• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Chiêu vớ lấy xâu chìa khóa treo trên đinh đóng tường, lạch cạch mở cửa, bước ra ngoài hít thở không khí.

Bão tuyết đã lắng, gió thổi hiu hắt không dữ dội như hôm qua, tuyết đọng dày đặc, vài bông tuyết rơi lất phất xuống nền đất liền tan ra, hòa với màu trắng xóa. Trời nay quang đãng lại nhiều mây, tia nắng không lọt qua nổi mà chiếu xuống dưới, một bầu yên bình lại chất chứa sự âm u. Này là dấu hiệu cho một trận bão kinh khủng sắp kéo tới. Nghe dự báo thời tiết nói, vì biến đổi khí hậu nên trận bão sắp xảy ra được dự đoán sẽ là cơn bão lớn nhất trong chục năm vừa qua, ánh chừng sẽ gây nhiều thiệt hại. Vì thế hiện tại chính phủ đang phát loa đến các dân cư ở thủ đô và vài vùng chịu ảnh hưởng của bão tuyết, vận động mọi người dừng mọi hoạt động bên ngoài trong những ngày sắp tới, mua thức ăn dự trữ và chuẩn bị đầy đủ đón bão, gia cố nhà cửa. Những ai có điều kiện đã về quê hoặc đến những vùng khác tránh bão, vì thế đường phố vốn nhộn nhịp đông đúc bây giờ lại vắng lặng lạ thường.

Cái đài radio cũ kĩ được Giản Chiêu đặt trên tủ gỗ đang không ngừng phát ra những âm thanh rè rè về bài tuyên truyền mọi người ở tâm bão nhanh sơ tán, những người ở lại phải cẩn thận.

Đứng trên lầu cao nhìn xuống con đường trống trơn, sân trường cũng chẳng còn một ai, tâm trạng Giản Chiêu lại trở nên hồi hộp khó tả. Không khí ẩm ướt, rét, y hơi run người, hít vào một hơi toàn khí lạnh, chợt có ai đó vừa tiến lại ở đằng sau, phủ áo khoác lên cho y, quay đầu nhìn lại hóa ra là Ôn Dĩ Hoài.

Anh mỉm cười, tuy bầu trời hiện giờ không còn tia nắng chiếu xuống tô điểm cho vẻ điển trai của anh, nhưng Ôn Dĩ Hoài như một mặt trời nhỏ tự phát sáng, anh rạng rỡ và ấm áp, luôn quan tâm đến người khác, thấu hiểu và chu đáo. Trái tim Giản Chiêu hơi rung động, chẳng biết từ bao giờ y đã đón nhận những hàng động săn sóc ân cần của anh trong vô thức. Lúc nào, Ôn Dĩ Hoài luôn là người chủ động bắt chuyện:

"Thầy sức khỏe yếu, lần sau ra gió đừng quên mặc áo ấm."



"Cảm ơn." Giản Chiêu trả lời. Y lại nhìn ra ngoài, đắn đo hồi lâu, hỏi "Triệu Thiên Kiệt với Phó Quân Thanh đang làm gì bên trong?"

"Phó Quân Thanh giặt quần áo, Triệu Thiên Kiệt thì đang đánh game thầy ạ."

"Ừm."

Giản Chiêu gật đầu, xong cảm thấy bức bối, không biết nên nói gì tiếp theo. Y không phải người hay nói, còn lạc hậu với công nghệ thông tin, thành ra chẳng có chuyện gì hay để đem ra tám chuyện với Ôn Dĩ Hoài. Môi mấp máy lúc lâu, cuối cùng căng da đầu hỏi:

"Cậu muốn ra ngoài với tôi không?"

Ôn Dĩ Hoài sững sờ, anh nhìn sang Giản Chiêu ngay lập tức, thấy mặt y hơi ngượng ngùng. Trái tim đập thình thịch đầy sức sống, anh cười rất tươi, gan dạ xích lại gần rồi nắm lấy bàn tay của Giản Chiêu, nói ngay như sợ y đổi ý:

"Em muốn. Hiện giờ em cũng không an tâm cho thầy ra ngoài một mình. Để em đưa thầy đi."

