tổ chức lại một chút câu chữ: “Tốt lắm, chỉ là hơi cứng.”
Nghe được đáp án của Vô Tình, Utherus trầm mặc. Y cảm thấy thực may mắn là hôm qua đã đi bắt chim Chu Vũ, nếu không hôm nay cơm trưa chỉ có Lỗ Lỗ Thú, y dám cam đoan giống cái nhà mình chắc chắn sẽ đen mặt bóp nát xương cốt…. Đối với vấn đề ẩm thực của bảo bối nhà mình, Utherus lại có thêm hiểu biết mới, không chỉ có ăn ít, lại còn chỉ ăn mềm.
Kiên trì với nguyên tắc ăn không nói, ngủ không nói, Vô Tình không có thói quen cùng người khác phiền phức, cho nên hắn muốn đi về giường nằm xuống, tu luyện nội lực, không cần phải dùng tư thế ngồi xếp bằng chính quy cũng có thể tùy tâm vận chuyển nội lực. Vì thế Vô Tình biếng nhác nằm, cảm thụ được thảm da thú xù mềm dưới thân, nghĩ nghĩ, chỉ sợ thảm này đối với dã nhân cũng là rất bình thường đi. Nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ, mềm mại thoải mái. Này là da lông động vật. Hẳn là phải dùng không ít dã thú hình thể lớn, bởi vì hắn rõ ràng nhận thấy dấu vết tiếp nối trên da thú.
Nghĩ đến đây, Vô Tình đem thảm lông trên người vuốt vuốt, thứ này hắn thích. Trước đây hắn vẫn muốn có một cái áo khoác lông cáo, đáng tiếc cáo tuyết khó tìm, một hai con cũng không đủ để chế được áo khoác. Tuy rằng có thể khẳng định thảm này không phải làm bằng da cáo tuyết, nhưng là rất giống, hơn nữa da thú này dường như so với da cáo tuyết còn tốt hơn một chút. Cũng không biết dã nhân này từ nơi nào làm ra, nếu không, để khi khác bảo Utherus đem thêm loại da này về? Được rồi, Vô Tình không chỉ có tư tưởng ăn của người khác, dùng của người khác, ở chỗ ở của người khác, còn muốn sai bảo người khác cho hắn đồ hắn muốn.
Nhưng Vô Tình có ý tưởng này cũng là bởi vì hắn trời sinh thể hàn, tu luyện nội công cũng là âm hàn, bình thường bị lạnh đến chết lặng cũng đã quen, nhưng nay nội thương của hắn nghiêm trọng, bị đông lạnh thế này cảm giác nội tâm rất không tốt. Mà da thú này lại là vật chống lạnh rất tốt, trước đây Vô Tình hắn cũng là cường giả một phương, như thế nào có thể dễ dàng coi trọng vật gì đó của người khác.
Mặc kệ Vô Tình tâm tư có bao nhiêu luân chuyển, Utherus chỉ thấy bảo bối nhà mình lại muốn ngủ. Ngủ cũng tốt, ăn xong rồi ngủ đối thân thể mới tốt lâu dài, giống cái ấu tể trong bộ lạc đều là như vậy. Cho nên sau khi Utherus ăn xong thịt nướng, liền khẽ khàng thu dọn. Nghĩ đến trong sơn động còn cần thêm một vài thứ, Utherus lại nhỏ tiếng rời khỏi sơn động.
Nằm ở trên giường, Vô Tình cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại không thể nói rõ là cái gì không đúng. Dù sao cảm thấy hơi không đủ ấm, chẳng lẽ là nội thương của mình lại tăng thêm. Kiểm tra kinh mạch của mình một chút, không có nha, chẳng những nội thương không tăng thêm, mà độ khôi phục còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn. Nhất thời tìm không ra nguyên nhân, Vô Tình đứng dậy.
Utherus ly khai sơn động, Vô Tình biết, về phần Utherus đi làm gì, Vô Tình không quan tâm. Đi đến đống thảo dược hắn còn chưa biết, mặc dù còn chưa biết tên gọi của chúng, nhưng dược tính thì Vô Tình đã đánh giá được khá rõ ràng. Không có việc gì thì nghiên cứu thảo dược, đây là thú vui của Vô Tình, đương nhiên hắn còn phi thường thích nhìn thuốc mình điều chế phát huy hiệu quả, không có gì có thể so với sở thích điều chế dược vật của hắn. Bất quá sau khi điều chế thuốc, Vô Tình phát hiện sơn động này không có gì để hắn thí nghiệm thuốc. Mà thân thể hắn lại là miễn nhiễm với độc, đại đa số độc dược đối với hắn đều không hiệu quả hoặc hiệu quả rất nhỏ.
Một mình Vô Tình ở trong sơn động cũng nhàm chán, mà tên dã nhân kia cũng không biết đi đâu. Vô Tình lại chui vào đống da thú mà lúc nãy mới xem đã bị cắt qua ngón tay kia. Lần này Vô Tình cực kỳ cẩn thận, vận dụng nội lực bao quanh bàn tay, một đôi tay trắng sáng như ngọc nổi lên một tầng sáng bóng; Huyền Ngọc Thủ này vốn là vì tu luyện công phu ám khí mà luyện thành, không nghĩ tới hiện tại lại dùng để chọn da thú, hắn thầm tự giễu.
Vô Tình liếc mắt một cái liền thấy mấy cái da thú ở ngoài, da thú bị Utherus ném đi rất xa. Chất đống một chỗ còn không cảm thấy gì, đến xem qua mới thấy, rất lớn nha. Vô Tình lật xem, còn đo đạc thử, da thú này cũng đủ làm một thân áo giáp. “Chính là ngươi.” Vô Tình nhìn da thú này thấp giọng tự nói.
Beta: An Braginski
“Utherus, canh ngon lắm.” Vô Tình vỗ vỗ cánh tay Utherus, chỉ vào canh nói. Rơi vào tình cảnh mình bị Utherus ôm trong ngực không chịu buông ra, giẫy dụa một chút lại phát hiện khí lực của dã nhân này không phải lớn bình thường, Vô Tình quyết định dời đi sự chú ý của Utherus. Tuy rằng hắn có rất nhiều phương pháp để tránh đi sự ôm ấp của Utherus, nhưng nếu có cách khác tiết kiệm sức lực hơn, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn cách ít phí sức nhất.
Nhìn thoáng qua nồi canh, Utherus lưu luyến cọ cọ tiểu bảo bối mềm mại trong lòng, sau đó nhẹ nhàng thả Vô Tình về giường. Bảo bối nhỏ sợ là đã sớm đói bụng, làm một giống đực đủ tư cách, y mọi chuyện đều phải lấy sức khỏe của giống cái làm ưu tiên trước nhất.
Utherus dùng muôi gỗ khuấy khuấy canh nếm thử. Ừm, cũng không tệ lắm, độ ấm chừng này hẳn là vừa đủ. Canh chim Chu Vũ nấu với thảo dược này tỏa ra mùi dược thảo rất dịu, thật đúng là có một hương vị khác. Sau khi xác nhận canh đã chín, Utherus lấy ra bát đá múc một chén canh, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một cái chân chim, bưng đến trước mặt giống cái nhà mình, cẩn thận đặt lên bàn.
Nhìn Utherus bưng cái “chậu” kia tới, Vô Tình vẻ mặt hắc tuyến. Ai tới nói cho y cái này không phải là bát, mà là cái chậu dùng để rửa mặt đi!? Không lẽ mấy cái cái bát đá nho nhỏ kia đều chỉ dùng để chế dược, còn cái “chậu” này mới là dùng để ăn? Đối với điều này, Vô Tình tỏ vẻ không thể chịu đựng được.
Nhìn bảo bối nhà mình đột nhiên đen mặt, Utherus thập phần khó hiểu. Vốn định đưa thìa cho tiểu bảo bối tự ăn, nhưng hiện tại Utherus lại phân vân có nên đút cho hắn ăn hay không.
Nhưng không đợi Utherus kịp hành động, Vô Tình đã một phát cầm lấy cái thìa lớn bằng bàn tay mình khỏi tay Utherus, lấy ra cái bát mình vừa rửa sạch khi nãy, múc cho mình một chén canh từ cái “chậu rửa mặt” kia. Sau đó, Vô Tình lại nhíu mày nhìn cái chân chim chiếm gần hết không gian của cái chậu, lấy dao nhỏ ra, rất nhanh cắt vài nhát trên đùi chim, nháy mắt một cái chân chim thật lớn bị chia thành vô số thịt vụn phân tán trong canh, chỉ còn lại một cái xương chim cô đơn nằm nghiêng giữa cái “chậu rửa mặt”.
Utherus trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt các động tác của giống cái nhà mình, cảm giác hơi hoa mắt. Về nguyên nhân Vô Tình đen mặt, y cũng lập tức hiểu rõ. Là y sơ sót, xem tay chân nhỏ nhắn của bảo bối nhà mình kia, đồ ăn mình cho hắn dùng hình như quá lớn….
Vô Tình chưa ăn cơm ngay, mặt không chút đổi sắc vươn tay, phần xương cốt trơ trọi đang nổi lên trong cái chậu kia, một chưởng lại một chưởng bóp nát xương cốt. Về phần nguyên nhân làm như vậy…… Hắn hiện tại đang phải điều dưỡng, củng cố lại xương cốt, ừ, chính là như vậy.
Âm thanh xương cốt bị chấn nát kia khiến Utherus có hơi ảo não, nhìn giống cái nhà mình từng chưởng bóp nát xương đùi chim Chu Vũ, Utherus cảm thấy xương cốt của mình cũng có chút đau. Khí thế vừa rồi của giống cái nhà mình thật là đáng sợ, mùa hè còn chưa có qua nha, vậy mà Utherus đột nhiên cảm thấy lạnh. Là thú nhân, bọn họ đối với giá lạnh của mùa đông hay nóng bức của mùa hè đều không có cảm giác quá lớn, nhưng Utherus lần này xác thực cảm thấy lạnh.
Nhìn bảo bối nhà mình cầm cái thìa lớn như vậy, cực kỳ không phù hợp, Utherus lại cảm thấy thẹn với danh hiệu dũng sĩ thú nhân của y. Vì thế Utherus rất nhanh lấy ra cái thìa trong bình đựng gia vị, rửa thật sạch sẽ mới đưa đến trên tay giống cái nhà mình.
Cầm cái thìa coi như tương xứng, Vô Tình bắt đầu tao nhã ăn cơm trưa. Ân, này canh thịt chim cũng không tệ lắm, rất bổ dưỡng, đối thân thể rất tốt, thịt chim ăn lại hơi dai, nấu thêm một chút hẳn là ăn rất ngon. Vô Tình đối với bữa cơm trưa này yên lặng đánh giá trong lòng, biểu tình trên mặt lại không đổi chút nào.
Utherus vẻ mặt khẩn trương nhìn giống cái đang tao nhã ăn, giống như một phạm nhân đang chờ đợi bị tuyên án. Tuy rằng hiện tại y không nhìn ra biểu cảm không vui nào trên mặt tiểu bảo bối, nhưng vừa nãy tiểu bảo bối quả thật đã tức giận, điều này y xác định.
Cảm giác được Utherus bên cạnh vẫn không hề động đũa, động tác ăn cơm của Vô Tình ngừng lại một chút, ngẩng đầu xem cái người to lớn bên người, nhướn mi hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
“Hửm? Ngươi nói cái gì?” Giống cái nhà mình đột nhiên mở miệng nói chuyện với mình, Utherus có điểm thụ sủng nhược kinh.
Vô Tình biết có nói cũng vô ích, liền đem “chậu rửa mặt” đẩy về phía Utherus, lại diễn tả động tác ăn cơm. Còn đừng nói, “chậu rửa mặt” kia thật đúng là nặng, thật không biết dã nhân này làm thế nào bưng lên ăn cơm, chẳng lẽ dã nhân này trời sinh thần lực sao? Đối với Utherus có đủ chỗ thần kỳ, Vô Tình cũng đã biết được một chút, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Nếu một ngày nào đó phát hiện Utherus kỳ thật là yêu quái biến thành, Vô Tình cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Cái gọi là sự việc bất thường tất có nguyên do, hắn tỉnh lại nửa ngày, mọi thứ hắn tiếp xúc đều vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Không thể tưởng được dưới đoạn hồn nhai này lại có những khác biệt một trời một vực như vậy.
Đối với động tác diễn tả của Vô Tình, Utherus đã nhận ra, liền hiểu được giống cái nhà mình chính là đang hỏi mình ăn cái gì. Đây không phải chứng tỏ bảo bối đã muốn tha thứ cho y? Nghĩ đến đây, Utherus khoái trá đem chén lớn đẩy trở về, ôn nhu nói: “Tất cả cái này đều là cho ngươi ăn, ta ăn cái khác.”
Vô Tình liếc mắt nhìn cái chậu bị đẩy trở lại, cũng không tỏ vẻ gì thêm nữa. Việc của dã nhân này hắn không xen vào, không phải sao?
Utherus nhanh chóng đem đồ ăn đi nướng, xử lý tốt thú Lỗ Lỗ vừa săn được, bắt đầu nướng thịt. chất thịt của thú Lỗ Lỗ cũng có vẻ tươi mới, kỳ thật thú Lỗ Lỗ vốn cũng là muốn để cho bảo bối của mình ăn, nhưng sau đó ngẫm lại bảo bối nhà mình còn đang sinh bệnh, hẳn là phải ăn cái gì thật tốt, y mới đặc biệt đi tìm chim Chu Vũ.
Rất nhanh Utherus sẽ hiểu được y đã ra một quyết định sáng suốt đến cỡ nào.
Cảm giác đã hơi no, Vô Tình buông bát đá, đột nhiên dùng cái bát nặng như vậy để ăn, hắn còn chưa thích ứng được ngay. Cũng may nội lực của hắn đã bắt đầu khôi phục, bằng không hắn còn phải quỳ rạp trên mặt đất để ăn!
Dã nhân này cũng thật là, không biết sao đến một cái bàn cũng không có. Được rồi, hắn thừa nhận hắn cũng hơi rất không biết chừng mực. Ăn của người khác, dùng của người khác, ở chỗ ở của người khác, hắn lại còn đòi ba lấy bốn. Bất quá đối với điều đó Vô Tình lại không có chút nào ngượng ngùng, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn một cái tai họa. Chưa nghe câu người tốt mệnh ngắn, tai họa thì ngàn năm sao?
Utherus đang bận nướng thịt, Vô Tình lại phát hiện hắn còn chưa biết cái sinh vật đang bị nướng kia. Dù sao Vô Tình đối với việc học ngôn ngữ của dã nhân này cũng là rất tốt, Vô Tình đã bắt đầu hỏi Utherus các đồ vật này nọ trong sơn động gọi tên như thế nào.
Utherus rõ ràng là rất hưởng thụ việc bảo bối nhà mình thân cận, hơn nữa y ngạc nhiên phát hiện những tên gọi đồ vật này nọ y dạy một lần, bảo bối nhà mình liền nhớ kỹ, so với giống cái ấu tể trong bộ lạc thông minh hơn nhiều lắm, cũng so với giống cái trong bộ lạc đều nhu thuận hơn nhiều lắm. Utherus lại ở trong lòng cảm thán một hồi, mình thật đúng là đã nhặt được một cái bảo bối.
Thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo khiến người đói bụng. Utherus thuần thục rắc gia vị lên khiến hương thịt nướng tràn ngập trong sơn động. Vô Tình phát hiện, rõ ràng là tay nghề nướng thịt của dã nhân này cũng rất được, dù đã ăn thật no nhưng hắn không ngờ còn muốn ăn thêm cái gì đó.
Utherus thấy bảo bối đối với thịt nướng của mình cảm thấy hứng thú, rất là cẩn thận cắt một khối thịt mềm nhất, thổi thổi, đưa tới trên tay giống cái nhỏ. Vô Tình nhận thịt nướng, ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm, cũng không biết dã nhân này dùng đồ gia vị gì. Há mồm cắn một ngụm, ừm, thịt thực sự rất mềm dẻo, hương vị tuy rằng rất không tồi, nhưng ăn nguyên cả khối thế này lại có chút lao lực.
Nhìn Vô Tình ăn hai miếng đã ngừng ăn, Utherus cúi đầu hỏi: “Không thể ăn?”
Lần này Vô Tình nghe hiểu lời nói của Utherus, hắn lắc lắc đầu, tổ chức lại một chút câu chữ: “Tốt lắm, chỉ là hơi cứng.”
Nghe được đáp án của Vô Tình, Utherus trầm mặc. Y cảm thấy thực may mắn là hôm qua đã đi bắt chim Chu Vũ, nếu không hôm nay cơm trưa chỉ có Lỗ Lỗ Thú, y dám cam đoan giống cái nhà mình chắc chắn sẽ đen mặt bóp nát xương cốt…. Đối với vấn đề ẩm thực của bảo bối nhà mình, Utherus lại có thêm hiểu biết mới, không chỉ có ăn ít, lại còn chỉ ăn mềm.
Kiên trì với nguyên tắc ăn không nói, ngủ không nói, Vô Tình không có thói quen cùng người khác phiền phức, cho nên hắn muốn đi về giường nằm xuống, tu luyện nội lực, không cần phải dùng tư thế ngồi xếp bằng chính quy cũng có thể tùy tâm vận chuyển nội lực. Vì thế Vô Tình biếng nhác nằm, cảm thụ được thảm da thú xù mềm dưới thân, nghĩ nghĩ, chỉ sợ thảm này đối với dã nhân cũng là rất bình thường đi. Nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ, mềm mại thoải mái. Này là da lông động vật. Hẳn là phải dùng không ít dã thú hình thể lớn, bởi vì hắn rõ ràng nhận thấy dấu vết tiếp nối trên da thú.
Nghĩ đến đây, Vô Tình đem thảm lông trên người vuốt vuốt, thứ này hắn thích. Trước đây hắn vẫn muốn có một cái áo khoác lông cáo, đáng tiếc cáo tuyết khó tìm, một hai con cũng không đủ để chế được áo khoác. Tuy rằng có thể khẳng định thảm này không phải làm bằng da cáo tuyết, nhưng là rất giống, hơn nữa da thú này dường như so với da cáo tuyết còn tốt hơn một chút. Cũng không biết dã nhân này từ nơi nào làm ra, nếu không, để khi khác bảo Utherus đem thêm loại da này về? Được rồi, Vô Tình không chỉ có tư tưởng ăn của người khác, dùng của người khác, ở chỗ ở của người khác, còn muốn sai bảo người khác cho hắn đồ hắn muốn.
Nhưng Vô Tình có ý tưởng này cũng là bởi vì hắn trời sinh thể hàn, tu luyện nội công cũng là âm hàn, bình thường bị lạnh đến chết lặng cũng đã quen, nhưng nay nội thương của hắn nghiêm trọng, bị đông lạnh thế này cảm giác nội tâm rất không tốt. Mà da thú này lại là vật chống lạnh rất tốt, trước đây Vô Tình hắn cũng là cường giả một phương, như thế nào có thể dễ dàng coi trọng vật gì đó của người khác.
Mặc kệ Vô Tình tâm tư có bao nhiêu luân chuyển, Utherus chỉ thấy bảo bối nhà mình lại muốn ngủ. Ngủ cũng tốt, ăn xong rồi ngủ đối thân thể mới tốt lâu dài, giống cái ấu tể trong bộ lạc đều là như vậy. Cho nên sau khi Utherus ăn xong thịt nướng, liền khẽ khàng thu dọn. Nghĩ đến trong sơn động còn cần thêm một vài thứ, Utherus lại nhỏ tiếng rời khỏi sơn động.
Nằm ở trên giường, Vô Tình cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại không thể nói rõ là cái gì không đúng. Dù sao cảm thấy hơi không đủ ấm, chẳng lẽ là nội thương của mình lại tăng thêm. Kiểm tra kinh mạch của mình một chút, không có nha, chẳng những nội thương không tăng thêm, mà độ khôi phục còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn. Nhất thời tìm không ra nguyên nhân, Vô Tình đứng dậy.
Utherus ly khai sơn động, Vô Tình biết, về phần Utherus đi làm gì, Vô Tình không quan tâm. Đi đến đống thảo dược hắn còn chưa biết, mặc dù còn chưa biết tên gọi của chúng, nhưng dược tính thì Vô Tình đã đánh giá được khá rõ ràng. Không có việc gì thì nghiên cứu thảo dược, đây là thú vui của Vô Tình, đương nhiên hắn còn phi thường thích nhìn thuốc mình điều chế phát huy hiệu quả, không có gì có thể so với sở thích điều chế dược vật của hắn. Bất quá sau khi điều chế thuốc, Vô Tình phát hiện sơn động này không có gì để hắn thí nghiệm thuốc. Mà thân thể hắn lại là miễn nhiễm với độc, đại đa số độc dược đối với hắn đều không hiệu quả hoặc hiệu quả rất nhỏ.
Một mình Vô Tình ở trong sơn động cũng nhàm chán, mà tên dã nhân kia cũng không biết đi đâu. Vô Tình lại chui vào đống da thú mà lúc nãy mới xem đã bị cắt qua ngón tay kia. Lần này Vô Tình cực kỳ cẩn thận, vận dụng nội lực bao quanh bàn tay, một đôi tay trắng sáng như ngọc nổi lên một tầng sáng bóng; Huyền Ngọc Thủ này vốn là vì tu luyện công phu ám khí mà luyện thành, không nghĩ tới hiện tại lại dùng để chọn da thú, hắn thầm tự giễu.
Vô Tình liếc mắt một cái liền thấy mấy cái da thú ở ngoài, da thú bị Utherus ném đi rất xa. Chất đống một chỗ còn không cảm thấy gì, đến xem qua mới thấy, rất lớn nha. Vô Tình lật xem, còn đo đạc thử, da thú này cũng đủ làm một thân áo giáp. “Chính là ngươi.” Vô Tình nhìn da thú này thấp giọng tự nói.