Giản Chiêu muốn rút tay ra, nhưng Ôn Dĩ Hoài nắm chặt quá, lại xấu hổ không dám vùng vằng dùng sức. Y kéo cao dây khóa áo khoác, rồi cùng anh đi xuống dưới.



Đồ ăn Ôn Dĩ Hoài bảo đã chuẩn bị xong hết, gọi người giao đến trong chiều nay, hiện tại Giản Chiêu muốn đi mua một ít thuốc với bông băng dự trữ đề phòng có trường hợp đặc biệt xảy ra (Triệu Thiên Kiệt đánh nhau với Phó Quân Thanh chẳng hạn), tiện thể thích gì mua đó, tiêu xả láng một lần, mấy tháng qua đã quá tiết kiệm rồi.

Nghĩ là thế, nhưng đi với Ôn Dĩ Hoài thì cơ hội rút bóp tiền ra cũng không có.

Cô dược sĩ ở quầy vừa gói lại bọc thuốc đưa cho Giản Chiêu vừa giơ ra máy quẹt thẻ đã bấm sẵn số tiền cười cười hỏi:

"Hai anh tính tiền mặt hay quẹt th---"

Cô ấy còn chưa nói xong, Giản Chiêu còn chưa phản ứng kịp thì Ôn Dĩ Hoài đã rút thẻ đen ra quẹt một cách dứt khoát. Nghe tiếng báo 'bíp' của máy là anh liền kéo Giản Chiêu đi luôn. Cô dược sĩ cứng đơ, nhìn lại số tiền thanh toán đầy đủ cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thán 'tác phong của người giàu nhanh nhẹn thật'.

Giản Chiêu ngơ ngác mấy giây mới hoàn hồn, hỏi:

"Sao cậu nhanh thế, hết bao nhiêu để tôi gửi lại, đồ tôi mua mà..."


"Không cần đâu ạ." Ôn Dĩ Hoài vẫn nắm khư khư tay Giản Chiêu "Em đã nói rồi, số tiền đối với em không đáng là bao. Em biết thầy cần tiết kiệm tiền để gửi về quê, thầy cần giữ lại để chữa bệnh, mấy đồng này cứ để em trả đi."


Lời anh nói hợp tình hợp lí, Giản Chiêu vẫn không chịu, tuy y nghèo nhưng không đến mức mấy đồng lẻ này cũng không có, với cả chưa là gì của nhau ngoài tình thầy trò thì làm thế này không khác gì bòn tiền cả. Giản Chiêu đem suy nghĩ đó nói ra luôn, giải thích rõ ràng. Ôn Dĩ Hoài lại dẫn y đến một góc vắng, quay lại đối diện với Giản Chiêu, hai má đỏ bừng, bàn tay hai người chưa lúc nào buông ra, khuôn mặt điển trai ngại ngùng nhưng giọng nói vẫn trầm ổn đầy kiên định, nhu hòa nhẹ nhàng thổ lộ:


"Vậy chúng ta tiến đến một mối quan hệ khác được không? Em muốn trở thành một người quan trọng với thầy. Thầy Giản, em thích thầy, thầy đồng ý làm người yêu em nhé?"


*****


Tác giả: các nàng có thấy chương này văn phong nó mượt hơn không, tôi lấy lại được cảm hứng sáng tác rồi, từ mai sẽ ra chương thường xuyên nhá, bộ 'Vai ác' kia ngày mai cũng lên chương luôn


Biết điểm thi rồi nên tâm trạng nó khác hẳn anh em ạ, không ngờ môn Văn tôi được hẳn 9đ cơ đấy, oách xà lách liền


Tui ở Sài Gòn, ra thi tui phân tích 'Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính', bài này tủ luôn cũng là bài tôi thích nhất nên làm được hẳn ba tờ giấy, hura----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK